Xích Linh

Chương 46: THẢM SÁT XÂM LƯỢC(1)




-Cấp báo, cấp báo, đưa tin nóng hổi Tây Châu ngày hôm nay đây.

-Cái gì? Rõ ràng bọn chúng đang muốn dồn ta vào đường cùng.

-Đừng nóng vội biết đâu đó chỉ là mưu kế để giăng bẫy doanh trại của ta?

-Dù có phải bắt được thần tiên trên trời, Tây Châu cũng phải khiến cho Đại Hãn tỉnh dậy...

Sáng sớm tinh mơ toàn thành Tri Viễn đã láo loạn với tin Thành Đô đang ngựa đến dần về phía Nam, nơi doanh trại toàn Tây Châu đang ngự trị. Bọn chúng vừa đi vừa viết đè lên mặt đấy hai chữ Thành Đô thành kiêu hãnh như sắp có một cuộc phân chia lại lãnh thổ xảy ra... Tiếng ngựa hí vang dữ dội, trước mặt Tổng Tư và Dương Tịch Y Mẫu chính là ngọn núi danh giới chữa hai đế chế đầy huy hoàng. Trời hôm nay rõ ràng là có nắng nhẹ nhưng vì bắt gặp phải một cuộc chiến khoa trương đến như vậy mà lại chỉ phảng phất mây nhẹ, có phần xám ngắt, hoa chẳng đua nở mà nhanh chóng khép nụ vào, gió không ngọt ngào mà bầu đầu lạnh nhạt hơn ban đầu... Có thể đó là một điềm báo hoặc là một sự khởi đầu của một cuộc chiến không báo trước...


Quân đội của Dương thị và hoàng cung đến địa phận danh giới rồi lập lều trại, thắp đèn, nướng thịt nuôi dưỡng cho quân sĩ, bốn phương bốn phía của Tứ Kỳ đều được thu hẹp vào trong con mắt mưu mô xảo quyệt của Dương Tịch. Cứ cách một canh giờ sẽ có một chiếc xe bò đi về phía cổng thành Tri Viễn để tìm hiểu thông tin, bọn chúng giả vờ thành những người bán vải, người kéo sợi hoặc cả buôn bán phụ nữ... Tản mạn ở thảo nguyên, thi thoảng người dân Tri Viễn sẽ đều thấy một người đàn ông giả danh ra suối lấy nước để tiện liên lạc hỏi đường và địa hình đất đai, nếu người được hỏi là những cô nương thì họ lại càng ra tay không chừa thủ đoạn, đương nhiên tất cả đều đứng sau sự chỉ thị của Dương Tịch Y Mẫu.

-Bẩm Y Mẫu, bên phía Nhược gia và Lăng thị đã đồng ý viện trợ cho bên ta một vạn quân để sẵn sàng mở cuộc kháng chiến. Tổng Tư bước vào lều của Dương Tịch.


-Tốt lắm, tạm thời cứ dùng kế dụ địch như thế này đã, dù gì chúng ta cũng có lý do để đánh chiếm Tây Châu mà không làm thiên hạ lung lay.

-Dù gì Khải Tùy cũng đang hôn mê bất tỉnh, ta đang muốn chống mắt lên xem A Lặc Bất Nhiễm sẽ chọn lựa Ma Tà Đạo hay là quê hương hờ của mình đây...! Vẻ mặt Tổng Tư tràn đầy hả hê khi suy nghĩ đến cảnh tượng sẽ khiến người khác phải đau khổ.

-Bất Nhiễm bây giờ không còn là vấn đề, chắc chắn sẽ là Ma Tà Đạo mà thôi, nhưng điều ta lo lắng nhất là tên Bạch Phúc kia sẽ có thái độ như thế nào, vốn dĩ bây giờ nếu hắn theo Thành Đô thì duy nhất còn con đường chết, nếu theo Tây Châu chắc hẳn sẽ phản bội Bất Nhiễm... Đúng là giang sơn khó lường, bản tính khó diệt... Y Mẫu trầm ngâm cầm tách trà chườm qua miệng.

Ngay lúc ấy, Bạch Phúc cũng như cảm giác có ai đó đang nhắc đến mình, chàng từ tốn lau cây đàn tranh rồi dừng tay lại khi nghe thấy tiếng Hỏa Quỷ đang thấp thỏm chạy đến.


-Bẩm Tiên Sinh, không hay rồi. Dương Tịch đã cho người lập doanh trại ở biên giới phía Nam. Cả kinh thành Tri Viễn như đang náo loạn, vỡ đôi ra một nửa.

-Người bận rộn cái gì? Dù gì nước cũng chưa ngấm vào nhà, rồi sẽ có cách giải quyết thôi! Bạch Phúc thản nhiên, hoàn toàn không bị những câu nói thúc giục ấy làm động tình. Bởi vì có lẽ trên thế gian này, người khiến chàng duy nhất động tình chỉ có thể là Bất Nhiễm...

