Xà Đại Nhân

Chương 27: Thiên Nhãn Thần Toán






Ông già kia chỉ dựa vào bát tự đã có thể nhìn ra đây là nàng dâu thôn Hồi Long cưới về, tôi biết tôi đoán không nhầm rồi.
Ông già kia có thể nhìn ra trên người tôi có vòng ngọc rắn đen, còn có thể nhận ra, chứng minh cũng có bản lĩnh.
Tôi dứt khoát viết ra mấy cái bát tự, đưa toàn bộ đến: “Vậy ngài xem những bát tự này giúp tôi…”
“Không cần xem!” Đột nhiên ông già đứng dậy, đặt cây gậy trúc gãy sang một bên.
Nhìn tôi nói: “Cô là Long Duy , con gái của Long rựơu rắn phải không?”
Trong lòng tôi lại càng kinh ngạc, ông già lại khua khua tay với tôi: “Cái này của cô không cần tính toán, toàn bộ người trong giới xem bói đều biết.”
“Nàng dâu thôn Hồi Long cưới về, trong số mệnh đều có tử cung mỏng, đã định trước không con không cái, nhưng lại hưởng phúc con cháu, mệnh mang chìa khóa ba lượng vàng.” Ông già nhìn tôi.
Số mệnh này, trước kia tôi không tin, nhưng bây giờ…
Tôi nặng nề hít vào một hơi: “Nhưng nếu như quả thật trong số mệnh của tôi không có con cái, vậy sao lại có người của thôn Hồi Long? Sao lại có tôi?”
Vòng ngọc rắn đen trên cổ tay chậm rãi chuyển động, Mặc Dạ thầm thở dài một hơi, nhưng cũng không ngăn cản tôi.
Ông già xem xem bói sầm mặt nhìn tôi: “Tôi không trả lời câu hỏi này của cô được.

Nhưng tôi có thể tính giúp cô một quẻ, bát tự của cô…”
Khi ông ta nói chuyện, vậy mà trên mặt lại lộ ra kích động, trong mắt mang theo chờ mong.
Người vốn dĩ đang đánh cờ bên cạnh dần dần xúm lại, nhưng cũng không đứng quá gần.
Nghề này của bọn họ cũng có quy củ, không thể đoạt mối làm ăn, không thể đứng quá gần học trộm.
Nhưng không biết vì sao, vừa rồi khi gậy trúc gãy, bọn họ đều nhìn sang phía bên này nhưng không lại gần, bây giờ nghe thấy ông già muốn tính toán bát tự cho tôi thì đều xúm lại.

Tôi hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn ngồi xuống ghế gấp nhỏ, chậm rãi báo ra ngày tháng năm sinh của mình.
Thứ bát tự này, tôi cũng không biết chuyển đổi.
Ông già lập tức bấm ngón tay tính toán cho tôi, trước đổi thành bát tự, sau đó ông ta từ từ loại trừ.
Bên cạnh ngày càng nhiều người xúm lại, lại không ai mưu tính gì, dường như đang chờ xem kết quả.
Nhưng ông già bấm ngón tay, loại trừ từng cái từng cái một, đột nhiên cơ thể chấn động, tay chống xuống, bắt lấy gậy trúc gãy ở bên cạnh.
Dường như có người bên cạnh muốn đưa tay ra dìu ông ta: “Lão Chu.”
Nhưng gậy trúc vốn đã gãy mà ông ta vừa bắt lấy bị bóp nát, mảnh trúc đâm vào lòng bàn tay ông ta, máu tươi chảy ra.
Ông ta lại phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đục ngầu toát vẻ kinh ngạc, sau đó có một dòng máu từ từ chảy ra.
“Lão Chu! Lão Chu!” Người bên cạnh muốn đi lên đỡ ông ta.
Lúc này một giọng nói trong trẻo khẽ quát: “Tránh ra.”
Sau đó một thanh niên mặc đạo bào, trên đầu cài trâm kiểu đạo sĩ sải bước đi đến, giơ tay nâng đầu lão Chu, vỗ mạnh ba cái lên trán ông ta.
Sau đó vuốt trán ông ta, đặt ông ta xuống mặt đất, nhổ hai ngụm nước bọt vào hai lòng bàn tay.
Đưa tay che lên trên mắt ông ta: “Bảo ông đừng xen vào, ông lại cứ muốn xen vào! Lần này hay rồi, tổn thương linh đài, hai mắt bị nhuộm, sau này không thể xem bói được nữa!”
Đạo sĩ trẻ tuổi kia nói rồi quay đầu nhìn tôi, khẽ quát: “Còn không đi!”
Lão Chu bắt lấy tay anh ta: “Tiểu thái sư thúc, tôi không cam tâm, tôi không cam tâm…”
“Ông xem bói cả đời, còn có mệnh nào không nhìn ra, có cái gì mà không cam tâm.” Đạo sĩ trẻ tuổi che mắt ông ta một lát, lúc này mới buông ra.
Trầm mắt nhìn tôi, cặp mắt kia của anh ta lóe lên ánh sáng, khiến tôi cảm thấy như bị nhìn thấu, lại có cảm giác khó chịu như có cái gì ghim vào cơ thể.
Mặc Dạ lạnh lùng hừ một tiếng, vòng ngọc rắn đen khẽ chuyển động.

