Xích Ái Sát Thủ

Chương 30: Thời khắc mấu chốt




Không gian chật hẹp làm cho bọn họ phải dựa sát vào nhau, bất cứ một hơi thở nào cũng sẽ tạo thành dòng khí trong đường hầm thông gió, khi nói chuyện thì hơi thở kia sẽ phất lên mặt của đối phương, bất tri bất giác dừng lại, hai người nhìn nhau.

Không gian yên tĩnh giống như cách ly với thế giới bên ngoài, tựa hồ có thể nghe thấy cả tiếng tim đập, Phong Triển Nặc hơi xoay đầu, môi của hắn chạm vào gò má của Feston, Feston lại tiến đến gần hơn một chút, môi của hai người gần trong gang tấc.

Khi hơi thở sắp tiếp xúc thì hắn liền quay đầu đi, bờ môi chạm vào vành tai của Feston, “Muốn uống nước không?”

Không biết lấy từ đâu ra một chai nước được chế biến như bình rượu bằng kim loại, Phong Triển Nặc uống trước một miếng rồi đưa nó cho Feston, tuyên bố một cách khoái trá, “Hoan nghênh đi vào khu nghĩ dưỡng của tôi.”

Dòng nước ngọt lành, hương vị mát lạnh chảy thẳng xuống cổ họng, nó còn mãnh liệt hơn bất cứ loại rượu ngon nào, làm cho người ta khó quên, đại đa số mọi người rơi vào tình cảnh khát nước cùng cực sẽ nhịn không được mà uống một mạch, nhưng Feston chỉ uống một chút thì liền trả lại cho Phong Triển Nặc.

“Hóa ra đây là nơi mà cậu chờ con mồi của mình.”

Feston vừa dứt lời thì động tác tiếp nhận chai nước của Phong Triển Nặc bỗng nhiên dừng lại, hắn phát hiện mình đang phạm phải một sai lầm, đáng lý một sát thủ không nên dẫn người ngoài đến một nơi như vậy, Feston đang dùng tầm mắt sắc bén và sâu sắc của mình để tiến hành quan sát xung quanh.

Siết chặt chai nước, Phong Triển Nặc nằm tại chỗ, hiện tại nghĩ đến mấy vấn đề này cũng vô nghĩa, hắn duỗi tay về phía trước.

“Chúng ta có nước, cũng có lương thực, đáng ăn mừng là ở dưới lòng đất thì mấy thứ này có thể được bảo quản khá lâu, những chuyện khác không cần phải nói, chỉ cần cám ơn tôi là được rồi, tôi còn dự trữ vài món đồ hộp ở trong này.” Vài hộp thịt bò, còn có mấy bình nước khoáng, tựa như đang khai quật một kho tàng, hắn liên tiếp lấy ra.

Có trời mới biết hắn giấu ở chỗ nào, tóm lại chúng nó xuất hiện ngay trước mặt Feston, “Nơi này còn có rất nhiều.” Phong Triển Nặc đưa trở lại chai nước tăng lực cho Feston.

“Không ai có thể cam đoan kế tiếp sẽ gặp phải chuyện gì, chúng ta phải để dành một chút nước, chẳng qua nếu còn nhiều như vậy thì tôi cũng sẽ không khách khí.” Lúc này Feston không hề chần chờ, cho đến khi chai nước tăng lực bị uống hơn phân nửa, “Còn có cái gì để ăn hay không?”

Hắn trực tiếp đưa tay đòi thức ăn, Phong Triển Nặc đẩy qua một hộp đồ hộp cho hắn, vẻ mặt chế nhạo, “Tôi còn tưởng rằng đặc vụ liên bang ở trong hoàn cảnh này thì chắc là phải biết kiềm chế một chút chứ.”

“Kiềm chế nữa thì sẽ bỏ mạng, đừng bảo với tôi là cậu không đói bụng.” Vẻ mặt của Feston rất thản nhiên, hắn mở ra hộp thịt bò, cẩn thận dùng tay ngăn cản miệng đồ hộp, không cho quá nhiều mùi vị lẻn ra ngoài để tránh bị người ta phát hiện tung tích của bọn họ.

“Sắp chết đói rồi.” Cười khổ một chút, Phong Triển Nặc cũng mở ra một hộp, không cần thiết phải che giấu, hai người ăn ngấu nghiến như hổ đói, sau khi ăn xong thì đều tự uống cạn một chai nước.

Nơi này mới là nơi mà Phong Triển Nặc muốn đến trong kế hoạch của mình, sòng bạc dưới lòng đất, hơn nữa nơi này không riêng gì có hết thảy tài nguyên của Lize mà còn có lương thực tiếp tế tiếp viện mà Phong Triển Nặc đã cất giấu, hay cho một tên sát thủ, hay cho U Linh.

