Xin Anh Đứng Đắn Một Chút

Chương 26




Bên này Doãn Đình cũng cảm thấy có chút hạnh phúc. Cô báo tin vui với Tần Vũ Phi trên mạng: “ Xin Anh Đứng Đắn Một Chút bỏ lệnh cấm với mình rồi. Có thể giành sô pha! Anh ấy đang có ý chí tiến bước nhanh tới con đường rộng lớn!

Tần Vũ Phi đang theo Cố Anh Kiệt khanh khanh ta ta gọi điện thoại nói, nhìn thấy câu nói trên máy tính, tiện tay gõ hai chữ gửi Doãn Đình: “ Nhàm chán.”

Doãn Đình cười hì hì, không thèm để ý.

Phía dưới microbloging của Cừu Chính Khanh có người cùng Doãn Đình nói chuyện: Cô lại tới giành sô pha.

Xem ID có chút quen mắt, hình như là đồng nghiệp của Cừu Chính Khanh. Doãn Đình gửi lên một mặt cười to “ Hì hì”, nói: Đúng vậy đúng vậy, xin chiếu cố nhiều hơn.

Lại có thể tranh sô pha. Doãn Đình có chút đắc ý nhỏ. Vui mừng kéo cuộc trò chuyện với bạn bè vào. Không hổ là đồng minh, làm cho cô có cảm giác rất thành công. Doãn Đình tìm trên mạng, tìm ảnh chụp củ cải trắng, gửi lên microbloging.

“ Đồng minh thân yêu, cảm ơn.”

Bên này Cừu Chính Khanh còn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, tiện tay xem microbloging, nhìn thấy cái Doãn Đình mới vừa gửi, thiếu chút nữa phun ra ngụm máu đen.

Thiên sứ xuống trần là muốn tra tấn người đi. Ai đồng minh củ cải trắng với cô.

Vì sao Doãn Đình vẫn không có bạn trai, Cừu Chính Khanh cảm thấy anh đã hiểu một chút. Cũng may anh không phải là nam nhân khác, anh có đủ kiên nhẫn.

Lần này Cừu Chính Khanh đi công tác tổng cộng sáu ngày, lúc trở về đã là buổi chiều thứ tư. Anh chưa về nhà nghỉ ngơi mà đi công ty trước. Đi vài ngày, trong công ty một đống việc chờ anh xử lý. Chờ xử lý xong văn kiện chồng chất trên bàn, đã là hơn bảy giờ tối.

Cừu Chính Khanh kéo rương hành lý về nhà, nấu một bát mì ăn liền ăn. Vừa ăn vừa xem microbloging. Mấy ngày nay quá bận rộn, anh hoàn toàn không quan tâm microbloging. Nhưng mấy hôm trước anh có bớt thời gian trên đường đi, chụp hai ảnh phong cảnh gửi lên, Doãn Đình không nhìn thấy trước, chờ cô thấy đã có bạn khác nhắn lại. Doãn Đình ở dưới microbloging của anh gửi một chuỗi biểu tình “ Đáng thương”, viết: “ Không có sô pha.”

Vì điều này Cừu Chính Khanh nở nụ cười thật lâu. Nhưng mà ngày hôm sau nhìn đến, thấy người bạn nhắn tin đầu tiên trả lời Doãn Đình: Thật xin lỗi, sô pha là của tôi. Làm quen với nhau một chút đi.

Lại tới. Cũng không nhận biết nhau làm quen cái gì.

Doãn Đình không để ý người đó, Cừu Chính Khanh thấy thật vui.

Sau đó chủ quản bên này muốn mời bọn họ ăn cơm, Cừu Chính Khanh nghĩ đến tư liệu nhà hàng Doãn Đình gửi cho anh, nói muốn đi một nhà hàng. Mọi người cùng nhau đi, Cừu Chính Khanh chụp phòng ăn của nhà hàng kia đăng lên microbloging, gửi Đình Đình Ngọc Lập 413, nói: Cảm ơn em đã giới thiệu.

