Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 47: Quay trở lại




Nhỏ dừng tại bến xe, điều lạ là nhỏ không nói Đạt hay ai tới đón cả, có vẻ nhỏ đang mong muốn người nào đó ra đón mình (bà này ảo tưởng gớm).

Ngồi trong nhà chờ xe đợi trời sáng hơn một chút thì nhỏ sẽ ra đón xe buýt về phòng, nhỏ cũng gọi điện cho bố mẹ thông báo tình hình.

Lần này nhỏ vào sớm để học tiếp tiếng Nhật, có vẻ nhỏ rất siêng học đấy… hơ hơ… khi nhỏ kéo valy ra chỗ đón xe buýt, nhỏ nghe thấy tiếng còi xe của ai đó, theo quán tính nhỏ quay người lại xem… giật mình khi thấy… hắn ngồi trong ghế lái, trước giờ nhỏ chưa bao giờ thấy hắn lái xe cả, toàn là Mon đưa hắn đi và chờ hắn về, hôm nay có chút lạ lẫm.

- Để cô đợi lâu rồi, lên xe đi.

Hắn rất chu đáo, xuống xe rồi mở cốp cất valy của nhỏ vào rồi mở cửa xe cho nhỏ lên, bao ánh mắt khao khát của các bạn nữ xung quanh đó, nhỏ có thể hiểu được “họ cũng đang mong được như mình”, mỉm cười một cái, gật nhẹ đầu rồi lên xe. Hắn cũng lên và thắt dây an toàn cho nhỏ, vì nhỏ ngồi cạnh ghế lái với hắn, giây phút gần nhau ấy, tim hai người đã lỗi nhịp, khuôn mặt nhỏ từ trắng cũng chuyển sang hồng hào… hê hê… tiếng sét ái tình là đây. Hắn nhìn nhỏ một lát lâu, nhỏ ngượng cười rồi chêu hắn cho bớt không khí nóng đi.

- Hôm nay Mon thả cậu một mình à? – ngồi trong xe nhỏ cười cười chêu hắn.

- Cô có muốn mở cửa xe ra cho thoáng không? – câu trả lời chả ăn nhập lắm, nhưng nhỏ cũng gật đầu.

Hắn bấm nhẹ cái nút trước mặt, cửa kính tự động mở ra, cơn gió buổi sáng làm mặt nhỏ đỡ nóng hơn, thổi phù phù rồi hưởng thụ không khí buổi sớm.

- Một tháng nay cậu làm gì vậy? Chẳng nhắn tin hay gọi điện cho tôi gì cả - sau khi nhỏ đỡ ngại hơn thì cũng nói chuyện với hắn.

- Cô muốn tôi đến với cô à, hay cô nhớ tôi quá – hắn cười cười nửa đùa, nửa thật.

Nhắc lại thì một tháng qua, hắn chẳng có nụ cười nào trên môi cả, đi làm hay ở bất cứ đâu hắn cũng chưng cái bộ mặt như đưa đám, ai nhìn vào cũng ủ rũ và run sợ.

- Tôi… chỉ là cậu không nhắn tin, nên tôi cảm thấy thiếu thiếu gì đó… mà cậu quá ảo tưởng rồi đấy, tôi chỉ hỏi thế thôi, tôi còn mong cậu không gọi điện hay nhắn tin cho tôi nữa cơ, nếu không cậu toàn nói những lời sến súa, làm tôi bị ức chế và có chút mơ mộng đấy, tối tôi còn ngủ mơ gặp cậu nữa, thật là… hích.

Nhỏ tuôn một lèo, cảm xúc của nhỏ sau một tháng không gặp hắn, nhỏ nhớ hắn thật chứ bộ, nhưng còn làm giá, chỉ nghĩ hắn bận rất nhiều việc, bên hắn cũng sẽ có rất nhiều cô gái chân dài, đâu nhớ tới chân ngắn như nhỏ, ngay cả Lâm An đẹp sắc nước nghiêng thành như vậy, mà hắn còn cho ra rìa, thì ngưỡng như nhỏ ai thèm để ý chứ.

- Ha ha ha… cô nhớ tôi sao? – hắn cười thành tiếng.

Hắn nghe nhỏ nói cũng không khác hắn là mấy, cảm giác hắn lúc đó là nhớ nhỏ lắm, không lẽ nhỏ cũng thế.

- Hứ… không bao giờ! – nhỏ hất mặt lên trời.

- Cô có muốn nghe nhạc không? – khi nào cũng vậy, hắn hỏi nhưng chưa để đối phương đồng ý thì hắn nhanh tay mở liền, ấn nhẹ cái nút trên xe rồi phát ra âm thanh du dương.

