Xem Mắt Gặp Định Mệnh

Chương 41: Bí mật




Bận bịu lo đám cưới Kỳ Vân, đến khi đã xong Anh Thu mệt đứt hơi không còn miếng sức sống. Chẳng hiểu do lao lực quá hay sao mà dạo này cô ăn rất không ngon miệng, cả người đã gầy hơn hai ký. Không thích ăn mà chỉ thích ngủ. Mấy ngày trước hôn lễ thức đến tận khuya cho nên bây giờ mắt cứ lừ đừ muốn ngủ gục, lại còn gật gù ở công ty đã mấy lần bị nhắc nhở, cuối cùng cô xin nghỉ luôn một ngày để nghĩ dưỡng sức.

Kỳ Vân đi hưởng tuần trăng mật cùng Trần Kha Nghị một tuần, vừa về tới nhà nghỉ ngơi một lúc liền gọi cho Anh Thu: "Chiều nay em có nhà không chị sang đưa quà cho em."

"Em phải tăng ca, chắc mấy ngày nữa rất bận." Anh Thu vừa gõ trên bàn phím vừa đáp.

Kỳ Vân rất muốn gặp em gái, quà cũng đã chuẩn bị, nghe xong liền mất hứng. Mà đợi mấy ngày nữa quá lâu, trong lòng nôn nao chỉ muốn đem quà tặng ngay lập tức. Suy nghĩ một lúc cô nói: "Lát nữa chị ra ngoài, sẵn tiện đem qua nhà cho em luôn được không. Rồi bữa nào em rảnh gặp sau cũng được."

"Được cảm ơn chị. Mật khẩu nhà như cũ nha." Thật ra Anh Thu cũng rất muốn nhận quà chỉ là bận quá không có thời gian. Cô phải tranh thủ giải quyết xong công việc để dành thời gian làm một chuyện quan trọng.

Để cảm ơn em gái đã giúp cô chạy ngược chạy xuôi trong hôn lễ Kỳ Vân đã cất công xếp hàng mua được một chiếc váy và một cái túi xách trong bộ sưu tập mới nhất của nhà thiết kế Alyv. Nếu Anh Thu thấy được chắc chắn sẽ rất vui cho mà xem. Anh Thu rất thích nhà thiết kế này, trên Fanpage còn thường xuyên chia sẽ các BST của Alyv.

Kỳ Vân cùng Trần Kha Nghị về nhà chính thăm ba mẹ chồng một lát sau đó Trần Kha Nghị đến công ty còn cô đi đến nhà Anh Thu. Để quà lên bàn xong định ra về Anh Thu lại canh đúng lúc gọi đến.

"Kỳ Vân chị đến nhà em chưa?"

"Đang ở nhà em đây? Sợ chị ăn trộm gì sao?" Anh Thu thật thần thông quản đại không sớm không muộn gọi đến ngay lúc này.

"May quá, chị vào phòng em lấy giúp tập văn kiện màu vàng em để trên bàn được không? Em sẽ gọi người chuyển phát nhanh đến lấy chị chỉ cần đưa là được."

Anh Thu chiều nay tham gia một buổi tuyển dụng, đến lúc này cô mới nhớ hồ sơ của ứng viên mấy ngày trước đem về nhà để sàn lọc hôm nay lại quên mang theo. Bây giờ chạy về lấy cũng tốn một khoảng thời gian chỉ sợ không kịp. Chợt nhớ đến Kỳ Vân nói sẽ đến nhà. Không ngờ may mắn vừa kịp lúc có thể nhờ chị ấy.

"Được rồi."

Kỳ Vân cúp điện thoại, đi vào phòng đến bàn làm việc của Anh Thu. Một bàn bừa bộn giấy tờ. Cô nhìn một lượt, rốt cuộc tập hồ sơ Anh Thu nói để ở đâu chứ?

May là bìa màu vàng nổi bật cho nên không quá khó tìm. Hồ sơ lại chất cao như vậy, không sợ ngã sao?

Kỳ Vân cố sức lôi tập hồ sơ ra.

"Ầm!"

Không nói thì thôi, vừa nói xong chồng hồ sơ liền mất thăng bằng rơi xuống rất. Kỳ Vân thầm mắng mình bất cẩn. Ngồi xuống bắt đầu dọn dẹp.

