Whitney, My Love

Chương 18




Clayton đang nghiêng vào hàng rào và cười nói với Thomas khi Whitney đến chuồng ngựa sáng hôm sau. Whitney cố gắng nở một nụ cười với Thomas, nhưng nó tắt trên môi nàng khi nàng nhìn vào người đàn ông thoải mái một cách lười biếng bên cạnh Thomas.

Khi nàng không đáp lại lời “chào” của anh ta, Clayton thở dài cam chịu và đứng thẳng lên. Hất đầu về phía Khan đang được dẫn ra khỏi chuồng, chàng nói. “Ngựa của nàng đã sẵn sàng.”

Họ đua cạnh nhau dọc những con đường quê quanh co. Tốc độ phi nước đại và làn gió mùa thu trong lành nhanh chóng hồi phục tinh thần kiệt quệ của Whitney, khiến nàng có cảm giác sung sức hơn hẳn hai ngày qua.

Đến bìa rừng nơi cánh đồng thoai thoải dẫn đến dòng suối, Clayton dừng lại và xuống ngựa, sau đó đi qua để nâng Whitney xuống khỏi Khan. “Cưỡi ngựa có tác dụng tốt với nàng,” chàng nói khi nhìn thấy màu sắc hồng lên trên hai má nàng.

Whitney biết rằng anh ta đang cố gắng phá vỡ lớp băng và tiến hành một cuộc nói chuyện bình thường một cách hợp lý với nàng. Sự rầu rĩ thật lạ đối với bản tính của nàng, và nàng cảm thấy thật thô lỗ khi mãi im lặng, nhưng cố gắng nói chuyện với anh ta thật kỳ quái đến mức không thể. “Tôi thực sự cảm thấy tốt hơn. Tôi thích cưỡi ngựa.”

“Ta thích ngắm nàng,” chàng nói khi họ sóng bước về phía bờ suối. “Không nghi ngờ gì nàng là người phụ nữ cưỡi ngựa giỏi nhất ta từng gặp.”

“Cám ơn,” Whitney nói, nhưng ánh mắt cảnh giác của nàng gắn chặt vào cây sung dâu mọc trên đỉnh gò bên cạnh dòng suối, những cành cây xương xẩu già nua của nó che phủ nơi mà nàng đã nằm trong vòng tay anh ta vào ngày diễn ra buổi dã ngoại. Đó là nơi cuối cùng trên thế giới nàng muốn ở cùng anh ta lúc này. Clayton cởi chiếc áo khoác và chuẩn bị trải nó xuống đật, chính xác nơi họ đã ở cùng nhau lần trước. Nàng vội vã nói.”Tôi thích đứng hơn, nếu ngài không thấy phiền.” Để minh họa cho quan điểm của mình, nàng lùi lại một bước vào dựa vào thân cây sung dâu, như thể đó là nơi thoải mái nhất trên thế giới này.

Với một cái gật đầu lơ đãng, Clayton đứng thẳng và bước đi 2 bước, đặt chân lên một hòn đá lớn cạnh suối. Đặt khủy tay lên đầu gối, chàng bình thản quan sát nàng mà không nói câu gì.

Lần đầu tiên, sự thật thực sự len lỏi vào tâm trí bấn loạn của Whitney, rằng người đàn ông này là người đang đính hôn với nàng! Nhưng chỉ lúc này, nàng nói với mình - chỉ đến khi Paul trở về và họ có thể tiến hành kế hoạch nàng đã vạch ra trong đầu. Từ bây giờ, tất cả những gì nàng có thể làm là cư xử một cách cẩn trọng và chờ đợi thời cơ.

Vỏ cây đâm vào bả vai nàng, và ánh mắt không dao động của Clayton bắt đầu khiến nàng bồn chồn. Vì không có điều gì tốt hơn để nói, và lo lắng phá vỡ sự im lặng căng thẳng, Whitney hất đầu về chỗ chàng đã buộc con ngựa đực màu hạt dẻ. “Tại sao ngài không cưỡi con ngựa đó trong cuộc đua với tôi? Nó sẽ chạy nhanh hơn nhiều so với con ngựa nâu đỏ ngài đã cưỡi.”

Chủ đề nói chuyện nàng chọn dường như khiến anh ta buồn cười khi liếc nhìn con ngựa. “Con ngựa đựa màu đen nàng cưỡi rất dễ mệt khi ta cưỡi nó vào ngày đi dã ngoại. Ta cưỡi con ngựa đó vì nó có cùng khả năng và tốc độ như con ngựa đực của nàng, và ta đã cố gắng cho nàng một cơ hội công bằng để chiến thắng. Nếu ta cưỡi con súc sinh này, nàng sẽ không cần đến một lời cầu nguyện. Mặc khác, nếu ta cưỡi con ngựa quá yếu thế so với con ngựa của nàng, nàng sẽ không thích thú với niềm vui chiến thắng.”