-Tiên Sinh à... Hỏa Quỷ nhăn cả mặt, người hắn ỉu xìu như chiếc lá khô héo rồi nhanh chóng rơi xuống đất.

Ngay đêm hôm ấy, Bất Nhiễm thức trắng không ngủ được, cứ nhắm mắt lại thứ đầu tiên hiện trước mắt nàng chính là hình ảnh Thiên Kịch Rạp của năm ấy, Tịch đại nhân, Xuân Hoa, Dương phu nhân và cả Trúc Dịch. Phía sau những vẻ mặt đầy hạnh phúc của một đại gia đình lại có cả những sự tranh đấu kìm nén trong im lặng, cuối cùng thì ngoài cha ra, thiên hạ này còn ai có thể đối xử tốt với ta đến nhường ấy nữa...?
Tiếng sáo từ thảo nguyên xa xôi hắt về, Bất Nhiễm ngồi bên ô cửa ngẫm lại những chuyện đã cũ, tiếng sáo này khẽ ngân vang như mùi hương của hoài niệm, thấp thoáng đâu đó lại có cả vị nhàn nhạt của đất, vị hoang sơ của cỏ, và cả mùi tanh của chết chóc. Ai đang thổi lên khúc sáo đến đau lòng này đây? Tại sao lại hiểu rõ tâm tình ta đến vậy?

Kiếp này chưa trả hết được ân tình ân nhân

Thì kiếp sau ta nguyện hóa thành bùn xuân

Trả cho chàng những thị phi từng quên mất...

-Nếu bây giờ có cha ở đây thì thật tốt, nơi này mới đúng là quê hương của con, nhưng sao xung quanh đều lạnh lẽo đến vậy? Suốt đời này con chỉ muốn chìm đắm trong mộng mị của Thiên Kịch Rạp, con thề với đời sẽ không ham chơi và rời xa Thành Đô nữa, con thực sự muốn được trở về... Tây Châu vốn dĩ chưa từng là một mái nhà, sao đêm nào thảo nguyên cũng lạnh buốt như thế? Bất Nhiễm tủi thân không nấc lên hòa vào một tiếng sáo thổi khẽ khàng xoa dịu vào vết thương thật đau đớn...
Bất Nhiễm xuống giường, tâm trạng nàng trôi theo phía âm thanh trầm lắng đang ngân vang, nàng cứ chạy trong vô thức, bỏ quên tất cả, bỏ quên quyền thế, nàng muốn được trở về, muốn tự chôn mình vùi sâu xuống mặt đất... Rốt cuộc hoa vinh, danh vọng, thiên hạ là những thứ gì mà khiến người ta đâm đầu chảy máu cũng muốn phải giành được? Sau khi giành được rồi, cao nhân có biết mình đã đánh mất điều gì không? Người đã đánh mất người nữ tử mà mình từng nhất thời trân trọng, người đã bỏ quên hạnh phúc của mình phía sau và đi theo những thứ khoa trương, lúc nào cũng vun đắp cho mình những lo sợ rồi một ngày mọi thứ sẽ hóa vào bụi bay rồi trôi theo tiền vàng về địa ngục... Hóa ra tất cả là những gì người mong ước hay sao? Tại hạ, thật sự không hiểu...!
Bàn chân mỏng manh của Bất Nhiễm bất ngờ rơi vào một khu rừng trúc đầy kì lạ, vốn dĩ những gì thảo nguyên có chỉ là thảo nguyên, tại sao có thể có lá trúc đang theo gió rơi từng trận lả tả như thế này được chứ? Rốt cuộc là mơ hay thực thì mới đúng? Tiếng sáo ngày càng một ngân vang dữ dội kéo theo trận gió bão trở về khiến Bất Nhiễm bị xô mạnh xuống mặt đất, đám cát dưới chân cũng lập tức theo gió thổi rồi bay phất phới che lấp tầm nhìn xung quanh. Một phần nàng cảm thấy rất hoảng sợ, nhưng nhiều hơn cũng thật thích thú, có thể vì nàng đã quá đau buồn, nên tất cả những thứ lạ lẫm trên đời với nàng đều trở thành một sự hiếu kỳ...