"Reng reng reng." Là tiếng chuông cửa, người lấy hàng đến cũng thật đúng lúc. Kỳ Vân nhặt hồ sơ màu vàng lên trước, vội chạy ra cửa giao cho kịp, còn lại xíu vào dọn dẹp sau.

Xác nhận giấy tờ xong đã là năm phút sau. Kỳ Vân che miệng ngáp một cái chỉ muốn nhanh chóng về ngủ. Dư âm mấy ngày đi chơi đến nay cả người vẫn còn rất mệt mỏi. Cô nhặt đống hồ sơ xếp gọn gàng để lại lên bàn.

Đến khi nhìn thấy sấp văn kiện cuối cùng có một bìa thư rơi ra. Kỳ Vân muốn đem cất lại nhưng khi nhìn lướt qua dòng chữ phía mày liền nhíu mày một cái lập tức mở ra xem.

Là kết quả siêu âm. Nhìn mấy chữ chuyên ngành cô không hiểu lắm. Nhưng kết quả ở phía cuối cùng đề rất rõ ràng.

Có thai! 

Tay cầm tờ giấy run lên một cái, Kỳ Vân một lần nữa nhìn đến tên người khám là tên Lê Hoàng Anh Thu. Cô vẫn đọc được chữ, nhưng khi đọc đến tên Anh Thu cô lại hoài nghi năng lực của mình. Cô đọc sai rồi sao? Không hề. Nhìn lại cả trăm lần kết quả chỉ có một mà thôi.

Chính là Anh Thu! Em ấy mang thai? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cha đứa bé là ai? Một đống câu hỏi xuất hiện trong đầu Kỳ Vân. Rối như tơ vò. Mà cô không biết bây giờ phải làm gì nữa. Thời gian như ngừng lại, chỉ có dòng chữ "có thai" xuất hiện thật chói mắt.

Kỳ Vân cắn môi nước mắt lặng lẽ rơi. Cô cứ như vậy mà không phát hiện ra em ấy dạo này bất thường. Cô không xứng đáng làm chị một chút nào.

Trong bìa thư còn có thêm một tờ giấy, lần này Kỳ Vân còn sốc hơn nữa, là phiếu hẹn phá thai.

Kỳ Vân hít sâu một hơi, nhất định phải tìm cách hiểu rõ chuyện này.

...

Buổi tối Anh Thu mệt mỏi trở về nhà. Hôm nay đã phỏng vấn mười ứng viên mà chỉ có lấy hai người xem như tạm ổn. Người thì trả lời ấp a ấp úng, người thì hỏi cái gì cũng lắc đầu không biết. Còn vài người rất tự tin nhưng khi thốt ra vài câu liền đoán được là đang nói xạo. Đi xin việc làm mà không có một sự chuẩn bị nào, làm hại cô tốn cả một buổi chiều nói chuyện khô nước bọt hóa ra lại tốn công vô ích.

"Á...!"

Anh Thu đẩy cửa bước vào thấy đèn nhà sáng trưng làm cô hết hồn tưởng trộm. Khi nhìn thấy Kỳ Vân mới hoàn hồn lại. Cô còn tưởng trộm vào nhà rồi chứ.

"Chị... Chị sao còn chưa về." Giọng nói của Anh Thu vẫn còn rất run, cô chỉ tay về hướng Kỳ Vân.

"Mau cất đồ đi, chị nấu cơm xong rồi." Kỳ Vân tắt ti vi phấn khởi nhìn em gái. Ngồi một mình đợi rất lâu cuối cùng Anh Thu cũng chịu về rồi. Ngồi thêm một lát nữa chắc cô buồn đến chết mất.

Anh Thu đặt túi xách sang một bên, đi đến ghế ngồi xuống khó hiểu nhìn Kỳ Vân: "Chị với thầy Trần có chuyện gì sao?" Đáng lẽ vợ chồng son phải dính nhau như sam, không cách xa nửa bước mới đúng, khi không Kỳ Vân lại ở nhà cô. Thật đáng nghi ngờ.

Kỳ Vân phất tay, thở mạnh: "Đi gặp đối tác rồi, nói tới khuya mới về, bảo chị không cần đợi. Hừ chị sẽ không đợi mà đi luôn."

