Who Are You ??? [Thanh Vũ]

Chương 40: Yêu ai yêu cả đường đi




Nếu như đây là đóng phim, lá rụng đầy, hai người ôm ấp nhau ngã trên mặt đất, chính là cảnh đẹp. Nếu như đây là một quyển tiểu thuyết ngôn tình, hai người ôm nhau ngã xuống, nhất định môi với răng sẽ lập tức "gắn bó". Đáng tiếc trong lúc này chỉ là phố cổ nơi du khách tới tham quan.

Cách đó không xa, một phụ nữ nắm tay con mình, chỉ vào Vương gia huynh đệ té trên mặt đất nói: "Bé ngoan, đi đường nhất định phải chú ý, bằng không sẽ bị ngã sấp xuống như hai anh trai kia."

Bé gái mở to hai mắt nhìn xem hai người, thật hiểu chuyện ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi mama, hai anh trai này thực xấu hổ, lại đi đấu vật giữa đường."

Thẩm Xương Mân vội ho một tiếng, rất muốn nghiêng đầu sang chỗ khác tỏ vẻ mình không quen hai người này, đáng tiếc làm chức danh trợ lí tổng tài, hắn đành có trách nhiệm tiến lên chuẩn bị đỡ hai huynh đệ đang vô cùng thu hút sự chú ý kia.

Bất quá Kiến Vũ động tác so với hắn nhanh hơn, xoay người đứng dậy kéo Vương Thanh lên, cẩn thận nhìn cao thấp một phen sau mới hỏi: "Ca, anh không sao chứ?" Lại nhẹ nhàng cầm cổ tay It after 20th.

Vương Thanh phát hiện cử chỉ vô tình này của cậu, tâm tình vốn đang có chút xấu hổ lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, mỉm cười nói: "Không sao, không có việc gì." Vốn định xoa xoa tóc Kiến Vũ, nhưng sực nhớ đến bộ tóc giả, nên chỉ có thể vỗ vỗ vai cậu: "Chúng ta tiếp tục chụp ảnh."

Bên cạnh, thợ ảnh ngược lại cười tủm tỉm nói: "Hai vị, hình của các vị đã chụp xong rồi." Nói rồi, liền thu thập dụng cụ của mình, chuẩn bị chụp ảnh cho người kế tiếp.

Thẩm Xương Mân trợn mắt há hốc mồm, thợ ảnh này biểu hiện thực khí phách, hắn bình thường còn chưa nhìn thấy ai dám bỏ qua tổng tài như vậy.

"Không cần kinh ngạc như thế." Một quản lí bình tĩnh khoanh hai tay trước ngực: "Nơi này là phố cổ, người chụp ảnh rất nhiều, làm sao có tính nhẫn nại như thợ ảnh chuyên nghiệp của các ngôi sao được." Nhớ tới chính mình đã từng cùng bạn gái tới đây chụp ảnh, hắn chợt xanh mặt.

Thẩm Xương Mân đưa mắt xem xét một đám cả trai lẫn gái ăn mặc cổ trang các màu đang xếp hàng dài đứng đợi, lập tức lĩnh ngộ.

Ngược lại với ban đầu còn một mực kích động, Lý Dung Kì như có điều suy nghĩ nhìn hai huynh đệ này, màu lam xinh đẹp trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ.

Đoàn người lấy ảnh chụp, Thẩm Xương Mân nhìn trộm một cái, không thể không nói, dung mạo quyết định chất lượng của bức ảnh, một màn hai huynh đệ nhất tề ngã sấp xuống này ở trên tấm ảnh thoạt nhìn vẫn là cực kỳ đẹp mắt, ít nhất so với một đại hán mắt xanh nào đó ăn mặc trang phục thời Đường thoạt nhìn đẹp mắt nhiều hơn.

Vương Thanh nhìn ba tấm ảnh chụp trong tay, mặt vô biểu tình nhét vào trong người, không đếm xỉa tới một đám đang giơ móng vuốt muốn bắt tới xem.

Thẩm Xương Mân duỗi tay, làm động tác đẩy kính mắt, liếc nhìn nhị thiếu gia đã đổi xong quần áo vừa mới ra tới, tổng tài a, nhị thiếu gia là em trai anh, cũng không phải bạn gái của anh, anh có cần nhỏ mọn như vậy không?

"Vương Thanh." Lý Dung Kì nhún vai: "Cậu càng ngày càng keo kiệt."

Bởi vì Lý Dung Kì lần này nói tiếng Trung rất chuẩn, cho nên bị Vương nhị thiếu gia đến gần vừa vặn nghe thấy, cậu mất hứng nói: "Anh mới keo kiệt, cả nhà anh mới keo kiệt!"