Feston chậm rãi uống nước, ánh mắt thăm dò không hề che giấu vẫn miệt mài dừng trên người của Phong Triển Nặc, bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú mà còn có thể thản nhiên thì thật sự không phải là người, Phong Triển Nặc biết rõ chính mình đã lộ ra nhiều lá bài chưa lật ở trước mặt vị FBI này, hắn yên lặng đặt chai nước xuống.

“Anh đang nhìn cái gì?” Phong Triển Nặc hỏi.

“Đang nhìn một người trở thành U Linh bằng cách nào.” Feston trả lời cũng ngắn gọn rõ ràng, bọn họ cùng nhau chen chúc trong đường hầm thông gió, đây là lúc thích hợp để nói chuyện nhất, cho dù là về công hay là về tư thì hắn đều muốn biết nhiều hơn. fynnz.wordpress.com

“Cậu đã giết Habolton ở trong này, như vậy chứng minh ở gần đây có một đường hầm tiếp cận với đại sảnh, rất nhiều lần tôi phát hiện cậu có thói quen ở một nơi bí mật nào đó mà nổ súng, mới đây không lâu có phải cũng…”

Một lưỡi dao mỏng manh đặt ngay cổ của Feston, “Trong không gian nhỏ hẹp này cho dù làm bất cứ cái gì thì cũng không cần quá nhiều khoảng cách, anh có xác định muốn tiếp tục hỏi hay không?” Mới một giây trước còn mỉm cười thì lúc này sắc mặt của Phong Triển Nặc đã lạnh lùng, đôi mắt u ám giống như hút lấy hết thảy ánh sáng ở xung quanh.

Phong Triển Nặc cất giữ lưỡi dao của Feston, hiện tại đem ra, Feston cũng không quá bất ngờ, “Cậu sẽ không ra tay ở trong này, ngộ nhỡ bị phát hiện thì rất nguy hiểm, cậu thích khống chế hết thảy từ một nơi bí mật gần đó, hưởng thụ mùi vị thao túng sinh mạng của kẻ khác, buông dao xuống, Phong Triển Nặc.”

Hắn không còn gọi Phong Triển Nặc là U Linh nữa, mặc dù giờ khắc này thật sự giống như một lần nữa trở lại lập trường đối nghịch, phía trước chính là đường ra, chỉ cần đến đại sảnh thì bọn họ có thể dựa vào bản lĩnh mà rời đi, trà trộn vào đám đông hoặc là lợi dụng điện thoại của bất cứ người nào cũng có thể gọi cảnh sát địa phương hoặc là đội đặc nhiệm ST đến đây.

Hiện tại chính là thời khắc mấu chốt, tiếp tục hợp tác cùng nhau hay là đường ai nấy đi.

Câu hỏi vừa rồi của Feston rất có tính chất thẩm vấn, hắn ám chỉ phía trước chính là hiện trường đã tiến hành vụ ám sát, đồng thời cũng là ngõ ra, mặc kệ đây có phải là vì bệnh nghề nghiệp hay không, hay là vì giọng điệu của hắn trước nay đều như thế thì Phong Triển Nặc đều không thích thái độ này của hắn.

“Đừng nói như thể tôi là một kẻ điên, chẳng lẽ anh không phải như vậy hay sao? Khống chế thành viên trong đội đặc nhiệm của mình, Feston Kada, anh là vì mẹ của mình mới làm như vậy, nhưng để có được vị trí này thì thủ đoạn của anh cũng không sạch sẽ như bề ngoài, tuy rằng trong tư liệu không ghi chép nhưng tôi thấy với tuổi tác của anh mà có thể leo đến địa vị này thì trừ phi là kỳ tích, bằng không….”

Hắn kè sát vào tai của Feston, “Tập đoàn Kada có tiền có thế , muốn hối lộ mấy quan chức cao cấp chắc cũng không phải việc gì khó khăn.”

Phong Triển Nặc cất lên tiếng cười nhẹ nhàng một cách quỷ bí, trên tay bỗng nhiên bị nắm, Feston ấn xuống bàn tay đang cầm lưỡi dao của hắn, “Cho dù bị cậu biết cũng không sao, cậu nói đúng rồi, tôi thích săn bắn, nhất là với con mồi yêu cầu trình độ cao như vậy.”

“Nói cách khác chúng ta là đồng loại, chẳng qua con mồi thì khác nhau.” Dưới mái tóc đen nhánh, trên gương mặt bị người ngoài cho là cứng rắn không hề có ý đồ che giấu đối với hành vi xấu xa này.