Lúc này Doãn Đình nhanh chóng chạy tới.

Sô pha!!!!!

Sau đó gửi lại: Đừng khách khí.

Chính là hai cái tin nhắn này, khiến cho Cừu Chính Khanh cảm thấy lần công tác này cũng không mệt mỏi như vậy. Mỗi ngày trước khi ngủ anh đều nhìn một cái Doãn Đình hôm nay viết cái gì, cô viết đều là vụn vặt trong cuộc sống, từ trước anh cảm thấy loại nội dung này nhàm chán lại trống rỗng, thế nhưng bây giờ anh lại cảm thấy Doãn Đình viết thật thú vị. Anh hy vọng cô viết nhiều một chút, anh thật thích xem.

Nhưng cho tới bây giờ Cừu Chính Khanh không ở trên microbloging của cô nhắn lại, bởi vì người nhiều lắm, không biết vì sao, anh cảm giác, cảm thấy nói cái gì cũng không quá thích hợp, có chút ngượng ngùng. Hơn nữa cô ở bên này quá nóng quá náo nhiệt, anh nghĩ anh nhắn lại câu nói sẽ bị bao phủ, cô sẽ nhìn không thấy.

Hôm nay microbloging của Doãn Đình có một ảnh tự chụp, cô mua màu son mới, còn có mũ mới, vì thế chụp một cái đội mũ làm mặt quỷ chớp mắt chu miệng đăng lên. Phía dưới một đống người nhiệt tình nhắn lại. Cừu Chính Khanh vừa ăn vừa lầm bầm lầu bầu phê bình: “ Đã nói với em không được đăng ảnh chụp, dễ dàng chiêu sói.” Nhưng mà thật đúng là xinh đẹp, thật tự nhiên thật đáng yêu. Cừu Chính Khanh nhìn ảnh chụp ăn xong mì.

Ăn xong mì anh vừa rửa bát vừa nổi lên dũng khí. Một lát gọi điện thoại cho Doãn Đình. Hiện tại thời gian còn chưa tính muộn, gọi điện thoại vừa vặn. Hoàn thành kế hoạch xong, ngày mai ban ngày anh sẽ tập trung làm việc.

Lần này anh đi công tác tuy rằng bận, nhưng kế hoạch chế tạo cơ hội theo đuổi Doãn Đình anh vẫn thật sự suy nghĩ.

Đầu tiên chiêu thứ nhất lý do đi viện phúc lợi, chiêu thứ hai anh có thể nói anh muốn mua máy chụp ảnh tốt, xem Doãn Đình chụp ảnh không tồi, cho nên cùng cô học hỏi. Làm cho cô cùng anh đi chọn máy chụp ảnh. Sau đó anh còn có thể nói cuối năm, muốn mua chút đặc sản gửi cho bác, hỏi cô có thể hay không giới thiệu chỗ tốt. Hỏi tiếp ngày nghỉ Tết âm lịch có an bài hoạt động gì không, tính cho anh một xuất. Không thể đi làm anh cũng rất khổ sở, cần chút hoạt động giết thời gian.

Sau đó, mỗi một sự kiện ra ngoài anh đều có thể xem tình huống tìm cơ hội nói lời cảm ơn mời cô ăn cơm. Cái khác, chính là xem microbloging của cô có hướng đi gì anh linh hoạt cơ động tìm cớ.

Xem, thật ra không khó. Cùng với việc buôn bán tìm đơn đặt hàng giống nhau, an bài sách lược, đính tốt điều kiện, nghĩ tốt kế hoạch, mắt nhanh tiến độ, tăng mạnh liên lạc, củng cố quan hệ nhân mạch, lấy hai bên cần đến, có ích lợi riêng, đồng ý!

Cừu Chính Khanh cảm thấy chính là như vậy, anh bấm điện thoại cho Doãn Đình, bắt đầu dùng cái cớ trong kế hoạch thứ nhất.