Cho dù đang ở trong tình trạng khốn cùng, môi Whitney cong lên thành nụ cười. “Ồ có chứ. Tôi sẽ thích thú với việc đánh bại ngài ngay cả khi ngài cưỡi trên một con dê.”

Cười khoái trá, chàng lắc đầu. “Trong ba năm ta biết nàng, nàng chưa bao giờ thất bại trong việc làm ta buồn cười.”

Mắt Whitney nhíu lại vì ngờ vực. “Ba năm? Sao có thể như vậy? Ba năm trước, tôi chỉ vừa mới ra mắt.”

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nàng đang ở trong một cửa hàng trang phục nữ với dì nàng. Bà chủ của hàng cố gắng dụ dỗ nàng mua một chiếc mũ khủng khiếp, bao quanh bởi những quả nho và những quả dâu nhỏ, bằng cách thuyết phục nàng rằng nếu nàng đội nó và đi bộ trong công viên, những quý ông sẽ quỳ sụp xuống dưới chân nàng.”

“Tôi không nhớ lần đó,” Whitney nói không chắn chắn. “Tôi có mua chiếc mũ không?”

“Không. Nàng nói với bà ta rằng nếu những quý ông ngã xuống dưới chân nàng, chỉ là họ đang cố gắng tránh bầy ong điên cuồng bị cuốn hút bởi một đĩa hoa quả do nàng đội.”

“Điều đó khá giống những gì tôi nói,” Whitney thừa nhận, ngượng ngùng nghịch nghịch đôi găng tay. Nàng gần như có thể tin rằng có một sự âu yếm trong cách Clayton nói về sự việc đó, và nó khiến nàng bối rối. “Đó có phải là lúc ngài quyết định... à... muốn biết về tôi nhiều hơn?”

“Tất nhiên là không,” chàng trêu. “Ta thật nhẹ nhõm vì bà chủ cửa hàng đó, chứ không phải ta, phải chịu đứng ánh mắt xanh sắc lẻm của nàng.”

“Ngài làm gì trong một cửa hàng trang phục nữ?” Trước khi nói hết câu hỏi, Whitney đã muốn cắn cái lưỡi ngu ngốc của mình! Anh ta có thể làm gì ở đó, ngoại trừ đợi người tình lúc đó?

“Từ biểu hiện của nàng, ta có thể thấy nàng đã có câu trả lời,” chàng ôn tồn nhận xét.

Kìm chế lại cơn giận vô cớ của nàng về việc anh ta ở trong một cửa hàng với một người đàn bà khác, Whitney hỏi, “Sau đó chúng ta có gặp nữa không - ý tôi là, trước bữa tiệc hóa trang?”

“Thỉnh thoảng ta có thấy nàng vào mùa xuân năm đó, thường là đánh xe trong công viên. Và sau đó ta thấy nàng lần nữa một năm sau đó, đã khá trưởng thành, ở buổi khiêu vũ của nhà DuPre.”

“Ngài đi một mình?” Câu hỏi dường như tự bật ra, và Whitney siết tay thành nắm đấm vì tự khinh bỉ mình.

“Không,” chàng thẳng thắn thừa nhận. “Nhưng lúc đó, nàng cũng không một mình. Thực ra, nàng đang được bao quanh bởi những kẻ ái mộ - một lũ đạo đức giả, như ta nhớ.” Chàng cười khoái trí trước cái liếc mắt căm phẫn của Whitney. “Không có lý do gì để gầm gừ, phu nhân của ta. Nàng cũng nghĩ về họ như vậy. Sau đó, chính trong tối hôm đấy, ta nghe thấy nàng nói với một người trong số họ, người đã gần như tự giết chết mình vì sung sướng khi ngửi thấy mùi hương từ đôi găng tay của nàng rằng, nếu mùi vị của xà phòng ảnh hưởng đến gã như vậy, thì hắn ta hẳn là bị loạn trí hoặc là ở quá bẩn.”

“Tôi không bao giờ quá thô lỗ như vậy,” Whitney phản đối, không thoải mái khi nhận thấy rằng anh ta đã gọi nàng là “phu nhân của ta”, như thế nàng đã là nữ công tước của anh ta. “Anh ta chỉ hơi ngốc nghếch và không hề đáng phải nhận một lời phũ phàng như vậy, và...” Quên mất mình đang định nói gì, nàng nhìn xuyên qua Clayton, cố gắng gợi lại một ký ức mù mờ. “Có phải anh ta có những bước chân ngắn và màu mè lố bịch không?”

