When A Texan Gambles

Chương 30




Một lúc lâu sau khi mặt trời mọc Sarah tỉnh dậy. Kho thóc trở nên sáng sủa. Sam đứng bên cạnh cửa sổ gác xép nhìn ra bên ngoài. Khi cô duỗi thẳng người và ngáp lên, Sam quay lại nhìn cô.

“Chào buổi sáng, vợ yêu”, anh nói. Cô nghĩ anh trông trẻ hơn, không còn lạnh lùng giống như khi anh nhăn nhó.

“Buổi sáng tốt lành. Em xin lỗi vì đã dậy trễ”.

“Đừng lo lắng về điều đó”. Anh mỉm cười. “Em đã không ngủ được nhiều”.

Sarah mặc đồ lót vào và tìm kiếm bộ váy của cô. “Em sẽ pha cà phê và xem có gì trong túi đồ để làm bữa sáng không”. Cô vội vã đi đến chỗ cô đã để chiếc túi treo nơi yên ngựa.

Anh bước về phía cô. “Đầu tiên, ta phải chào buổi sáng với nhau đã”.

Cô nhìn anh có chút bối rối. “Anh đã nói rồi mà”.

“Không phải theo cách mà anh thích”. Anh kéo cô lại gần và hôn nhẹ lên miệng cô, khiến cô hầu như không cảm thấy môi anh trên môi cô.

“Đã đến lúc chúng ta làm lại điều đó sao anh?” Cô hỏi kèm theo nụ cười, tự hỏi có những quy tắc nào trong việc làm tình mà anh đã chỉ dạy cho cô không.

Sam cười lớn. “Không, anh nghĩ chúng ta nên nghỉ ngơi và ăn chút gì đó”. Anh trông có vẻ lo lắng. “Em ổn cả chứ? Anh đã làm em đau sao?”

Và bây giờ đến lượt cô cười lớn. “Không, Sam à. Nhưng cảm ơn anh vì đã hỏi em”.

Anh nhấc cô lên và ôm lấy cô thật chặt.

Một tiếng sau khi họ đã tắm rửa trong làn nước hồ lạnh cóng, uống cà phê nóng và quấn người trong những tấm chăn, họ cuối cùng thay quần áo và bước ra khỏi kho thóc.

“Sarah, anh ước gì em có thể nhìn thấy căn nhà”.

“Rồi em sẽ thấy được nó mà. Không phải hôm nay cũng không phải ngày mai, nhưng sớm thôi. Và khi thời điểm đó đến, nó sẽ là căn nhà do cả hai chúng ta xây nên”.

“Anh không biết. Có thể em sẽ được an toàn hơn khi ở một nơi khác”.

Trước khi cô có thể trả lời, họ chú ý thấy cảnh sát trưởng đang cưỡi ngựa đến. Phía sau lưng ông ta là một đoàn xe ngựa chất đầy gỗ dùng để xây nhà.

Sam không biết phải suy nghĩ điều gì. Những người đàn ông kéo vào vùng đất của anh như thể họ đã xin phép trước. Anh có thể phải nói điều gì đó, nhưng anh không muốn làm cho Sarah phải lo lắng.

Chủ tiệm là người đầu tiên nhảy xuống khỏi cỗ xe ngựa của ông ta. “Tôi biết anh không hề yêu cầu đặt gỗ xây nhà, vì thế tôi mang đến đây tất cả số gỗ tôi chất phía sau nhà. Chúng ta có thể không xây được một ngôi nhà hoàn chỉnh, nhưng hôm nay chúng ta có thể xây sườn nhà và sau đó ta sẽ tiến hành tiếp. Tôi cho rằng tôi có thể cung cấp đủ số gỗ thật nhanh để anh có thể xây lại toàn bộ ngôi nhà”.

Sam không biết phải nói điều gì.

“Và anh đừng lo lắng về số tiền phải trả cho tất cả những thứ này. Tôi sẽ phụ khuân vác nếu anh cần đến tôi”.

Sarah di chuyển khỏi vòng tay của Sam và chào hòi từng người đàn ông khi họ đi vào sân. Sam có thể nhìn thấy tất cả họ đều bị Sarah lôi cuốn, từng người đều ngã nón và chào cô.