Lý Dung Kì khó hiểu xoay người dùng tiếng Anh hỏi người phiên dịch bên cạnh: "Cho dù tôi keo kiệt, thì cùng cả nhà tôi có quan hệ gì?"

Nữ phiên dịch trẻ tuổi im lặng, tổng giám đốc, câu đó chỉ là một cách nói quá lên mà thôi.

Lý Dung Kì lần nữa quay đầu, phát hiện người bạn thời đại học thật là tốt của mình đang cười tủm tỉm xoa đầu thiếu niên vừa chửi mình keo kiệt, ngoài miệng còn nói lời an ủi: "Ừm, Vũ không cần tức giận, tám đời tổ tông nhà hắn đều keo kiệt, chúng ta không cùng hắn chấp nhặt."

Phiên dịch liền ngó lơ sang chỗ khác, tỏ vẻ chính mình cái gì cũng không trông thấy, cái gì cũng không nghe thấy.

Lý Dung Kì trầm ngâm nói: "Vương Thanh, tiếng Trung Quốc của tôi bây giờ cũng rất không tồi."

Vương Thanh thu hồi bàn tay đang vuốt mái tóc mềm, nhàn nhạt liếc liếc Lý Dung Kì: "A, vậy thì thật là chúc mừng."

Mọi người im lặng, đại nhân vật đúng là luôn nói lời bí hiểm, làm quản lí nho nhỏ như bọn họ thật sự không thể cảm thụ được hết thâm ý trong đó.

Ra khỏi tiệm chụp ảnh chưa được vài bước, Vương Thanh chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc.

"Vương Thanh, thật là tình cờ."

Đứng ở đối diện anh, cô gái trang điểm tinh tế, mỗi một nét đều hài hòa, trợ lý mặc vest bên cạnh càng làm cô thêm nổi bật dáng người cao gầy cùng khí chất hơi cường thế. Giờ phút này trên mặt cô mang theo xảo ngộ (tình cờ gặp) mừng rỡ, gương mặt vốn xinh đẹp lại càng nhiều hơn vài phần phong thái.

"Hạ Như." Lý Dung Kì hiển nhiên so với Vương Thanh càng thêm kinh ngạc, hắn mở to hai mắt, chuyện của Vương Thanh và Hạ Như hắn cũng biết, hắn đối Hạ Như mặc dù không có hảo cảm nhưng cũng không chán ghét, chỉ là thấy tâm tình hai người không đúng lắm, hắn cũng không nói thêm gì.

"Lý Dung Kì." Hạ Như cất máy ảnh đang cầm, tiến lên cùng Lý Dung Kì bắt tay: "Hoan nghênh tới Trung Quốc, trước kia luôn nghe anh nói rất thích Trung Quốc, không nghĩ tới anh thật sự có cơ hội đến thăm quan quốc gia của chúng tôi."

"Đương nhiên, Trung Quốc là một đất nước xinh đẹp." Lý Dung Kì cũng không có nói rõ ý định đến đây của mình, đối với những phụ nữ thông minh, hắn từ trước đến nay luôn thể hiện mình là thân sĩ mà không phải là lực sĩ, cũng không muốn ở trước mắt nữ nhân này phô trương hết thảy quyền lực và địa vị của mình.

Phát giác được Lý Dung Kì đối với mình xa cách, Hạ Như cũng chỉ cùng hắn khách khí hai câu, lại quay đầu nhìn về phía Vương Thanh: "Không nghĩ tới lại gặp được anh ở chỗ này." Trong ngõ nhỏ phố cổ, gặp lại tình cũ, đây là kịch bản kinh điển trong rất nhiều tiểu thuyết, chính là người trước mặt trong mắt cũng không có sự hoài niệm, mà là sự xa cách giữ lễ.

"Hạ tiểu thư, thật đúng là trùng hợp." Vương Thanh nhẹ gật đầu với cô, quay đầu thấy Kiến Vũ hai mắt đang nhìn chằm chằm vào Hạ Như, khẽ chau mày.

Hạ Như mỉm cười nói: "Đúng vậy, khó được nhìn thấy bạn học trước kia, không biết các vị có thể cho tôi đi cùng?"

Vương Thanh liếc nhìn Kiến Vũ, phát hiện em trai nhà mình vẫn còn đang nhìn cô gái trước mặt, vì vậy trầm mặc.

"Đương nhiên, có thêm một thục nữ xinh đẹp là vinh hạnh của chúng tôi." Lý Dung Kì thấy Vương Thanh trầm mặc, để cho không khí không trở nên xấu hổ, đành phải mở miệng nói: "Tôi nghĩ có Hạ tiểu thư ở đây, cuộc du ngoạn của chúng ta sẽ càng thêm thú vị."

