Xà Đại Nhân

Chương 148: Nỗi Đau Cắt Tóc






Chờ Lưu Thi Di hoàn toàn biến mất, con trăn vàng kia cũng bò vào trong đầm Âm Dương.

Liễu Đông Phương vội vàng đi ra, xách bà ta ra ngoài.

Hắn nhìn Mặc Dạ nói: "Làm thế nào đây?"
Mặc Dạ chậm rãi thả tôi ra, chỉ vào cơ thể bị hút khô trên mặt đất: "Thật ra đây mới là cơ thể của Lưu Thi Di.

Thứ vừa biến mất chẳng qua là ý thức oán khí của cô ta hình thành ra thôi."
"Có lẽ cô ta oán hận nhất không phải là bị bạn học bắt nạt và chèn ép mà là ba mẹ chưa từng dịu dàng với cô ta, hoặc nói là chưa từng cố gắng yêu quý cô ta." Mặc Dạ khẽ ho một tiếng.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Chúng ta vẫn không tìm được gốc rễ của cô ta, bởi vì bản thân cô ta đã giấu đi hết rồi.

Cho nên vừa rồi mẹ cô ta nói những lời đó, oán hận của cô ta nhất thời tản đi nên mới biến mất"
Mặc Dạ nói đến đây, lại trầm giọng nói với tôi: "Ta đưa em về chỗ mễ bà Tần trước, chờ trấn áp xong mấy bộ Tà Quan này, nước đầm Âm Dương xoay chuyển qua một vòng, ta sẽ cạo đầu giúp em được không?"
Hắn nói như đang dỗ A Bảo, dường như sợ làm không tốt sẽ lại kích thích đến tôi vậy.

Tôi nhấc mái tóc dài chấm đất lên, cười gượng nói: "Được."
Mặc Dạ thâm trầm nhìn Liễu Đông Phương rồi thò tay ra, không biết lấy từ đầu ra một cái khăn lụa màu đen.

Mười ngón tay của hắn làm lược, chậm rãi vuốt lại tóc cho tôi, sau đó buộc lại.
Nhưng rõ ràng Mặc Dạ chưa từng làm chuyện này, khi hắn buộc, tôi nghe được khăn lụa phát ra tiếng "roẹt roẹt", đầu tôi cũng bị hắn kéo mạnh ra sau.
Tôi gần như bị hắn kéo cho ngửa mặt, hai mắt vừa vặn nhìn thấy cằm của hắn.


Hai người liếc nhìn nhau với tư thế kỳ lạ này.

Mặc Dạ vội vàng đỡ lấy tôi.

Hắn ho khan một tiếng: "Ta mới buộc lần đầu tiên nên hơi nặng tay một chút." Tôi sờ ra phía sau, hình như hắn buộc một nút chết, từng tầng đều buộc chặt cứng.
Tôi nhìn Mặc Dạ khẽ gật đầu, nhìn những Tà Quan kia nói: "Hay là đốt hết đi." Mặc Dạ thở hắt ra, trầm giọng nói: "Ta biết rồi."
Ban đầu, Mặc Dạ hình như muốn tìm được bí mật của Xà Quan từ trong Tà Quan này nhưng bây giờ xem ra Tà Quan càng lợi hại hơn, ảnh hưởng đối với tôi cũng càng nặng hơn.
"Lần này là vì bộ Tà Quan của Lưu Thị Di chôn thú cưng của cô ta, nuốt lấy Tà Quan chôn ba cô ta, cho nên mới lợi hại như vậy thôi." Liễu Đông Phương hình như còn muốn giữ lại.

Mặc Dạ quay đầu liếc nhìn hắn, trầm giọng nói: "Ta đưa cô ấy về trước, cứ tạm thời trấn áp rồi nghĩ cách đốt sau"
Muốn đốt Tà Quan sợ rằng cũng không dễ dàng như vậy.

Liễu Đông Phương nhìn con trăn vàng cuộn tròn trên mặt đất rồi ném thẳng nó cho Mặc Dạ: "Ngươi xem mà làm." Mặc Dạ giơ tay ra, một tay nhấc con trăn vàng, một tay ôm tôi đi về trước.
Con trăn vàng kia hình như vẫn nhìn đầm Âm Dương lưu luyến không muốn rời đi, nhưng Mặc Dạ đón gió di chuyển, rất nhanh đã rời đi rồi.
Khi chúng tôi đến nhà bà Tần Mễ, Tiêu Tinh Diệp hình như đang chơi gì đó với A Bảo, còn bị A Bảo bắt nạt, không ngừng kêu to ôi ôi.