“Thưa cô, cô không phải lo lắng bữa ăn cho chúng tôi đâu”, một người nói. “Vợ của chúng tôi sẽ tụ tập trong xe ngựa trong lát nữa và họ sẽ mang đồ ăn đến đây”.

Những người đàn ông xắn tay áo lên và kéo đống gỗ xuống. Sam không chắc anh phải nói điều gì nhưng anh cùng mọi người làm việc hăng say. Từ từ, khi họ hỏi những câu về nơi anh muốn đặt cửa sổ hay anh muốn để cửa ra vào như thế nào, Sam bắt đầu biết tên những người đàn ông. Anh nói chuyện với họ như anh đã nhìn thấy những người dân nói chuyện với một người khác. Anh không đeo súng. Họ không biết anh là ai. Không hề có một huyền thoại nào tồn tại giữa họ, chỉ có một người đàn ông vừa mất đi căn nhà và họ là những người hàng xóm đang giúp anh xây lại nó.

Trước bữa trưa có vài người đã trêu anh rằng anh ắt phải là người vừa mới lập gia đình vì vợ của anh không hề rời anh quá nửa dặm. Sam cố gắng cằn nhằn nhưng cuối cùng anh cũng phải mỉm cười. Thực tế, anh yêu cách cô chú ý đến anh. Nhưng cô không phù hợp với hình tượng một người đàn ông hung bạo như anh. Thật khó thuyết phục bất cứ ai sợ anh với một con bướm xinh đẹp cứ vờn quanh anh từng phút.

Ngay chính bản thân anh cũng cứ vài phút lại liếc nhìn cô. Thậm chí khi đang làm việc, anh cũng có thể cảm thấy cơ thể cô đang tựa vào anh. Anh đã phải đấu tranh để thuyết phục những người tốt bụng này trở về nhà để anh có thể làm tình với vợ mình.

Sarah rất hòa hợp với những người phụ nữ đó. Tất cả dường như cùng trò chuyện với nhau, họ hỏi cô hàng trăm câu hỏi mà không hề cho cô chút ít thời gian để trả lời. Họ đựng thức ăn trong những cái giỏ và bày chúng ra trên một cái bàn được làm từ những tấm ván lớn. Khi một người phát hiện ra Sarah vừa mới kết hôn, tất cả họ quyết định sẽ tặng cô một món quà.

Khi trông Sarah có vẻ lúng túng, họ giải thích rằng mỗi người sẽ mang đến một món quà nhỏ cho nhà bếp được quấn trong một cái khăn dùng lau chén bát. Khi bữa tiệc kết thúc, Sarah không chỉ có tất cả những thứ cần thiết trong nhà bếp, cô còn có được một ngăn tủ đựng những chiếc khăn lau chén đĩa do những người bạn mới của cô tặng.

Khi những người đàn ông đến dùng bữa, Sarah phải ngồi cùng với những người phụ nữ, nhưng cô luôn tất bật dọn thức ăn ra bàn. Mỗi lần cô đi ngang qua Sam, cô đều chạm nhẹ vào Sam cho đến khi cuối cùng cô khiến anh phát điên lên đến nỗi anh đã kéo cô ngồi lên đùi anh và hôn cô một cách trọn vẹn. Những người đàn ông huýt sáo còn những người phụ nữ đều đỏ mặt, nhưng tất cả đều sẵn lòng tha thứ cho cặp đôi vừa mới kết hôn này.

“Chẳng có tội lỗi gì khi ta yêu vợ của mình cả”. ông chủ tiệm nói khi ông vòng tay quanh người vợ bé nhỏ mũm mĩm của ông. “Tôi đã làm nó trong suốt hai mươi năm qua”.

Những người đàn ông trở lại làm việc, nhưng trước đó không ai nhận ra Sarah đã nhìn thấy điều hứa hẹn trong ánh mắt của Sam. Trước khi mặt trời lặng tất cả mọi người đều mệt, họ trèo lên xe ngựa và chuẩn bị quay về nhà.

