Vượt Thời Gian Truy Sát Ngươi

Chương 1




"Mời cô dâu và cô dâu trao đổi nhẫn kết hôn —- ai! Phiền phức quá đi! Các cô dâu trực tiếp hôn nhau luôn đi!

Một hôn lễ đơn giản, một giáo đường bình thường, người chủ hôn lâm thời bị kéo đến, nhưng hai *chú rể* đều là những nhân vật gây xôn xao dư luận, mà thân phận của hai vị tân nương nói ra càng khiến người nghe như sấm vang bên tai...

"Cô ơi, ngày hôm nay cô thật là đẹp!"

"Cô ơi! Em rốt cuộc đợi được đến ngày hôm nay!"

Nói xong tuyên ngôn tình yêu, Hạ Vũ Điềm và Sở Liêm không để ý sự kinh ngạc của Duẫn Thấm và Triệu Dĩ Ân, cường thế bá vương ngạnh thượng cung, hung hăng hôn cô giáo của bọn họ, cũng là mộng đẹp mà cả đời họ đau khổ truy đuổi.

"Hôn xong rồi trực tiếp động phòng! Những người khác, uống rượu!"

"Các em một đám không biết xấu hổ! Nè! Chờ... chờ chút! Đừng sờ loạn! Tôi thế nhưng là cô giáo đó nha!!!"

"Không có biện pháp, tụi em chờ lâu lắm rồi!"

"A, a? A a a a a!!!"

...

Ngày này, để chúc mừng hai tên trư bằng cẩu hữu rốt cuộc tu thành chính quả một đoạn tình cảm cô - trò, ta uống rất nhiều rượu.

Thực ra nói nhiều cũng không nhiều, mới nửa chai Vodka mà thôi, không nghĩ tới Giang Phương Phương và Bàn tử (mập mạp) chết tiệt kiên quyết đưa ta về nhà, xem ra các nàng căn bản muốn tiết kiệm chi phí hôn lễ đi?

Nói đến chi phí làm hôn lễ này, trước đây chúng ta, năm thiếu nữ trẻ người non dạ, chưa đủ lông đủ cánh; đã từng đưa ra một lời thề ngu xuẩn, đó là khi một người kết hôn, bốn người còn lại phải giúp người đó chuẩn bị địa điểm và chi phí làm lễ cưới.

Hôm nay Duẫn Thấm và Dĩ Ân kết hôn, cho nên tiền lễ đương nhiên do ba người còn lại chịu trách nhiệm.

Như thế nào lão nương cũng là một trong ba người ra tiền, vì sao không thể uống nhiều chút rượu? Nghĩ đến đã muốn chửi thề!

Càng chết tiệt là, hai tên kia vốn nói đưa ta về nhà thế nhưng cư nhiên quăng ta ở đầu hẻm, sau đó qua quýt đi mất dạng! Lão nương cũng được xem là mỹ nữ, nếu bị người cưỡng hiếp, đến lúc đó bị ép lập gia đình, các ngươi sẽ cho ta tiền cưới phải không? Khốn kiếp!

Rốt cuộc về đến nhà, vội vàng quẳng đôi giày cao gót vào lò vi ba, đặt giờ ba tiếng đồng hồ xong, tự nhiên ta cảm thấy hình như trong nhà có chỗ là lạ, nhưng lại nói không ra chỗ nào không đúng.

Lúc này, trong cổ họng của ta nảy lên một cỗ buồn nôn, ta trực tiếp chạy về phía WC, không nghĩ tới —-

"Ngươi là ai?"

Nữ nhân này lớn mật, cư nhiên dám cầm dao cản đường của ta?! Nhưng mà... đây là dao sao? Thấy làm sao đều giống một thanh kiếm nha!