Phía trước mặt một bóng dáng trắng xóa của nam nhân quen thuộc với mái tóc buộc gọn, dây vải đung đưa dưới ánh trăng khuyết đã gần tàn, bên tay phải chàng cầm một cây sáo, hóa ra đây chính là chủ nhân của khúc ca dao đầy hoài niệm đó hay sao? Ban đầu Bất Nhiễm vẫn chưa thể trở về thực tại, nhưng chỉ khi nghe thấy giọng nói đầy ấm áp ấy, nàng đã nhận thức được rằng: Hóa ra tất cả những thứ đẹp đẽ nhất trên đời này, đều là một tay Bạch Phúc mang đến. Tại hạ rất trân trọng thứ tình cảm thuần khiết mà Nữ vương đâm dành trọn cho hắn, nhưng nếu mai sau này, Bạch Phúc ngẫu nhiên dùng tình yêu trong sáng ấy mà đâm chết trái tim đang bỏng rát của người, thì người sẽ đau lòng chứ?
-Bái kiến Bất Nhiễm Nữ đế vương. Vẫn là một câu nói quen thuộc ấy, cả đời này vẫn chẳng thể thay đổi. Kiếp trước khi chàng còn là Đại vương Diệp Thần, cũng rất hay vang vọng bên tai hai chữ bái kiến: Bái kiến Tranh Tịch Hoàng hậu.

-Chuyện này là thế nào? Bất Nhiễm nhanh chóng đứng dậy.

-Không có gì, chỉ là thần muốn thử lòng Nữ vương một chút.

-Ngươi còn dám hỗn hào với ta? Bất Nhiễm nổi giận khi nghe thấy câu nói đầy cợt nhả ấy.

-Thần dại dột rồi, mong người không trách cứ. Thế sự bây giờ rất khó nói, Xích Quỷ đã nắm bắt được một phần linh hồn của người rồi... Khung cảnh rừng trúc ngày hôm nay cũng chỉ xuất hiện trong giấc mơ của người thôi, nếu muốn kháng cự được trước sự trêu đùa của Xích Quỷ thì người phải làm quen với tiếng sáo và quan trọng không được phép động lòng?
-Ý người là?

-Thanh âm là một thứ gì đó khi chế tác ra chỉ để phục vụ cho thần trí của con người, nếu không may mắn cuộc càn quét biên giới có nổ ra, Xích Quỷ chắc chắn sẽ dùng tiếng sáo của hắn để cướp lấy nốt một phần linh lực của người. Nếu ta không ở bên, nhất định người phải tự biết bảo vệ bản thân, hiểu không? Thần vô dụng, vốn dĩ chỉ giúp đỡ được vậy, phần còn lại có lẽ phải dùng đến sự phản kháng của chính người rồi... Bạch Phúc có phần chậm rãi, vừa nói vừa nghĩ ngợi thi thoảng thở dài về một miền xa thẳm.

-Tại sao ngươi lại giúp ta nhiều như vậy? Ngươi thực sự muốn điều gì từ ta? Bất Nhiễm cảm thấy bất an.

-Thần chẳng muốn điều gì cả, thứ ta sợ nhất là không thể bảo vệ được Nữ vương mãi mãi... Ánh mắt chàng dịu dàng nhìn về phía nữ tử trước mắt một khắc cũng không dứt...
Ngay lúc ấy trong doanh trại của Đại Hãn đang tập hợp những vị tướng tinh ranh nhất đã từng trải qua trăm ngàn cuộc chiến khác nhau, mang về Tây Châu biết bao chiến công hiển hách, bọn họ đang bàn bạc việc quân dưới ánh đèn dầu không đủ ánh sáng. Tất cả phải được nằm trong hàng ngũ bí mật của Tây Châu thì mới có thể nắm bắt, ngay cả Bất Nhiễm bọn họ cũng chẳng đủ tin tưởng mà truyền tin báo đến nàng được một lời... Tấm bản đồ phác thảo hai miền đất xưng vương được nghìn năm của Thành Đô và Tây Châu được tái hiện trên mặt bàn. Từng nét mực thấm vào giấy, nét bút di thật mạnh, những mũi tên văng mạnh xuống khỏi mặt đất cũng đủ để hiểu được thứ tâm trạng của bọn họ đang cảm thấy phẫn uất đến mức nào.

-Việc này không thể chậm chễ, chúng ta càng lâu tấn công, Thành Đô sẽ có nhiều hơn thời gian tìm hiểu về thế trận. Một vị tướng đứng đầu lên tiếng.
-Tạm thời bên phía ả Dương Thị vẫn chưa có dấu hiệu muốn thách đấu, tất cả những kẻ bước một ngón chân về Tri Viễn sẽ đều bị xử trảm.

-Ngay tình huống cấp bách này, thứ Thành Đô muốn chỉ còn là tìm một lý do gián tiếp để cướp Tây Châu mà không khiến Tứ Kỳ phải nhúng tay vào. Quả thật là lòng mang dạ sói!

-Ngày mai ta hạ lệnh sẽ tiến hành một vụ xử trạm cho những kẻ không phận sự mà bước vào gianh giới lãnh thổ, chắc chắn Dương Tịch sẽ không khỏi tức tối mà truyền binh xông vào thành Tri Viễn.