“Vì ta thích thú với khuôn mặt nàng nhiều hơn là chân anh ta, ta không biết,” Clayton đáp lại tỉnh bơ. “Nhưng sao?”

“Bởi vì bây giờ tôi đã nhớ là đã nói điều đó,” nàng thốt ra. “Tôi nhớ đã vừa quan sát anh ta õng ẹo bước đi vừa nghĩ tôi ghét anh ta hết sức như thế nào. Sau đó tôi quay lại và nhìn thấy một người đàn ông cao, tóc đen ở ngưỡng cửa, đang mỉm cười như thể cảnh tượng đó khiến anh ta thích thú. Đó là ngài!” nàng thở dốc. “Ngài đang nhìn lén ở ngưỡng cửa đó!”

“Không phải nhìn lén,”Clayton chỉnh lại. “ta chỉ chuẩn bị giúp đỡ một tay cho gã quỷ si mê tội nghiệp đó trong trường hợp nàng gây ra đổ máu với cái lưỡi sắc như dao cạo của mình.”

“Ngài không nên lo lắng, vì anh ta xứng đáng hơn cả những gì tôi nói. Tôi không thể nhớ được tên anh ta, nhưng tôi nhớ chính xác là tối hôm trước, anh ta đã cố gắng hôn tôi, và hai bày tay của anh ta có xu hướng gây buồn nôn là đi lang thang.”

“Đáng tiếc,” Clayton kéo dài giọng với vẻ lạnh lẽo, “rằng nàng không thể nhớ được tên anh ta.”

Bên dưới hàng mi e dè rủ xuống, Whitney liếc trộm thấy vẻ mặt u ám của anh ta và hài lòng nhận ra rằng bây giờ, anh ta, chứ không phải nàng, là người đang ghen. Nàng bỗng nhận ra rằng nếu nàng tỏ ra hay thay đổi, có lẽ thậm chí hơi nhanh một chút, anh ta có thể suy nghĩ lại về việc muốn cưới nàng. “Tôi nghĩ tôi nên nói với ngài rằng anh ta không phải quý ông duy nhất ở Paris cố gắng giành được tình cảm của tôi và trở nên... quá sốt sắng. Tôi có cả tá người theo đuổi nghiêm túc ở Paris. Tôi không thể nhớ được tên của tất cả bọn họ.”

“Vậy cho phép ta giúp nàng,” Clayton thản nhiên đề nghị. Trong khi Whitney nhìn chàng chằm chằm vì kinh ngạc, chàng tuôn ra tên của tất cả những người đã cầu hôn nàng. “Ta để lại DuVille,” chàng kết thúc, “bởi vì anh ta vẫn đang chờ đợi thời cơ. Nhưng ta cho rằng nên bao gồm cả Sevarin, vì anh ta đang cố gắng cầu hôn nàng. Và theo như ta thấy, phu nhân,” chàng tiếp tục đều đều, gần nữa gọi nàng như thể nàng là một phụ nữ đã kết hôn, “đối với một cô gái trẻ có lý trí, nàng hoàn toàn ngu ngơ về những người đàn ông nàng cho phép tán tỉnh mình.”

Để tránh nhắc đến Paul, Whitney gán lời chỉ trích ngụ ý của Clayton cho Nicki. “Nếu ngài đang nói đến Nicolas DuVille, vô tình gia đình anh ấy lại là một trong những gia đình lâu đời và được kính trọng nhất ở Pháp!”

“Ta đang nhắc đến Sevarin, và nàng biết như vậy,” chàng nói bằng giọng điệu đầy uy quyền một cách lạnh lùng khiến Whitney đặc biệt bực bội. “Trong tất cả những gã ta đã kể, Sevarin là người không phù hợp nhất, nhưng anh ta sẽ là sự lựa chọn của nàng nếu nàng được phép. Hắn ta không thể sánh với trí thông minh, tinh thần hay cá tính của nàng. Và,” chàng nói thêm đầy ẩn ý, “anh ta không đủ đàn ông để xứng đáng với người đàn bà trong nàng.”

“Và nhận xét đó của ngài thực sự có ý gì?” Whitney vặn vẹo.

Ánh mắt chàng hướng về đám cỏ gần chân nàng đầy ý nghĩa, nơi chàng đã sử dụng chiếc roi ngựa trên phía sau mềm mại của nàng, sau đó ôm nàng trong vòng tay và dỗ dành nàng. “Ta nghĩ nàng hiểu chính xác ta có ý gì,” chàng nói, quan sát màu hồng ửng dần lên đôi má của nàng.