"Có ổn không vậy chị?" Chưa hết tuần trăng mật mà đã giận nhau rồi. Buổi chiều nghe giọng chị ấy vẫn còn rất vui mà. Thay đổi nhanh thật.

"Mặc kệ, khi nào thầy ấy đến đón chị mới về. Chị đói bụng rồi, mau rửa tay rồi ăn cơm." Kỳ Vân bĩu môi, cương quyết không nhúng nhường. Chưa gì hết đã bỏ cô ở nhà một mình rồi.

"Ồ!" Anh Thu gật đầu một cái, không nói gì nữa. Nhất định sau khi ăn xong cô sẽ tìm cách khuyên Kỳ Vân về nhà.

Thực ra đây chỉ là cái cớ kỳ Vân nghĩ ra để tìm cách ở lại nhà Anh Thu quan sát xem Anh Thu như thế nào mà thôi. Mà không tìm ra lý do gì hợp lý đành mượn cách đổ oan cho giáo sư Trần đẹp trai nhà cô vậy.

...

"Anh Thu em ăn nhiều vào, dạo này em gầy quá." Kỳ Vân gắp một miếng thịt cá bỏ vào chén Anh Thu. Cô cất công nấu nguyên một bàn thức ăn lớn chỉ để bồi bổ cho Anh Thu.

"Chỉ là dạo này công việc hơi bận thôi, em vẫn ăn điều độ mà." Anh Thu gắp miếng cá lên cho vào miệng. "Ụa" Cô vuốt ngực, cố nuốt miếng cá xuống.

"Em uống chút nước đi. Không hợp khẩu vị sao?" Kỳ Vân lo lắng nhìn em gái biểu hiện bất thường.

"Không sao chỉ là em bị nấc cục thôi." Anh Thu uống một ngụm nước rồi cười một tiếng, bắt chước Kỳ Vân gặp một miếng bông cải cho chị họ: "Chị cũng ăn nhiều vào."

Cá hấp hành là món Anh Thu rất thích ăn, nhưng hôm nay lại cố tình tránh né, lại còn bị nhợn. Không phải là biểu hiện của thai nghén sao? Em ấy còn gầy như vậy nữa.

Sau khi ăn xong Kỳ Vân liền hỏi: "Anh Thu em có chuyện gì có thể kể cho chị nghe mà." Cô không biết mở miệng nói gì trước bây giờ.

Tay cầm nĩa cắm miếng trái cây của Anh Thu khựng lại trong không trung, cô nhìn Kỳ Vân: "Em thì có chuyện gì được chứ?" Nhìn cô rất lạ sao?

Lại tránh né. Nếu bây giờ cô không hỏi thẳng nhất định Anh Thu sẽ không bao giờ nói ra.

Kỳ Vân nắm tay em gái: "Chị biết hết rồi." Kỳ Vân nhìn thẳng vào mắt Anh Thu chậm rãi nói ra đáp án: "Em mang thai."

Anh Thu rụt tay lại, ánh mắt lãng tránh đi nơi khác, thái độ vô cùng bất ngờ, há hốc miệng khó khăn nói ra từng chữ: "Làm sao chị biết?"

"Giấy siêu âm trên bàn em."

Anh Thu im lặng cúi đầu. Thời gian trôi qua một cách chậm chạp. Bầu không khí trùng xuống chỉ còn lại khoảng không im lặng đến đáng sợ. Kỳ Vân vẫn đang chờ đợi Anh Thu nói ra.

Mà Anh Thu cũng không còn cách nào nói dối. Bằng chứng đã rõ ràng như vậy rồi. Chỉ trách trong lúc vội vàng quên mất tờ kết quả siêu âm không giấu đi. Cô trở nên hoảng sợ, ánh mắt ngấn nước nhìn Kỳ Vân cầu xin: "Chị đừng nói với ai hết. Em rất sợ."

Kỳ Vân vươn tay lau nước mắt cho Anh Thu, cô biết chuyện này đối với Anh Thu rất khó khăn. Cô ôm em gái vào lòng, xoa tấm lưng gầy yếu của Anh Thu nói: "Trước hết kể cho chị nghe được không? Là khi nào?"

Anh Thu nhắm mắt ngăn cảm xúc rối loạn lúc này. Cô định một mình giải quyết nhưng không ngờ bị Kỳ Vân phát hiện rồi.