-Đúng vậy, ngay lập tức truyền tin mật cho nhân dẫn rời khỏi kinh thành ngay trong đêm nay, mọi việc sẽ không thể để chậm trễ đến sáng mai...!

Đột nhiên tấm màn rèm tung bay, Bạch Phúc bước vào trong một sự khó hiểu của đám quân tướng.

-Vị này là ai? Tại sao dám bước vào đây mà không được mời?
-Thứ lỗi cho tiểu nhân vô lễ nhưng thần có cách để Tây Châu chiến thắng được Thành Đô mà chỉ mất nhiều nhất đến năm ngày...!

Tất cả mọi người trong lều đều ngơ ngác đến kinh ngạc nhìn nhau, chắc chắn khi nhắc đến hai chữ chiến thắng, bọn chúng sẽ chẳng còn nhận thức được điều gì ngoài vội vàng tiếp nhận đồng minh... Ai cũng có những mưu đồ, ai cũng có những ham muốn riêng, suy cho cùng chẳng phải người bị lừa gạt sẽ là người đau khổ nhất hay sao?

Điều đặc biệt hơn nữa khi trong tối nay, Bất Nhiễm đã nhanh chóng truyền thư tay truyền tin cấp báo cho Cao Tề đang trấn giữ Ma Tà Đạo ở Thành Đô. Trong thư người đã viết rất nhiều đến nỗi tại hạ cũng chẳng thể nhớ nổi từng con chữ, duy nhất chỉ nhớ đến người từng nhắc tới Bất Quân.

-Ta ở đang ở vị thế nằm giữa mặt trận, những ngày tháng qua đều không thể ngủ yên giấc. Nay Dương thị và Địa Hoàng Thành đã kéo quân trấn giữ vành đai biên giới, e là khó mà chống cự thêm được nữa. Trước khi dẫn quân, hãy giấu Bất Quân đi đến một nơi an toàn, dù ta có chuyện gì xảy ra, Ma Tà Đạo cũng coi như còn đường sống... Ân đức Thành Đô gần ba mươi năm qua, bản thân đã thấu hơn ai hết, trân trọng ngươi, trân trọng Thủy Trân Công Chúa. Nếu thế giặc khó quá, thì hãy cứ bỏ quên ta, ta sẽ ổn...!
Đó là một đoạn thư tâm tình mà Bất Nhiễm đã gửi đến, nhưng tất cả vẫn chỉ để che mắt toàn thành Tri Viễn về thân phận của nàng. Bức thư thư hai được kẹp bên dưới đầy kín đáo, trong thư lại đang bàn việc quân, việc sắp xếp mặt trận:

-Đại Hãn đã đồng ý giúp chúng ta, nhưng âm mưu khó lường trước. Con người thúc phụ làm việc không khi nào ngừng tính toán, dù tin tưởng đến độ nào cũng phải dành được quyền tự do cho môn phái trước đã... Ngày mai lợi dụng việc Tây Châu sẽ xử trạm mười tên tình báo của Thành Đô, bên ta chỉ việc đứng bên khu rừng đường dẫn đến kinh thành rồi chờ đợi, đến khi chờ bọn họ tự mình đâm chém nhau thì xông vào cuối cùng, lấy cớ vì đường dẫn kinh xa. Ta đang ở ranh giới giữa quê mẹ và quê cha, vốn dĩ thiên hạ vẫn đang bắt ta phải chọn lựa, nhưng với ta Ma Tà Đạo vẫn chính là nơi ta mong mỏi được quay về nhất... Vạn sự bình an...!
Gửi Cao Tề, Đông Phong, Phượng Ẩn!

Theo tiếng gọi của chim bồ câu phương Bắc, phía sau đêm rừng trúc rì rào gió thổi, người ta thấy hai vị huynh đệ Đông Phong, Phượng Ẩn đang tiến dần về gia phủ Ma Tà Đạo. Đêm hôm khuya khoắt, tiếng cú kêu, hai vị thiếu niên đang bí ấn trở về trong đêm tối, bước chân chúng thoăn thoắt vượt qua mấy rào cây rồi làm đung đưa cả mấy nghìn thân trúc. Sau khi nhận được tin thư của Bất Nhiễm, bọn chúng chỉ khẽ khàng nhìn nhau, ánh mắt phảng phất vô vàn điều khó nói.

-Chúng ta có tin được Bạch Phúc Tiên Sinh không? Đông Phong hỏi Cao Tề.

-Bạch Phúc từ trước đến nay đều về phe Ma Tà Đạo, tại sao không thể tin được cơ chứ?