Whitney hoàn toàn không chắc chắn, nhưng nàng biết rằng đó không phải một chủ đề nàng muốn theo đuổi. Nàng chuyển sang một chủ đề trước đó, ít nhạy cảm hơn. “Nếu ngài đã ‘chấm’ tôi ở Pháp, tại sao ngài không làm theo cách đúng đắn và tiếp cận chú tôi để cầu hôn?”

“Vì thế ông ấy có thể gạt bỏ ta với những điều vớ vẩn rằng nàng còn quá trẻ để kết hôn, và cha nàng chưa sẵn sàng để rời xa nàng?” chàng nói với vẻ hài hước mỉa mai. “Khó có thể!”

“Ý ngài thực sự là gì,” Whitney đối đáp, “rằng điều đó là hạ thấp địa vị xã hội cao quý khi phải phiền phức để được giới thiệu với tôi, và sau đó-”

“Chúng ta đã được giới thiệu,” Clayton ngắt lời. “Chúng ta đã được giới thiệu trong tối hôm đó bởi Quý bà DuPre. Nàng đã không để ý để nghe tên của ta, rồi nàng ban cho ta một cái gật đầu ngắn ngủi và một cái nhún vai trước khi nàng quay lại với công việc nhiều áp lực hơn là gom góp đủ những kẻ ái mộ nịnh bợ mà nàng có thể túm lấy quanh váy mình.”

Sự chào hỏi lạnh lùng đó phải hạ thấp anh ta làm sao, Whitney nghĩ với sự hài lòng bí mật. “Ngài có mời tôi khiêu vũ không?” nàng ngọt ngào châm chích.

“Không,” chàng thản nhiên trả lời. “Thiệp của ta đã đầy.”

Trong những trường hợp khác, Whitney sẽ phá lên cười vì lời nói đùa đó, nhưng nàng biết lời nói đó có ý nhắc nhở một cách ngang tàng rằng, anh ta, cũng nổi tiếng đối với người khác phái. Làm như là nàng cần được nhắc nhở! Nàng ném cho anh ta một cái nhìn chế giễu cân xứng với giọng điệu của mình. “Tôi nghĩ rằng nếu đàn ông thực có thiệp khiêu vũ, thiệp của ngài luôn luôn kín! Giờ khi tôi nghĩ về điều đó, một người đàn ông làm gì với nhân tình của mình khi muốn khiêu vũ với một người khác?”

“Ta không nhớ gặp trở ngại nào đến mức không vượt qua được vào đêm ta và nàng khiêu vũ ở buổi dạ tiệc của nhà Armand.”

Đôi găng tay Whitney đang đeo rơi xuống cỏ. “Làm sao ngài có thể thô lỗ đến mức-”

“ - đến mức nêu ra một điều như vậy?” Chàng đối đáp trơn tru. “Không phải có câu nói ‘ăn miếng trả miếng’ sao?”

”Tôi thật không thể tin vào tai mình!” Whitney cáu kỉnh. “Nếu ngài không phải là một ví dụ sống của ‘ác quỷ trích lời kinh thánh’.”

“Ghi điểm.” Chàng cười nhăn nhở.

Vẻ thích thú của chàng chỉ làm Whitney giận dữ hơn. “Ngài có thể gạt bỏ những hành vi gây sốc của mình với một tiếng cười, nhưng tôi thì không. Trong khoảng thời gian tôi nhớ là quen biết ngài, ngài đã thốt ra những lời gợi ý phóng đãng ở bữa tiệc nhà Armand, xúc phạm tôi ở nhà Quý bà Eubank, và tấn công tôi ở chính nơi này.” Whitney cúi xuống giật phắt đôi găng tay từ trên cỏ lên. “Chỉ Chúa biết ngài sẽ cố làm gì tiếp theo.”

Câu nói cuối cùng của nàng mang đến một tia sáng ấm áp trong mắt anh ta, và Whitney lo lắng quyết định đã đến lúc về. Nàng bắt đầu lướt qua anh ta đến chỗ những con ngựa, nhưng anh ta vươn tay ra và nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng về phía anh ta. “Ngoại trừ buổi tiệc hóa trang ở nhà Armand, ta luôn đối xử với nàng chính xác như những gì nàng xứng đáng, và đó sẽ là cách luôn diễn ra giữa chúng ta. Ta không có ý định để nàng thắng ta một cách dễ dàng. Vì nếu ta làm như vậy, nàng sớm sẽ không có chút tôn trọng nào đối với ta như là Sevarin, nếu nàng không may kết hôn với hắn ta.”