Thế nào? Chẳng lẽ là tên kiết xác nào đó thiếu tiền muốn cướp của? Nhìn bộ dáng nàng lớn lên không tệ, bộ ngực còn đặc biệt lớn, đi làm "Tây Thi bán cau" (đây là một nghề nghiệp tương đối đặc biệt ở Đài Loan, chủ yếu cần người bán - thường là những cô gái trẻ tuổi ăn mặc sexy, ít vải, đứng bán ở ven đường) cũng đủ kiếm tiền, mắc gì phải làm cướp? Lẽ nào nàng biết đám bạn của ta đều là một đám "không giàu thì sang"? Nếu mà như vậy, hiển nhiên nàng không biết tuy bọn họ là những kẻ có tiền, nhưng cũng là "f*cking" keo kiệt!

"Hoàng Nhược Hạm, nữ vương của căn nhà này chính là tôi, cô là?"

Thấy bộ ngực của nữ nhân này, thực sự là lớn đến mức khiến người đố kỵ, hơn nữa xúc cảm dường như không tệ. Tuy của ta không kém hơn nàng mấy, nhưng số đo kia thật đúng để một nữ vương như ta vỗ ngực giậm chân.

"Ta là Tây Thi!"

"Cái gì? Là "Tây Thi bán cau" hả?"

Ta nghe lầm sao? Nữ nhân này đã đi làm "Tây Thi bán cau", cần gì phải đi ăn cướp nữa? Chẳng lẽ là một người hám của tiêu tiền như nước? Ta ghét nhất nữ nhân như vậy!

"Đệ nhất mỹ nhân Tây Thi thời Chiến quốc!"

"Ha ha ha! Tôi đây chính là lạc nhạn biên cương Vương Chiêu Quân!"

Nói xong, ta nhìn trời phun ra một đám vật thể màu nâu tràn ngập hương vị Vodka, tiếp theo bất tỉnh nhân sự.

Không biết ngủ bao lâu, chỉ biết là những tia nắng đáng ghét xuyên qua rèm cửa chiếu vào trên mặt. Vì không muốn tiếp tục phơi nắng tổn thương làn da như tuyết, thân thể quyết định nhúc nhích muốn ngồi dậy kéo màn che lại.

Giữa lúc cố gắng vươn đôi tay không tính quá dài của mình, một cánh tay không phải của ta, hơn nữa hết sức mảnh mai trắng noãn. "Xoát!" một tiếng, cái rèm cửa vốn khép hờ toàn bộ mở toang! Bị chói mắt, ta nhất thời khóc thét không ngớt, thật lâu không thể hồi phục!

"Tên khốn kiếp nào không biết điều đứng ra đây cho ta!!!" Ta xoa cặp mắt còn buồn ngủ cấp bách đặt chân xuống đất, dép lê cũng không kịp đi. Bởi vì ta muốn bắt cái tên khiến người muốn đánh kia!

"Là ta, ngươi muốn gì?"

Ha ha ha! Đã có người đứng ra mời ta đánh, đương nhiên là ta sẽ nghĩa bất dung từ (không thể chối từ), vì vậy cúi người dùng dép lê muốn hướng trên mặt đối phương hạ thủ, không nghĩ tới đối phương cư nhiên là một vị mỹ nữ!

Dép trên tay cách khuôn mặt như xuất thủy phù dung (hoa sen mới nở) của nàng khoảng năm cen-ti-mét dừng lại. Có lẽ tất cả mọi người cho rằng ta bị vẻ đẹp của nàng khiến cho bản thân ngây ngất. Điểm ấy ta không phủ nhận, nhưng chính xác mà nói thì phải là: những thứ quá mức xinh đẹp sẽ làm hiện rõ bản thân mình không bằng người, bởi vậy ta dự định buông dép, sửa thành nắm lấy cây gậy bóng chày.

Thế nhưng mỹ nữ hình như không cho cơ hội đập nàng te tua, cư nhiên vươn tay nắm hai vai của ta, kéo ta vào trong lòng, còn uy hiếp nói: "Nếu như ngươi không nói cho ta biết ngươi là ai, ta sẽ giết ngươi!"