Khi thấy chúng tôi trở về, anh ta vội vàng đứng lên.
Anh ta nhìn con trăn vàng trong tay Mặc Dạ: "Con này ở đâu vậy? Con biến thành người hay con ở dưới gầm giường?" Mặc Dạ đưa con trăn vàng cho anh ta và nói với tôi: "Bảo mễ bà Tần nghĩ cách, tôi đi trần hai bộ Tà Quan kia trước." Tôi khẽ gật đầu với hắn.

Mặc Dạ hình như nhớ ra điều gì lại hôn lên khóe miệng của tôi: "Em chờ ta."
Tiêu Tinh Diệp vội vàng khiêng con trăn vàng sang bên cạnh, giơ tay che ánh mắt A Bảo: "Trẻ con không thể nhìn, nhìn sẽ bị lên lẹo đấy!"
Tôi quay đầu nhìn Tiêu Tinh Diệp, anh ta lập tức cười gượng: "Đứa trẻ thật sự không thể nhìn" A Bảo đẩy tay anh ta ra, nhào về phía tôi.
Nhưng nó vừa thấy tóc phía sau tôi thì lập tức sợ hãi lùi lại.

Trên mặt nó đầy nghi ngờ nhưng ánh mắt lại sợ hãi.

"Sao tóc cô tự nhiên dài như vậy? Cô uống thuốc mọc tóc gì à?" Tiêu Tinh Diệp cũng chỉ vào tôi hỏi.
Tôi nhìn A Bảo mỉm cười: "Không sao, A Bảo không cần sợ" A Bảo lại đột nhiên lùi về phía sau Tiêu Tinh Diệp, đôi mắt đen láy nhìn tôi chớp chớp, gọi với vẻ không chắc chắn: "Ư ma?" "Đúng vậy, mẹ" Tôi nhìn A Bảo mỉm cười.
Nhưng tôi cũng không dám giơ tay ra bể nó, bảo Tiêu Tinh Diệp bế nó vào trong.

Tôi xách con trăn vàng kia vào tìm mễ bà Tân.

Khi tôi đi vào lại thấy Lưu Đông vẫn ngồi ở đó.

Ông ta hình như rất sợ hãi, nhìn chằm chằm vào chúng tôi nói: "Tôi cảm giác sợ hãi như có gì đó sắp xảy ra vậy." Nhưng sau khi ông ta nói xong, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn và lập tức biến mất.

Mễ bà Tần thấy tôi: "Cậu ta cũng là phụ quan linh à? Đây là Tà Quan bị trấn, cho nên cũng bị kéo vào trong?" Tôi để con trăn vàng kia ở trên cái bàn bên cạnh, kể ra chuyện Lưu Thi Di nuốt một bộ Tà Quan.
Tiêu Tinh Diệp bể A Bảo nghe xong thì kinh ngạc nói: "Chẳng trách bản thân Lưu Đông không biết mình đã chết, ông ta sợ Lưu Thi Di như vậy là vì bộ Tà Quan chôn ông ta bị bộ Tà Quan của Lưu Thi Di nuốt à?"
"Cụ thể tại sao có hai bộ Tà Quan thì phải hỏi bà ta." Tôi hất cằm về phía con trăn vàng kia và nói với Mễ bà Tần: "Bà có cách nào biến bà ta về thành người không?"
Mễ bà Tần khẽ gật đầu: "Để cô ta lăn gạo, tuy đau đớn nhưng có thể biến lại thành người" "Vậy còn những con rắn khác thì sao?" Tiêu Tinh Diệp lập tức trầm giọng nói: "Những con rắn khác có thể biến lại không?" "Phải làm rõ chuyện gì xảy ra rồi hãy nói." Tôi nghĩ gầm giường của Lưu Thi Di có nhiều rắn như vậy, chắc hơn trăm con nhỉ? Còn có con rắn dưới gầm cầu, rắn ở bên ngoài bò vào nữa, muốn tất cả trở lại cũng rất khó.

Hơn nữa mỗi con lăn gạo biến về thành vậy xong, cũng không biết phải xử lý chúng thế nào? "Cũng đúng." Tiêu Tinh Diệp thả A Bảo xuống, đi giúp đỡ mễ bà Tần.
Cái thùng gỗ lớn lúc trước lại được lấy ra.

Bọn họ bỏ con trăn vàng vào.