Whitney chết đứng vì nhận định kỳ quái của anh ta với việc cho rằng anh ta biết nàng cảm thấy như thế nào, và nàng thấy hãi hùng bởi sự dứt khoát đáng sợ khi anh ta gạt bỏ kế hoạch kết hôn với Paul của nàng như là một ý tưởng bất chợt đáng tiếc, hoàn toàn nằm ngoài khả năng hiện thực. Và để khiến cho mọi thứ tồi tệ hơn, cánh tay anh ta vòng quanh nàng đúng lúc đó. “Ngài không quan tâm rằng tôi không yêu ngài sao?” nàng tuyệt vọng hỏi.

“Tất nhiên là nàng không,” Clayton chế giễu, “Nàng ghét ta. Nàng nói với ta ít nhất nửa tá lần. Ngay tại đây, chính nơi này, một cách hiển nhiên. Và chỉ vài phút trước khi nàng trở thành một phụ nữ đam mê nồng nhiệt ôm ta trong vòng tay.”

“Thôi ngay việc nhắc nhở tôi về chuyện xảy ra ngày hôm đó! Tôi muốn quên nó đi.”

Chàng ôm nàng sát vào khung người rắn chắc của mình hơn và nhìn xuống nàng với vẻ hài hước âu yếm. “Bé con, ta sẽ trao cho nàng bất cứ điều gì trong quyền lực của ta, nhưng ta không bao giờ để nàng quên ngày đó. Không bao giờ. Yêu cầu điều gì khác, và nó sẽ là của nàng.”

“Yêu cầu điều gì khác, và nó sẽ là của tôi?” nàng chế nhạo, tăng thêm khoảng cách giữa họ bằng cách chống tay vào ngực anh ta. “Rất tốt. Tôi không muốn kết hôn với ngài. Ngài sẽ buông tha tôi khỏi thỏa thuận của cha tôi chứ?”

“Không, ta e rằng không được.”

Whitney khó có thể kìm giữ sự cay đắng và thù hận của nàng thêm nữa. “Vậy thì đừng xúc phạm trí thông minh của tôi bằng cách giả vờ quan tâm đến mong muốn của tôi! Tôi không muốn đính hôn với ngài, nhưng ngài sẽ không buông tha tôi. Tôi không muốn kết hôn với ngài, nhưng ngài luôn định kéo tôi đến bệ thờ bằng mọi cách. Tôi-”

Chàng thả nàng ra một cách đột ngột khiến Whitney giật lùi lại một bước. “Nếu ta có chút ý định nào về việc ‘kéo nàng đến bệ thờ,’” chàng nói ngắn gọn, “Nàng đã bị ra lệnh về nhà từ Pháp và mặc váy cưới vào. Tuy nhiên, sự thật đơn giản là ta không muốn một người vợ miễn cưỡng, lạnh lùng trên giường.”

Whitney quá nhẹ nhõm và vui mừng nên nàng hoàn toàn bỏ qua lời ám chỉ phóng đãng đến chiếc giường của anh ta. Nàng vung tay lên. “Chúa lòng lành, sao ngài không nói với tôi điều đó từ trước? Nếu ngài cảm nhận như vậy, thì ngài không cần phải phiền não với tôi thêm nữa.”

“Ý gì?”

“Ý là tôi sẽ trở thành người vợ miễn cưỡng, lạnh lùng nhất có thể tưởng tượng được.”

Một bên lông mày nhướng lên với vẻ đánh giá. “Nàng đang đe dọa ta?”

Whitney vội vã vừa lắc đầu vừa mỉm cười. “Tất nhiên là không. Tôi chỉ đang cố gắng giải thích rằng cảm giác của tôi đối với ngài sẽ không thay đổi.”

“Nàng khá là chắc chắn?”

“Hoàn toàn đoan chắc,” Whitney tươi tỉnh nói.

“Trong trường hợp đó, chẳng có mấy ích lợi để trì hoãn đám cưới lâu hơn, đúng không?”

“Cái gì?” Whitney há hốc miệng. “Nhưng ngài nói ngài sẽ không cưới tôi nếu tôi lạnh nhạt và không tự nguyện.”

“Ta nói ta không muốn như vậy. Ta không nói ta không, nếu nó phải như vậy.” Nói xong anh ta cộc lốc hất đầu về phía hai con ngựa và bắt đầu quay đi, để lại Whitney sợ đến chết đứng rằng anh ta có ý định đi thẳng về nhà và cho gọi một mục sư để chính thức hóa đám cưới của họ. Không nghi ngờ gì là anh ta đã có được giấy phép đặc biệt cho phép kết hôn! Tâm trí nàng điên cuồng tìm kiếm cách nào đó để tự cứu mình. Nếu nàng bỏ chạy, anh ta sẽ bắt kịp nàng; nếu nàng đe dọa, anh ta bỏ qua; nếu nàng từ chối, anh ta bắt buộc nàng.