Sam đứng cùng với cảnh sát trưởng và Luke, ông chủ tiệm. “Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ”, anh nói, bắt tay từng người một.

“Không có chi”, Luke nói. “Anh cũng phải làm như thế khi tôi cần anh đấy, chàng trai”.

“Tôi sẽ làm thế”, Sam trả lời và nhận ra mình muốn làm điều đó.

Luke trèo vào xe của ông và lái nó về nhà. Sam liếc nhìn quanh ngôi nhà, nơi mà Sarah đang bố trí những đồ đạc tưởng tượng trong ngôi nhà chưa có tường vách gì.

“Một ngày dài đó Sam”, Willoby - người đảm đương chức vụ như một cảnh sát trưởng, nói với anh như thể họ đã là bạn của nhau từ rất lâu. “Tôi nên đi về thôi”.

Sam phải nói thật với người đàn ông đang đứng trước mặt anh. “Tôi phải nói cho ông biết vài điều về tôi. Khi là cảnh sát trưởng chắc chắn ông cũng sẽ tìm ra thôi”.

Người đàn ông lớn tuổi đó lắc đầu. “Tôi biết tất cả những điều tôi cần biết về anh”.

“Nhưng...” Sam cố thử lần nữa. Việc một người nào đó nhận ra chỉ là vấn đề thời gian và rồi họ sẽ nói cho nhau biết thôi.

“Để tôi nói với anh điều nay, Sam, anh nên cố xây một ngôi nhà dành cho quý cô nhỏ bé của anh và sau đó chúng ta sẽ nói chuyện với nhau. Mùa đông sắp đến rồi và tôi không muốn cô ấy phải ở đây mà không hề có một ngôi nhà để tránh cái giá rét”.

Sam cảm thấy như thể có ai đó đang dành một án treo cho anh. Anh biết nó sẽ không phải là điều cuối cùng nhưng anh sẽ chấp nhận nó. Có thể trong thời gian này anh sẽ cảm thấy mình như một người đàn ông bình thường.

Trong hai tuần lễ tiếp theo, Sam tiếp tục xây dựng nhà cho đến khi cả hai bàn tay đều phồng rộp cả lên, nhưng anh không quan tâm. Anh thích làm việc cả ngày và yêu Sarah cả đêm. Họ đi vòng căn nhà để xem xét từng chi tiết, tranh luận về những thứ cô muốn đặt trong nhà, nhưng vào ban đêm dưới những tấm chăn không hề có bất cứ cuộc tranh luận nào.

Nhà bếp là nơi được hoàn thành đầu tiên và cô đã chứng tỏ tài nghệ nấu ăn của mình. Mỗi lần cô đi vào thị trấn, đều có một thứ gì đó theo cô về nhà. Đầu tiên là một con bò sữa, sau đó là hai con dê, rồi đến 12 con gà và cuối cùng là một chú cún con. Nơi này đột nhiên trở nên chật chội. Con bò đá Sam mỗi khi anh đứng cách cô trong phạm vi hơn 4m. Những con gà thì tùy tiện biến bất cứ nơi nào trong ngôi nhà thành chỗ ngủ của chúng trong khi anh đang làm việc.

Sarah chỉ mỉm cười cho đến khi một con dê ăn mất một trong những cái khăn lau chén đĩa của cô. Sam nghĩ họ có thể sẽ có món dê hầm cho bữa tối khi cô tìm ra cái khăn đó.

Đêm đầu tiên họ ngủ trên chiếc giường của chính mình họ đã không làm tình với nhau. Họ chỉ ôm nhau ngủ suốt đêm dài.

Ba tuần sau cái ngày cô chính thức trở thành vợ của anh, Sam ngừng công việc anh đang làm trên mái nhà, ngước lên và nhìn thấy cảnh sát trưởng Willoby cùng với hai người đàn ông đang cưỡi ngựa hướng về ngôi nhà mới của anh. Anh nhận ra đó chính là cảnh sát trưởng Riley cùng với Jacob. Anh cảm thấy như thể tim mình rời khỏi lồng ngực.

Cuộc sống của anh cùng với Sarah đã đến hồi kết thúc.