Xin Cạch Đàn Ông

Chương 8: Cơ hội cuối cùng




Sân bay Givenchy nồng nặc mùi. Justyna không biết mình có say máy bay hay không, vì chưa bay bao giờ. Tôi biết mình say máy bay, vì tôi đã từng bay. Tôi uống ba viên thuốc chống say. Máy bay cất cánh. Justyna ngồi cạnh cửa sổ, reo lên phấn khích. Justyna kinh ngạc. Tôi ngắc ngoải. Thuốc chống say lát nữa mới ngấm. Máy bay có rơi tôi cũng chẳng bận tâm. Chúng tôi hạ cánh, hai tay bám chặt thành ghế. Các hành khách trên máy bay thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang.

Ánh nắng tuyệt vời! Bầu trời tuyệt vời! Sắc màu tuyệt vời! Hoa kim ngân nở rộ! Đàn chim hồng hạc bên ven hồ nước mặn y như trong tranh! Nóng như mùa hè! Nắng như đổ lửa! Trong không khí xộc lên thứ mùi khó chịu. Một người hỏi, nhân viên đón khách đâu? Ô, cô nhân viên đón khách đây rồi. Một người nói, chị ơi, không phải khách sạn này. Một người phàn nàn, chị ơi, ở đây nóng quá. Một người nhắc, tôi đặt phòng có cửa sổ trông ra bể bơi. Chị nhớ chứ? Nhớ thì xin chị chú ý cho.

Chúng tôi không cần được chú ý, vì chúng tôi chưa biết mình sẽ ở đâu. Xe buýt đưa chúng tôi đến khách sạn. Chúng tôi đi giữa những hàng xương rồng tai thỏ sắp trổ hoa, những cây cọ trồng dọc theo bể bơi số một và bể bơi số hai, có một cái là bể bơi nước nóng, hai mươi bảy độ, để đến khu phòng hạng sang của mình. Bếp, nhà tắm, phòng khách, phòng ngủ (giường đôi), ban công, phong cảnh đẹp khiến chúng tôi sướng phát ngất – cây ngọc giá ở nhà tôi trồng trong chậu, ở đây trồng trên đất đỏ, cao tới ba mét; những cây đa cây si ở nhà tôi bé bỏng đáng yêu thì ở đây cao bốn mét; những cây dứa sợi, xương rồng; từ phía bể nuôi cá heo vẳng đến tiếng gầm gừ của lũ hải sư – tuy nhiên trên đảo vẫn đang là mùa đông, vụ nghỉ chưa bắt đầu, bể cá heo đóng cửa không diễn, không một bóng người, hay một tiếng vỗ tay. Chúng tôi hài lòng.

Một vài ông bà bay cùng chuyến đi bên cạnh chúng tôi. Bọn họ hết sức không hài lòng vì bể cá heo đóng cửa

Có tiếng gõ cửa. Tôi đá vào chân Justyna. Cô ta gào lên:

- Come in!

- Sao phải hét lên như vậy? – Người đàn ông hiện ra trên ngưỡng cửa nói. Rồi anh ta hỏi tiếp chúng tôi có cảm thấy thoải mái không. Anh ta lấy vợ người đảo Cyprus, hiện làm việc tại đây. Sau giờ làm việc anh ta có thể chơi tennis với chúng tôi. Chúng tôi có yêu cầu gì thì cứ cho anh ta biết.

Chúng tôi mở hành lý. Lấy các gói xúp ra. Phải mang thật nhiều gói xúp vào – hôm qua có người khuyên chúng tôi như vậy. Buổi tối chớ đi ra ngoài. Đảo Cyprus không an toàn đâu. Nhiều dân Nga. Nhưng quan trọng nhất là mang xúp. Sẽ rẻ hơn. Justyna mang bốn mươi gói. Tôi mang hai mươi tám gói, đủ cho cả hai trong hai tuần ở đây.

Mở cửa phòng là thấy biển ngay. Mặc dù thất vọng vì không có liệu pháp ôxy, vitamin H, liệu pháp từ tính và liệu pháp actisô (chưa kể bãi tắm nắng nuy), chúng tôi chạy qua rừng hoa mimosa ra biển. Biển trong suốt, xanh lá cây, xanh da trời, xanh hòa trộn giữa thanh thiên, ngọc lam và xanh lam. Ôi, mùa xuân khởi đầu bằng mimosa. Chúng tôi sướng phát cuồng.