Nàng lựa chọn giải pháp duy nhất mở ra cho nàng, nhục nhã nghĩ rằng sẽ phải cầu xin và dỗ ngọt. Đưa tay ra, nàng đặt một bàn tay lên tay áo anh ta. “Tôi muốn xin ngài một ân huệ, và ngài đã nói rằng ngài sẽ trao cho tôi trong phạm vi quyền lực của ngài - ?”

“Trong phạm vi quyền lực của ta,” chàng lạnh lùng chỉ ra, “và hợp lý.”

“Vậy hãy cho tôi thời gian? Tôi cần thời gian để vượt qua cảm giác tệ hại là trở thành một con tốt bất lực trong ván cờ do ngài và cha tôi chơi, và tôi cần thời gian để điều chỉnh với ý nghĩ về đám cưới của chúng ta.”

“Ta sẽ cho nàng thời gian, giả sử nàng sử dụng nó với sự thận trọng,” chàng thản nhiên đồng ý.

“Tôi sẽ,” Whitney đảm bảo, giờ thấy nói dối dễ hơn. “Ồ, và một thứ nữa: tôi muốn giữ kín danh tính của ngài và cuộc hôn nhân của chúng ta trong một thời gian.”

Biểu hiện của anh ta trở nên nghi ngờ một cách lạnh lùng. “Tại sao?’

Bởi vì tuần tới nàng sẽ bỏ trốn với Paul, Clayton sẽ trở nên giận dữ. Nhưng nếu nàng khiến anh ta trở thành một tên đại ngốc bằng cách công khai khinh bỉ anh ta trước mặt những người dân trong làng biết về sự đính hôn của họ, Chúa mới biết anh ta sẽ làm gì để trả thù.

“Bởi vì,” nàng thận trọng nói, “nếu mọi người biết về ngài - về chúng ta - họ sẽ muốn bàn tán về việc ngài là ai, chúng ta gặp nhau như thế nào và khi nào chúng ta kết hôn, và tôi sẽ cảm thấy áp lực hơn cả bây giờ.”

“Được rồi, chúng ta sẽ giữ bí mật trong lúc này.” Anh ta đưa nàng đi về chỗ con ngựa và dễ dàng nâng nàng lên yên ngựa. Nghĩ rằng chủ đề đã khép lại và cuộc gặp mặt của họ đã kết thúc. Whitney túm lấy dây cương của Khan, nóng lòng bỏ đi. Nhưng anh ta chưa chấm dứt, và toàn cơ thể nàng căng ra trước sự đe dọa trá hình dưới giọng điệu lịch sự êm ái của anh ta. “Ta dành cho nàng thời gian nàng yêu cầu vì nàng nói muốn làm quen với ý nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng ta. Nếu ta có lý do để nghĩ nàng muốn thời gian cho những mục đích khác, nàng sẽ không thích hậu quả đâu.”

“Ngài đã xong chưa?” Whitney hỏi, che giấu nỗi sợ của nàng đằng sau thái độ kiêu kỳ.

“Cho bây giờ,” chàng thở dài. “Chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai.”

*****

Whitney dành thời gian còn lại trong ngày ở cùng với những người họ hàng. Với toàn bộ tương lai của nàng đang treo trên một sợi chỉ, nàng phải dốc hết sức để mỉm cười và nói chuyện với những con người thiện chí, vui vẻ này và phớt lờ những cái liếc mắt am hiểu của cha nàng. Khi bữa tối kết thúc, nàng cáo lỗi và chạy thoát về căn phòng yên tĩnh của mình.

Tối hôm đó, Anne đến để gặp nàng. Whitney, đang mong đến chết để được giãi bày với bà cả ngày nay, đã nhảy lên từ chiếc ghế trường kỷ, vặn vẹo hai bàn tay trong sự tức giận bị dồn nén. “Dì Anne, tên bạo chúa dã man và ngạo mạn đó thực sự có ý định buộc cháu kết hôn với ông ta. Ông ta nói rất nhiều vào sáng nay.”

Ngồi xuống chiếc ghế trường kỷ, Anne kéo Whitney ngồi xuống cạnh bà, “Cháu yêu, đức ngài không thể buộc cháu kết hôn. Dì chắc chắn rằng Anh quốc có luật để ngăn chặn đức ngài làm điều đó. Như dì nhận thấy, vấn đề của cháu không phải là đức ngài có thể buộc cháu kết hôn hay không mà là chuyện gì sẽ xảy ra với cha cháu nếu cháu không làm như vậy.”