“ Xin anh đứng đắn một chút.”Lời dạo đầu của Doãn Đình vĩnh viễn giống nhau, âm thanh có chút xa xôi, giống như chức năng hands – free.

Cừu Chính Khanh có chút khẩn trương: “ Tôi đi công tác đã trở về.”

“ Vất vả rồi.” Doãn Đình chắc là đang chơi máy tính, Cừu Chính Khanh nghe thấy bên kia âm thanh cô ba ba gõ chữ.

Cừu Chính Khanh càng khẩn trương, nói chuyện làm ăn cũng không khẩn trương qua như vậy. “ Ừ, là như thế này, tôi ở thành phố J, mua cho mấy người bạn nhỏ chút lễ vật, chủ nhật em có thời gian hay không, có thể cùng tôi đi viện phúc lợi một chuyến, em có vẻ quen, cùng bên kia dễ nói một chút.”

“ Ai nha.” Bên kia Doãn Đình âm thanh gõ chữ ngừng lại: “ Chủ nhật này sao?”

“ Đúng.” Nín thở yên lặng chờ đợi.

“ Không được rồi.”

“ ……” Nháy mắt Cừu Chính Khanh bị thất vọng vây quanh.

“ Ba tôi có một người bạn lớn tuổi sinh bệnh, ông muốn đi xem ông ấy. Ở thành phố L, ngày mai tôi đi cùng ông. Nghe nói tình huống không tốt lắm, đại khái chúng tôi sẽ ở vài ngày. Chủ nhật chắc là cũng chưa về.” Doãn Đình thật xin lỗi: “ Thật sự là xin lỗi, không khéo như vậy.”

“ Như vậy à, không có việc gì.” Giả vờ cũng phải giả vờ không thèm để ý.

“ Nếu không anh nói Vũ Phi đi cùng anh, cô ấy cũng rất quen thuộc với viện trưởng.” Doãn Đình nhiệt tình đề nghị.

“ Rồi nói sau.” Cừu Chính Khanh khó mà nói “ Không cần” lại khó mà nói “ Đi”, lý do lấy cớ quý giá như vậy, dùng xong một cái thiếu một cái, anh đương nhiên vẫn là giữ lại tốt. Chờ cô trở lại tiếp tục hẹn.

Kết quả ngày hôm sau đi làm, Tần Vũ Phi cầm di động chạy đến văn phòng anh, hỏi anh: “ Anh muốn đi viện phúc lợi tặng lễ vật? Cần có người dẫn đường?”

Cừu Chính Khanh ngẩn người, lập tức kịp phản ứng nhất định là Doãn Đình nhờ Tần Vũ Phi. Tấm mặt mo của anh này thật đúng là chống đỡ không được, “ Trước không đi, chủ nhật tôi có việc, tăng ca.”

Tần Vũ Phi nói vào di động: “ Người ta không đi, có việc. Cậu lo cái gì, lên máy bay của cậu đi. Trông nom nhiều quá, anh ta một người lớn như vậy, muốn đi đâu còn cần cậu đưa sao?” Tần Vũ Phi vừa trách mắng Doãn Đình vừa đi không quay đầu lại. Mặt Cừu Chính Khanh có chút nóng lên, đại tiểu thư này, làm sao muốn chọc thủng anh! Mặc dù là vừa thuận miệng nói, nhưng mà vạn nhất Doãn Đình phục hồi tinh thần lại, vậy chiêu thứ hai thứ ba thứ tư của anh chẳng phải tất cả đều không dùng được?

Thứ bảy, Cừu Chính Khanh vẫn là không nhịn được, tự mình đi viện phúc lợi. Lần này anh lại mua hai thùng hoa quả, còn có rất nhiều bưu thiếp phong cảnh thành phố J mà anh nhờ người khác mua hộ.

Anh cùng Cục Đá Nhỏ ngồi song song ngồi trên ghế dài, cho bé một mình một bộ. “ Chú đi thành phố này, chú không chụp ảnh, cho nên mua bưu thiếp có sẵn.”