-Bên phía Lăng Thị và Nhược gia đang gấp gáp tuyển thêm quân rồi, số lượng quân sĩ của chúng ta cùng lắm cũng chưa đến một vạn...
-Rõ ràng trận chiến này Dương thị không ám chỉ vào Tây Châu, thứ bà ta muốn là một thứ khác... Phượng Ẩn cũng cảm thấy kì lạ.

-Ngươi đa nghi quá rồi...! Cao Tề hoàn toàn chủ quan.

Sáng hôm sau, toàn thành Tây Châu hóa trong một nền trời xám xịt, mây không còn gợn, chim cũng sợ hãi đến mức kéo theo đàn trốn về tổ... Bất Nhiễm khoác trên mình trang phục đỏ, cột tóc cao bằng dây vải màu đen, nàng ẩn giấu khuôn mặt bằng một chiếc mặt nạ làm bằng sắt. Hơn thế, mà tộc người Tây Châu còn có một luật lệ, tất cả những vị vương giả, tướng quân, hoặc người cận kề chiến đấu đều phải đeo mặt nạ. Nếu trong quá trình tranh chấp, mặt nạ bị rơi xuống bởi tay một mĩ nhân, bắt buộc người nam nhân phải lấy nửa kia làm thê tử dù có rào cản đi nữa... Bởi vì khi mặt nạ rơi xuống, chứng tỏ ngươi đã thua cuộc, bại trận thê thảm dưới một tay của mĩ nữ... Như vậy thì còn xứng đáng làm anh hùng nữa hay chăng?
Hoàn toàn đúng theo những gì tối qua đã bày sẵn, chỉ là âm mưa của Bạch Phúc thì vẫn chưa được khơi bày, tại hạ vẫn thấy làm nhức nhối...! Cuộc xử trảm ngày hôm nay vốn dĩ không có người, tất cả bách tính của Tây Châu đều được lệnh mà tìm nơi ẩn nấu, bọn chúng nhử mười tên tình báo thả vào nền trời xám xịt thứ khói xác định đồng đội của Thành Đô, đúng mười tiếng pháo vang lên, ngay lập tức Dương Tịch cho quân áp đảo đi đến. Vốn dĩ trên đường đi đến thảo nguyên không hề gặp trở ngại gì, duy nhất khi tiến về dưới cổng thành, toàn bộ ngựa của hơn một vạn quân đều choáng váng mà ngã xuống. Quân lính xác định không hề có mai phục nhưng dưới nền cỏ chứa một chất nền độc dùng để tạo chất nhờn cho chân ngựa, một khi dẫm vào chất độc này, ngựa sẽ yếu dần và mất khả năng tự di chuyển.
Bọn chúng vẫn bình tĩnh để ngựa nằm lả tả, yếu ướt dưới nền cỏ rồi chạy qua cổng thành Tri Viễn. Tất cả đều đã rơi vào thế trận, Tây Châu đã biệt tăm tung tích không còn một bóng người. Nhân lúc bọn chúng không để tâm, theo lời của quân sư Tả Ngạn, tất cả đều đánh úp từ phía sau bằng khói trắng. Một màn mây mù dần xuất hiện che cả tầm mắt, bọn chúng loay hoay không tìm thấy đường ra và khi nhận thấy có dấu hiệu tiến tới từ mũi tên quân địch, quân lính mới bắt đầu đánh ngược trở lại nhưng số lượng bị thất thiệt vẫn không ít...

Ở đâu đó trên đường đến khu rừng phía Nam, Bất Nhiễm đang hớt hải phi ngựa theo lối mòn đã bày sẵn để gặp lại Ma Tà Đạo thì đột nhiên Bạch Phúc ngồi trên lưng ngựa từ đằng trước chạy đến, khuôn mặt hắn sầm vào đầy buồn bã, giọng nói thì có phần tức tối hơn hẳn:
-Cao Tề vẫn chưa đến, Ma Tà Đạo vốn dĩ không tin chúng ta.

-Ngươi nói gì? Không thể nào, hôm qua thư tín của ta không có lời hồi âm, nhưng chắc chắn Cao Tề không phải là người tự động thủ như vậy...

-Có khi nào bọn họ đang chiến đấu ở Tri Viễn không?

-Ta sẽ mau lập tức đi xem xem. Bất Nhiễm hoàn toàn không nghi ngờ gì mà kéo quân trở về.

Bạch Phúc nắm chặt tay vào dây cương, ánh mắt hắn sụp cả xuống đầy tâm sự, dường như đang cảm thấy áy náy vì điều gì, đôi môi hổng chỉ biết mím chặt cùng mái tóc đang phất phơ bay trên lưng ngựa...