Đạo sĩ trẻ tuổi kia lập tức nhắm mắt, cúi chào với tôi: “Bái kiến Xà Quân.”
Tôi biết người anh ta nói là Mặc Dạ, lùi về sau một bước, quay người chuẩn bị rời đi.
Cũng chỉ là muốn tìm hiểu huyền bí trong ngày sinh tháng đẻ của những người kia, bây giờ đã tìm hiểu được rồi, hơn nữa với thân phận bây giờ của tôi, quả thật cũng không tiện đi gây chuyện.
Nhưng tôi vừa lùi hai bước, lão Chu đang nằm bật dậy, trầm giọng quát to: “Long Duy !”
Giọng nói của ông ta như ác quỷ nửa đêm, mang đầy kích động, vừa bén vừa nhọn.
Đạo sĩ trẻ tuổi lập tức hét lớn về phía tôi, xua xua tay: “Mau đi! Mau đi!”
Sau đó quay người giơ tay đỡ lão Chu, dường như muốn ngăn ông ta lại.
Nhưng cặp mắt đang chảy máu tươi của lão Chu lại nhìn chằm chằm tôi, nói: “Long Duy, cô vừa sinh ra đã chết, mệnh không nên sống! Nếu như cô còn sống, người thân đều mất, hàng xóm gặp tai ương.

Người gặp phải đều chết thảm.”
“Long Duy …” Lão Chu tựa như ác quỷ đòi mạng ngồi dưới đất, hai mắt chảy máu, đôi tay nắm chặt mảnh trúc.
Dưới sự vây quanh của mọi người, cặp mắt đang chảy máu kia nhìn tôi chằm chằm, nặng nề thở dốc nói: “Cô vừa sinh ra đã nên… đã nên… một khi cô còn sống, thôn Hồi Long chắc chắn sẽ bị diệt vong.

Người người tổn thương… dân làng đều… Khụ! Khụ!”
“Lão Chu!” Đạo sĩ trẻ tuổi vội vàng xoay người quay, đỡ lấy sau lưng lão Chu.
Cả người tôi lạnh toát, hai chân như bị đóng trên mặt đất, toàn bộ người coi bói, người bày sạp, người đánh bài xung quanh đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường.
“Đi thôi.” Giọng nói Mặc Dạ hơi run rẩy, trầm nặng nói với tôi: “Trở về thôi.”

Nhưng hai chân tôi lại không thể di chuyển, chỉ âm trầm nhìn lão Chu.
Ông ta không ngừng ho khụ khụ khụ, khoang miệng trào ra máu.
Dường như Mặc Dạ nghĩ đến điều gì, đột nhiên nói với tôi: “Ông ta sắp chết rồi, mau chuyển ông ta đến nơi không người.”
Tôi được lời của Mặc Dạ làm cho tỉnh táo, không để ý đến khác thường trong ánh mắt những người kia, đi qua đỡ lão Chu dậy.
Nói với đạo sĩ trẻ tuổi: “Tìm một nơi không người!”
Nhưng vừa cử động, trong miệng lão Chu đột nhiên phun ra một con rắn nhỏ.
Con rắn nhỏ kia giống như ngày đó khi tôi vẫn mễ, xuất hiện bên trong trứng gà vỡ, hai mắt chưa mở, nằm trong vũng máu loãng và chất nhầy, từ khóe miệng lão Chu trượt ra.
Trong mắt đạo sĩ trẻ tuổi mang đầy sốt ruột, lập tức điểm hai cái vào trước ngực lão Chu.
Giơ tay ôm ông ta dậy, thoáng nhìn vòng ngọc rắn đen trên tay tôi: “Đi theo tôi.”
Anh ta ôm lão Chu, nhảy mấy bước, vượt qua hàng cây xanh bên bờ sông, đi về phía một ngôi nhà cạnh đó.
Tôi vội vàng chạy theo, nhưng dường như trước mắt có một bóng đen vụt qua, đằng sau là tiếng xì xào bàn tán của những người kia.
“Cô gái này là ai, lão Chu chính là Thiên Nhãn thần toán, sao tính mệnh của cô ta…”
“Không muốn sống rồi!” Có một người bên cạnh trầm giọng quát, thở dài: “Mệnh do trời nói, nhưng cũng bị ngăn cản, lão Chu đến nơi này là để đợi cô ta.