Kiến Vũ nhìn Lý Dung Kì cười đến vẻ mặt sáng lạn, lại liếc mắt nhìn Vương Thanh trầm mặc, chẳng lẽ đây là tiết mục hai nam yêu một nữ, anh trai vì bằng hữu mà buông tha cho người yêu của mình? Nghĩ vậy, Kiến Vũ nắm bàn tay ấm áp của Vương Thanh, thấp giọng nói: "Anh, anh còn có em."

Vương Thanh nao nao, anh tuy không biết Kiến Vũ vì cái gì nói một câu không đầu không đuôi như vậy, nhưng đối với hành vi chủ động cầm tay mình của cậu khiến anh vô cùng hưởng thụ, khóe miệng cong cong: "Ừm, chỉ cần có em là tốt rồi."

Bầu không khí giữa hai huynh đệ lúc này ôn hòa như xuân, chỉ là Hạ Như trên mặt có chút nhục nhã, dù sao từ đầu đến cuối Vương Thanh cũng không nhìn cô một cái, mà những người đang đi theo ở đây phần lớn đều là nhân vật chức vụ cao trong Vương thị, những người này trên mặt mặc dù không có nhiều biểu lộ, nhưng ai mà biết được trong nội tâm bọn họ đang suy nghĩ gì.

Đoàn người đi một chút lại ngừng một chút, hai huynh đệ đi ở phía trước thân thân mật mật, vị đại diện người ngoại quốc đi bên cạnh nhìn cái gì cũng đều thấy hiếu kỳ, Thẩm Xương Mân một mặt ứng phó Hạ Như hữu ý vô ý tìm hiểu chút thông tin, một mặt cảm thán, tổng tài, người nọ là tình nhân cũ của anh, sao có thể để cho một trợ lý nho nhỏ như tôi xử lý? Tôi còn chưa có được tăng tiền lương mà.

"Chỗ này có quán vằn thắn." Hạ Như mỉm cười nhìn về phía Vương Thanh đang cùng em trai nói chuyện: "Vương Thanh, hiện tại cũng không còn sớm, hay là đi nếm thử một chút, em nhớ rõ anh rất thích ăn vằn thắn mà."

"Quà vặt truyền thống của Trung Quốc sao?" Lý Dung Kì vừa nghe, lập tức tinh thần tỉnh táo: "Chúng ta đi vào nếm thử."

Quán vằn thắn này thoạt nhìn rất sạch sẽ, trang phục của người bán hàng bên trong cũng rất thanh nhã, điều này làm cho mọi người trong lòng còn có chút bắt bẻ đều tương đối hài lòng.

Ngược lại Vương Thanh mở miệng, anh liếc mắt nhìn các loại vằn thắn trên menu, giương mắt nhìn người bán hàng đang mỉm cười: "Xin hỏi, trong quán có bánh trôi không?"

Người bán hàng bị một cái mỉm cười đẹp mắt này mê hoặc chóng mặt quay cuồng, sửng sốt một chút sau mới nói: "Thực xin lỗi tiên sinh, ở đây chúng tôi chỉ bán các loại vằn thắn."

Hạ Như sắc mặt hơi đổi, lập tức cười nói: "Vài năm không gặp, giờ anh lại thích ăn thứ mà trước kia không thích nhất." (câu này vô cùng thâm thúy =))) Trong trí nhớ, Vương Thanh rất không thích bánh trôi. Ánh mắt cô có chút buồn bã, chẳng lẽ thời gian thật sự làm cho một người dễ dàng thay đổi như vậy?

"Con người luôn phải thay đổi." Vương Thanh giống như cười mà không phải cười, liếc nhìn Kiến Vũ bên người: ""Yêu ai yêu cả đường đi", câu này cũng không phải không có đạo lý."

Nghe hai người nói chuyện, Kiến Vũ mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn Vương Thanh: "Ca, anh không thích ăn bánh trôi sao?" Nghĩ đến buổi đêm có đôi khi ăn khuya, cậu hay bảo đầu bếp thúc thúc chuẩn bị cho cậu bánh trôi, mà anh trai cũng sẽ cùng cậu ăn một chút, chính là cậu thật không ngờ anh trai lại không thích ăn những thứ đó.

Vương Thanh nhìn ra suy nghĩ trong lòng của cậu, ôn hòa cười: " Đã là chuyện trước kia, hiện tại anh không ghét bánh trôi."