Bạch Phúc giơ tay ra hiệu, đám quân tướng của Chiêu Man đang dần tiến về, bọn chúng theo chân của Tiên Sinh đi theo đường phía trước, chủ đích là... Ma Tà Đạo. Nghe đến đây tại hạ cũng như chìm vào một giấc mộng mị chỉ muốn say chẳng rõ tỉnh, những thứ mình đã tận mắt chứng kiến ngay trước mắt liệu có phải là sự thật hay chỉ vì ta đã quá đa nghi nên cứ vô tâm trách cứ?
Chằng chờ tại hạ suy nghĩ thêm, Bạch Phúc vội vã đeo mặt nạ vào, hắn rút kiếm trên thắt lưng rồi xông đến mai phục đội quân Ma Tà Đạo. Ngay lúc này Cao Tề bỗng chốc hóa mắt đỏ hoe, hắn cũng cảm giác mình đang trôi vào một giấc mơ thật tàn khốc, giấc mơ này đối với ta có phải quá khắc nghiệt rồi không? Hôm nay số quân của Ma Tà Đạo chỉ được gần một nửa, hóa ra vẫn là ta quá tin người, hóa ra vẫn do ta ngu ngốc. Đông Phong lặng cả người chỉ biết quay sang nắm chặt tay Phượng Ẩn, sự im lặng thật khẽ khàng của bọn chúng đều có thể nghe thấy được âm thanh của tiếng chim, sự lay động dịu dàng của kẽ lá, tất cả như hóa vào một tiếng rú thật kinh động cả đất trời...

Hai đội quân như hòa vào làm một, cùng nhau dùng kiếm đâm chết vạn nhân gian, máu me cuốn quân da thịt, từng giọt róc rách từ thân thể chảy ào ào xuống, nước mắt đẫ hóa đỏ ghì chặt vào sự hận thù, bàn tay xước da xước thịt chỉ biết nắm chặt trong một nỗi uất ức. Y phục của Đông Phong đã nhuốm đỏ, Phượng Ẩn quỳ gối xuống khi chiến đấu cùng một vạn quân trong khi sức lực ban đầu của bọn chúng vốn dĩ vẫn chưa bình phục từ sau cuộc chiến với Tổng Tư, mái tóc Cao Tề như rũ rượi đã tung bay theo chiều máu, tiếng đàn tranh theo thời cuộc cứ ngân vang lên áp đảo cả kinh thành.
-Nhất định phải diệt trừ Ma Tà Đạo đến tận gốc...!

Sau khi không tìm thấy tin tức của đội quân, Bất Nhiễm bất chấp cùng quân Tây Châu chiến đấu với quân tướng của triều đình. Người vốn dĩ đã từng quen dùng kiếm, nhưng việc phải dùng chiến tranh để đổi lấy hòa bình với nàng được coi như một sự ích kỷ... Bàn tay như rã ra được thành trăm mảnh, y phục bị đao kiếm xé tả tơi, rách thành từng miếng. Rồi bất chợt khúc đàn Tàn Sát chợt vang lên, nàng đau đớn ôm đầu khụy gối xuống, Nữ vương ôm thân thể của mình nằm gục xuống đoàn người đang diệt trừ lấy nhau, từng bước chân lạnh lẽo bước qua xác nàng lại càng trở nên nhỏ nhoi hơn tất cả... Đến mức chưa bao giờ tại hạ chứng kiến được bộ dạng thảm bại đến như thế của Nữ vương...!

-Nàng có bị sao không? Xích Quỷ nhanh chóng chạy đến nhưng vô tình bị Bất Nhiễm gạt ta ra mất.
-Ngươi không có quyền để được hỏi ta câu đấy!

-Vậy chỉ có tên Bạch Phúc kia mới có quyền sao? Tiếng đàn này nàng có thấy quen không? Chính là do một tay Bạch Phúc đang tấu ở khu rừng phía Nam và chủ đích của hắn chính là... Ma... Tà... Đạo...

-Ngươi nói láo, nhất định có người đã giả danh tiếng đàn để đổ oan cho chàng ấy...! Bất Nhiễm vừa hoảng hốt vừa choáng váng khi nghe được tin dữ nhưng vẫn một mực muốn bảo vệ cho Tiên Sinh.

-Vốn dĩ dù ta có nói gì nàng cũng đâu có tin ta? Phải chi nàng tự mình đi kiểm chứng, tự mắt mình chứng kiến xem thế nào? Xích Quỷ vừa khiêu khích vừa muốn dử tâm lý của Bất Nhiễm nhưng hoàn toàn không xâm nhập được, có lẽ vì Bạch Phúc đã đi trước một bước mất rồi...!