Mượn năng lực của tập đoàn Kada, hối lộ vài quan chức cao cấp để thiết lập một đội đặc nhiệm dưới danh nghĩa của FBI cũng chẳng phải việc gì khó khăn, đội đặc nhiệm ST lệ thuộc trực tiếp cục trưởng cục điều tra liên bang, không ai hỏi qua lai lịch, hết thảy nghi vấn đều chỉ được dùng hai từ để đáp lại chính là cơ mật.

“Không có gì là chính nghĩa tuyệt đối, muốn có được cái gì đó thì nhất định phải trả giá, chẳng phải cậu là người hiểu rõ quy luật này nhất hay sao, U Linh.” Xưng hô khác nhau có lẽ chứng tỏ tâm tình khác nhau, bàn tay của Feston và Phong Triển Nặc giằng co trong bóng đêm, lưỡi dao cách cổ của hắn chỉ một tấc.

Lực lượng đối kháng làm cho tay của hai người run rẩy, lưỡi dao di động lên xuống, ngón tay của Feston vuốt ve Phong Triển Nặc, lúc này không phải vì kích tình, “Tựa như vết sẹo trên ngón tay của cậu, cậu bị phỏng, trận hỏa hoạn kia làm cho cậu đau đớn, nhưng cũng khiến cho cậu dễ dàng che giấu thân phận của mình.”

Đầu ngón tay trơn nhẵn đang cầm lưỡi dao, độ cong duyên dáng trên ngón tay tựa như một tác phẩm cắt tỉa nghệ thuật, Phong Triển Nặc dùng lực, Feston quay người lại, hai người hình thành tư thế một trên một dưới.

Súng đạn không thích hợp mang vào đường hầm thông gió, bất cứ một va chạm nào cũng sẽ bị phóng to và bị phát hiện, cho nên lưỡi dao này trở thành hung thí trí mạng nhất ở đây.

“Nếu có cơ hội thì anh sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi nói có đúng không?” Hắn từng nói đã loại bỏ Feston khỏi sổ đen của mình, nhưng bản năng phát hiện nguy hiểm của sát thủ lại trỗi dậy đúng lúc, đồng tử co rút một chút.

Nguy hiểm.

Feston Kada tỏ vẻ rất hứng thú đối với hắn, giữa bọn họ quả thật cũng có lực hấp dẫn dành cho nhau, nhưng người đàn ông này không thể buông tha nguyên tắc của mình vì hắn, không có khả năng.

Phong Triển Nặc nhìn xuống Feston một cách chăm chú, đáp án của Feston quả nhiên như hắn đã dự liệu, “Tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ tội phạm nào, đương nhiên bao gồm cả cậu.” Đối diện với Phong Triển Nặc là đôi mắt màu xám tro lóe lên vẻ trấn định.

Nhưng Feston quả thật cũng bị tên sát thủ này hấp dẫn, cho nên khi hắn trả lời thì lại chần chờ trong vài giây, Phong Triển Nặc cắn lỗ tai của Feston, “Người như anh mà cũng do dự hay sao?”

“Cậu cũng đang do dự.” Feston đột nhiên buông tay, lưỡi dao tạm dừng trên cổ của hắn, hắn nâng mắt lên, “Cho cậu một cơ hội, hiện tại cậu có thể giết tôi.”

Đó là đôi mắt như chim ưng đang bắt lấy con mồi, lớn mật mà quyết đoán.

Nhưng lưỡi dao vẫn duy trì độ cao đó, không xuống cũng không nhấc cao, ngay từ đầu muốn giải quyết Feston Kada nhưng cho đến bây giờ thì tâm tư của Phong Triển Nặc đã thay đổi, lưỡi dao đặt trên cổ của Feston cho có lệ, “Tôi đã nói là loại bỏ anh khỏi sổ đen của tôi rồi mà.” Hắn nói ra những lời này một cách tiếc nuối.

Bàn tay không cầm dao đang sờ lên đôi mắt của Feston rồi dần dần đi xuống, vuốt ve khuôn mặt của đối phương, hắn thản nhiên mỉm cười, “Nghĩ đến việc giết anh thì kỳ thật tôi có một chút luyến tiếc.”

Feston vẫn trầm mặc, không tỏ ra thái độ gì, sau đó bàn tay của Phong Triển Nặc bị cầm lấy.

Lưỡi dao bị tịch thu, ngón tay đã được cấy da, chỉ cần chậm rãi sờ soạng thì vẫn có thể cảm giác được độ phập phồng rất nhỏ, vết sẹo qua năm tháng bị mài mòn, hoàn toàn tiêu trừ dấu vân tay, mất đi danh tính, cũng không có thân phận.

Ngón tay bị độ ấm bao trùm…..Feston hôn lên ngón tay của hắn.

……………

P/S: anh Phê bắt đầu dở trò dịu dàng ra để hấp dẫn em Nặc rồi đó nha.