Một bộ tám cái, là phong cảnh địa điểm du lịch thành phố J. Thật ra những chỗ này anh cũng chưa đi, anh chỉ có bưu thiếp.

Bởi vì không tự mình đi qua, cho nên với vấn đề mà Cục Đá Nhỏ hỏi anh không trả lời được. Nhưng mà Cục Đá Nhỏ không ngại, bé cười vô cùng vui vẻ, chỉ là bưu thiế mà thôi, bé đã vô cùng thỏa mãn.

“ Chú, con thích chú.” Cục Đá Nhỏ thông báo cho Cừu Chính Khanh.

Cừu Chính Khanh đỏ mặt. Tuy rằng là tình cảm ngây thơ thuần khiết của đứa nhỏ, nhưng là do người bạn nhỏ của Doãn Đình nói ra thế nên Cừu Chính Khanh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhưng là biệt hiệu Thiên sứ nhỏ cùng tên Thiên sứ giống nhau, động một chút là tỏ tình, tật xấu này không tốt.

Cừu Chính Khanh nhìn Cục Đá Nhỏ miệng cười đơn thuần đáng yêu, vô cùng nhớ Doãn Đình.

Chủ nhật, Cừu Chính Khanh như cũ đi siêu thị một ít đồ dùng sinh hoạt. Lúc chờ tính tiền anh xem microbloging một chút, cuối cùng thấy được Doãn Đình đăng tin tức. Cô đã vài ngày không đăng tin trên microbloging, làm cho anh thật nhớ. Nhưng lần này nội dung trên microbloging cũng không phải làm cho người ta vui vẻ. Cô viết: “ Một vị trưởng bối đi xa, chia lìa luôn làm cho người ta khổ sở, cho nên, chúng ta cần phải biết quý trọng khi gặp nhau.”

Trong lòng Cừu Chính Khanh chấn động, chẳng quan tâm siêu thị rộn ràng ầm ĩ nhốn nháo lung tung, gọi điện trực tiếp qua cho Doãn Đình.

Doãn Đình nhận, lần này vô cùng đơn giản “ Vâng”, không có mười phần trung khí kêu ngoại hiệu của anh, Cừu Chính Khanh cảm thấy có chút đau lòng.

“ Em có khỏe không?” Anh hỏi.

“ Tôi không sao. Nhưng mà cha tôi rất khổ sở, bạn bè rất nhiều năm, tuổi trẻ hơn cha tôi, lại đi quá sớm so với ông.” Cừu Chính Khanh hỏi không đầu không đuôi, Doãn Đình lại biết anh đang hỏi cái gì.

Hai người cầm điện thoại, khoảng cách xa xôi, có vài giây im lặng.

Người phía sau thúc giục Cừu Chính Khanh mau đi lên phía trước, đến lượt anh tính tiền. Cừu Chính Khanh lùi từng bước, lùi đến ngoài đội ngũ. “ Vậy em ở cùng ông thật tốt đi.” Anh cũng không biết an ủi như thế nào.

“ Anh ở chỗ nào?” Doãn Đình hỏi, vừa rồi cô nghe được có người lớn tiếng thúc giục nhanh một chút.

“ Siêu thị.” Anh thành thật trả lời.

Doãn Đình bỗng nhiên cảm thấy thật ấm áp, anh là người thứ nhất gọi điện thoại đến an ủi cô, tại địa phương như vậy, ầm ĩ như vậy, khẳng định rất không tiện. “ Cảm ơn anh.”

“ Đừng khách sáo.” Khách sáo như vậy thật sự sẽ khiến anh cảm thấy thất bại.

“ Anh nhanh đi mua đồ đi, tôi không sao.”

“ Được.” Thật ra Cừu Chính Khanh muốn hỏi cô khi nào thì trở về, nhưng ngượng ngùng, lại xảy ra chuyện như vậy, anh hỏi cái này giống như không thích hợp.

“ Tôi cúp máy đây.” Doãn Đình nói.