Ngay lập tức Bất Nhiễm không còn suy nghĩ điều gì, chỉ biết nghe theo chỉ thị của bản thân mà phi ngựa về hướng Nam, trái tim nàng đang đau đớn khôn xiết, nàng vừa đi vừa khẩn cầu với Đức Phật, ánh tà dương đã khuất lấp sau màn mây xám xịt che lấp, dấu chấm than chấm dứt cho cuộc đời chúng ta, cơn gió mát nhẹ nhàng thoảng qua, lưu giữ lại cánh đào nhẹ lay mạnh trong gió, có lẽ cứ càng mộng tưởng, khi chìm vào rồi càng cảm thấy đau thương. Tại sao thiên hạ này đều tàn nhẫn đến thế, cuối cùng ta lại là người bị lừa gạt một cách thật ngu ngốc hay sao? Cứ thế rồi quá khứ cũng chìm vào mộng chảy, tất cả đều được chuẩn bị sẵn, trừ ta vẫn dại dột ngồi lưng ngựa, chạy đến bên một người khát máu tanh lòng...!
Nàng vừa đi đến, cây kiếm sáng bóng trên tay Bạch Phúc đang đâm thẳng vào bụng Cao Tề, nàng hét lên cùng đôi mắt đỏ hoe ghì chặt vào bóng tối, nước mắt rơi lã chã ngấm vào từng miếng y phục đã rách tả tơi, khuôn mặt nhem nhuốc vì khói bụi quân trường cùng vài gợi tóc gợn bay bay, đôi môi nàng tái mép, đôi mắt cứ ngơ ngác đến thế, nửa đau đớn khi vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật. Những gì nàng đang tận mặt chứng kiến liệu có đúng như sự thật không? Tại sao phải kéo ta đến mức đường này, tại sao lại nhẫn tâm gϊếŧ chết ngôi nhà của ta?

-Đừng mà, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, hãy cho tất cả ta nhìn thấy chỉ như một giấc mơ đi... Ta không dám nhìn về phía trước, ta không thể nhìn trực diện vào người ấy một lần nữa... Mau đến gϊếŧ ta đi, mau đến gϊếŧ ta đi.... Tại sao lại để ta một con đường sống? Điều ngươi muốn là nhìn thấy ta trong dáng vẻ thảm bại như thế này sao? Ngươi thắng rồi, ngươi đã đạt được mục đích rồi...! Bất Nhiễm cứ khờ dạt chìm vào vô thức mà hét lên không thể kiểm soát, nước mắt nàng chìm vào cát, bàn tay nhơ nhuốm nắm chặt cây kiếm trên tay đến mức cứng đơ không thể nhấc dậy. Nữ đế vương thật sự đã bất lực rồi, nàng thua cuộc rồi... Thua trước người mà nàng ngày đêm nhớ nhung không thể tả xiết...!
Bạch Phúc không dám chứng kiến cảnh ngộ đó mà chỉ âm thầm rơi nước mắt. Chàng nhớ lai cuộc hội thoại đêm ấy dưới cuộc điều tra của mười hai thân xác, chàng duy nhất chỉ mông lung rằng có từng hỏi Bất Nhiễm một câu:

-Nếu một ngày ta trở thành kẻ thù của nàng, nàng sẽ hận ta chứ?

Nữ vương duy nhất cũng chỉ đáp lại bằng một câu nói lạnh nhạt mà cũng đầy căm phẫn:

-Ta sẽ hận ngươi... Nhất định sẽ hận ngươi...

Và có lẽ trong khoảnh khắc này cũng vậy, Bất Nhiễm nhất định... nhất định sẽ thề với trời... hận chàng... hận chàng cho đến kiếp cuối cùng nàng được hóa thành con người...!

Ngay lập tức Dương thị tiến tới bằng phía đường sau, chứng kiến cảnh ngộ đối diện đầy bi tâm ấy cũng không khiến cho Y Mẫu có chút động lòng, người giơ tay ra hiệu, một mũi tên chứa độc bay ra, đâm thẳng vào bờ lưng mỏng manh của Bất Nhiễm. Bất Nhiễm như cảm thấy một thứ gì đó thật tê buốt, cũng thật nhẹ nhàng đâm một nét thật sâu vào xương tủy, đúng là thứ cảm giác này, Bất Nhiễm có chết cũng chưa từng tưởng tượng được... Phía trước là người thương, còn phía sau chính là người mẫu thân đã mất tích mà nàng luôn mong ngóng tìm lại được... Quả giống như một cuộc hội ngộ, một hương vị thật chua chát của phản bội mà đến bây giờ ta mới được nếm trải...
-Liệu cha có đang ở đây đón ta không nhỉ? Phải chi cha đang ở đây thì thật tốt, nếu ta chết rồi, ta sẽ không biết phải đi đâu cả... Cha à, cha đang ở đâu? Cha đến đón Tranh nhi trở về được không? Chúng ta sẽ đi tìm mẫu thân, cứ thế rồi sống một đời chẳng cần siêu thoát, cứ thế con sẽ chẳng cần phải lo lắng sợ đánh mất thiên hạ nữa... Con đau quá, chưa bao giờ con cảm thấy xót xa đến thế này... Thứ cảm giác gì đây chứ?