Chúng tôi không được ăn ở khách sạn, vì có đặt trước đâu. Thế lại may. Buổi chiều chúng tôi đi uống rượu vang với Robert, anh chàng sau khi lấy cô vợ người đảo Cyprus (Ở đâu có em Kaja, ở đó có anh Kajus), đã chuyển đến sống ở đây và bây giờ đang giải thích cho chúng tôi rằng:

các cửa hàng mở cửa, nếu Chúa cho mở, vì chưa đến vụ nghỉ hè

các nhà băng mở cửa đến trưa, nếu mở, vì chưa đến vụ nghỉ hè

các cô có thể bật điều hòa, vì ở đây lạnh, nhiệt độ buổi tối xuống tới mười bảy độ

có mấy quán nhậu mở cửa, nhưng chúng tôi phải đi tìm, vì chưa đến vụ nghỉ hè

mafia Nga không nhiều, vì chưa đến vụ nghỉ hè

nước biển lạnh, khoảng hai mươi độ thôi, vì chưa đến vụ nghỉ hè

Anh ta khuyên chúng tôi nên đi Pafos và lên núi.

Đời tôi không khi nào ngờ rằng mình sẽ được sung sướng đến thế. Quả là thần kỳ chuyện cái gã chạy theo Jola đã tới sống với Jola, bằng không lúc này hẳn tôi đang ở trên tầng bốn của cái toà nhà nọ, trong cái căn hộ đã trả dứt, và có lẽ không dám nghĩ mình có thể đang làm một điều gì khác.! Hẳn tôi đang phải lo lắng vì anh ta nợ nần. Phần tôi, có lẽ sẽ không bao giờ mắc nợ nữa! Tôi yêu cô nàng Jola! Thôi, không nên đổ riệt căn bệnh đậu mùa cho cô ta nữa! Có lẽ tôi đã vô cớ nguyền rủa một người phụ nữ tuyệt vời. Mặc dù cô ta đã bị trừng phạt rồi, vì anh ta đang chung sống với cô ta.

Chúng tôi đến dự cuộc họp mặt những vị khách cùng đợt nghỉ. Họ bất bình. Sao tôi lại không được ở phòng trông ra bể bơi? Sao ở đây lạnh thế? Ông bảo sao, nóng hả? Thế còn các chuyến tham quan thì sao đây? Chúng tôi đi tham quan cơ mà. Có thể xem cái gì ở đây nào? Bởi ở Tunisia… Ở Rhodos… Ở Tenerife thì… Ai nấy đều bị hố. Chúng tôi thì không.

Chúng tôi muốn đến Pafos, vì Aphrodite sinh ra ở đó! Từ bọt biển. Chỉ từ bọt biển mà thôi. Bọn đàn ông vô sanh lại bảo rằng, sau khi Uranus bị Cronus thiến mất hạ bộ, mẩu ngọc hành sót lại rơi xuống biển và phun đầy bọt, từ bọt đó mà sinh ra cái đẹp, khoái cảm và sự sung sướng. Không đúng. Từ bọt biển và chỉ bọt biển mà thôi.

Tôi mê đảo Cyprus rồi. Tháng Hai hằng năm tôi sẽ vay tiền để tới đây. Tosia cùng mấy con vật sẽ ở nhà!

Vì những nguyên do sinh lý: tôi bị đau gáy. Justyna matxa hộ. Mọi người bảo: “Hai bà này đồng tính”. Đã vậy thì lúc nào chúng tôi cũng sẽ nắm tay nhau.

Bãi biển Aphrodite. Thứ bắt gặp đầu tiên là một cái cây trơ trụi. Trời lạnh. Cành phất phơ đủ thứ khăn mùi soa, ruy băng, giấy lộn, bao cao su, quần lót, nịt tất phụ nữ, giấy, áo bờ lu, ảnh, giẻ rách, tóc. Nói tóm lại là các thứ của quý. Cô hướng dẫn viên lịch sự giải thích, trên đảo có tục để lại đồ dùng cá nhân của mình ở nơi linh thiêng. Nhờ vậy, điều cầu ước của mình đảm bảo sẽ thành sự thật. Người ta sẽ được Thế lực Tối cao, nữ thần Aphrodite phù hộ.