Mễ bà Tần chuẩn bị hai gánh thóc xay xát thành gạo.
A Bảo rất vui vẻ nằm ở trong cái bồ trúc bên cạnh, giơ tay hứng từng gạt gạo rơi ra khỏi máy xay xát gạo, bàn tay nhỏ bé cầm gạo chơi.
Bây giờ nó hoàn toàn không sợ mấy thứ này, chơi rất vui vẻ.

Chờ xay xát đầy một bồ, Tiêu Tinh Diệp lại đổ gạo vào trong thùng gỗ.

Con trăn vàng rõ ràng có thể hiểu được tiếng người, chậm rãi chuyển động trong thùng gạo.
Bà ta cố chà da rắn lên trên gạo, da dần rách ra.

Tiêu Tinh Diệp nhìn bà ta rồi vẫy tay gọi tôi: "Tôi tìm được mẹsenger của Lưu Thi Di rồi." Anh ta móc ra một cái điện thoại móc không phải của anh ta mà dường như là của Lưu Đông.

Anh ta đưa luôn cho tôi nói: "Cô xem bài đăng cuối cùng.

Bài đăng cuối cùng là một tấm ảnh.

Một thiếu niên cầm trường đao đứng trước mặt một con rồng đen hung ác, cả hình nền cũng là màu đen.

Phía dưới bức tranh còn kèm theo một câu: Thiếu niên giết rồng cuối cùng sẽ có một ngày biến thành con rồng hung ác.
Tiêu Tinh Diệp lại nói nhỏ với tôi: "Tôi điều tra theo mảnh giấy nhỏ của cô nhưng đều không tìm thấy những người bạn học đã từng bắt nạt Lưu Thi Di."
Bà ta cuối cùng vẫn là một con người, kẻ giết Lưu Đông là Lưu Thị Di, bạo hành gia đình đối với Lưu Thị Di chính là Lưu Đông, hình như bà ta cũng không làm gì sai cả.
Điều này giống như phần lớn mọi người, sau khi một việc xảy ra luôn cảm giác mình là người vô tội nhất, không làm gì sai nhất.
Tiêu Tinh Diệp chép miệng: "Lưu Thi Di livestream kiếm được không ít tiền đấy, bà ta được lợi lớn rồi." Tôi kinh ngạc trước cách suy nghĩ của Tiêu Tinh Diệp nhưng anh ta đã gọi mẹ của Lưu Thi Di lên xe.

Trong thùng gỗ chỉ còn lại da rắn rách và gạo dính đầy máu.

Tôi và mễ bà Tần mang thùng gỗ đổ gạo ra sân phía trước, ném những con chuột chết mặt người mà bà ta đã nôn vào đó.


Sau đó chúng tôi lấy ít củi, vẩy lên chút lưu huỳnh rồi chậm rãi đốt.

A Bảo còn tưởng chúng tôi nướng cái gì, không ngờ lấy đâu ra ra cả hai khoai tây tính ném vào để nướng ăn.

Tôi sợ nó ngã vào đống lửa nên giơ tay muốn bế nó lên.
Nhưng tôi lại thấy có bóng đen chợt hiện ra bên cạnh.

Mặc Dạ giơ tay tóm lấy A Bảo, ngay cả hai củi khoai tây suýt nữa bị nó ném vào trong đống lửa cũng bị ống tay áo rộng của hắn quấn lấy.
"Cạo luôn ở đây đi" Mặc Dạ bể A Bảo đến dưới mái hiên và nhận lấy con dao cạo do mễ bà Tần đưa tới: "Đầm Âm Dương còn đang được làm sạch."
Tôi nghĩ lại cũng đúng, oán khí của Lưu Thi Di tan ra trong đầm Âm Dương.

Tôi thấy mễ bà Tần bể A Bảo lên tầng, lúc này mới đi tới dưới mái hiên và ngồi xuống.

Mặc Dạ tháo dây cột tóc và vuốt tóc cho thẳng, dao cạo chậm rãi cạo từ trên trán xuống.

Chỉ một lát, tôi nghe được hai tiếng "xoạt xoạt" vang lên, một cơn đau xuyên qua cơ thể tôi.

Tôi đau đến mức kêu lên một tiếng thảm thiết, vội vàng đứng dậy.

Mặc Dạ lại ấn tôi xuống: "Em đừng động đậy" Tôi giơ tay sờ lên đỉnh đầu, chỉ thấy tóc đen rơi xuống đất không ngừng chuyển động giống như có sự sống.

Trên tay tôi không thấy máu nhưng cảm giác đau tới run cả người vẫn còn đó.

Tôi ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ bên cạnh: "Bây giờ tôi cũng giống Phù Ngàn, cắt tóc lại thấy đau rồi."