Xấu Nữ Khuynh Thành

Chương 22: Cướp giữ ban ngày (3)




Trương Lam Nguyệt xinh đẹp mỉn cười,đảo mắt thưởng thức sắc mặt của những kẻ có này. Triệu thị nhìn thấy Trương Lam Nguyệt,ánh mắt ngạc nhiên còn xen lẫn cả toan tính sâu trong đáy mắt. Thượng Quan Lâm Vân biểu thị căm hận đến tột cùng,có nguy cơ bùng phát bất cứ lúc nào. Thượng Quan Ngọc Kỷ vẫn dùng bộ mặt giả dối đến chán ghét với nàng hiển nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Còn những nha hoàn mama có mặt đều đồng loạt cúi đầu thấp,đầy dè trừng nhìn nàng.

Trương Lam Nguyệt đem thu hết biểu cảm vào đáy mắt,trên khuôn mặt bị che bởi mu sa vẫn còn mỉm cười nhưng đáy lòng lại thêm vài phần lạnh lẽo cùng chán ghét. Nàng cúi đầu với Triệu thị,giọng mềm mại:

"Mẫu thân,Nguyệt Nhi hôm nay đến đây để thỉnh an người."

Triệu thị đầy nặng nề nhẹ gật đầu,Trương Lam Nguyệt lại tiếp tục giãi bày:

"Từ trước đến giờ nữ nhi chưa bao giờ đến thỉnh an người nhưng người và đại tỉ vẫn hết mực chăm sóc nữ nhi. Nữ nhi thật,vô cùng xấu hổ. Vậy nên hôm nay nữ nhi đến đây,trước là để thỉnh an người,chúc người thọ tỉ nam sơn,sau là muốn cảm tạ ơn đức của người."

Triệu thị nghi hoặc nhìn kĩ Trương Lam Nguyệt,trong lòng giật mình không thôi. Nha đầu này từ bao giờ lại có khí chất và biết ăn nói như này? Khuôn mặt tuy xấu xí,y phục cũ nát lại không phải được làm từ loại thượng hạng nhưng khi nó mặc lại toát lên đầy vẻ tinh tế,quý phái đúng với khí chất của một tiểu thư khưe các thực thụ. Còn cả ngôn từ của nó lúc nãy nữa,thoạt nghe có vẻ rất thành thật và tôn kính nhưng một người tâm tư hồ ly như Triệu thị lại có thể thấy,Thượng Quan Lam nguyệt này không phải giọng điệu tôn kính mà là trào phùng,ngôn từ cũng là khích bác,chán ghét chứ không có vẻ gì là cảm tạ hết. Nha đầu này mệnh danh tam thất (xem lại chú thích chương 2),từ khi nào có thể trở thành như vậy,cái này la tuyệt đối không phải Thượng Quan Lam Nguyệt ngu học xấu xí chân tay vụng về hồi trước. Chẳng lẽ là bị đánh tráo? Hay là đã nghĩ thông? Hoặc,bị tà nhập? Nghĩ đến đây,Triệu thị cơ hồ cảm thấy sống lưng đều lạnh,cơ thể có chiều hướng run lên bần bật,dù có là lí do gì chăng nữa thì bà cũng phải nhanh nhanh trừ khử Thượng Quan Lam Nguyệt này mới được. Trước khi nghĩ nó ngu ngốc,sẽ không làm hại đến đại sự nên mới giữ lại,hằng ngày lấy làm thú vui đùa giỡn,còn bây giờ,xem nó biến hoá như vậy,sớm muộn sẽ gậy bất hại đến chính mình,tốt nhất là phải đem giết sớm,phòng hậu hoạ sau này.

Trương Lam Nguyệt đoán chắc Triệu thị sẽ nhận ra và toan tính đúng theo kế hoạch của mình,khéo môi nhẹ nhàng gợi lên một nụ cười mỉa mai.

Muốn tính kế với nàng,còn lâu đi.

Thượng Quan Lâm Vân cũng nghe hiểu ý tứ của Trương Lam Nguyệt,nghiến răng nghiến lợi mặt đầy giận dữ còn Thượng Quan Ngọc Kỷ thì mờ tịt,nghĩ nàng thực sự cảm động bởi Triệu thị cùng Thượng Quan Lâm Vân,liền ngây ngô cười hả hê. Triệu thị nén cơn giận,nở nụ cười hiền hậu hướng Trương Lam Nguyệt nói:

"Nguyệt Nhi không cần đa lễ,mau đứng lên đến đây với mẫu thân. Aiya,ta và di nương con ngày trước tình như tỉ muội,vô cùng thân thiết,giờ đương nhiên phải tốt với con rồi."

"Nguyệt Nhi đa tạ mẫu thân. Mẫu thân quả thương con không kém gì con ruột,làm con cảm kích vô bờ."

Trương Lam Nguyệt giọng uyển chuyển nói tiếp:

"Nữ nhi còn có một thắc mắc,thật không biết bao giờ mẫu thân phát tiền tiêu vặt?"

Triệu thị nụ cười lập tức cừng đờ,Thượng Quan Lâm Vân cùng Thượng Quan Ngọc Kỷ khuôn mặt đầy ngạc nhiêm,Thượng Quan Ngọc Kỷ cười cười hỏi:

"Tứ muội,không phải tiền tiêu vặt tháng này đã phát rồi sao."

"Đã phát? Sao Vị Ương hiên vẫn chưa nhận được?"