Chúng tôi không có nịt tất, ruy băng, bao cao su, ảnh, giẻ rách. Justyna đính tấm vé máy bay ghi rõ họ tên và địa chỉ của cô để Aphrodite khỏi nhầm lẫn. Còn tôi viết nguệch ngoạc điều ước của tôi lên một mảnh giấy. Nhưng tôi sẽ không tiết lộ nó đâu.

Bây giờ phải chạy ra bãi biển, kiếm một hòn đá hình trái tim dính bọt biển Pafos. Hòn đá sẽ mang đến tình yêu, sự thành đạt và hạnh phúc v.v… suốt cả năm trời. Justyna tìm những hòn đá nhỏ mang về cho người thân. Tôi quỳ gối bên ba lô và nhét đầy những viên đá cầu may vào đó. Tôi đeo trên vai phải đến vài kilô bãi biển. Tôi rất cần nữ thần Aphrodite ban phúc. Chẳng phải là để cho tôi lại muốn yêu, lạy Chúa tôi, mà là để canh chừng…

Pafos có bến cảng. Nước sâu chỉ muốn chết chìm. Nhìn thấu đáy. Người ở đây lúc nào cũng cười, không hiểu vì sao. Những quán nhậu dựng ngay bên bờ sóng. Những con tôm he. Một anh chàng xuất hiện. Cao lớn. Đen. Trạc ba mươi tuổi. Mắt long lanh, mũi gãy, kính trễ xuống tận mũi. Xanh. Không phải mắt mà là kính. Gã xua chúng tôi vào bàn mình. Chúng tôi có thích đảo Cyprus hay không à? Có chứ. Liệu chúng tôi có nhận lời đi ăn tối cùng gã không, ở đây đẹp quá. Rõ ràng gã định giới thiệu với chúng tôi thứ gì đó. Cả hai. Chúng tôi cười tươi rói. Không tồi!

Sao đây? Chúng mình ở lại chăng? Không, chúng mình không ở lại. Hay là cứ ở lại? – Hai mắt gã sáng lên. Của đáng tội, gã trẻ hơn cả hai chúng tôi thật. Chỉ cần chúng tôi ưng ý… Chúng tôi ăn tôm he, da dẻ mịn nhẵn hơn nhờ vitamin E. Erotyzm – gợi tình! Cảm giác đó vương vất trong không khí, sóng biển vẫn vỗ bờ đều đặn. Chúng tôi thấy ngon miệng không? Tuyệt kinh khủng. Chúng tôi có thể bỏ kính ra, gã muốn nhìn thẳng vào mắt chúng tôi? Được thôi. Cả gã nữa, cũng bỏ kính của mình ra đi. Gã đeo kính trắng, thì đã sao. Gã sẽ bỏ. Tráng miệng thứ gì nào? Cà phê đảo Cyprus. Tên chúng tôi là gì ư? Ồ, tuyệt lắm. Chúng tôi mà thích gặp gã thì tay ba trên giường tuyệt biết bao nhiêu. Đúng vậy không nào?

Tôi mụ mẫm tâm thần. Tôi ngơ ngẩn, Justyna thì nói tỉnh bơ: Chúng tôi sẽ suy nghĩ xem. Gã tên là Pambo và gã sẽ đợi. Không cần làm đẹp ư? Aphrodite phù hộ chóng vánh quá vậy?

Trên xe tham quan người ta xầm xì. Rằng chúng tôi không phải gặp rắc rối như mấy bà lớn tuổi hơn trong đoàn. Những gã đàn ông người Cyprus kia! Đó là những kẻ chuyên làm dịch vụ tình dục ở mọi ngóc ngách! Bọn họ đã quen phục vụ những bà khách sồn sồn từ phương Tây sang! Chúng tôi tiu ngỉu. Như vậy không phải là do cái lúng liếng phi thường trong mắt chúng tôi trở thành thứ bùa mê? Cả sắc đẹp của chúng tôi? Cả cái tuổi đã chín chắn? Và nữ tính trăm phần trăm? Tôi như nghe thấy Aphrodite cất tiếng cười từ xa xăm.