-Nữ vương....... A Giang từ đằng xa chạy đến rồi nức nở thét gọi, nàng ấy chạy đến ôm chầm lấy vẻ mặt tàn tụy của Bất Nhiễm rồi dần dần chứng kiến Nữ vương chìm vào một giấc mộng đẹp... Giấc mộng này một khi chìm vào rồi còn có thể trở về nhà được nữa hay không?

Y Mẫu chứng kiến thấy cảnh ngộ đấy cũng buộc xuống ngựa rồi chầm chậm lau nước mắt.
-Trước khi củng cố lại Thiên Kịch Rạp, A Đào có đưa cho ta bức di chúc cuối cùng của Tịch Liêu. Trong đấy ông ấy chẳng viết gì, trước khi chết cũng chẳng còn gì để lưu luyến nữa, duy nhất ông ấy nói đời mình chỉ có một điều ước, đó chính là cầu xin ta hãy ban cho Bất Nhiễm một con đường sống, cho nó quyền làm lại cuộc đời. Số phận của nó có liên quan đến Thủy Trân Công Chúa đã là một sự xui xẻo rồi, hãy để cho nó làm một cô nương tầm thường, không phận sự gì đến cuộc đời nữa đi... Đừng mang nó vào chốn quý tộc rồi ép buộc nó phải đi theo giành giật thiên hạ nữa... Con bé đã quá khổ sở rồi, từ khi bước chân vào Ma Tà Đạo, chưa bao giờ nó được sống theo quyền chọn lựa của riêng mình nữa...!

-Tịch Liêu, coi như ông ở trên trời có mắt, cùng tôi chứng giám cho một kiếp nữa của Bất Nhiễm. Coi như kiếp này nó sống như thế đã là sự ban ân lớn của ông trời rồi... Đừng trách tôi, cũng đừng lỡ hận, coi như tôi và ông không có duyên kết phu thê, cũng chẳng có duyên về con cái...! Giờ ông có thể nhắm mắt nơi suối vàng được rồi, ở nơi ấy chắc chắn ông đã gặp được Sương Yến rồi nhỉ? Chắc hẳn ông và bà ấy sẽ được hạnh phúc thôi... Dù sao thì suốt bao nhiêu năm qua, tôi cũng đã tự buông bỏ được mối nhân duyên này rồi...!
Y Mẫu cạn khô nước mắt rồi cho A Giang ôm thân thể của Bất Nhiễm rồi đi đến một phương trời xa thẳm. Bọn chúng đi đến một ngôi làng nhỏ dưới cánh rừng Phong Huyền có tên là Tả Châu. Y Mẫu cho một gia đình cũng có tiếng hào môn buôn bán nhỏ chút tiền đủ nuôi Bất Nhiễm và A Giang suốt nửa đời còn lại. Trước khi đi người cũng không quen dặn dò:

-Coi như chuyện hôm nay chưa từng tồn tại, con bé sẽ không còn tên Bất Nhiễm Nữ đế vương nữa, bây giờ sẽ chỉ còn là Tả tiểu thư, hiệu Tả Mãn Á, cha mẹ là Tả đại nhân và Tả phu nhân, gốc gác ở Tây Châu, được Tri Viễn bao bọc bởi cánh rừng Phong Huyền, hoàn toàn không có liên quan gì đến Thành Đô dù chỉ một khắc...!

-Bẩm nương nương, chúng thần đã hiểu. Tả đại nhân và phu nhân quỳ xuống bái lễ.

A Giang cầm bát canh Tình Dược Đan, có công dụng như canh Mạnh Bà, giúp quên đi tất cả những nỗi đau đớn của thế gian, quên đi tình ái, và quan trọng hơn cái tên Bạch Phúc Tiên Sinh sẽ chẳng thể một lần nữa xuất hiện trong trái tim của nàng được nữa rồi... Tranh Tịch, Bất Nhiễm Nữ đế vương, bây giờ là Tả Mãn Á tiểu thư, tam sinh tam thế, cuối cùng cũng gần được ba kiếp, ta ở nơi này, chờ chàng, chờ tam kiếp của chàng. Hẹn kiếp sau Tả Tiểu Thư sẽ được gặp lại chàng, chỉ xin đừng gieo thêm đau đớn miết chặt vào trái tim này, như vậy nữa...!
Vĩnh biệt Bạch Phúc Tiên Sinh, Bất Nhiễm đã chết thật rồi. Nếu có kiếp sau, mong Đức Phật hãy nhẹ nhàng với ta hơn một chút, nhé?