“Cha cháu không xem xét hậu quả đối với cháu khi ông đồng ý cuộc đính hôn đó, vì vậy cháu không cảm thấy một chút sự cần thiết nào để xem xét hậu quả xảy ra với ông ấy nếu cháu không đồng ý với cuộc hôn nhân đó. Cha không bao giờ yêu cháu, và cháu sẽ không yêu ông nữa.”

“Ta hiểu,” Anne nói, nhìn nàng thật gần. “Vậy thì tốt nhất là cháu sẽ cảm thấy như vậy.”

“Sao dì lại nói thế?”

“Bởi vì cha cháu đã sử dụng tiền Claymore đưa cho ông ấy. Nếu cháu từ chối thực hiện theo thỏa thuận hôn nhân, tất nhiên đức ngài sẽ yêu cầu hoàn trả lại tiền. Vì cha cháu không thể trả lại, ông ấy dường như sẽ phải sử dụng những năm cuối đời trong một nhà tù đầy chuột dành cho những con nợ. Nếu cháu còn chút tình yêu nào cho ông ấy, thật khó để cháu hạnh phúc với Paul khi biết rằng cháu chịu trách nhiệm về cảnh ngộ của ông ấy. Nhưng kể như cháu hoàn toàn chắc chắn rằng cháu không cảm thấy tội lỗi, chúng ta không cần để tâm đến chuyện này hay chuyện kia xảy ra với cha cháu nữa, đúng không?”

Cánh cửa đóng lại sau lưng dì nàng để lại Whitney ám ảnh với những hình ảnh khủng khiếp về cha nàng, rách rưới và bẩn thỉu, mục rã trong căn ngục dơ dáy và thảm hại.

Phải có cách gì đó để hoàn lại cho Clayton Westmoreland số tiền mà anh ta đã giao cho cha nàng. Có lẽ nếu nàng và Paul sống cần kiệm, họ có thể trả nợ thay cho cha nàng trong vòng vài năm. Hoặc tốt hơn là, sẽ có cách nào đó chọc giận công tước để anh ta tự phá bỏ cuộc đính hôn, vì vậy không phải trả lại tiền. Hoặc tự nó vô hiệu? Bản thỏa thuận hôn nhân sơ bộ có hiệu lực như thế nào? Whitney tự hỏi.

“Chú Edward!” nàng bỗng nhiên thốt ra. Chú Edward sẽ không bao giờ đứng đó một cách vô ích trong khi biết rằng Whitney đang bị bắt buộc trao đổi cuộc đời của nàng với những món nợ của cha nàng. Có lẽ chú Edward có thể giúp đỡ cha nàng hoàn tiền cho Clayton - một giao dịch kinh doanh đơn thuần, tất nhiên. Riêng nàng cho rằng điền trang này có thể phụ thêm vào.

Nhưng chú Edward có đủ tiền để trả lại cho Clayton không? Giá như nàng biết bao nhiêu tiền đã được trao đổi. Nó phải cực kỳ lớn, bởi vì nó đã trang trải cho tất cả các chi phí sửa chữa ngôi nhà, hai tá ngựa mới, một tá đầy tớ và các khoản nợ của cha nàng nữa. 25,000 bảng? 30,000 bảng? Trái tim Whitney chùng xuống; Chú Edward sẽ không có nhiều như vậy.

*****

Khi Clarissa đi vào để đánh thức Whitney sáng hôm sau, bà thấy Whitney đang ngồi ở bàn viết, trầm ngâm gặm nhấm đuôi một chiếc bút lông.

Sau một phút cân nhắc, Whitney bắt đầu viết. Đôi mắt nàng sáng lên với sự hài lòng thỏa mãn khi nàng lịch sự giải thích với Clayton rằng nàng đã bị trật đầu gối và phải ở trên giường. Nàng ngọt ngào kết thúc rằng nàng mong đợi được gặp anh ta vào ngày hôm sau - nếu cơn đau của nàng đỡ hơn. Nàng ký nó một cách đơn giản, ‘Whitney,’ sau đó ngả lưng và tự chúc mừng chính mình.

Ý tưởng về một cái đầu gối bị thương là một ý tưởng hoàn hảo, vì những vết thương như thế không những đau đớn, mà còn kéo dài không thể đoán được. Ngày mai nàng có thể gửi cho anh ta một tin nhắn khổ sở khác, và thêm vào vài chi tiết thuyết phục về vết thương tưởng tượng đã xảy ra như thế nào. Với may mắn nào đó, nàng có lẽ có thể tránh gặp mặt anh ta cho đến sau khi Paul trở lại!