Thượng Quan Lâm Vân có cảm giác muốn đạp Thượng Quan Ngọc Kỷ một trận,Triệu thị trừng mắt cảnh cáo với nàng ta. Thượng Quan Ngọc Kỷ nhìn hai người,lại đối mặt với Trương Lam Nguyệt không biết suy nghĩ,lớn giọng quát:

"Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ mẫu thân bí mật cắt giảm tiền tiêu vặt của ngươi?"

Thượng Quan Ngọc Kỷ dứt lờn tức thì cảm thấy má trái của mình nóng lên rồi nhanh hóng chuyển sang đau rát. Triệu thị,Thượng Quan Lâm Vân cùng tất cả nh hoàn mama trong phòng đều sửng sốt đến nửa ngày vẫn chưa hoàn lại bình thường. Trương Lam Nguyệt ánh mắt đầy thương tiếc nhưng miệng lại duy trì nụ cười như hoa:

"Tam tỉ,sao tỉ có thể không biết phép tắc như vậy? Tiểu muội tuy từ nhỏ không được dạy dỗ đến nơi nhưng cũng biết nói xấu phụ mẫu là phạm tội bất hiếu. Tỉ sao lại có thể ở trước mặt mọi người cư nhiên nói mẫu thân như vậy?" Thượng Quan Ngọc Kỷ nghiến răng nghiến lợi,tất cả mọi người đều toát đầy mồ hôi,Huyên Huyên đằng sau âm thầm cười trộm xem kịch hay. Một câu nói liền phủi sạch trắch nhiệm,còn có thể lấy đó để đối lại,quả nhiên hảo.

Thượng Quan Ngọc Kỷ biết mình vô lực,Triệu thị lại không giúp,liền cùng nha hoàn của mình trở về Kỷ Huệ hiên với một bụng ấm ức. Triệu thị ra lệnh nha hoàn ở gần mình nhất:

"Đi lấy tiền tiêu vặt tháng này cho Vị Ương hiên."

Nha hoàn vâng lời,chạy lấy 10 lượng bạc đến đưa cho Huyên Huyên. Huyên Huyên chưa kịp nhận đã bị Trương Lam Nguyệt ngăn lại:

"Mẫu thân,10 lượng với một đứa ma bệnh như con,làm sao đủ được?"

"Vậy Nguyệt Nhi muốn bao nhiêu?"

"Gấp 20 lần."

Trương Lam Nguyệt vừa dứt lời,Khương mama không biết từ đâu chui ra,kiêungajo lên tiếng:

"Tứ tiểu thư,một tiểu thư bình thường chỉ có cùng lắm 80 lượng."

Khương mama còn chưa nói hết câu,lập tức hứng chịu một cái tát của Trương Lam Nguyệt. Bà ta trợn trắng mắt,nghiến chặt răg nhìn nàng,còn chưa kịp hướng Triệu thị cầu tình lời nói đã trực tiếp bị Trương Lam Nguyệt đánh gãy:

"Chủ tử đang nói chuyện,một mama như bà hà có thể xen vào? Xem ra mẫu thân đã quá sủng hạnh bà rồi."

Khương mama cứng họng,hoàn toàn không biết phải đáp trả ra sao thì Triệu thị đã phất tay,trực tiếp cho bà ta một bậc thang leo xuống,quya lại nhìn hướng Trương Lam Nguyệt,khuôn mặt vặn vẹo cố cứu vãn một tia hiền dịu:

"Nguyệt Nhi,mẫu thân biết thật uỷ khuất cho con nhưng tiền tiêu vặt của Vị Ương hiên chỉ có 10 lượng. Nếu con muốn thêm thì ngân khố."

"Mẫu thân sao lại nói vậy? Nguyệt nhi thân mang kịch độc,lại chỉ có 10 lượng chi tiêu. Người xem,như vậy chẳng phải rất khổ tâm sao? Hơn nữa Khương mama lúc nãy không biết phép tắc,xen vào giữa nữ nhi và người nói chuyện,không phải rất tổn hại đến danh dự Thượng Quan gia chúng ta sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài,người ta lại nói chúng ta không biết dạy dỗ hạ nhân. Con đòi 200 lượng thực ra chỉ muốn tốt cho nhà ta thôi."

Lần này đến lượt Triệu thị cứng họng,Khương mama nhận ra mình bị Trương Lam Nguyệt lợi dụng nhưng chỉ biết cúi đầu chẳng làm gì được. Thượng Quan gia là danh gia vọng tộc,lại không biết dạy dỗ hạ nhân,để bọn họ tự ý xen vào chủ tử cuộc nói chuyện,đây đối với quý tộc không phải sỉ nhục sao? Bây giờ nếu Triệu thị không đưa cho Trương Lam Nguyệt 200 lượng tiền "tiêu vặt",không phải không có khả năng chuyện sẽ bị truyền ra. Triệu thị là kẻ tinh ý,bà ta biết phế vật tam thất Thượng Quan gia thay đổi rồi,nàng ta đã nói được thì chắc chắn làm được. Vậy là bà đành cắn môi,tức giận sai nha hoàn đi lấy 200 lượng đi cho Huyên Huyên. Huyện Huyên tiếp nhận ngân lượng,còn đếm đi đếm lại vài lần đến khi chắc đủ 200 lượng mới gật đầu,cùng Trương Lam Nguyệt phất tay áo ra về.

Triệu thị đợi sau khi Trương Lam Nguyệt đi thật xa Trường Lạc hiên mới phẫn nộ đem tất cả nha hoàn cùng Khương mama ra đánh một trận,oán niệm ngập tràn:

"Thượng Quan Lam Nguyệt,tiện nhân,chết tiệt. Ta se bắt ngươi trả gấp trăm ngàn lần,trả luôn cho di nương tiện nhân của ngươi những gì các người nợ ta."