Là kiếp nạn trong số mệnh này!”
Tôi nghe thấy, cũng không quay đầu mà chạy vào nhà nhỏ, trở tay đóng cửa lại.
Chỉ thấy ở trong phòng, lão Chu ngồi xếp bằng dưới đất, tay đạo sĩ trẻ tuổi đang nhanh chóng chuyển động kết ấn, mu bàn tay vỗ lên lưng ông ta.
Mặc Dạ đã ấn tay trên ngực lão Chu, mười ngón tay di chuyển lên xuống tựa như rắn.
Nhưng nương theo di chuyển của hắn, từng cục từng cục đờm lớn như trứng gà phun ra, trong dịch đờm này đều là những con rắn nhỏ.
Ngay khi tay Mặc Dạ di chuyển đến cổ họng lão Chu, lão Chu phun ra một ngụm máu lẫn mủ.

Chỉ thấy trong máu này có rất nhiều rắn nhỏ tựa như sợi tơ, nhưng những con rắn này lại không giãy giụa, tê liệt bất động trong vũng máu.
Mặc Dạ thu tay lại, lắc lắc trường bào, nhìn lão Chu nói: “Đáng tiếc, Thiên Nhãn thần toán nhất mạch, suýt nữa đoạn tuyệt ở nơi này.”
Tôi nhìn những con rắn kia, cơ thể sởn đầy gai ốc.
Lần trước vấn mễ cũng là trong trứng gà có rắn, sao lần này lại xuất hiện trong cơ thể lão Chu rồi?
Ông ta cũng chỉ là đoán mệnh, tại sao phải chết?
“Cảm ơn Xà Quân.” Đạo sĩ trẻ tuổi đỡ lão Chu ngồi dậy.
Móc một viên thuốc trong đạo bào ra nhét vào miệng lão Chu: “Đã gặp Long Duy rồi, Xà Quân cũng đang ở đây, ông cứ ổn định lại hơi thở trước, lúc khác rồi nói chuyện!”
Hơi thở lão Chu mỏng manh, nhưng vẫn nắm chặt tay đạo sĩ trẻ tuổi nói: “Tiểu thái sư thúc, tôi có lỗi với Hồ huynh, tôi…”
Ông ta liếc tôi một cái, nắm tay đạo sĩ trẻ tuổi nói: “Tiểu thái sư thúc, cậu không nên đi theo tôi.”
Ông ta nói xong, đôi mắt nhuốm máu đột nhiên quay sang nhìn tôi.
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, sau đó Mặc Dạ giơ tay kéo tôi lại.
Chỉ thấy đột nhiên lão Chu há miệng, một dòng máu tựa như mũi tên bắn ra, xuyên thẳng qua cửa, tạo ra một cái lỗ trên cửa đang đóng.
Nếu như không phải Mặc Dạ kéo tôi lại, dòng máu này đã bắn thẳng vào người tôi.
Bằng sức mạnh đó, chắc chắn tôi bị bắn thủng.
Lão Chu phun ra một ngụm máu này, dường như đã mất đi toàn bộ sức sống, cơ thể chợt ngã về phía bọn họ.
Hai mắt ông ta vẫn nhìn tôi chằm chằm, nắm chặt tay đạo sĩ trẻ tuổi nói: “Tiểu thái sư thúc, tôi có lỗi với lão Hồ.

Không… diệt trừ được tai họa này.”
Ông ta còn chưa nói hết lời đã từ từ ngã xuống, nhưng cặp mắt kia phủ đầy tia máu, vẫn trợn to nhìn tôi chằm chằm..