Xin Anh Đứng Đắn Một Chút

Chương 22




Doãn Đình mang theo Cừu Chính Khanh đi bàn ăn kia, nói cho anh biết cái này ăn ngon, cái này bình thường, cái này cô không thích nhưng xem khẩu vị của anh. Còn nói anh đến muộn, khẳng định là đói bụng. Cô nói liên miên cằn nhằn, mà anh im lặng giả vờ ăn uống.

Phát hiện nhỏ vừa rồi, làm cho anh khiếp sợ một chút.

Đối tượng lý tưởng của anh, tuyệt đối không phải kiểu giống như Doãn Đình. Biểu hiện phản ứng của đồng nghiệp đối với quan hệ của anh cùng Doãn Đình suy đoán, anh còn cảm thấy hoang đường. Thậm chí anh nghĩ tới anh cùng Doãn Đình hai người tuyệt đối là không thích hợp xếp hạng đối tượng trước mười.

Nhưng mà vừa rồi tim anh đập cùng với cảm giác, lại lộ ra một tin tức với anh.

Có lẽ chính là ảo giác. Anh tìm cớ.

Bởi vì anh đối với chuyện hôn nhân này có mong đợi, mà cùng với mấy lần đồng nghiệp đều ở đây làm không khí ồn ào lên chuyện anh với Doãn Đình, cho nên anh bị ảnh hưởng. Cừu Chính Khanh cho thức ăn vào miệng, trong lòng tính toán.

Anh cùng Doãn Đình không thích hợp, anh tuyệt đối xác nhận điểm này.

Hứng thú yêu thích chức nghiệp chuyên nghiệp đi cùng phong cách đều hoàn toàn không giống nhau. Hiện tại không thường gặp mặt, không có tiếp xúc gì, cho nên coi như ở chung hòa hợp. Nếu là thật sự ở chung giống người yêu, cô sẽ ngại anh buồn chán, mà anh ngại cô ầm ĩ.

Là như vậy đi?

Theo lẽ thường mà nói, nếu cô ngại anh buồn, vẫn sẽ nói chuyện vẫn sẽ yêu cầu anh không cần buồn, như vậy cô sẽ thật ầm ĩ. Mâu thuẫn bình thường đều sinh ra như vậy.

Cô là người quá nhiệt tình, cho nên không đủ lý tính. Từ việc từ trước đến giờ cô với ai cũng quen thuộc có thể nhìn ra. Cô không có lý tính, vậy anh sẽ có phiền toái. Anh không có quá nhiều thời gian cùng tinh lực đi xử lý cảm xúc của một nửa kia. Công tác của anh bề bộn nhiều việc, mà cô thật nhàn. Từ việc cô thường thường về sớm không làm việc đến tìm Tần Vũ Phi thì biết, nếu cô yêu đương, nhất định là bạn gái thật dính người, mà anh không có thời gian cùng tinh lực……

Tóm lại, dù sao bọn họ thật sự không thích hợp.

Hơn nữa nói trở lại. Anh phân tích phán đoán những điều này là lãng phí thời gian, thật ra hoàn toàn không cần băn khoăn nhiều lắm, chỉ cần một cái là có thể giải quyết ý đồ của đơn đặt hàng này – Doãn Đình không có khả năng sẽ thích anh. Cho nên thật sự không cần lo lắng.

Cô thích là kiểu như Cố Anh Kiệt kia, dịu dàng tiêu sái, thương hoa tiếc ngọc, có thể nói là bạch mã vương tử. Loại hình như bọn họ mới là cùng một quốc gia.

Cho nên Doãn Đình đối với anh không hề có ý khác. Từ thái độ cùng ánh mắt của cô nhìn anh là có thể thấy được.

Cừu Chính Khanh nhìn về phía Doãn Đình, vừa thấy đã giật mình. Cô nàng Thiên Sứ đang nghiêm túc theo dõi anh.

“ Vì sao anh ăn cái gì cũng thấy trầm tư? Cái này ăn ngon hay không ăn được vì sao phải cân nhắc thưởng thức sâu như vậy?”

Cừu Chính Khanh lấy lại bình tĩnh, đáp: “Không phải, tôi vừa rồi suy nghĩ một hạng mục khả thi.”

