Xin Anh Đứng Đắn Một Chút

Chương 23




Doãn Đình lại nhảy xong một điệu. Cừu Chính Khanh thật sự nhịn không được nữa, anh đi lên phía trước hỏi cô: "Có đi không?"

"Đi." Doãn Đình vẻ mặt sáng láng, rất có tinh thần. Cô vẫy tay chào tạm biệt mọi người, cùng Cừu Chính Khanh đi tìm Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt nói lời từ biệt. Trước khi đi cô còn cùng Cố Anh Kiệt thì thầm to nhỏ. Cừu Chính Khanh liếc mắt nhìn Tần Vũ Phi, đại tiểu thư cô cư nhiên không phát uy sao? Phải trông nom quan tâm Cố Anh Kiệt nhà cô chứ, trước mặt người thầm mến mình thì thầm to nhỏ thích hợp sao?

Tần Vũ Phi bình chân như vại, cư nhiên không để ý.

Rốt cuộc Doãn Đình cũng nói xong, chạy tới cùng Cừu Chính Khanh đi ra cửa.

Doãn Đình vẫn còn rất hăng hái, vừa đi vừa ca hát nhảy múa vui vẻ. Cô hỏi Cừu Chính Khanh: "Anh cự tuyệt May à?"

“Cô ấy nói cho cô?"

"Đúng vậy a." Doãn Đình gật đầu một cái: "Tôi theo chúc mừng cô ấy làm cô ấy rất cao hứng."

Cừu Chính Khanh cười lên.

"Cô ấy nói tình yêu tiếp theo chắc chắn sẽ nhanh đến với tôi." Doãn Đình lắc lư đầu: "Anh nói xem sao không có người nào yêu thích tôi đây?"

Cừu Chính Khanh trong lòng giật mình. Làm sao chưa có

Chỉ là Doãn Đình cũng không phải thật đang hỏi anh, cô nói xong câu này liền nhảy nhót chạy đến bên xe Cừu Chính Khanh, chờ anh mở cửa.

Cừu Chính Khanh cảm thấy mình nên nói chút gì, nhưng nhất thời lại không muốn nói. Thương vụ đàm phán này rất quan trọng, nếu không phải biết lợi thế cùng bất lợi của mình, không nên dễ dàng đưa ra kết luận, không định giá cả, không cam kết, để tránh hậu hoạ về sau. Cho nên Cừu Chính khanh trầm lặng không lên tiếng, anh mở cửa, nhìn Doãn Đình phấn khởi chui vào xe.

"Lại làm phiền anh rồi. Cám ơn." Doãn Đình thật đáng yêu vỗ tay nói cám ơn.

"Đừng khách sáo." Cừu Chính Khanh suy nghĩ hồi lâu chỉ nói được ba chữ này.

Xe chuyển động, anh mở radio, tiếng nhạc nhẹ nhàng phiêu đãng vang lên trong xe. Không gian trong xe khá nhỏ, Cừu Chính Khanh có thể cảm nhận được hơi thở của Doãn Đình, sự tồn tại của cô tràn ngập toàn bộ không gian, bao quanh anh. Tư thế lái xe của Cừu Chính Khanh có chút cứng ngắc, cái cảm giác khẩn trương đó lại tới. Giống như lúc đại học đi làm thêm, cái cảm giác căng thẳng khi phỏng vấn.

"Anh cùng Zoe tiểu thư như thế nào?" Doãn Đình đột nhiên hỏi.

"Vẫn bình thường thôi." Cừu Chính Khanh nói thật nhanh, thấy Doãn Đình nhìn anh một cái, hắng hắng giọng, lần nữa nói: "Cô ấy không phải là bạn gái của tôi." Anh lúc này mới nhớ tới lời nghị kết giao của Mao Tuệ Châu. Mới vừa rồi lo đánh giá đơn đặt hàng hạng mục Thiên Sứ lại quên mất chuyện Mao Tuệ Châu.

Điều kiện của hạng mục thích hợp nhưng anh không muốn ký mà hạng mục điều kiện không thích hợp anh lại rất muốn ký. Đây thật là tình huống trớ trêu mà.

"Anh bây giờ có bạn gái mới rồi, đúng không? Cho nên anh cự tuyệt May?" Doãn Đình lại hỏi.

"Có bạn gái mới?"

"Anh tôi nói anh hẹn bạn bè vào bar anh ấy chơi, hình như là đối tượng anh thầm mến ngày trước."