Ta bắn ngược, nói: "Nếu bởi vì không biết đối phương là ai sẽ muốn giết người ta, tôi đây hẳn là giết cô, bởi vì nơi này là nhà của tôi!"

Chỉ thấy nàng trầm mặc một lúc, mới mở miệng nói: "Thật là một thuyết khách (người có tài ăn nói) lợi hại!"

Thuyết khách? Đây là cách xưng hô kiểu gì thế? Ta không biết! Nhưng nhìn biểu tình của nàng, hẳn là nói đến các cao thủ tranh luận cãi lộn cái loại này! Lúc học trung học, ta đã được xưng là "Thiên hậu đại bác"; mà ở địa phương đông đảo như địa cầu chỉ có bốn người có thể được xem như tiện miệng hơn ta, đó chính là bốn tên trư bằng cẩu hữu kia.

"Cô đói bụng không?"

Nếu đối phương có lòng tán thưởng ta, ta đây không thể không nói đạo lý dùng gậy bóng chày KO (knock-out) nàng. Có câu: hữu dung nãi đại (trích từ cặp câu đối của Lâm Tắc Từ: "Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại. Bích lập thiên nhẫn, vô dục tắc cương: biển lớn dung nạp trăm nghìn dòng sông, tấm lòng bao dung mới có thể trở nên vĩ đại. Vách núi nghìn trượng sừng sững, không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực), phải có đại lượng thì bộ ngực mới phát triển. Cho nên ta không tính toán so đo với nàng, trực tiếp lễ phép chiêu đãi vị khách không mời mà đến này.

"... Có một chút."

Biểu tình của nàng ngượng ngùng thập phần, có thể thấy được mỹ nhân này là một người có lòng tự trọng rất cao. Ta cười một chút với nàng, hỏi lại tên nàng, mà nàng vẫn khẳng định với ta, nàng là Tây Thi.

"Tây Thi? Họ Tây tên Thi sao?"

"Tây Thi chính là Tây Thi. Tất cả mọi người đều gọi ta như vậy!" Nàng xoay đầu qua một bên, dường như không muốn nói thêm.

Ta âm thầm tự hỏi, chắc do là bán cau đi, cho nên tất cả mọi người mới gọi nàng là Tây Thi. Có lẽ đối với thân phận thực tự ti, nên nàng không muốn nói nhiều đến chuyện này... Ai! Ta thực là am hiểu ý người a!

Sau đó, bởi vì không biết nấu ăn, cho nên ta đưa nàng ra ngoài ăn. Nhưng ta không giống đám bạn bủn xỉn xấu xa kia, mời đi ăn, ta thế nhưng rất sảng khoái, tuyệt đối sẽ không dẫn người đến quán ăn ven đường hoặc là chợ bán thức ăn. Vì vậy khu thương mại Sao Mai gần nhà chính là lựa chọn tốt nhất trong điều kiện của ta, ngoại trừ ăn uống, có thể thuận tiện nhìn xem hôm nay Anna có nước hoa mới về hay không.

"Vì sao có nhiều người nhìn về phía chúng ta vậy?" Nàng khó chịu nói với ta.

"Xem tôi đẹp chứ sao." Ta thuận miệng bịa chuyện gạt người.

Thực ra ta biết những người đó đều nhìn nàng, vì ngại vu thể diện nữ vương, ta rốt cuộc không thể nịnh bợ nói với nàng: "Bọn họ đang nhìn cô đó! Đại mỹ nhân!"

Qua không lâu, ngay cả ta đều không chịu nổi cái cảm giác bị nhìn chẳm chằm, ta thực sự không hiểu, không phải là một mỹ nữ thôi, có cần phải như vậy không? Tiếp đó, ta căm giận trừng mắt nhìn Tây Thi, để xem cho kỹ nữ nhân này rốt cuộc có bao nhiêu đẹp. Nhưng mà khi ánh mắt của ta chăm chú đặt lên bộ ngực đối diện, thì ta cuối cùng hiểu tại sao không chỉ có nam nhân, ngay cả các tiểu thư và âu ba tang (phiên âm từ obasan tiếng Nhật —- những người phụ nữ trung niên) đi ngang qua đều nhịn không được liếc mắt nhìn Tây Thi một cái.