Mặt Doãn Đình sụ xuống: “ Vậy cuối cùng khối sườn lợn rán này ăn ngon hay là không thể ăn đây?”

“ Ăn ngon.” Cừu Chính Khanh lại gắp một khối, tỏ vẻ chứng minh.

Doãn Đình rất vui vẻ: “ Vậy hệ thống vị giác của anh cùng một loại với tôi.”

Phải không? Cái này có gì phải vui vẻ. Rất nhiều người cùng thích ăn này nọ giống nhau. Cừu Chính Khanh bắt đầu ăn tiên tuyết cá trong đĩa, đó cũng là vừa rồi Doãn Đình hết sức giới thiệu. Sau đó anh chú ý thấy Doãn Đình vẫn luôn nhìn anh.

“ Em cũng không thể không nhìn tôi chằm chằm?” Anh lễ phép hỏi. Cô nhìn anh sẽ làm anh có nhiều suy nghĩ, mà anh cảm thấy những ý tưởng kia đều không cần thiết.

Doãn Đình chau mày, đôi mắt thật to. “ Tôi chỉ muốn xem có phải anh cũng thích ăn món này. Không nhìn thì không nhìn.” Cô thật sự xoay người sang hướng khác xem sàn nhảy, miệng lầu bầu: “ Thì ra là ăn cái gì cũng sẽ xấu hổ.”

Ai xấu hổ! Cừu Chính Khanh há to nhét thịt bò vào miệng, để tránh mình nhịn không được phản bác cô. Như vậy sẽ rất trẻ con.

“ Tiểu Đình!” Có người trang điểm xinh đẹp đi tới.

Thẩm Giai Kỳ.

Đi đến trước mặt phát hiện ra Cừu Chính Khanh, vui vẻ tiếp đón: “ Cừu tổng, anh đã ở đây.”

Cừu Chính Khanh nhét vào miệng quá nhiều, còn chưa có nuốt xuống, chật vật chỉ có thể gật gật đầu đáp lại. Thẩm Giai Kỳ cười cười, chuyển hướng Doãn Đình. “ Tiểu Đình, cậu nhìn thấy Will không? Anh ta dẫn bạn gái đến đây.”

“ Thấy được rồi, chúng tôi còn chào hỏi.”

“ Khi đó anh ta từ chối cậu thật dứt khoát, nhưng hiện tại lại tìm bạn gái hoàn toàn giống như cậu.” Thẩm Giai Kỳ cố ý.

Doãn Đình nhếch miệng giả cười với cô, sau đó xoay người đến bàn ăn: “ Tôi muốn ăn cái gì đó.”

“ Làm sao?” Thẩm Giai Kỳ còn muốn trêu chọc cô, “ Cậu không cảm thấy sao, đừng cả ngày ăn ăn, trở nên béo làm sao theo đuổi nam sinh.”

“ Cậu rất phiền, tôi muốn ăn là tỏ vẻ không muốn để ý đến cậu. Hàm ý có chiều sâu như thế cậu nhất định phải hiểu được.” Doãn Đình nói.

“ Có thể hiểu được nhưng không tiếp thu.” Thẩm Giai Kỳ cười hì hì, nắm vai Doãn Đình náo loạn. “ Còn có Hứa thiếu cũng tới, anh ấy không mang bạn gái, cậu muốn thử lại một lần hay không?”

Doãn Đình trợn mắt liếc cô ấy một cái.

Thẩm Giai Kỳ xoa bóp mặt cô: “ Mặt của cậu phải cười thật đẹp.”

“ Không buồn cười.” Doãn Đình đẩy tay cô ấy ra.

“ Một phòng có vài đối tượng cậu thầm mến theo đuổi chưa được, loại tình huống này thật là buồn cười.”

“ Không buồn cười.” Doãn Đình lại trợn mắt liếc cô ấy một cái.

“ Tôi cũng hiểu được không buồn cười.” Một giọng nam chen vào. Là Cừu Chính Khanh, anh thật sự nhịn không được. Thẩm Giai Kỳ như vậy thật sự đáng ghét.

Doãn Đình cùng Thẩm Giai Kỳ đều kinh ngạc quay đầu nhìn anh. Cừu Chính Khanh nghiêm trang buông đĩa, cầm lấy khăn giấy lau miệng, sau đó hỏi Doãn Đình: “ Muốn khiêu vũ không?”