Kiến Vũ trầm mặc một lúc, quay đầu sang người bán hàng ở một bên nói: "Cho tôi một phần vằn thắn giống anh trai là được rồi." Người này thậm chí ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt đó cũng nhân nhượng mình, lòng cậu cảm thấy ấm áp, trong trí nhớ, người thiệt tình nhường nhịn mình như vậy, có lẽ chỉ có người này thôi a.

Thấy Kiến Vũ không nói lời nào, Vương Thanh trong lòng có chút bất an, cũng chẳng quan tâm những người nào đang ngồi bên cạnh mình: "Vũ, buổi tối về nhà anh sẽ bảo đầu bếp làm bánh trôi cho em."

Thẩm Xương Mân khóe miệng có chút co lại, tổng tài, anh đây là đang dỗ trẻ con ba tuổi sao?

"Dạ." Kiến Vũ lộ ra một nụ cười, cậu có thể gặp được một vị anh trai tốt như vậy, thật sự là vận may của cậu.

Thẩm Xương Mân tay cầm chiếc đũa run run, Nhị thiếu gia, tôi đã đánh giá cậu quá cao rồi.

Hương vị vằn thắn rất ngon, ngay cả người thích bánh trôi như Kiến Vũ cũng ăn đến say sưa, bất quá tướng ăn lại rất có phong thái.

Vài vị quản lý cấp cao nhìn tướng ăn vô cùng đẹp mắt của tổng tài cùng Nhị thiếu gia, lại nhìn nhìn vị đại diện khu vực Châu Á của công ty XX cầm chiếc đũa như thế nào cũng kẹp không nổi một miếng vằn thắn cuối cùng đành phải đổi sang dùng thìa, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào, văn hóa Trung Quốc là cỡ nào bác đại tinh thâm, xem đi, một đôi đũa nho nhỏ cũng có thể làm khó chết người.

Chỉ có Hạ Như ngồi một bên cảm thấy ăn không vào, cô nhìn Vương Thanh ôn hòa như thế, trong đầu lại nghĩ đến người đã từng đạm mạc kia, lúc trước, thật là mình đã lựa chọn sai rồi sao?

Nếm qua vằn thắn, lại du ngoạn một hồi, mọi người đều tự về nhà, chỉ là có chút chuyện đã lặng lẽ thay đổi.

Thẩm Xương Mân nhìn theo bóng lưng tổng tài nhà mình cùng Nhị thiếu gia, có chút nghiêm túc nghĩ, Nhị thiếu gia chiều hôm nay hình như là có tiết a? Nói như vậy, Nhị thiếu gia trốn học?!

.........................................

Đêm khuya, thư phòng Vương gia.

Vương Thanh nhìn quản gia bưng đến một chén gì đó bốc hơi nóng, buông văn kiện trong tay: " quản gia, có chuyện gì sao?"

"Thiếu gia, đây là bữa ăn khuya mà Nhị thiếu gia bảo đầu bếp làm cho cậu, tranh thủ lúc còn nóng, ăn mau a."  thúc đem chén đặt trên bàn Vương Thanh, nhìn đồng hồ: "Thời gian không còn sớm, thiếu gia cũng nhanh nghỉ ngơi đi."

Vương Thanh ánh mắt không rời khỏi máy tính: "Tôi biết rồi."

Quản gia thấy anh tựa hồ không nghe lọt, vì vậy lại nói: "Nhị thiếu gia nói, nếu cậu không ngủ đúng giờ, sau này buổi sáng cậu ấy sẽ dạy cậu đánh quyền, rèn luyện thân thể, giúp cậu thân cường lực cường, kéo dài tuổi thọ."

Vương Thanh rất nhanh tiếp thu, tắt máy, sau đó lộ ra một nụ cười sáng lạn với quản gia: "Tôi lập tức ngủ." Nghĩ đến em trai nhà mình luyện những chiêu võ thuật kia, tay của anh khẽ run rẩy.

Quản gia mỉm cười: "Thiếu gia, tôi sẽ đem lời của cậu chuyển cho Nhị thiếu gia." Nói rồi, lại liếc mắt nhìn bữa ăn khuya: "Sau khi ăn bữa khuya, phải nửa giờ sau mới có thể ngủ."

"Được." Vương Thanh bất đắc dĩ cười khổ, quay đầu nhìn vào thứ gì đó trong chén, chỉ thấy bên trong là mấy miếng vằn thắn được làm bằng một lớp bột mỏng bọc nhân, vài cọng hành thái rắc trên mặt, có vẻ vô cùng ngon mắt.

Anh mỉm cười, bưng chén lên, dùng chiếc đũa gắp một miếng vằn thắn, ra là vắn thắn sao.