“Cô muốn mặc gì khi gặp công tước hôm nay?” Clarissa hỏi.

Một nụ cười rạng rỡ tỏa ra trên khuôn mặt Whitney. “Tôi sẽ không gặp ông ta hôm nay, Clarissa. Hay ngày mai, hoặc ngày kia. Nghe này,” Whitney nói, và nhanh chóng đọc lời nhắn cho Clarissa.

“Ừm, cô nghĩ gì?” nàng hỏi, gấp lá thư lại và niêm lại với vài giọt sáp.

Giọng Clarissa sít lại đầy cảnh bảo. “Tôi nghĩ đức ngài sẽ nhận ra ngay cô định làm gì, và sẽ làm ầm ĩ lên quanh tai chúng ta, tôi không muốn điều đó tí nào. Cô nên hỏi Quý bà Anne trước khi gửi nó.”

“Tôi không thể đợi dì tôi ngủ dậy, và cô phải tham gia vào việc này,” Whitney kiên nhẫn giải thích. “Cô phải mang lời nhắn đến cho ông ta.”

Clarissa tái nhợt. “Tôi? Tại sao tôi phải làm điều đấy?”

“Bởi vì tôi cần biết chính xác ông ta phản ứng như thể nào, và tôi không thể trông chờ vào ai khác kể lại chuyện đấy.”

“Tim tôi đập thình thịch chỉ khi nghĩ đến việc sai sót gì có thể xảy ra,” Clarissa phàn nàn, nhưng bà cầm lá thư đi. “Nếu đức ngài hỏi tôi về vết thương thì sao?”

“Cứ tự nghĩ ra câu trả lời,” Whitney vui vẻ khuyên. “Chỉ cần nhớ nói lại với tôi cô đã nói gì với ông ta để tôi không vô tình nói ngược với cô là được.”

Khi Clarissa ra đi, Whitney cảm thấy như thể một gánh nặng khủng khiếp đã cất khỏi đôi vai nàng. Vui vẻ ngâm nga, nàng đi đến tủ quần áo để chọn một chiếc váy để mặc.

Clarissa trở lại 20 phút sau đó, và Whitney vội vã lao ra từ phòng thay đồ. “Ông ta nói gì?” nàng nóng ruột hỏi. “Ông ta trông như thế nào? Kể với tôi mọi chuyện đi.”

“Ừm, công tước đang dùng bữa sáng khi tôi đến,” Clarissa nói, hồi hộp mân mê chiếc cổ áo hồ bột của chiếc váy đang mặc. “Nhưng người quản gia đưa tôi trực tiếp đến chỗ đức ngài khi tôi nói tôi là ai. Sau đó tôi đưa cho công tước lời nhắn và đức ngài đọc nó.”

“Ông ta không tức giận, đúng không?” Whitney gợi ý khi Clarissa rơi vào im lặng.

“Tôi không thể nói rằng đức ngài giận dữ, nhưng tôi cũng không nghĩ là đức ngài hài lòng.”

“Clarissa, vì Chúa! Ông ta nói gì?”

“Đức ngài cảm ơn tôi vì đã mang đến lời nhắn, sau đó ra hiệu cho một trong những tên đầy tớ trịnh thượng của đức ngài và tôi được đưa ra ngoài.”

Whitney không thể chắc chắn nàng nên cảm thấy nhẹ nhõm hay sợ hãi về phản ứng của anh ta, và khi ngày trôi qua, nàng phát hiện ra rằng sự trì hoãn của nàng không đáng vui như nàng mong đợi.

Đến buổi trưa, nàng nhảy lên mỗi lần có tiếng bước chân ở hành lang, nghĩ rằng nàng chuẩn bị được thông báo rằng Clayton đến viếng thăm. Giống như người đàn ông đó sẽ khăng khăng yêu cầu dì nàng đi cùng anh ta đến phòng ngủ của nàng, ngay cả khi điều đó sẽ xâm phạm sự đúng đắn một cách không thể tha thứ được.

Bữa tối được mang lên cho nàng trong một chiếc khay và Whitney ăn với sự cô độc buồn chán. Lần đầu tiên trong ngày, suy nghĩ của nàng trôi giạt đến Paul. Paul tội nghiệp, nàng nghĩ với vẻ ăn năn. Nàng đã bị vướng vào cái mạng lưới rối rắm này, cố gắng xoay xở tốt hơn và giỏi hơn Clayton, khiến nàng không dành một chút suy nghĩ nào cho người đàn ông nàng yêu.