"Cô ấy thầm mến tôi." Cừu Chính Khanh lập tức giải thích.

Doãn Đình cố ý lườm anh một cái: "Anh thật kiêu ngạo. Làm sao thoáng chốc một cái thành cô ấy thầm mến anh."

"Không phải." Cừu Chính Khanh cứng họng, anh chỉ không muốn cô không hiểu lầm anh thầm mến người khác a. "Sự thật chính là cô ấy thầm mến tôi mà...tôi không có thầm mến cô ấy đâu." Mẹ nó, cái miệng thực ngu ngốc. Nói như vậy càng lộ vẻ kiêu ngạo rồi, thật là không biết xấu hổ.

Doãn Đình bị vẻ mặt anh chọc cười, rõ ràng nói lời rất khí phách, nhưng vẻ mặt anh giống như bị nghẹn vậy. "Cái này cũng không quan hệ a, quan trọng nhất là hai người ở bên nhau thấy vui vẻ là được. Anh cảm thấy cô ấy so Zoe tiểu thư thích hợp hơn sao? Anh đối với cô ấy còn có cảm giác? Thật hiếu kỳ không biết cô ấy như thế nào."

Cừu Chính Khanh cố gắng kiềm nén, lần nữa bắt đầu giải thích: "Thứ nhất, tôi không có hẹn cô ấy. Tôi đi đến quán bar của anh cô, vừa đúng gặp phải cô ấy. Bạn cô ấy nói đến chuyện cũ, nói cô ấy đã từng thầm mến tôi, sau đó anh cô vừa đúng lúc nghe được. Tôi mấy năm trước đã rời công ty đó chuyển sang làm việc chỗ khác nên chưa hề gặp lại cô ấy, ngày đó chỉ là vô tình gặp nhau thôi. Thứ hai, cô ấy không phải bạn gái tôi, cũng không phải là bạn gái mới, bởi vì tôi còn không có bạn gái cũ lấy đâu ra mà có bạn gái mới. Thứ ba, Zoe rất tốt, nhưng chúng tôi cũng không có kết giao. Là cô ấy đề nghị nhưng tôi còn không có cân nhắc kỹ, cho nên chúng tôi vẫn là bạn bè bình thường."

Oa, làm liền một mạch a. Doãn Đình nháy mắt mấy cái, hai người tùy tiện tâm sự mà thôi, làm gì mà như báo cáo công việc không bằng. Cầu xin anh chỉ nghiêm túc một chút, có cần anh phải nghiêm túc đến vậy không?

"Vậy còn thứ tư thì sao?" Doãn Đình hỏi.

"Cái gì thứ tư?"

"Còn có May đề nghị hẹn hò mà anh cự tuyệt đấy. Đây không phải là thứ tư sao."

Cừu Chính khanh im lặng, Thẩm Giai Kỳ nháo nhào bái quát với anh cũng không quan hệ, cùng lắm thì đời sống tình cảm của anh thêm chút nhạc đệm thôi.

"Còn thứ năm thì sao?"

"Ở đâu ra thứ năm!" Cừu Chính Khanh thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Nếu Doãn Đình mà nói kiểu "Anh có cảm giác với tôi mà sao không nói ra", anh nhất định sẽ rớt tay lái mất.

"Không có sao? Chỉ có bốn thôi hả?" Doãn Đình vẻ mặt ngây thơ giúp anh đếm từng cái.

"Ở đâu ra bốn?"

"Không phải mới vừa đếm bốn cái sao?" Doãn Đình nghiêm túc đếm từng ngón tay: "Zoe tiểu thư, đồng nghiệp cũ thầm mến anh, May. . . . . . Ah, còn thiếu ai đây?"

"Không có!" Cừu Chính Khanh tức giận. Cộng thêm cô mới có thể bốn đó, chẳng qua lời này anh không thể nói ra Không đúng, ba người kia là chuyện gì xảy ra a, trừ Mao Tuệ Châu anh thật sự có nghiêm túc cân nhắc qua, những người khác coi như là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh được không?

"Này, mới vừa rồi thế nào mà đếm ra bốn đây?" Doãn Đình hỏi anh

Cừu Chính Khanh cũng không muốn nói, dù sao cũng không phải anh đếm a.

"A, đúng, thì ba." Doãn Đình phục hồi lại tinh thần rồi."Ba cũng rất nhiều, rất có tố chất làm hoa tâm đại củ cải ."