“ Được, được.” Doãn Đình một vừa đồng ý vừa gắp thức ăn vào đĩa, sau đó nhét đĩa vào tay Thẩm Giai Kỳ: “ Không cần cảm ơn, phải ăn hết, lãng phí đồ ăn thật xấu hổ. Ăn béo một chút mới theo đuổi được nam sinh.” Cô nói xong làm mặt quỷ với Thẩm Giai Kỳ, sau đó kéo Cừu Chính Khanh đi vào sàn nhảy.

Cừu Chính Khanh thừa dịp bắt đầu bước đi quay đầu nhìn Thẩm Giai Kỳ, dường như cô cũng không tức giận, tuy rằng có nhìn chằm chằm theo hai người, còn thật sự ăn hết đồ trên đĩa.

“ Hai người là bạn?” Anh dìu Doãn Đình xoay một vòng.

“ Đúng vậy. Anh đừng thấy cô ấy nói chuyện kẹp thương mang gậy, thật ra con người không xấu. Chính là thích chọc vào vết sẹo người ta tìm niềm vui, vào lúc này có vẻ đáng ghét.”

“ Phải không?” Bạn bè như vậy nếu đổi là anh đã dứt khoát sớm trở mặt tuyệt giao. Tình hữu nghị của phụ nữ anh quả thật không hiểu lắm.

“ Cảm ơn anh.”

“ Ừ.” Cừu Chính Khanh gật đầu nhận lòng biết ơn này. Anh giúp cô giải vây, quả thật nhận được lời cảm ơn này.

“ Nhưng mà tôi quên anh khiêu vũ giống như cọc gỗ.” Ngụ ý là nếu cô nhớ chuyện này cũng sẽ không đồng ý khiêu vũ với anh sao?

“ ……” Thiên Sứ đều sẽ chọc vào khuyết điểm của người khác như vậy? Vừa phê bình người khác xong, chính cô lại như vậy. Cừu Chính Khanh tức giận: “ Đa tạ lời bình của cô.”

Doãn Đình cười hì hì, nhỏ giọng nói: “ Chúng ta đổi nơi khác nhảy.” Cô dẫn anh, xoay vài vòng, xoay đến bên ngoài lối đi dài. “ Tốt rồi, nơi này không có người xem, anh cũng sẽ không khẩn trương. Tôi nói với anh, càng khẩn trường càng không nhảy được, thả lỏng chút.”

Anh khẩn trương sao? Vừa rồi anh cũng đã quên chuyện mình khiêu vũ giống cọc gỗ. Anh thầm nghĩ giúp Doãn Đình tìm bậc thang xuống, cũng không muốn làm cho Thẩm Giai Kỳ khó coi. Cho nên anh cũng không khẩn trương vì khiêu vũ.

“ Đến, đến, chúng ta bắt đầu một làn nữa. Tôi dạy cho anh.” Doãn Đình một lần nữa để tay anh lên hông mình, tay kia thì để trong lòng bàn tay của anh. Sau đó cô hỏi anh: “ Anh có biết yếu điểm thứ nhất của kỹ xảo khiêu vũ là gì không?”

“ Là cái gì?” Trước đây khi anh đi học đóng học phí thầy giáo đã nói qua, anh nhớ rất nhanh, nhưng hiện tại nhìn ánh mắt của cô, anh đã quên.

“ Chính là không cần ngại mình nhảy không tốt. Anh không thèm để ý, cũng sẽ không khẩn trương.”

“ Tôi không có ngại chính mình.” Anh nói đúng lời nói thật. Muốn ngại cũng là người khác ngại, anh làm sao ngại chính mình. Nói như vậy sau khi mời anh khiêu vũ một lần, bạn nhảy cũng sẽ không mời anh lần thứ hai, như vậy thật bớt việc, anh vừa lòng với kĩ thuật khiêu vũ của mình.

Doãn Đình cong khóe miệng với anh một cái biểu tình“ Biết là anh sẽ mạnh miệng.” “Nhưng là hiện tại anh thật khẩn trương.” Cô chọc thủng anh. “ Anh xem cánh tay của anh cứng bang bang.” Cô vỗ vỗ cánh tay anh đỡ ở hông. “ Lòng bàn tay anh cũng rất nóng.” Cô xoa bóp cái tay anh đang nắm tay cô.