Hôm nay chúng tôi chi tiền cho liệu pháp ôxy. Chúng tôi ra bãi biển. Tôi mặc đồ tắm của Justyna, thế mới gọi là chỗ thân tình chứ, tôi dám chắc không gã đàn ông nào dám cho tôi mượn đồ tắm của mình. Justyna mặc bộ topless. Việc gì thiên hạ cứ phải nhìn chòng chọc như vậy. Ngớ ngẩn cực kỳ luôn. Một gã chạy lại ngồi cạnh chúng tôi.

- Tiếng Ba Lan nghe đáng yêu quá, – gã làm bộ không nhìn đôi vú của Justyna; cô ấy có vú đấy chứ!

- Chúng tôi cũng thấy thế.

Chúng tôi có thể cùng gã tham quan một số nơi.

Chúng tôi không thích đi cùng gã lắm.

Vậy gã có thể gọi điện cho chúng tôi được không, vì gã ở ngay trong khách sạn này. Được thôi.

Gã lịch thiệp rút đi ăn, chúng tôi gọi là gã 07, đó là số phòng của gã. Chúng tôi xuống tắm biển. Chỉ có hai mống, vì nước lạnh. Sau đó chúng tôi lên nằm trên bãi cát. Trời nóng điên.

- Hello, tôi từ Australia đến đây, – một gã người Cyprus trẻ măng nói, – nom bề ngoài tôi thì như vậy thôi. Mẹ tôi là người Cyprus. Bố tôi là người Australia. Tôi có thể mời các chị một ly chứ, không ràng buộc gì đâu. Chỉ để làm quen thôi. – Gã cười. Chúng tôi cười. Chúng tôi không ảo tưởng. Gã nhầm chúng tôi là mấy bà phương Tây.

Chuyến đi núi Troodos. Mọi người cho chúng tôi ra rìa. Một bà cố thuyết phục chúng tôi rằng họ không thành kiến gì đâu. Bà ta có một quả quýt. Ăn xong quả quýt, bà ta nói mình là người có lòng vị tha. Chúng tôi nhận ra chính bà ta là người đã bình phẩm chuyện chúng tôi là một cặp đồng tính, tuy nhiên chúng tôi đang xuống xe rồi. Trên núi, một gã đàn ông nhập bọn với chúng tôi. Có lẽ gã ta nghĩ chúng tôi là khách du lịch phương Tây chăng? Không, gã không nghĩ như vậy. Gã đi một mình, gã đi thế này là để nghỉ ngơi, gã không thích nghỉ chính vụ, tên gã là Hieronim. Gã quyết định nhập bọn với chúng tôi, làm thiểu số bị hà hiếp, vì thực tế là vậy. Gã thuộc trường phái những kẻ yêu đương biến thái mà. Aphrodite cười thét khoái chí. Chúng tôi quyết định không tiếc tình. Tôi và Justyna, chuyện rõ như ban ngày.

Chiều tối ba người chúng tôi tới quán nhậu. Ông chủ quán nhảy bổ ra cửa và cầm chùm chuông lắc inh ỏi. Chúng tôi cũng nhảy lên phấn khích. Phép màu nhiệm buông áo choàng trùm kín chúng tôi. Chủ quán hỏi số phòng của tôi – ông ta sẽ đến. Hieronim bảo:

- Không được làm phiền cô ấy, cô ấy đi với tôi.

Tôi khoan khoái trong lòng. Đã lâu lắm rồi chẳng có ai bênh vực tôi! Quả là một người đàn ông thực thụ, đương nhiên là trong khuôn khổ xác suất đã nói.

Thế nhưng bên bàn bi–a đang diễn ra cuộc họp tối của đám bác sĩ người Anh. Thấy chúng tôi, họ tiến lại và mời cùng uống bia. Chúng tôi gật đầu. Chúng tôi không còn là những phụ nữ đơn độc, vì bên cạnh đã có Hieronim. Có vài tay bác sĩ. Manchester, Wales, Ireland, Anh.

Gã xứ Anh nói với Justyna:

- Em đừng uống với gã Ireland, hắn đồng tính đấy. Uống với anh. Anh không đồng tính.

Gã xứ Wales kể chuyện cô vợ không yêu gã. Quanh gã Scotland, tôi thề, có sương núi đang lan tỏa. Chúng tôi cùng chơi bi–a, uống bia và hút thuốc. Hai chúng tôi đã làm liệu pháp ôxy nhiều đến thế nên tự cho phép mình xả láng lần này.