Cừu Chính Khanh không nói lời nào, Thiên sứ này mục đích hạ phàm là để giày vò anh mà, anh hiểu chứ.

"Tình cảm của anh còn rất nhiều rối rắm nha." Thiên sứ phê bình.

"Cám ơn." Cừu Chính Khanh nghiêm túc đáp lại. Một lát lại nhịn không được, nói: "Ngoài ra, tôi không phải hoa tâm nha, cám ơn."

"Ừ. Tôi cũng không hoa tâm nha. Mặc dù tôi tỏ tình nhiều nam sinh rồi, nhưng tôi đều rất nghiêm túc nha. Bọn họ không thích tôi...tôi không có bạn trai nên tìm kiếm mục tiêu kế tiếp cũng rất bình thường, đúng không?" Doãn Đình kể khổ.

Cừu Chính Khanh trong lòng lại bốc lên sự chua xót. Chuyện như vậy không cần nói cho anh.

"Anh ta lại còn nói tôi là hoa tâm đại củ cải, quả thực là thiên hạ đệ nhất oan uổng mà."

Cừu Chính Khanh không phát biểu ý kiến, anh cảm thấy anh càng oan hơn.

Doãn Đình lại nói: "Ai, đột nhiên nhớ tới hai chúng ta là đồng minh."

Định chịu án oan chung sao?

"Ngụy hoa tâm củ cải minh a."

". . . . . ." Cừu Chính Khanh cố gắng khống chế vẻ mặt mình không quá khó coi.

"A, không đúng."

Dĩ nhiên không đúng! Người nào với cô hoa tâm củ cải minh, còn có một chữ "Ngụy" khí phái như vậy nữa.

"Chúng ta phải là củ cải trắng minh. Chúng ta đều không hoa tâm, cho nên là củ cải trắng minh a."

Còn cà rốt đâu rồi, một đống củ cải!

"Cô cân nhắc định nhảy tới thế giới thực vật sao?" Cừu Chính Khanh hỏi.

Doãn Đình phản ứng , sau đó cười ha ha: "Anh thật hài hước."

Không, anh không có chút hài hước nào, anh là nghiêm túc hỏi mà .

Doãn Đình an tĩnh lại, sau một lát, hỏi anh: "Xin anh đứng đắn một chút, tôi không phải là rất nhàm chán sao?"

Cừu Chính Khanh suy tư. Làm như thế nào định nghĩa cô đây? Theo lẽ thường là nhàm chán, nhưng anh lại cảm thấy ngoài nhàm chán còn rất đáng yêu. Chính là nửa tim bên trái thì thấy cô quá ồn ào còn nửa tim bên phải lại thấy cô rất đáng yêu, tình huống như thế làm thế nào miêu tả?

"Làm gì không nói lời nào? Hay anh cũng thấy vậy." Doãn Đình có chút nhục chí, "Anh nhất định cảm thấy tôi nhàm chán, nam sinh khác đại khái cũng cảm thấy như vậy, cho nên tôi cuối cùng không theo đuổi ai được."

Cừu Chính Khanh hắng giọng một cái, không có chút nào muốn hỏi cô là chuyện gì xảy ra? Làm người phải phúc hậu a. Được rồi, anh đành an ủi cô một chút. "Rau xanh củ cải, ai cũng có sở thích riêng. Không phải vấn đề ở cô, chỉ là bọn họ thấy cô không phải mẫu hình của họ mà thôi."

Doãn Đình than thở: "Cũng đúng, cũng có nam sinh theo đuổi tôi đấy, chẳng qua tôi cũng không ưa thích."

"Cô thích mẫu hình gì?" Anh nhịn không được hỏi.

Doãn Đình lập tức có tinh thần: "Dịu dàng, săn sóc, hào phóng, hài hước, cởi mở, thích thức ăn ngon cùng thích đi du lịch."

Thiên sứ hạ phàm chính là tới để giày vò a.

Loại hình này anh không có chút nào dính dáng.

"Ưu tiên lớn lên đẹp trai." Doãn Đình bổ sung.

Lớn lên đẹp trai điểm này rau xanh củ cải ai cũng thích rồi. Tựa như mọi người đều nói Tần Vũ Phi xinh đẹp, nhưng anh cảm thấy cũng được, ngược lại cảm thấy Doãn Đình như vậy rất xinh đẹp.