Vì thế anh càng khẩn trương. Hông của cô rất nhỏ, tay rất nhỏ, trên người còn có mùi nước hoa nhàn nhạt. Thế mà anh, muốn ôm cô gần hơn một chút.

Việc lớn không ổn.

Doãn Đình nhìn vẻ mặt của anh: “ Được rồi, thật ra anh cũng không muốn khiêu vũ, đúng không?”

Cừu Chính Khanh gật gật đầu.

“ Vậy không nhảy.” Doãn Đình lui ra phía sau từng bước, rời khỏi phạm vi cánh ta của anh. “ Chuyện không muốn làm sẽ không phải làm. Ít nhất chuyện khiêu vũ này là có thể. Tôi không biết, còn lôi anh đến, thật xin lỗi.”

“ Không phải. Tôi chỉ là…..” Dưới tay trống trơn, buồn bã như mất. “ Tôi lo lắng một hạng mục khó giải quyết, tinh thần có chút không tập trung.”

“ À.” Doãn Đình nhìn Cừu Chính Khanh, lại nhìn cửa vườn hoa, cô bỏ lại anh một mình suy tư đại kế sự nghiệp có tính là không lễ phép hay vẫn là săn sóc?

“ Cố Anh Kiệt nói muốn giới thiệu đối tượng cho em?” Cừu Chính Khanh lại hỏi.

“ Đúng vậy. Anh ấy nói bạn tốt của anh ấy đều đến đây, có người hợp mắt liền nói cho anh ấy biết, anh ấy giúp tôi giật dây giới thiệu một chút.”

“ Có sao?” Anh lại hỏi.

Điều này nhắc nhở cô. “ Tôi lại đi quan sát một chút anh không ngại chứ?” Như vậy anh suy tư của, cô xem xét của cô, không chậm trễ cả hai.

Anh gật đầu, nhìn cô vui vẻ chạy vào.

Cô nhìn ánh mắt anh, thái độ cô bình thản, cô thật sự, một chút ý tứ với anh đều không có. Cho nên đây mới là đơn đặt hàng không có khả năng hoàn thành, trên quyết sách hẳn nên quyết đoán buông tha, đổi mục tiêu. Cừu Chính Khanh hít sâu một hơi, chính là đơn giản như vậy. Không có gì phiền não.

Anh lấy lại bình tĩnh, sau đó đi vào phòng dự tiệc.

Không nhìn thấy Doãn Đình, không biết cô chạy nơi nào. Thẩm Giai Kỳ ngược lại đi tới nói chuyện: “ Loại bữa tiệc giải trí này, không ngờ Cừu tổng sẽ đến.”

“ Việc vui của đại tiểu thư cùng Cố thiếu, nên đến đây chúc mừng.” Cừu Chính Khanh trả lời khéo.

Thẩm Giai Kỳ cười ha ha: “ Anh nói giống như hôm nay là hôn lễ bọn họ.”

“ Ngày hôn lễ lại tham gia một lần.” Cừu Chính Khanh tiếp tục bình tĩnh.

Thẩm Giai Kỳ nhìn anh: “ Nếu tôi hẹn Cừu tổng tụ hội riêng một lần, Cừu tổng sẽ vui lòng?”

“ Vấn đề này có chút ngại.” Cừu Chính Khanh thản nhiên cười, nghĩ nghĩ, hỏi lại: “ Cô muốn khiêu vũ sao?”

Thẩm Giai Kỳ nhìn anh, nhìn một lúc, sau đó lại cười ha ha: “ Không cần.” Cô đã cùng anh khiêu vũ qua, biết trình độ của anh, hôm nay tất cả đều là bạ bè, cô cũng không muốn mất mặt.

“ Thật thẳng thắn.” Cừu Chính Khanh khen cô. Cho nên nói Tiểu Đình nghĩ sai rồi, anh thật sự không chê chính mình, anh đối với kĩ thật nhảy của mình vừa lòng.

Thẩm Giai Kỳ nói: “ Phương thức từ chối người khác của Cưu tổng rất mới.”