“ Được.”

“ Tạm biệt.” Doãn Đình cúp máy. Cừu Chính Khanh tiu nghỉu như đánh mất. Một lần nữa xếp hàng đội ngũ tính tiền, anh lại nhịn không được xem microbloging một chút, dưới nội dung kia của Doãn Đình có hỏi sao lại thế này, không hề trực tiếp an ủi. Cừu Chính Khanh không kiềm chế được, cũng để lại bình luận. Anh nói: “ Thật ra không cần gặp nhau cũng có thể quý trọng, ở trong lòng.” Gửi lên xong, anh nghĩ người nhắn lại Doãn Đình nhiều như vậy, cô chắc sẽ không chú ý đến anh.

Có chút không vui.

Đến buổi tối lại xem microbloging, quả nhiên lời nhắn lại của anh Doãn Đình không trả lời.

Có chút mất hứng.

Nhưng mà anh chú ý tới những người khác cô cũng không trả lời. Vậy cũng coi như là đối xử công bằng đi.

Lúc Cừu Chính Khanh an ủi chính mình Doãn Đình đang cùng Tần Vũ Phi gọi điện thoại, sau khi cô nói xong chuyện bạn tốt của cha, còn nói: “ Cậu biết không? Xin Anh Đứng Đắn Một Chút thật ra là một người đặc biệt ấm áp. Anh ấy nhắn lại phía dưới microbloging của tớ, thật làm cho người khác cảm động.”

Doãn Đình nói lại câu nói kia cho Tần Vũ Phi nghe, Tần Vũ Phi châm chọc: “ Anh ta bị cái gì ám vào? Rõ ràng anh ta quái thú mặt lạnh điên cuồng công việc.”

Doãn Đình cười ha ha: “ Mỗi người đều có rất nhiều mặt thôi. Thật ra anh ấy tốt lắm. Hình như anh ấy cùng với người bạn học kia không ở chung một chỗ.”

“ Người ta ở cùng một chỗ cũng sẽ không nói cho cậu biết. Không nhất định phải báo cáo với cậu.”

“ Cũng đúng nha.” Doãn Đình nói: “ Tớ là nghĩ, nếu anh ấy tìm bạn gái không thuận lợi, tớ nghĩ sẽ thay anh ấy thu xếp. Nhưng mà bên người cũng không có người thích hợp với anh ấy.”

“ Cậu thật sự là nhàn.” Tần Vũ Phi không cho là đúng. Theo cô thấy, Cừu Chính Khanh người này đặc biệt có chủ ý, ý chí siêu kiên định, căn bản không cần người khác thay anh ta quan tâm, hơn nữa nhàn rỗi trông nom khẳng định còn bị anh ta ghét bỏ.

“ Lần tới tớ hỏi anh ấy một chút. Nếu anh ấy nói cần, tớ sẽ giúp anh ấy lưu ý một chút.” Doãn Đình bị phê bình cũng không để ý, còn nói: “ Thật ra cậu mới nên giúp anh ấy nhiều, anh ấy là cây rụng tiền của công ty cậu.”

“ Đúng vậy. Cây rụng tiền chỉ dùng để đến lay động tiền, không phải dùng để lay động tình cảm.” Tần Vũ Phi tiếp tục con đường nói lời độc ác, “ Hơn nữa cùng với quái thú mặt lạnh điên cuồng công việc yêu đương? Tớ hoàn toàn không thể tưởng tượng cô gái kia bộ dạng gì."

Doãn Đình cười ha ha, cô cũng không tưởng tượng được. Hơn nữa cô tận mắt nhìn thấy Cừu Chính Khanh cùng Mao Tuệ Châu hẹn hò, nếu nói đó gọi là hẹn hò, thật sự là một loại rất khác, nghiêm túc nói chuyện kinh tế, nói chuyện công việc, trời ạ, đó tuyệt đối không phải yêu đương.