"Cô mặc áo ngực của tôi?" Khóe miệng của ta có chút co quắp.

Ta giật mình không phải vì nàng không thông qua sự đồng ý của ta đã chạm vào đồ dùng cá nhân của người khác. Trên thực tế, Duẫn Thấm trước đây một khi nội y chưa khô vẫn thường lén lấy đồ của ta mặc đỡ. Nguyên nhân để ta bực bội đó là áo ngực 36C mặc trên người nàng cư nhiên tạo ra hiện tượng "lộ ngực", ta dám nói CUP của nàng khẳng định lớn hơn ta hai số.

Chẳng qua, nội y rốt cuộc là thứ riêng tư, chỉ cần y phục bên ngoài mặc thùng thình một chút, ai có thể nhìn ra ngươi mặc áo ngực số mấy? Đáng trách chính là nữ nhân này cư nhiên mặc áo cotton tập thể dục của ta, là kiểu bó sát người, phối hợp quần jean lưng thấp, không chỉ là "đột trước", mà còn "vểnh sau" nữa chứ!!!

"Ngày hôm qua ngươi ói lên người ta, cho nên phải thay y phục của ngươi... Vì tìm không được cái yếm nào, không thể khác hơn miễn cưỡng chọn một thứ có thể che thân, nhưng cảm giác bại lộ quá..."

Thứ có thể che chắn chính là áo ngực của Nhược Hạm. Về phần bại lộ, bởi vì cái yếm là liền thân, so với nội y hai mảnh đương nhiên là thứ sau bại lộ hơn rồi.

"Cô có bệnh sao! Có áo ngực không mặc, lại mặc yếm?!"

Tại sao Tây Thi lại muốn mặc yếm? Chẳng lẽ là thủ đoạn mới của những quầy bán cau? Thật là con mẹ nó một xã hội suy đồi đạo đức!

Tuy không tình nguyện, nhưng ta vẫn cởi áo khoác, khoác lên người nàng. Quả nhiên khi ta đưa áo cho nàng, tầm mắt bắn tới nơi này nhất thời giảm đi phân nửa, chỉ còn lại một đám nam nhân nhìn về phía chúng ta mà thôi.

Cơm nước xong xuôi, ta đưa nàng đi dạo một số cửa hàng thời trang nhỏ, thất vọng phát hiện Anna vẫn chưa có mùi mới, vì vậy chỉ có thể ủ rũ về nhà.

"Nhà của cô ở nơi nào?"

Tới cửa nhà, ta mới nhớ từ đầu đến giờ vẫn chưa hỏi nàng tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong nhà ta.

"Núi Trữ La."

"Cô thực sự coi mình là Tây Thi hả?"

Ta làm cô giáo dạy kinh tế sắp được mười năm rồi, nhưng chưa từng nghĩ mình là Bill Gates nha! Nữ nhân này bán cau bán riết thành điên rồi phải không? Lẽ nào... nàng là từ nước ngoài đến hợp tác lao động, hơn nữa còn bị chủ bóc lột? Không được! Thân là một người dân lương thiện, ta phải đưa nàng trở về!

"Ô..."

Giữa lúc ta tự hỏi làm sao gửi nàng về nước. Cô gái đột nhiên đau đớn ôm ngực, sợ đến ta nghĩ nàng bị phát bệnh tim, chuẩn bị muốn chết trước cửa nhà ta. Vì vậy nhanh tay đỡ nàng, hỏi: "Cô không có chuyện gì chứ?"

"Không có gì.... Lại có cảm giác giống như... khi ta ở trong cung nước Ngô chuẩn bị giết Phù Sai, không nghĩ tới trong thời gian ngắn thiên toàn địa chuyển (đầu óc quay cuồng). Đợi đến khi tỉnh lại, ta đã ở một thế giới xa lạ."

