Xảo Phi Câu Phu

Chương 3-1




Một thau tắm đủ cho hai người dùng, không có cánh hoa, chỉ có vài loại thảo mộc do Phòng Quân La tự mình trồng được.

Thảo dược có mùi hương độc đáo sau khi gặp nước ấm thì bắt đầu tản ra một mùi thơm ngọt ngào, giúp thư giãn tinh thần, khơi thông máu trong cơ thể.

Bên cạnh, Cẩm Tú đang giặt quần áo lụa mềm của Phòng Quân La, bàn tay di động một cách máy móc, trong đầu đang suy nghĩ nên nói với tiểu thư thế nào về chuyện Vương gia chưa thành thân đã nạp thiếp trước.

"Cẩm Tú, ngươi vừa mới đi ra ngoài có phải đã nghe được gì đó hay không, hoặc là nhìn thấy gì đó?" Phòng Quân La phát hiện ra, bàn tay Cẩm Tú luôn cọ xát một chỗ, đoán rằng nàng ấy chắc chắn đã nghe hoặc nhìn thấy chuyện gì đó.

Cẩm Tú hồi thần, tiểu thư bọn họ luôn có thể nhìn thấu tâm sự người khác. "Tiểu thư, vừa rồi lúc ta đi ra ngoài, nghe được tin Vương gia......"

"Cứ nói thẳng, không sao." Nghe thấy Cẩm Tú ngập ngừng không dám nói thẳng, trong lòng Phòng Quân La cảm giác không tốt.

"Vương gia chưa thành thân đã nạp thiếp trước. Bọn họ còn nói Vương gia gần như sống ở Tây cánh, và Vận di nương kia đẹp như thiên tiên." Cẩm Tú bực bội nói, như thể tiểu thư nhà bọn họ đã thành người vợ bị bỏ rơi.

Tin tức vừa lúc khớp với ý nghĩ tồi tệ nhất trong lòng nàng. Thật ra, tiến vào hoàng cung trở thành phi tần cũng tốt, gả vào vương phủ làm vương phi cũng thế. Tất cả đều là vương công quý tộc, ai không tam thê tứ thiếp? Nàng sớm đã có dự tính cho điều tồi tệ nhất, chỉ là không ngờ rằng chưa vào cửa đã lâm vào trong khốn cảnh.

Nàng vốn không màng vinh hoa phú quý, chỉ thích thần tiên quyến lữ; nhưng nàng lại sinh ra từ gia thế vương công quý tộc, không thể thoát khỏi vận mệnh tứ hôn.

"Cẩm Tú, Vương gia là Vương gia, đương nhiên sẽ có tam thê tứ thiếp, không có gì phải bận tâm hay lo lắng cả." Cùng lắm thì một mình nàng canh giữ ở Đông cánh, sống theo cách của mình.

"Tiểu thư, nhưng nếu người không muốn tranh sủng, như vậy sẽ rất bất lợi cho người." Nếu nữ nhân không chiếm được tình yêu của phu quân, sẽ giống như viên ngọc không có ánh sáng.

"Bất lợi? Ta là Vương phi, ai dám gây bất lợi với ta? Cẩm Tú, ngươi cũng xuống đây tắm đi, tẩy sạch hết mọi phiền não của ngươi."

"Nô tỳ không dám. Đây là vương phủ, không phải là phủ Thừa tướng." Ở trong địa bàn của người khác, nếu tiểu thư không chiếm được sự sủng ái của phu quân, trước sau gì các nàng cũng sẽ bị xem là người ngoài.

"Không dám?" Phòng Quân La hất nước lên người Cẩm Tú, vui đùa ầm ĩ nói: "Có dám hay không?"

"Dám, dám, dám." Toàn thân nàng đều ướt, không tắm cũng phải tắm. Sao tiểu thư vẫn còn tâm tình chơi đùa với nàng? Thật đúng là hoàng đế không vội, thái giám lại vội muốn chết.

......Người dịch: EmilyTon.....

Ban đêm, một thân ảnh tiếu lệ tiến về phía Tây cánh, bay lên nóc nhà của Lan Vận.

Phòng Quân La nhẹ nhàng gỡ một viên ngói và lén nhìn vào bên trong, phát hiện ra thân ảnh một nam một nữ trong phòng.

Nàng thật sự rất muốn nhìn xem hôn phu của mình trông như thế nào, cũng muốn nhìn xem một chút Vận di nương đẹp như thiên tiên có bộ dáng gì.