Cho nên, như vậy ở trong mắt cô anh có thể xếp vào nhóm ưu tiên sao?

"Anh có đối tượng nào thích hợp giới thiệu cho tôi không?" Doãn Đình chớp đôi mắt to tròn hỏi.

"Không có." Anh trả lời dứt khoát rõ ràng.

"Ai." Doãn Đình lại than thở một tiếng, "Tơ hồng tôi không linh chút nào. Tơ hồng anh thế nào linh như vậy đây?"

Độ bén nhạy quá cao cũng là phiền não. Phiền não này Thiên sứ không hiểu. Cừu Chính Khanh cũng muốn than thở rồi.

Lúc này điện thoại Doãn Đình vang lên, cô lục túi xách tìm điện thoại di động, là ba cô gọi tới, hỏi cô lúc nào thì về nhà. Doãn Đình ngọt ngào nói đang đi trên đường, có bạn đưa về, lát nữa sẽ đến nhà. Cúp điện thoại đột nhiên cô nhớ tới cái gì đó , tiếp tục lục túi xách, lấy ra một tấm thẻ, đặt trên đồng hồ xe. "Đây là thẻ VIP trong quán bar anh tôi, tôi lấy của anh ấy lâu rồi, vẫn quên đưa cho anh."

Cừu Chính Khanh ngại nói đối với mấy nơi ồn ào như vậy anh thật sự không có hứng thú đi lần thứ hai, chỉ đành nói: "Cảm ơn."

Doãn Đình cười ngọt ngào với anh: "Đừng khách khí. Hoan nghênh anh đến chơi."

Cừu Chính Khanh vội vàng nhìn thẳng về phía trước, bị nụ cười cô làm nhịp tim đập có chút nhanh, vừa khẩn trương. Cũng may chỉ chốc lát liền đến nhà cô. Cô xuống xe ở cửa chung cư, nói cám ơn với anh."Có cơ hội gặp lại a."

"Hẹn gặp lại." Anh đáp. Lòng có chút chua xót.

"Có cơ hội" hẹn gặp lại.

Đúng vậy, bọn họ muốn gặp mặt, thật sự muốn nhưng phải "Có cơ hội" mới được. Lần sau, sẽ không biết là lúc nào rồi.

Cừu Chính Khanh không lập tức lái xe, trong kính chiếu hậu anh nhìn Doãn Đình đi về phía cửa chính chung cư, anh đang đoán cô có thể hay không giống hai lần trước đột nhiên quay đầu chạy nhào tới cửa sổ xe. Nếu vậy, anh sẽ nói với cô: "Nhanh như vậy lại gặp mặt."

Kết quả cô không có. Cô không có quay đầu lại mà đi thẳng, còn đột nhiên chạy. Cừu Chính Khanh hạ cửa kính xe xuống thò đầu ra nhìn cô, chạy cái gì mà chạy, không sợ té sao. Sau đó anh ngầm trộm nghe cô kêu: "Thật to." Hoặc là "Ba".

Cừu Chính Khanh cảm thấy phải là "Ba", có thể ba cô ở cửa chung cư nhìn tháy cô. Chỉ là cô chạy từ đằng xa, thân hình ẩn ở đèn đường dưới bóng tối, nhìn lại không rõ, cũng không nhìn thấy có người khác.

Cừu Chính Khanh than thở, ngồi thẳng rồi lại ngẩn người một hồi. Thật hỏng bét. Cứ như vậy một hồi, thế nhưng cảm thấy bắt đầu nhớ cô rồi.

Thì ra là, trong một tháng này anh thỉnh thoảng phiền não, là tại nhớ nhung cô.

Cừu Chính Khanh lái xe trở về nhà, tâm tình thật không tốt.

Phiền não!

Báo cáo không nhìn nổi, tiết mục kinh tế xem cũng rất nhàm chán. Anh sớm tắm rửa rồi lên giường nằm ngủ a.

Nằm nửa giờ vẫn không thấy buồn ngủ, anh lại nhớ tới Doãn Đình nói "Có cơ hội gặp lại", nhớ tới cô cùng nam sinh khác khiêu vũ, nhớ tới Cố Anh Kiệt vỗ ngực bảo đảm nhất định giới thiệu cho cô đối tượng thích hợp. Tâm tình của anh rất, không, tốt!

Chạy vào nhà tắm, tắm nước lạnh, giúp tinh thần tỉnh táo.

Nằm trên giường lại nghĩ tới Doãn Đình.

