Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1007: Chương 1007





Vừa dứt lời, động tác trong tay Liễu Mạn Mạn hơi đình trệ một chút.

Liễu Thiên Thiên thần sắc cũng có chút mất tự nhiên, Sờ Trần quả nhiên nhìn ra móng tay của cô tàng chửa chất độc.

Liễu Thiên Thiên thức thời không dây dưa về vấn đề này nũ’a.

Cũng may động tác pha trà của Liễu Mạn Mạn không chậm, một chén trà bưng trước mặt Sờ Trần: “Mời dùng trà.”
Sờ Trần không nóng lòng uống trà, cúi đầu nhìn thoáng qua, nưó’c trà màu vàng cam trong suốt, hương trà nhàn nhạt tản ra, làm cho người ta sảng khoái.

Bưng chén trà lên, khẽ ngậm một ngụm nhỏ, Sờ Trần cảm thán: “Thật không hổ là trà Bách Hoa Tiên, một ngụm nhỏ như vậy, liền làm cho người ta có một loại cảm giác trăm hoa nợ rộ, hương thom tràn dày, trà
ngon.

Gương mặt hai chị em Liễu Mạn Mạn và Liễu Tiêm Tiêm đồng thời hơi đổi màu.


Một câu nói của Sờ Trần, đã hiểu rõ lai lịch của bọn họ.

Một lúc lâu sau, Liễu Mạn Mạn mờ miệng: “Không hổ là thiếu chủ Cửu Huyền, ngay cả trà Bách Hoa Tiên cũng có thể nếm được.

Tôi dám nói, cả Dương Thành, ngoại trừ Liễu gia tôi ra, người có thế nói ra cái tên trà Bách Hoa Tiên này, không tới năm người.”
“Tôi nghe nói Liểu gia là Trung y thế liạớ.Dương Thành.

Sớ Trân mỉm
cười: “Bách Hoa Cung có thể trị, cũng có thể giết người, quả nhiên cũng là danh bất hư truyền.”
“Anh thấy Bách Hoa Cung giết người khi nào vậy.” Liễu Thiên Thiên trợn trắng mắt, cô luôn cảm giác những lời này của Sở Trần là nhằm vào tinh huống cô ờ hồ bơi chuẩn bị xuống tay với anh.

Sờ Trần lấy trà nhận tội.

“Buổi tụ hội tối nay, là nhiệm vụ của Bách Hoa Cung?” Sờ Trần buông chén trà xuống, hòi một tiếng.


Liễu Mạn Mạn trầm ngâm một hồi, mớ miệng nói: “Một tháng trước, thị
một bức tranh cố, khiến cho sóng to gió lớn, có lời đồn nói, đó là tranh cổ do một vị đế hoàng nhà Minh để lại, bên trong cất giấu báu vật hoàng gia.”
Sở Trần cũng không thèm để ý, lại uống một ngụm trà: “Trên thị trường đồ cổ xuất hiện loại đồn thổi này, quá mức bình thường.”
“Ngay từ đầu chúng tôi cũng không quá để ý, thế nhưng, lại qua vài ngày, có tin tức truyền ra.” Liễu Mạn Mạn sau đó nói: “Thương gia có bức tranh cổ kia, trong một đêm bị cướp sạch, một nhà thưomg gia 7 ngưò*i bị tai nạn diệt môn thảm thiết.”
Nghe vậy, Sớ Trần ngồi thẳng người,
tứ
vì.bưc tranl
cổ kia?”
“Tin tức cụ thể đã sớm bị chính phủ trấn áp xuống, chúng tôi cũng chí là thông qua một vài đường dây đặc biệt biết chuyện này.” Thần sắc Liễu Mạn Mạn dần dần nghiêm túc lên: “Các trường bối Liễu gia tôi cũng thông qua quan sát một số đoạn video cùa bức tranh cổ kia, cuối cùng đưa ra kết luận, nếu bức tranh cổ kia là đồ thật, chính là Thiên Cơ Huyền Đồ trong truyền thuyết.”
“Thiên Cơ Huyền Đồ được xưng là một trong 10 bức tranh cổ đại của Trung Quốc?” Sò’ Trần nhất thời cũng có hứng thú, 10 bức tranh cổ của Trung Quốc, hai trong số đó, được cất giữ trong bảo tàng chính phủ, còn lại, đều chỉ là tồn tại trong truyền
thuyèt, không ai biêt but tích thực.

Nhưng, trên thị trường đồ cổ, ngược lại thường xuyên lưu truyền ra các lơại tranh cổ, cơ hồ đều là giả.

“Không sai, cái gọi là bảo tàng hoàng gia, đương nhiên là giả dối không cỏ thật.” Liễu Mạn Mạn nói: “Giá trị thật sự của bức tranh cổ kia nằm ờ bản thân bức tranh.”
Sờ Trần trầm ngâm một hồi, nhất thời nghi hoặc khó hiểu: “Cho dù bức tranh cổ bị mất ở kinh thành kia là Thiên Cơ Huyền Đồ, có liên quan gì với tụ hội tối nay?” Sờ Trần càng muốn hỏi chính là, cùng tôi có liên quan gì?
“Bời vì bức tranh cổ bị mất rồi.” Liễu Thiên Thièn ớ một bẽn cuối cung tim.