Cạn cốc bia tiếp theo, Justyna hỏi gã người xứ Anh, anh làm gì ở Cyprus. Gã ta tỏ ra ngạc nhiên, còn Justyna tiếp tục một cách vui vẻ:

- Các vị thích những mái vòm Trung Đông do người Thổ xây dựng chứ gì?

Gã xứ Anh bắt đầu giải thích. Để chuyển hướng, tôi hỏi gã người Ireland, anh có thuộc Quân đội Cộng hòa Ireland hay không? Gã bèn gọi tuần bia mới rồi đáp: “Tôi không thể quên mình là người Anh.” Còn Cyprus? Còn Quân đội Cộng Hòa Ireland? Còn Ấn Độ? Tại sao ở đây giao thông lại theo tay này? Ừ tay này đấy. Họ áp dụng luật thuận tay trái cơ. Chúng tôi hẹn đến ngày mai sẽ giải thích cho họ hành động sai lầm của Korona. Chúng tôi chia tay nhau một cách tình cảm và quyết định thắt chặt tình hữu nghị Anh – Ba lan. Gã người Anh đề nghị Justyna ngày mai nhất định lại đến đây vào đúng giờ này. Gã không mời tôi.

Thì ra Hieronim là một gã đàn ông không nằm trong xác suất. Gã thật dễ thương, tiễn chúng tôi về đến tận phòng, gã hỏi, thỉnh thoảng gã muốn cùng đi với chúng tôi có được không, và bảo gã cũng chơi tennis.

Thôi, hẹn ngày mai.

Buổi tối tôi gọi điện về nhà. Tosia bảo, mẹ không phải kiểm soát con, mọi chuyện đều ổn cả. Chồng Ula chở Tosia và Agata Krzys đến trường. Mấy con nhóc láu cá. Chúng bỏ học đi lang thang suốt, giờ lại phải có người đưa đón, phục dịch.

Justyna khờ dại không đến cuộc hẹn. Cô bảo không quan tâm đến lời của một gã say, mà nhất là một gã người Anh.

Cừu dê. Tôi thích những con cừu dê. Loài này chỉ có ở đảo Cyprus. Nửa dê, nửa cừu. Thế đấy. Phải nói đây là một loài độc nhất vô nhị. Nghĩa là hiếm và chỉ có ở đây. Có điều chúng có tập quán giao phối khá là ngọt ngào. Mỗi năm bọn cừu dê họp bầy một lần, tìm một cây sồi đại thụ lá vàng (cũng hiếm) và bắt đầu cuộc bầu chọn thủ lĩnh một cách rất ư dân chủ. Tôi xin kiến nghị nước ta cũng bầu tổng thống theo cách ấy.

Những con cái chiếm các vị trí tại lễ đài (quanh cây sồi). Không chen lấn. Các con đực lấy đà ra sức húc vào cái thân cây sồi. Con nào ngất xỉu con đó bị loại. Con nào chịu đựng dai nhất sẽ được quyền thết bọn cừu dê cái tiệc quả sồi và trở thành đức ông chồng của từng con cái và là cha của tất cả lũ cừu dê con sinh ra trong tương lai. Các con đực còn lại phải cố rèn luyện sức mạnh và trí thông minh, chớ dại mà húc đầu quá mạnh, để chờ cơ hội vào năm sau. Bọn cừu dê đối với chúng tôi là một niềm vui bất tuyệt.

Tập tục này đã phần nào tác động tới người dân trên hòn đảo này. Ý là tới nam giới. Người Cyprus không nản lòng khi bị từ chối, dù là lần đầu hay lần sau. Họ cố tiếp tục chinh phục và họ làm việc này một cách vui vẻ. Có thể vì vậy mà đàn ông đảo Cyprus, có xác suất ngược lại với đàn ông nước ta, đều vui vẻ, lịch sự, dễ thương, đáng mến, hầu như không để ý đến tuổi tác của con cái chăng? Chúng tôi rất thích đàn ông đảo Cyprus.

Zeno thành Citium – một người khắc kỷ, cha đẻ trường phái khắc kỷ, đã tự vẫn trên đảo Cyprus. Ông đã cố sống theo lý trí và kiềm chế mọi ham muốn. Ông ta đã bất lực dù ở bên nàng Aphrodite.