"Có cơ hội gặp lại" .

Anh nhắm mắt lại. Đột nhiên hạ quyết tâm, nếu như, anh nói là nếu như, trong vòng một tuần bọn họ có thể gặp nhau nữa. Không phải cố ý gặp mặt, không giống lần này anh vì gặp cô mà cố ý đi tới Par¬ty náo nhiệt, chính là đơn thuần vô tình gặp được, như vậy, anh sẽ suy tính cẩn thận hạng mục khả thi này.

Nghĩ như vậy, anh thấy tâm tình tốt chút ít. Anh cảm thấy mình mới có thể đi ngủ a.

Một lát sau, anh lại nghĩ, một tuần lễ có chút quá ngắn, nếu không, hay hai tuần lễ đi. Đúng rồi, để cho tiện tính toán tiến độ kế hoạch, còn định là ngày 15 tháng 11, số đẹp lắm.

Đúng, liền đến ngày 15 tháng 11, như vậy thật dễ nhớ.

Anh rốt cuộc ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau chủ nhật, mỗi tuần một lần đi mua đồ ăn. Cừu Chính Khanh gần trưa mới ra khỏi cửa, anh tính toán đi siêu thị rồi tùy tiện ăn vài món ăn nhanh, thuận tiện mua đồ.

Vào gara ngồi lên xe, anh vừa muốn nổ máy, lại phát hiện chỗ ngồi kế tài xế có cái điện thoại.

Điện thoại của Doãn Đình a, anh nhận ra được.

Cô làm rớt di động trong xe của anh sao ?

Cừu Chính Khanh không kềm chế được vui sướng, đem tay kia cầm điện thoại lên. Mở ra xem, bên trong hơn mười cuộc gọi nhỡ, tên chỉ có một chữ "Anh". Thời gian tất cả đều là sáng hôm nay.

Cừu Chính Khanh đoán đây là buổi sáng Doãn Đình mới phát hiện không thấy điện thoại di động vì vậy dùng điện thoại Doãn Thực gọi muốn tìm về. Anh vội vàng gọi lại, nghe được "Tút tút tút" đợi âm thanh bắt máy vang lên, tim của anh không tự chủ nhảy lộn xộn lung tung, anh hắng giọng một cái cảm thấy không đủ lại hắng giọng một lần nữa.

Bắt máy rồi!.

Nhịp tim Cừu Chính Khanh như dừng lại, giọng nói tương đối trấn định nói: "Doãn Thực phải không? Tôi là Cừu Chính Khanh. Điện thoại của Doãn Đình rơi ở trong xe tôi."

Doãn Thực không có nói chuyện với anh, nhưng anh nghe thấy đầu dây bên kia có người nói chuyện, tiếp anh nghe thấy tiếng Doãn Đình kêu đầy hưng phấn, sau đó rất rõ ràng điện thoại di động thay đổi người cầm, âm thanh Doãn Đình vô cùng vang dội hơn nữa rất kích động: "Xin anh đứng đắn một chút, anh quả thật thật tốt quá! Chúng ta không hổ là đồng minh! Tôi còn tưởng rằng điện thoại rơi ở trong chung cư rồi, tìm nửa ngày mà không thấy."

Cái gì minh? "Không có tình yêu" minh? "Cháo gà loạn hầm cách thủy" minh? "Củ cải trắng" minh? Còn là ——"Tôi nhớ cô" minh?

Cừu Chính Khanh biết mình đang cười, anh nhất định là bị sự hưng phấn của cô lây, cho nên mới cảm thấy hưng phấn. Nhưng làm sao cô cho là rơi ở trong chung cư chứ? Thần kinh của cô đến tột cùng là thô bao nhiêu. Như vậy thật có chút hỏng bét, anh đến tột cùng thích cô cái gì chứ? Nhưng khi anh nghe âm thanh của cô thấy rất vui mừng, anh biết "Có cơ hội" gặp lại cũng rất vui mừng.

"Làm sao tôi đưa di động cho cô? Bây giờ đưa tới nhà cô sao?" Âm thanh của anh rất trầm ổn.

"Không, không, tôi không ở nhà. Tôi cùng anh trai ở bên ngoài đang chuẩn bị mua máy mới. Anh đi tới có tiện không? Tôi muốn mời anh ăn cơm!"

"Tốt." Anh sảng khoái đồng ý.

Anh cũng muốn cùng cô ăn cơm.