Nàng nói với bản thân mình, nàng chỉ tò mò mà thôi, không phải muốn ganh đua cao thấp với nàng ta, càng không muốn tranh sủng với nàng ta.

Phía sau bình phong, một khối thân thể nữ tử đẫy đà đứng lên từ trong thau tắm. Sau khi nàng ta bước ra khỏi thau tắm, một thân ảnh cường tráng cũng đứng lên ngay sau đó, cũng bước ra khỏi thau tắm.

Nữ nhân giúp nam nhân phủ thêm áo choàng, sau đó tự mình phủ thêm một tấm vải mỏng. Hai người cùng nhau đi ra từ phía sau bình phong.

Vị trí của nàng không nhìn thấy mặt bọn họ, chỉ nhìn thấy thân thể gần như trần trụi của bọn họ.

Phòng Quân La lập tức ngẩng đầu nói ở trong lòng: Phi lễ chớ coi, phi lễ chớ coi. Ta chỉ muốn nhìn thấy mặt bọn họ xong sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không ở lại lâu.

Sau khi cảm thấy hành vi của mình không đáng xấu hổ nữa, nàng nhẹ nhàng nhìn xuống mái ngói, nhấc một viên ngói khác lên, một lần nữa nhìn xuống phía dưới.

Phòng Quân La rõ ràng nhìn thấy nữ nhân ngồi ở trên đùi nam nhân, đang cho hắn ăn cái gì đó.

Ánh nến trong phòng đung đưa lắt léo, nàng nhìn không chớp mắt.

Thật đúng là đẹp như thiên tiên, nhưng nàng cảm thấy thương hại khi nhìn vào biểu tình cô đơn của nàng ta.

Nàng tự than thở mình không bằng người ta.

"Vương gia, cảm ơn ngài hôm nay ban thưởng." Lan Vận nói có vẻ cô đơn lạ thường.

"Nàng không thích những bộ quần áo và trang sức đó?" Điều này không giống với Lan Vận chút nào.

Nam nhân ôm nữ nhân vẫn luôn đưa lưng về phía Phòng Quân La, nàng chỉ nhìn thấy bàn tay nam nhân thô ráp đang ôm lấy vòng eo nõn nà của nữ nhân qua tấm sa mỏng.

"Đêm mai chàng sẽ phải bái đường, ta sợ chàng có người mới sẽ quên người cũ."

"Chẳng phải ta đã nói với nàng rồi sao, nàng ấy ngoại trừ là Vương phi, sẽ không nhận được thứ gì khác từ ta." Người nam nhân nói.

"Chàng không cho nàng ấy sinh con nối dõi?"

"Ta muốn con nối dõi của ta có huyết thống dân tộc đại mạc. Nàng ấy không xứng."

Phòng Quân La nghe thấy vậy thì có chút tức giận, nhưng nàng cũng mừng vì gãi đúng chỗ ngứa. Nàng vừa không muốn tranh sủng, cũng không nghĩ sẽ có hài tử. Nếu lỡ may có hài tử, nàng sẽ phải suy nghĩ giúp hài tử; đến lúc đó khả năng sẽ vì hài tử mà tranh đấu với người ta đến nỗi vỡ đầu chảy máu. Nàng khổ, hài tử cũng khổ.

Sau đó, nàng nhìn thấy nam nhân quay đầu lại......

Nàng kinh hô ở trong lòng, sao lại là hắn!? Nam nhân kia chính là người mà nàng và sư phụ đã cứu ở trong đại mạc.

Những đặc điểm hoàn hảo trên khuôn mặt của hắn, từ sau khi gặp ở đại mạc đã in dấu thật sâu ở trong đầu nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nhớ lầm. Đôi khi nàng thường vô thức nhớ tới hắn một cách khó hiểu, thậm chí còn so sánh hắn với những nam nhân khác. Và mỗi lần, hắn đều tốt hơn bọn họ một chút.

Lần này khi bị chỉ hôn, nàng thậm chí nghĩ rằng dung mạo của hôn phu tương lai của mình là hắn, không ngờ rằng lại thật sự chính là hắn. Hắn lại là Vương gia!

"Vương gia, chàng đã hứa với ta, chỉ cần nàng ấy mất sớm hoặc là phạm vào bảy điều cấm kỵ, chàng sẽ hưu nàng và lập ta là Vương phi." Lan Vận làm nũng năn nỉ.

"Không sai!"

Những lời này giống như sấm nổ trong tai, vang vọng trong tâm trí Phòng Quân La. Nàng đã cứu mạng hắn, hắn lại dường như không kịp chờ muốn nàng chết hoặc là bỏ nàng!