Chúng tôi quyết định không sống theo lý trí và không kiềm chế ham muốn. Tiếc là Justyna không chịu nghe tôi, trước tiên phải xác minh xem gã người Anh có mặt trong quán nhậu này hay không đã.

Hirek {Tên gọi thân mật của Hieronim} thật tuyệt. Anh chàng cực kỳ dễ thương. Cứ như thể tuyệt nhiên không phải là đàn ông vậy. Tôi sẽ không bảo là tôi thích anh chàng, nói thế thì hơi quá. Chúng tôi chơi tennis. Chiều tối chúng tôi ngồi trong quán ven biển, dùng thịt thăn rán. Cạnh quầy bar, mấy người Hy Lạp đang sắp xếp các nhạc cụ, một chàng Zorba đích thực bắt đầu hát. Tôi rùng mình. Nhưng anh ta tốt giọng.

Hirek nghiêng đầu về phía tôi, nói:

- Không hiểu được anh ta đang hát cái gì, nhưng có thể cảm nhận được, anh ta đang yêu.

Những lời nói đó của Hirek cũng khiến tôi rùng mình. Liệu có còn ai đó sẽ yêu tôi không nhỉ? Trong đời tôi chưa hề gặp gã đàn ông nào có thể cảm nhận một điều gì đó. Nhìn chung, họ cảm nhận rằng họ đang nghĩ, và họ nghĩ rằng họ đang cảm nhận. Tôi không ngạc nhiên khi Shirley Valentine {Nhân vật chính trong bộ phim cùng tên do Anh – Mỹ hợp tác sản xuất năm 1989} tìm lại được thăng bằng ở cái nước Hy Lạp này.

Nào, bây giờ Xanh Lơ cứ việc chống lại tôi đi! Da tôi rám nắng kinh khủng. Nhờ có nước biển mà da tôi đỡ rát. Tôi nhảy cùng Hirek, anh ta ôm tôi – lạy Chúa, đã bao lâu rồi không một người đàn ông nào ôm tôi! Còn anh ta nói rằng, đã lâu lắm rồi không gặp một người đàn bà nào tuyệt vời như tôi.

Tôi cùng Justyna, chúng tôi ngồi trên bãi biển đến tận khuya. Lạy chúa, đẹp làm sao! Sao trời trong sáng treo trên đầu chúng tôi! Ở đây cũng có chòm Lang. Tôi nhận ra nó ngay không chút nhầm lẫn, vì hôm ở làng, Ula có chỉ cho tôi xem, khi chúng tôi từ Wies trở về, đã uống chút rượu. Trời hôm ấy rét, tuyết rơi, chúng tôi đứng bên hàng rào, lạnh cóng, nhất là vì đã gần hai giờ sáng. Ula trỏ lên trời, hỏi: “Cậu có thấy sao Lang không?” Tôi ngẩng đầu – tôi nhìn thấy những ngôi sao, nhưng không biết đâu là chòm Lang cả. Sau nửa giờ tìm kiếm chòm sao trên bầu trời chúng tôi lạnh thấu xương, cho nên Ula lặng lẽ chuồn vào nhà lấy nốt chỗ rượu còn lại để làm nóng người, chừng nào tôi chưa trông thấy chòm Lang.

Chúng tôi uống hết chỗ rượu, đương nhiên khí trời ngay lập tức đổi khác, ấm áp, nhưng vẫn không thấy sao Lang. Lúc này ngón tay Ula lia khắp bầu trời, miệng nói mỗi lúc một thêm sốt ruột: “Ô, đây là đầu, đây là tay, đây là thắt lưng, còn đây là thanh gươm.”

Tôi nhìn mãi, đến nỗi cảm thấy xương cổ như trồi cả ra ngoài mà chẳng thấy thắt lưng hay thanh gươm đâu cả.

- Khỉ thật! – Ula chỉ đôi khi nóng nảy, ví như lúc này chẳng hạn. – Cậu nhìn đi, ngôi sao phía trên ngọn cây bạch dương to nhất là cái đầu, ba ngôi sao nằm ngang là thắt lưng, còn mấy ngôi sao cong xuống dưới là dương v*t!