Nghe khoảng hai bài, nhỏ cảm thấy list nhạc của hắn toàn nhạc buồn, bài đầu tiên theo nhỏ nghe được hình như là bài “Chỉ có một người để yêu trên thế gian” bài thứ hai là “Chỉ là dối lòng”. Nhưng không phủ nhận là nhỏ rất có kinh nghiệm về âm nhạc, đôi khi nhiều cái nhỏ không biết, nhưng với âm nhạc thì nhỏ rất giỏi, nghe một vài lần là nhỏ nhớ được giai điệu, còn có thể nhẩm theo nữa cơ, nhỏ cũng có khiếu hát nhạc nước ngoài nữa, ngày trước nhỏ rất hay xem mấy bộ phim của TQ, và các phim khác nữa, kết thúc phim thường có bài hát, nhỏ cũng nghe và hát theo được, còn nhớ bộ phim “Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài” nhỏ cũng hát tiếng đó và còn tự sáng tác ra tiếng việt.

Nhỏ còn rất “rảnh” thời gian chép bài hát vào vở, tính đến nay thì nhỏ cũng có khoảng bảy cuốn vở nhạc, được trang trí “diêm dúa” bên ngoài, bên trong thì viết nhạc và vẽ vời gì đó, nhưng rất đẹp mắt, có vẻ nhỏ thích hát nhưng còn ngại vì chiều cao khiêm tốn quá.

Tâm trạng nhỏ hòa cùng bài hát mà hắn mở, đột nhiên bài tiếp theo nhỏ nghe nhạc dạo khá quen, rồi khi hát lên, nhỏ mở to con mắt nhìn hắn, chẳng phải đó là bài hát mà nhỏ hát hồi đầu năm sao?.

- Đây là… - nhỏ nhìn hắn.

- Tôi vô tình thấy qua mạng thôi… nhưng phải công nhận là cô hát hay lắm, nghe hoài mà tôi vẫn không chán – hắn vẫn tập trung lái xe và đáp trả.

- C-Cảm ơn cậu khen… hì hì - được khen nên nhỏ cũng không hỏi nữa.

- Dừng xe nhỏ cũng bất ngờ hắn không chở nhỏ tới phòng sao? Dừng lại nhà hàng, hắn muốn chở nhỏ đi ăn rồi mới đưa về.

- Cô đứng đó nữa, vào đi – hắn thấy nhỏ nghệt mặt ra.

- Tôi chưa đánh răng nữa – nhỏ giơ tay lên làm kiểu như đang cầm cái bàn chải đánh răng.

- Không sao? Bên trong này có chỗ cho cô đánh răng, cô cứ vào đi.

Nhỏ đi theo sau hắn, lần này nhỏ mặc quần bó đen và áo xẻ ống tay cũng màu đen luôn, nhỏ thích màu này, dù gì cũng làm nhỏ ốm hơn chút, tóc nhỏ duỗi thẳng và uốn xoăn phần đuôi tóc, nhỏ đi vào cùng hắn, hắn đưa nhỏ đi tới trước nhà vệ sinh nữ.

- Cô có mang bàn chải chứ? – hắn dừng lại hỏi.

Nhỏ khẽ gật đầu, rồi hắn chỉ đi vào nhỏ cũng làm theo, bên trong không có ai cả, vậy là nhỏ tức tốc làm việc mình cần làm nếu không lát sau sẽ có người, nhỏ ngại.

Nhỏ cột mái tóc mình lên, nhìn qua gương, tóc nhỏ xoăn đuôi khi cột lên cuộn lại thành một kiểu, nhìn rất năng động và xinh xắn, nhỏ thay luôn bộ quần áo khác, bây giờ nhìn nhỏ rất giống nữ sinh cấp ba năng động và siêu đáng yêu rồi đó.

Bước ra bên ngoài, nhìn một lượt để tìm hắn, sau khi thấy nhỏ bước tới, từ xa hắn đã thấy nhỏ, hắn nhìn chăm chú, có vẻ sau một tháng nhìn nhỏ càng “mũm mĩm” lên nhỉ, đúng là ở nhà được bố mẹ chăm sóc có khác, nhỏ để mái bằng tóc cột cao, khuôn mặt tròn, nước da trắng, nên nhìn nhỏ càng đáng yêu hơn, một vài người ở đó cũng để ý nhỏ.

- Cô ăn gì thì gọi đi, chắc cô đói rồi nhỉ? – hắn chống cằm hỏi nhỏ.

- Tôi không kén chọn đâu, cậu ăn gì kêu cho tôi thứ đó cũng được… hi hi – nhỏ ngồi đối diện hắn.

- Được – hắn vừa dứt câu, thì cô nhân viên cũng tới đứng ngay cạnh đó.

- Quý khách dùng gì ạ!