“ Thẩm tổng quá khen.”

Thẩm Giai Kỳ cười ha ha: “ Tôi muốn đi tìm tiểu Đình hỏi cô ấy sau khi theo đuổi nam sinh không thành xử lý như thế nào.” Nói xong, cô đúng là đi rồi.

Cừu Chính Khanh nhíu mày, cô ấy sẽ không mượn cơ hội đi trêu chọc Doãn Đình đi. Khuyết điểm này của cô ấy cũng thật đáng ghét. Anh cũng đi tìm Doãn Đình, tuy rằng Thiên sứ không có duyên với anh nhưng anh cũng không thích người khác bắt nạt cô.

Cừu Chính Khanh dạo qua một vòng, không thấy được Doãn Đình. Sau đó quay lại thấy cô ở trong sàn nhảy khiêu vũ cùng một nam sinh. Bọn họ phối hợp rất khá, cô xoay tròn, xoay người dậm chân tại chỗ, mỗi một động tác của bạn nhảy kia đều thoải mái đuổi kịp, tiết tấu vùa vặn. Cừu Chính Khanh nhìn đến nụ cười trên mặt Doãn Đình, anh thích cô cười, nhưng anh cũng không thích người đàn ông kia ôm cô thật chặt.

Anh thật sự không thích loại vận động khiêu vũ này.

Doãn Đình xoay người trên sàn nhảy, thấy Cừu Chính Khanh, cô cười với anh. Cừu Chính Khanh cũng cười với cô một cái. Anh còn muốn đi, hoạt động giải trí quả thật không quá thích hợp với anh.

Đang định đi chào Tần Vũ Phi cùng Cố Anh Kiệt ra về, vũ khúc đã xong. Doãn Đình chạy tới chỗ anh: “ Cừu tổng đại nhân.”

Mặt cô đỏ bừng vì vận động, đáng yêu giống như quả táo. Có ít tóc rơi xuống thái dương, có vẻ càng hoạt bát. “ Ừ.” Anh trả lời cô, lại cảm thấy tim đập nhanh dần. Anh kiềm chế được, không vén tóc giúp cô.

“ Anh định khi nào đi?” Doãn Đình hỏi anh.

“ Như thế nào?” Anh quăng ngay ý niệm muốn đi trong đầu.

“ Tôi chơi nhiều nhất chỉ còn nửa giờ, tôi đồng ý với ba về sớm một chút. Nhưng mà các cô ấy còn chơi thật lâu. Tôi nghĩ hỏi anh một chút bao giờ thì đi?”

“ Tôi có thể đưa em về.” Cừu Chính Khanh sảng khoái đáp ứng. Để cho cô mặc như vậy ngồi taxi anh cũng không thể yên tâm.

Doãn Đình tràn ra nụ cười: “ Cảm ơn.” Cười thật ngọt ngào, âm thanh rất ngọt, ngọt đến Cừu Chính Khanh ánh mắt do dự.

“ Vậy lúc anh phải đi bảo tôi, tôi đi cùng với anh.” Doãn Đình giao phó.

“ Tôi chờ em được rồi.” Chờ lúc cô phải đi rồi đi, phong độ này là phải có.

“ Được.” Doãn Đình nói xong chạy mất.

Sau đó, Cừu Chính Khanh vô cùng hối hận. Anh không nên nói anh chờ cô, phong độ cái quỷ gì. Anh nên nói hiện tại nên đi rồi, cho nên cô thu xếp một chút, nhanh theo tôi đi. Kết quả làm bộ hào phóng, anh phải xem Doãn Đình cùng đàn ông khác nhau khiêu vũ, nhảy xong một điệu lại một điệu.

Luôn có người mời cô khiêu vũ. Cừu Chính Khanh có thể hiểu được, bởi vì Doãn Đình thật đáng yêu, cô khiêu vũ nhìn cũng đẹp mắt, giọng nói cô rất êm tai, nói chuyện lại thú vị, mọi người thích cô, anh có thể hiểu được.

Anh cũng thích cô.

Cho nên hiện tại trong lòng anh có chút chua. Giống như ăn trái bưởi chua kia.

Anh đối với hạng mục này, trở nên vô cùng do dự.