Thế là tôi nhận ra chòm sao Lang. Giờ đây sao Lang đang lửng lơ trên đầu tôi, cho dù tôi đang ở rất xa nhà! Ngoài biển lấp lánh ánh đèn của những con thuyền. Ngư dân đang câu mực. Sóng biển rầm rì, chúng tôi hoàn toàn đơn độc. Và hương thơm lan tỏa – dẫu đang là ban đêm. Đời đẹp lắm thay.

Mới sáng tinh mơ, Hirek đã gọi điện hỏi tôi có đi chơi tennis không. Một anh chàng ngày càng dễ thương. Nhưng hôm nay tôi không chơi. Tôi và Justyna cùng nhau đi dã ngoại để chiêm ngưỡng cảnh quan đảo Cyprus. Chúng tôi vẫn còn nhớ những lời cảnh báo của bạn bè, đảo Cyprus không an toàn, đầy mafia Nga và dân miền Nam v.v…, nhưng một liều adrenalin sẽ tăng thêm lòng can đảm của chúng tôi. Chúng tôi sẽ thận trọng.

Đến chiều, chúng tôi đã cuốc bộ được mười lăm cây số. Chúng tôi đi dọc bờ biển, bỏ qua hàng loạt khách sạn, đến một vùng bãi biển còn hoàn toàn hoang sơ. Không có lấy nửa bóng người, dù là người ngay. Chúng tôi khỏa thân tắm nắng – sướng sao bằng ở Kurdeczow, đi đến bãi tắm nuy chỉ mất hai cây số thôi!

Bây giờ chúng tôi đã muốn về. Càng nhanh càng tốt. Không muốn cuốc bộ. Chúng tôi ao ước gặp được một người dân bản địa. Tốt nhất là trong xe ô tô. Đáng tiếc là không có ai. Sau hai giờ đồng hồ mới gặp được một người chân tình chỉ cho một nơi cạnh đường quốc lộ, có vẻ như là bến xe. Có một chiếc xe buýt đang đi tới, hay quá, nhưng ngược hướng. Chúng tôi vẫy tay. Có thể anh lái xe cho biết được gì đó về các chuyến xe chạy theo hướng ngược lại.

Chiếc xe buýt đỗ xịch. Lái xe quát:

- Lên xe.

Chúng tôi muốn giải thích cho anh ta, chúng tôi đi chiều ngược lại cơ, nhưng anh ta không hiểu gì cả. Mà anh ta khăng khăng muốn chở chúng tôi! Anh ta đi ngược hướng, thế nhưng sẽ quay lại, hóa ra là như vậy. Xe chuyển bánh. Trong xe, ngoài chúng tôi còn có một ông già và một bà già người Cyprus. Xe chạy, người lái xe quay đầu về phía chúng tôi, mời chúng tôi thuốc lá, tay kia thì mở nhạc, sửa lại ảnh thánh Krzystof, thánh bảo trợ cho những chuyến đi và cánh lái xe, dựng cạnh ảnh Đức Mẹ và Chúa Hài đồng, gần tay lái, lại nghe di động, miệng cười, chân gõ nhịp, tay cầm lái nhưng chốc lát lại ngoái đầu về phía chúng tôi đang ngồi ngay sau lưng anh ta. Chúng tôi thấy hơi e dè.

Tuy vậy xe chạy vẫn khá suôn sẻ. Gặp người quen, anh ta bấm còi inh ỏi để chào, bấm liên tục. Cô hướng dẫn viên du lịch đã cho chúng tôi biết, dân trên đảo Cyprus ai cũng đều quen biết nhau. Vì thế mà hễ đám cưới là phải có tới vài nghìn khách dự. Ai cũng là người quen, hoặc bà con họ hàng, hoặc là người quen của bà con họ hàng. Trên đường đi, chúng tôi được biết hôm nay là sinh nhật anh lái xe, và chúng tôi sẽ tặng cho anh ta món quà cực lớn nếu cho phép anh ta mời đi ăn món mực tươi tại nhà người quen dưới cảng. Chúng tôi rất tiếc phải từ chối. Tiếc đến tận bây giờ.

Buổi tối, Hirek gõ cửa phòng. Anh cành đã thuê xe ô tô và muốn mời chúng tôi đi ăn một bữa tối cho ra bữa tối ở một nơi không có du khách. Anh ta đã không còn là người không quen biết nữa. Justyna bảo tôi hãy đi một mình, cô ta ở nhà đọc sách. Cô ả điên chắc! Tôi không đi đâu một mình cả, dù là với một gã gốc Ba Lan!