Thực ra chuyện mang thai cô cũng mới phát hiện ra mấy ngày trước mà thôi.

Một hôm ở công ty có chị đồng nghiệp rủ cô đi ăn trưa cùng. Chị ấy nói đột nhiên rất thèm sườn xào chua ngọt, cả buổi làm việc không tập trung, trong đầu chỉ toàn là sườn chua ngọt mà thôi. Vất vả đợi đến trưa, xếp hàng chờ mua cơm. Đến khi ngồi vào bàn chị ấy lập tức gắp một miếng sườn há miệng thật to cắn một cái. Nhưng vừa chạm vào miếng thịt chị ấy lại bị nhợn phun ra, còn đẩy dĩa cơm ra thật xa. Khoa trương che mũi.

Trông món ăn rất hấp dẫn cơ mà. Anh Thu khó hiểu liền hỏi: "Chị Giang chị bị sao vậy?" Rõ ràng chị ấy rất thèm mà sao bây giờ lại một mực tránh né như là thứ gì đáng ghét lắm vậy.

Sau khi đẩy dĩa thức ăn ra xa, chị Giang mới dễ chịu đôi chút, cười nhẹ nói: "Phản ứng bình thường của người mang thai đó mà. Không sao đâu em. Tự dưng thấy lại bị buồn nôn."

Đây là lần đầu tiên Anh Thu mới thấy phản ứng của bà bầu. Bình thường chỉ nghe nói nhưng không ngờ hôm nay tận mắt thấy mới biết có bầu lại kỳ lạ như vậy. Cho nên rất hiếu kỳ liền hỏi tới: "Có bầu đều vậy hết sao chị?"

Chị Giang cũng không muốn ăn nữa, cho nên bắt đầu kể: "Cũng tuỳ người thôi em. Nhưng thông thường ba tháng đầu rất dễ gặp hiện tượng thai nghén. Rõ ràng là rất thích ăn món gì đó đến mức không chịu nổi nhưng khi thấy rồi lại vô cùng chán ghét, còn buồn nôn giống như ban nảy."

Anh Thu như được biết thêm một kiến thức mới, không biết nói gì hơn gật đầu một cái.

Thấy mình kể hơi nhiều rôi, chị Giang ngừng lại, nhìn Anh Thu nói:

"Em ngồi đây đi, chị đi chọn món khác."

Khi nghe chị Giang nói, trong đầu Anh Thu lại nhớ đến lúc tết, ở nhà có rất nhiều món ăn cô thích nhưng không hiểu sao khi ăn lại có cảm giác không ngon miệng thậm chí còn buồn nôn như chị Giang miêu tả. Anh Thu vỗ đầu mình một cái, cô lại suy nghĩ không đầu rồi. Chỉ là khi tết ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, dồn dập trong một lúc cho nên mới bị ngán mà thôi.

Chị Giang chọn xong đồ ăn liền quay lại. Bây giò chị ấy đổi hẵn sang tô cháo tôm bí đỏ. Trời nóng mà ăn cháo không hợp một chút nào, màu cam sền sệt trông còn ngấy hơn cơm sườn nữa.

Nhìn ánh mắt của Anh Thu chị Giang liền đoán ra được cô nghĩ gì liền nói: "Vì em bé cho dù ngán chị cũng sẽ ăn."

Anh Thu cười gượng: "Chị đúng là bà mẹ tốt."

Đồ ăn cũng sắp nguội, Anh Thu bắt đầu động đũa, nhưng khi cho miếng sườn vào miệng phản ứng y như chị Giang. Cô vội uống một ngụm nước.

Chị Giang cũng dừng đũa, nhíu mày nhìn Anh Thu nghiền ngẫm: "Đừng nói với chị em cũng mang thai rồi nha."

Vì câu nói này Anh Thu xuýt chút nữa làm đổ ly nước: "Em người yêu còn chưa có nữa mà." Sau đó cô bĩu môi oan ức nhìn chị Giang. Là bị mấy lời chị ấy nói bị ảnh hưởng nên mới có phản ứng dây chuyền. Chị ấy lại chọc cô đỏ mặt.

Chị Giang cười lớn: "Chọc em thôi, ai bảo biểu hiện em giống quá làm gì."

...