"..."

Chết tiệt! Nữ nhân này không chỉ có bệnh tim, còn có chứng vọng tưởng! Ai! Thiên đố hồng nhan (trời xanh ghen với người đẹp) quả nhiên không phải là không có đạo lý. Một mỹ nữ như nàng đi bán cau chưa nói, không nghĩ cơ thể lại tệ như vậy, có bệnh tưởng tượng viễn vông.

Khi ta đỡ nàng vào trong phòng, đặt nàng nằm lên sô pha, đồng thời nói: "Tôi đi rót ly nước cho cô." Trên thực tế ta muốn gọi điện thoại nhờ cảnh sát đưa nàng về.

Giữa lúc ta một người âm thầm ngồi xổm trong phòng bếp gọi 110, ở bên ngoài nàng dùng giọng nói không lớn không nhỏ, nói: "Không được! Thời gian của ta sắp hết, ta phải đổi lại y phục trước đây... Yên chi thủy phấn (son phấn theo cách dùng của người cổ đại) của ngươi có thể cho ta mượn dùng không?"

Yên chi thủy phấn? Là nói phấn trang điểm và nước hoa của ta đi? Đồ trang điểm của ta toàn là hàng cao cấp, sợ người dung tục như nàng cũng không biết dùng như thế nào, vì vậy nói: "Trong phòng ngủ, trên bàn hóa trang, tự cô lấy dùng đi." Ta xem nàng như thế nào biết cách mở nắp chai nước hoa của ta đây.

Chờ ta gọi điện báo cảnh sát xong, thần thanh khí sảng đi đến phòng khách, thình lình phát hiện nàng đã sớm thay một thân bạch sắc cổ trang, đúng lúc nàng cũng nhìn thấy ta. Vì vậy hai mắt kiên định đối diện ta, nói: "Tuy ta rất muốn báo đáp ngươi, nhưng chúng ta sau này không có khả năng gặp lại. Ngươi là người tốt, cảm tạ."

Ngươi là người tốt? Nàng nghĩ là đang phát bằng khen người tốt cho ta sao? Nhưng ta nghi vấn đầy người chắc là không có cơ hội nhận được đáp án. Bởi vì trong nháy mắt, phía sau nàng đột nhiên toát ra một dòng xoáy màu tím đường kính khoảng 2 mét!

Ta căn bản không kịp sợ hãi, theo phản xạ muốn vươn tay kéo nàng tránh xa dòng xoáy kia. Không ngờ nó dường như biết ý đồ của ta, cư nhiên một ngụm nuốt trọn thân ảnh thuần khiết kia, hư hư thực thực nấc lên một tiếng. Vài giây sau, dòng xoáy và nàng giống như chưa từng xuất hiện biến mất trước mắt ta!

"Lẽ nào nàng thực là động không động liền đau lòng, hơn nữa công lực giặt quần áo hạng nhất, đệ nhất mỹ nhân thời Chiến quốc, Tây Thi?" Ta si ngốc quỳ rạp xuống đất.

Nhưng chuyện này không làm ta sợ hãi lâu. Dù sao cuộc sống hiện đại thiên biến vạn hóa, chuyện gì đều có thể xảy ra; nhưng chuyện này cũng đủ cho ta đầu óc choáng váng một thời gian. Vì vậy ta dự định đi tắm một cái, sau đó ngủ một giấc no nê.

Nhưng mà, khi ta bước vào phòng ngủ, cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến con sâu ngủ trong đầu ta nhất thời bị cưỡng chế đuổi đi mất, cả người hầu như chỉ có thể dùng "phát điên đến kích động" để hình dung. Cảm giác này giống như bản thân phát rồ muốn hét lên đồng thời vọt tới phòng bếp quăng cả cái tủ lạnh xuống dưới lầu!

"Nước hoa Anna của ta!!! Đồ bảo dưỡng của ta a!!!"

Nữ nhân kia... nữ nhân kia cư nhiên dám lấy đi sản phẩm bảo dưỡng kinh điển hai mươi năm mới sản xuất một lần và nước hoa Anna mà ta phải ngủ ngoài một đêm vào dịp nghỉ lễ mới có thể đoạt tới tay. Toàn bộ đều bị vơ vét "nhất kiền nhị tịnh (sạch sẽ)"!!!

Sau đó, ta lại mở ra chiếc tủ ngầm, thiếu chút nữa không té xỉu. Phấn trang điểm cao cấp Dior và Kanebo được giấu kỹ hầu như chỉ có thể dùng đến chén đĩa hỗn độn để hình dung. Cuối cùng, ta một bên cầu khẩn một bên chậm rãi lôi ra một chiếc rương dưới gầm giường; khi mở nó ra, ta tin tưởng gương mặt của mình chỉ có thể dùng biểu tình dửng dưng đến xem.

Chai dưỡng tóc giúp cho mái tóc tỏa ra màu sắc tự nhiên, năm tháng tiền lương của ta, cư nhiên bị nữ nhân kia lấy đi!

Lòng, tựa như yên lặng thật lâu chỉ vì chậm rãi tích tụ ngọn lửa, chỉ cần một cái kíp nổ sẽ đưa đến tai họa ngập trời. Vừa vặn, kíp nổ bị tiếng chuông cửa kích khởi.

"Leng keng!"

"Tìm ai?" Mặt ta không biểu tình hỏi người trước cửa, đây là trạng thái chuẩn bị đại khai sát giới.

"Có người báo nguy nói nơi này có người nhập cư trái phép, chúng tôi được phái ——"

"Phái mẹ ngươi đi!"

Người cảnh sát kia còn chưa nói xong, ta không hiểu từ nơi nào xuất ra khí lực cực kỳ dũng mãnh. Cư nhiên một tay đơn giản đẩy bọn họ xuống lầu, đợi hai gã cảnh sát một bên chửi tục, một bên muốn tiến lên lý luận, ta đã sớm bước vào thang máy xuống dưới lầu. Cảnh sát bây giờ thật là ngu xuẩn.

Hiện tại, đầu óc ta tràn đầy đều là muốn tìm nữ nhân kia đền tiền, về phần muốn đi đâu tìm nàng? Còn dùng nói, đương nhiên chính là phải kiếm người bạn vì thí nghiệm điên cuồng mà sinh, Joanne Trần!

"Là ai?"

"Bàn tử chết tiệt! Nhanh mở cửa!"

"Được rồi, được rồi!"

Mở cửa, thấy Joanne còn buồn ngủ ta liền tức giận. Vì vậy không nói hai lời lập tức nắm cổ áo nàng, uy hiếp nói: "Ngươi nhất định phải giúp ta, bằng không ta lấy dao cắt thịt cho ngươi giảm béo!"

"Có chuyện từ từ nói. Có chuyện chậm rãi nói! Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?"

"Ta muốn xuyên không đòi nợ!"

"Xuyên không?"

Hiển nhiên, hứng thú của Joanne được khơi mào. Nàng thích nhất làm một chút thí nghiệm hù chết người không đền mạng.

Khi ta theo nàng đi vào phòng ngủ, đồng thời cũng là phòng thí nghiệm, cô nàng vẻ mặt gian tà cười nhìn ta nói: "Thực ra ta gần đây vừa lúc đang nghiên cứu đề án xuyên không này, đáng tiếc không có người làm chuột bạch."

"Ta cảnh cáo ngươi trước, nếu ngươi làm cho ta chết oan, thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"

"Yên tâm đi!" Joanne một bên an trí cho ta ngồi vào một chiếc ghế có gắn một đống thiết bị tinh vi, vừa nói: "Ta từng dùng một con mèo để thí nghiệm, mặc dù không được hoàn mỹ, nhưng có thể tạm chấp nhận."

"Vì sao lại không hoàn mỹ?" Nhìn nàng không ngừng tay lấy một cái nón màu trắng gắn theo một ít dây điện đặt lên đầu ta, trong đầu ta bỗng nhiên nghĩ lần đầu làm thí nghiệm, nhất định phải biết rõ về nó.

"Ta đưa con mèo đó đến Bắc cực, sau đó lại đưa nó trở về đây. Tuy thành công di chuyển từ địa phương này đến địa phương khác, nhưng đầu của nó lại mọc ở mông."

"F*ck!"

Đối với những thí nghiệm không nắm chắc trăm phần trăm, ta rốt cuộc cảm thấy sợ hãi. Vì vậy cực lực giãy dụa, không nghĩ tới toàn thân vô lực, uổng công vô ích!

"Ha ha ha.... Ta thích làm thí nghiệm ngươi đã biết, thế nào có khả năng thả ngươi đâu?" Joanne một bên cười gian, một bên ném mũi châm gây tê vào một góc.

Ngay khi ta tuyệt vọng, một mỹ nữ tóc đen mắt lam lạ mặt đúng lúc bưng đồ ăn tiến vào phòng của Joanne, vì vậy ta kêu to: "Cứu mạng a!"

Mỹ nữ kia nghe được giọng nói của ta, vội vàng chạy tới bên cạnh. Nhưng khi cô gái mở miệng nói câu đầu tiên, vận mệnh đã hung hăng đẩy ta vào vực sâu.

"Mẹ, cứu mạng là có ý tứ gì?"

Quái đản! Thế nào người đẹp đều không bình thường đâu? Người trước bị bệnh tim cộng thêm chứng vọng tưởng, mà người sau lại có chỉ số thông minh hư hư thực thực trì độn giống một đứa trẻ năm tuổi!

"Bé ngoan, ý nghĩa của cứu mạng là khi một người muốn đi du lịch sẽ vui vẻ tạm biệt với bạn bè."

"Linh Linh đã biết!"

Đây là thế giới gì a? Thân là cô giáo thế nhưng ta chỉ có thể trừng to mắt nhìn một cô gái "nhi đồng" trong sáng đáng yêu bị lầm đường lạc lối, thiên lý ở đâu a?!

Tên Joanne kia hoàn toàn không cho ta cơ hội, thừa dịp ta còn đang than thở thế gian không có đạo lý, len lén ấn vào nút khởi động. Kết quả là cơ thể ta bị dòng điện xuyên qua, kích thích thiếu chút nữa ngay cả tổ tông mười tám đời đều đọc ra!

Trong lúc nhớ lại tổ tiên, ta cảm thụ được cơ thể dần dần trở nên nhẹ hơn, giống như các phân tử đang tan rã cùng nhau. Tiếp theo đó, ý thức của ta dường như tiến vào một vũ trụ màu đen vô hạn, thân thể đồng thời dùng tốc độ ánh sáng tạo thành một luồng sáng màu trắng quỷ dị bay về phía lỗ đen.

Nhưng vào lúc này, ta nghe Joanne kêu to: "Ta quên hỏi nàng muốn đi đến thời đại nào!!"

"Chiến quốc! Ta muốn đến Chiến quốc!" Tuy cơ thể mau hóa thành phân tử, nhưng ta còn không quên mất; tận lực nhắn nhủ tin tức cho tên kia, bởi vì ta không muốn bị đưa đến kỷ Jura!

Không biết qua bao lâu, mắt thấy lỗ đen càng lúc càng lớn, ta lo lắng Joanne rốt cuộc có giúp ta định tốt thời đại hay không. Nhưng mà, khi ta chuyển qua lỗ đen xong, thế giới trong mắt chính là biến thành trời xanh mây trắng, không khí cực kỳ tinh khiết sạch sẽ, vừa nhìn xuống... Mẹ ơi! Trong gang tấc, ta chuẩn bị tiếp xúc thân mật với nóc nhà bằng gạch!!!

"Bang bang bang!!!"