Nửa giờ đi xe trong bóng tối, sao trời trên đầu chúng tôi.

- Xin chào! – ông chủ đón chúng tôi bên cửa ra vào. Nhà hàng nom tồi tàn, như một quầy bán sữa thời bao cấp. Nhưng qua kính thấy hải sản xếp đều trong các lớp nước đá: tôm càng to, mực, cá, cua. Bồi bàn chỉ trao đổi với Hirek. Một thói quen dễ chịu.

Một lát sau các món lần lượt được đặt lên bàn: cà chua, dưa chuột, lê tàu, actisô (thì ra actisô không chịu buông tha chúng tôi!), rau xà lách, ô liu, ba đĩa to đựng mực, và hai đĩa to nữa, mỗi đĩa chễm chệ một con cá to tướng.

Hirek xử sự như một dân đảo Cyprus chính gốc. Anh chàng tiếp thức ăn vào đĩa của chúng tôi, và không chỉ vậy, còn xắt từng miếng và đưa tận miệng chúng tôi. Trái tim actisô được chia làm ba, rất ngon. Một buổi tối ngon lành.

- Cẩn thận kẻo xương, em yêu, – Hirek nói với tôi, giọng dịu dàng kinh khủng.

Justyna đá vào chân tôi dưới gầm bàn. Em yêu hả?

Hirek ra đi. Nhưng qua London xong sẽ sang Warszawa, vì anh ta nhận được tin khẩn, phải có mặt ngay lập tức tại công ty. Anh chàng đến chia tay với chúng tôi và hỏi chúng tôi có thể đi dạo ngoài bãi biển với anh ta một lát hay không. Justyna nói, rất cảm ơn, cô ấy cần ra bể bơi ngay đây. Tôi có thể đi được, ra đó có sao đâu. Hirek hẳn không nuốt sống tôi được. Hirek là một người điềm tĩnh, thân thiện. Anh ta bảo mình không có ý áp đặt, nhưng liệu chúng ta có thể tiếp tục tình thân này không. Tôi hỏi, anh biết tuổi tôi không, tôi đã qua một lần đò. Té ra anh ta biết tuổi tôi. Anh ta có xem hộ chiếu của tôi ở phòng lễ tân.

Anh ta xin số điện thoại của tôi. Một lần nữa tôi chúc phúc cho Agnieszka, người đã xoay xở để lắp điện thoại cho tôi.

- Anh sẽ nhớ em, – anh ta nói.

Tôi không biết mình phải làm gì những lúc thế này. Có lẽ tôi đỏ mặt. Lạy Chúa tôi lòng lành vô cùng, tôi là một phụ nữ trưởng thành, có một cô con gái gần như đã trưởng thành!

- Em đừng sợ. Đối với anh, em là người cực kỳ quan trọng. – Tôi nghe thấy sự dịu dàng trong giọng nói của anh ta, tim tôi đập nhanh hơn. – Em là người đàn bà đầu tiên anh thích. Kể từ ngày vợ anh bỏ đi, quả thực anh chưa đi tìm một tình cảm mới nào.

Không, những chuyện như thế này chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết của một nữ nhà văn Anh đã viết đến vài trăm cuốn sách kiểu đó mà thôi. Rồi sau đó anh chàng ôm và hôn tôi một cách tự nhiên. Lạy Chúa!

Tôi lao nhanh về phòng.

- Cậu yêu mất rồi, – Justyna, vốn rất ghét bể bơi và chất clo mà thường chỉ tắm biển, cất lời. Có lẽ cô ta dại dột.

Còn tôi không dại dột.

Buổi tối chúng tôi đi nghe đàn buzuki. Chúng tôi vừa ngồi xuống thì gã người Anh trong đại hội bác sĩ thò đầu vào cửa và ngay lập tức chạy vào bàn. Gã chào Justyna, cứ như thể không có mặt tôi, gã ngồi xuống và hỏi tại sao cô ấy không đến. Justyna đỏ mặt, ha!

- Mấy hôm nay anh đi khắp mọi chỗ ở đây – và tìm em. Mai anh về London rồi. