Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 936: Chương 936





Đoàn người Sở Trần đi xuống tầng một, nhất thời nghênh đón không ít ánh mắt nóng bỏng.

Trận Bắc Trần này, rất nhiều người đều nhận được tin tức.

Đây chính là kỳ tích của dược phẩm Thiền Thành.

Không ai biết Linh Bảo Đưò’ng vì sao lại trợ giúp Dược Phẩm Băc Trần, nhưng tất cả mọi người đều
rõ ràng, Bắc Trần ở Thiền Thành thật sự khời hành.

Bên kia đường, cảnh sát đã đến, hiện trường hỗn loạn.

Tin tức Bắc Trần Dược một chiêu đánh bại kẻ địch, truyền khắp toàn thành.

Hoàng gia.

Leng keng!
Hoàng Ngọc Hằng điên cuồng ném tất cả mọi thứ trong phòng xuống đất.

Khuôn mặt trắng nõn tuấn lãng, giờ phút này gân xanh cuồng bạo, không ngừng vặn vẹo.


“Sở Trần, đi chết đi!”
Hoàng Ngọc Hằng đấm mạnh
vào bàn, lặp tửc thở hổn hển.

Hai chân hắn không nhúc nhích được, nhưng vẫn luôn chú ý tin tức có liên quan đến Sở Trần.

Ngày hôm qua sau khi Sở Trần lên đỉnh Sư Vương tranh bá, hắn vẫn luôn chờ mong, hôm nay Dược Phẩm Bắc Trần của Sở Trần thất bại, sau đó Sở Trần xám xịt lăn ra khỏi Thiền Thành, lại không nghĩ tới, Sở Trần lại có thể ung dung thản nhiên, chiến một đòn phản kịch đẹp như vậy, trực tiếp chặn miệng toàn thành, làm cho tất cả mọi người á khẩu không nói nên lời, tận mắt chứng kiến Sở Trần lần nữa tạo ra một kỳ tích.

Điều này khiến Hoàng Ngọc Hằng chấp nhận như thế nào.

Trực tiếp liền nổ tung.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Hoàng Dương tươi cười tràn đầy đi ra: “Ngọc Hăng, đừng tức giận nữa, tạm thời đẻ cho Sở Trần kiệu ngạo mấy ngày, vậy thì như thế nào? Ngược lại, đôi chân của con quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.”
Nghe vậy, thân thể Hoàng Ngọc Hằng mãnh liệt chấn động một chút, chợt từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Dương.

Phía sau Hoàng Dương, Tiêu Âm Kỳ cất bước đi vào, ánh mắt nhìn Hoàng Ngọc Hằng: “Ta đã chuẩn bị xong rồi, Ngọc Hằng, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng đứng lên chưa?”
Hai tay Hoàng Ngọc Hằng kịch liệt run lên, ánh mắt tràn ngập
Kỳ: “Tôi… luôn sẵn sàng.” “Được!” Tiếu Âm Kỳ gật đầu.

Trong sân Hoàng gia.

Hai mươi thành viên Hắc Diệu Đường Hoàng gia đều đã tập hợp xong.

“Tiêu tiền bối.” Hoàng Dương nói: “Hai mươi người này, là người nổi bật trong nhóm võ giả trẻ tuổi của Hắc Diệu Đường Hoàng gia.” Khi ánh mắt Hoàng Dương rơi vào một người trong đỏ, lông mày không để lại dấu vết khẽ nhíu một chút, người nọ chính là Hoàng Tú Tú, trong mắt Hoàng Dương, nhóm người có thể bị Tiếu Âm Kỳ chọn trúng, nhất định sẽ có thời cơ lớn, hắn tiềm thức không muốn Hoàng Tú Tú tham gia váo trong đó, nhưng tại thời điểm tuyển chọn, Hoàng Tú Tú
một đường vào vòng trong, đánh bại không ít người, Hoàng Dương không có lý do gì chính đáng đá Hoàng Tú Tú ra khỏi danh sách.

“Rất tốt.” Tiếu Âm Kỳ nhìn thoáng qua từng gương mặt trẻ tuổi trong viện, khuôn mặt hiện lên một trận ý cười: “Xe hẳn là sắp tới rồi, mọi người ra cửa chờ đi.”
Tất cả mọi người đều phấn chấn gật đầu.

Bọn họ tuy rằng không biết mục đích là nơi nào, nhưng đều biết thân phận cùng thực lực của vị Tiếu tiền bối trước mắt này.


Có thể đạt được chỉ điểm của Tiếu tiền bối, thực lực nhất định đột nhiên tăng mạnh.

Hoàng Tú Tú cũng tràn đầy kỳ
vọng vào chuyến này.

Tiêu Âm Kỳ đích thân đẩy Hoàng Ngọc Hằng ra cửa.

Rất nhanh, một chiếc xe buýt nhỏ dừng lại ở cửa.

“Sẽ có chút chen chúc, tuy nhiên, khoảng cách không xa, tất cả mọi người nhường một chút.” Tiếu Âm Kỳ mỉm cười mở miệng, chợt quay đầu lại nói: “Mời trờ về đi, ít thì 3 ngày, nhiều thì 5 ngày, Hoàng Ngọc Hằng nhất định sẽ đứng được trở về Hoàng gia.”
Hoàng Dương nhất thời kích động không thôi, liên tục gật đầu, thiên ân vạn tạ.

Nhìn hướng xe rời đi, ánh mắt Hoàng Dưỡng tràn đầy chờ mong: “May mắn, Ngọc Hằng có quý nhân tương trự.”
Bên trong xe.

Im lặng vô cùng.

Bọn họ đều là võ giả trẻ tuổi ưu tú nhất của Hắc Diệu Đường Hoàng gia, giờ phút này trong lòng chỉ có chờ mong.

Hoàng Tú Tú ánh mắt nhln cửa sổ xe, xe rất nhanh rời khỏi khu đô thị Thiền Thành, đi về phía ngoại ô.

“Không biết Tiêu tiền bối muốn dẫn chúng ta đi đâu đặc huấn?”
Bên tai cỏ người nhỏ giọng mở miệng.

Một giờ sau, chiếc xe từ từ dừng lại trước một biệt thự.


Từ bên ngoài nhìn qua, là một biệt thự ngoại ô rất bình thường,
cỏ xanh hoa tươi.

“Hoan nghênh mọi người đến.” Khuôn mặt Tiểu Âm Kỳ mỉm cười, chậm rãi đảo qua tất cả mọi người ở đây.

Khi ánh mắt Hoàng Tú Tú cùng Tiếu Âm Kỳ chạm nhau, trong lòng Hoàng Tú Tú rõ ràng sinh ra một cỗ cảm giác lạnh lẽo, trong lòng theo bản năng run lên.

“Tiếp theo, mọi người sẽ tận hưởng một cuộc hành trình tuyệt vời.”
Tiêu Âm Kỳ cười, đẩy Hoàng Ngọc Hằng đi vào biệt thự.

Những người còn lại ngay lập tức theo kịp.

Hoàng Tú Tú đứng ở phía cuối đội ngũ, nhìn cửa chính, trong
đầu không cách nào áp chế hiện lên ánh mắt vừa rồi của Tiếu Âm Kỳ.

“Làm sao có thể như vậy?”
Hoàng Tú Tú nhẹ nhàng lắc đầu một cái, ném tạp niệm trong đầu ra ngoài, sau đó một bước chân bước vào cửa biệt thự..