Vứt Đi Nương Nương

Chương 23




Lan phi cùng Lệ phi ngồi hai bên, một người ánh mắt kiêu ngạo, một người khuôn mặt dịu dàng, họ có điểm giống nhau chính là đều mang theo một tia lãnh ý.

Còn có một vài vị, Mục Tiểu Văn nghĩ có lẽ là các thiếp thất, đứng đó không xa lắm, thần thái không có giống nhau song không thể giấu được ánh nhìn hả hê.

Gia đinh nha hoàn của hai sườn phi thì rất cẩn thận, thở mạnh cũng không dám, hào khí thật là túc tĩnh.

Cái này cực kỳ giống với thẩm phán – hiện trường… a là quan tòa..!

Mục Tiểu Văn tiến vào, như đang đi vào một cái bẫy vậy. Mọi người trong phòng nhìn chằm chằm khiến tâm nàng có chút sợ hãi.

Mặc dù đã chuẩn bị tư tưởng nhưng nàng không ngờ tới là phải đối diện với loại hào khí này. Bối rối giương mắt quan sát chung quanh liền thấy Nhược Di đang đứng trong đám nữ tử kia, nàng nghi hoặc mà nhìn chăm chú.

Nhược Di tựa hồ vừa bị một trận đánh, trên mặt có chỗ sưng sưng đỏ, bên khóe miệng còn vàiáu, trên cổ cũng xuất hiện thêm vài vết thương mới uốn lượn đi xuống đè lên những vết thưỡng cũ.. nhìn thật là đáng sợ.

Mục Tiểu Văn bất giác thấy xót xa, nàng bị đánh ngất, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắc y nhân kia đã làm gì với Nhược Di?

Chính mình giống như một vị khách lạ từ bên ngoài lạc bước giẫm vào nơi này, đối với nàng mà nói như một mê cung, có muốn thoát ra cũng không được nữa.

So với các nữ diễn viên xuyên qua khác, nàng đối với tình cảnh của chính mình hiện tại thật sự là có chút coi thường.

Hãy còn đang nhíu mày trầm tư, đột nhiên một cái tát sắc bén từ đâu dội tới, người còn chưa kịp kinh ngạc thì … “Ba”, một tiếng vang lên, Mục Tiểu Văn đã trúng một chưởng.

Bên tai ong ong lên, cảm giác đau đớn dần dâng lên, hai gò má nàng nóng rần lên, không thể tin được, nàng quay mặt lại, mở to hai mắt mà nhìn người vừa mới đánh nàng, Lý Vân Thượng.

Này một chưởng không chỉ có Mục Tiểu Văn kinh ngạc mà ngay cả những người có mặt trong phòng đều sợ ngây người. Giống như tại nơi này vừa xảy ra một trận động đất vậy, tất cả mọi người vốn cũng bị chấn động sau đó lập tức khôi phục lại nguyên trạng.

Dực nhi đứng phía sau giật nảy mình, khó có thể tin được, nàng đi lại gần Mục Tiểu Văn, nghẹn ngào kêu một tiếng:

- Tiểu thư!

Dực nhi vươn tay ra, nhưng còn chưa kịp đụng tới mặt Mục Tiểu Văn thì một tiếng quát lớn vang lên:

- Nha đầu này không biết sống chết, nơi này có phần cho ngươi xen vào nói sao?

Mọi người không có phản ứng gì, người vừa lên tiếng vung lên một cái tát, hung hăng mà hướng Dực nhi đánh lên mặt, động tác quá bất ngờ, Dực nhi không kịp phòng ngự liền té ngã trên mặt đất. Mục Tiểu Văn khiếp sợ mà nhìn lại, lần này là Lệ phi.

Lệ phi kiêu ngạo hạ mắt nhìn Dực nhi nằm dưới đất, vẻ mặt lạnh lùng cùng với Lý Vân Thượng không có khác biệt. Cái loại này không khác nào coi mình là nữ chủ nhân, tuyệt không sợ ai, xem Mục Tiểu Văn như không tồn tại.