- Dễ thương quá – nhỏ nhìn chị nhân viên, mặc đồng phục, được trang điểm nhẹ.

- Cảm ơn em – chị nhân viên đỏ mặt, khi có người khen mình.

- Cơm cuộn, gà hầm, kim chi, món lẩu hai người đặc biệt nhất… - hắn cứ gọi lia lịa, chắc cả bảy tám món, nhìn cái mặt “long lanh” của nhỏ và sự tự đắc của chị nhân viên, hắn có chút giận.

- Thôi… bụng cậu là tàu hỏa à, ăn nhiều thế, tôi và cậu cũng không ăn hết được đâu, tôi không ăn được đậu đũa, đậu bắp, cà chua,… - nhỏ cũng nói một vài món không ăn được.

- Cho tôi năm món đầu tiên được rồi – hắn nói với cô nhân viên.

- Dạ quý khách đợi cho một lát – chị nhân viên vào trong, nhưng còn nhìn nhỏ âu yếm.

- Tôi thấy mấy cái mà cô không ăn được rất tốt cho da đấy, nhưng tôi cũng thắc mắc, tại sao cô không ăn thứ đó mà da cô vẫn đẹp nhỉ? – hắn nhìn nhỏ, trước kia hắn cũng học qua mỹ phẩm cũng biết chút ít về cái đẹp.

Hắn còn nhớ, có thời gian hắn cũng phải xài tới chúng để làm sạch da đấy.

- À… hi hi… da tôi đẹp từ bé rồi, từ khi mẹ tôi sinh ra tôi đã thừa hưởng rồi… ha ha – nhỏ tự tin với làn da của mình.

- Thật sao, tôi được biết vùng Tây Nguyên, là rừng rú mà, toàn người gì gì đó, sao cô có thể trắng được, cũng không có sẹo nào, à mà còn nhớ nửa năm trước cô bị roi đánh vào, mà giờ đã lành lặn không để lại vết nào, da cô lạ thật đấy – hắn nhớ lại chuyện cũ, đã qua nhưng với hắn dường như không bao giờ quên được, cũng chính lần đó hắn mới có cảm giác khác hơn về nhỏ. Hắn cũng tìm hiểu về chỗ ở của nhỏ.

Thứ nhất mẹ tôi từ bé đã trắng rồi và tôi sinh ra ở Hà Nam, ngoài đó da ai cũng đẹp cả, thứ hai Tây Nguyên chỗ tôi nói là rừng, nhưng nhà tôi đâu có ở trên rừng mà ở làng, ở đó có những người gọi là “đồng bào”, tôi thừa hưởng gen trội từ mẹ, nên không thể nào mà đen được, mặc dù đi ra ngoài nắng nhưng tôi có bịt kín từ đầu đến chân “không hở chỗ nào, ngoài hai con mắt đen láy” – nhỏ tự biên tự diễn.

- Ừm… cũng phải! – hắn gật gù đồng ý.

- Nhắc cậu biết một chuyện, gần cuối năm mười hai, tôi có bị ngã xe một lần, hôm đi học thêm ở nhà thầy lý, lúc đó đoạn đường mới làm xong nên có rất nhiều đá sỏi, một bên người tôi rất nhiều sẹo nhỏ lẻ, khi đó không đeo khẩu trang, nên mặt tôi bị xước da, nhưng máu chưa chảy liền, chỉ một nửa mặt thôi, bên này không sao… *nhỏ chỉ bên má phải*… sau đó tôi có nghe bạn giới thiệu thuốc chống sẹo, nên tôi mua về bôi, với tôi không nghĩ nhiều tới mấy cái sẹo đấy đâu… sau khi tôi sử dụng hết lọ thuốc đó, mặt tôi hoàn toàn láng mịn như thường, thì tôi mới biết là da mình tốt.

- Ghê nhỉ, da cô hay thật đấy, tôi còn tưởng cô dùng mỹ phẩm nhiều lắm – hắn cười cười.

Cô nhân viên cũng mang đồ ăn ra và câu “chúc quý khách ngon miệng”, còn kèm theo một món miễn phí, do nhỏ khen chị nhân viên dễ thương.

- Tôi không có dùng mấy cái đó, hại da lắm, trắng một thời gian thôi về già nhăn nhúm – nhỏ chưa gì suy nghĩ già rồi.

- Ừm cô cũng có cái để tôi suy nghĩ.

Nói chuyện một hồi thì cả hai cũng ăn sáng, mấy món mang ra nhỏ chỉ ăn được chút ít, không phải vì không ngon, mà nhỏ mới dừng xe nên không ăn được nhiều.

Sau khi ăn sáng xong thì hắn cũng chở nhỏ về phòng, rồi có đưa nhỏ đi dạo đâu đó.