Thật hỏng bét, cô lại cảm thấy Xin Anh Đứng Đắn Một Chút thật đáng thương.

Cừu Chính Khanh không biết là chính mình đáng thương, nhưng anh cảm thấy phiền chán. Bởi vì lại một tuần trôi qua. Không có tin tức của Doãn Đình. Cô không cập nhật microbloging, cũng không có gửi bất cứ tin tức gì cho anh. Mà anh ngại ngùng gửi cho cô, bởi vì vừa phát sinh chuyện như vậy, toàn bộ lý do của anh cũng không thích hợp dùng. Không có đề tài, gọi điện thoại sẽ rất kỳ quái. Anh cũng không kéo nổi mặt đến hỏi Tần Vũ Phi gần đây Doãn Đình thế nào.

Vì thế, anh mỗi ngày đều thật phiền chán.

Ngày 15 tháng 11, thứ bảy. Cừu Chính Khanh ở nhà ngẩn người, không nghĩ làm việc, không nghĩ ra cửa. Anh chợt nhớ đến ngày đó anh định ra cho mình một cái kỳ hạn, nói đến trước ngày 15 tháng 11, nếu như không gặp lại Doãn Đình, anh sẽ buông tha theo đuổi Doãn Đình.

May mắn thật may mắn, ngay hôm sau anh nhặt được điện thoại Doãn Đình. Nếu không nhìn hiện tại, thật là đến ngày 15 tháng 11 cũng chưa thể cùng Doãn Đình gặp mặt. Đừng nói ngẫu nhiên gặp, chủ động mời cũng chưa hẹn được.

May mắn, may mắn.

Nhưng mà lần gặp tiếp theo sẽ là khi nào? Có thể nhanh một chút hay không? Anh đều có chút không kịp đợi.

Hai ngày cuối tuần rầu rĩ đi qua. Thứ hai bận rộn làm cho anh không rảnh nghĩ loạn. Thứ ba bận giống nhau, xem văn kiện không xong, trả lời không xong thư điện tử, mở cuộc họp không xong.

Buổi chiều lúc họp, anh chú ý có đồng nghiệp nhìn tường thủy tinh phía sau anh lộ ra chút biểu tình vui mừng bát quái, trong lòng anh nhảy dựng, vội quay đầu, lại chỉ nhìn thấy một đồng nghiệp nữ đi qua. Vì thế anh hùng hăng trừng mắt với đồng nghiệp kia một cái, lạnh lùng nhắc nhở: “ Thời gian họp mời mọi người tập trung tinh thần.” Mọi người nhanh chóng cúi đầu giả bộ nghiêm túc, nửa chặng sau hội nghị đang khẩn trương không khí tự động hạ thấp tiến hành tới kết thúc.

Cừu Chính Khanh vẻ mặt lạnh lạnh cầm laptop quay về văn phòng, mới vừa đi tới cửa phòng làm việc, đã thấy một bóng dáng quen thuộc từ văn phòng Tần Vũ Phi đi ra.

Anh lập tức ngây người.

Vui mừng!!!!!

Doãn Đình nhìn thấy anh, đang muốn vẫy tay kêu gọi, lại nhớ tới đây là chỗ làm việc, vì thế thè lưỡi, thu tay lại, để ở sau lưng, cố tình nghiêm chỉnh thong thả đi đến.

Thật đáng yêu!

Tim Cừu Chính Khanh như muốn rơi xuống, trên mặt không tự giác lộ vẻ cười, Vài đồng sự cùng anh quay về khu làm việc nhanh chóng cúi đầu giả vờ không phát hiện, nhanh chóng rút về vị trí làm việc của mình, núp sau tấm che ở bàn làm việc tiếp tục xem.

Doãn Đình đi đến trước mặt Cừu Chính Khanh, “ Cừu tổng đại nhân.” Cô cười tiếp đón.

Cừu Chính Khanh ổn định tâm thần một chút, ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại sắc mặt, lên tiếng: “ Đã lâu không gặp.”

Thật là nhớ nhung!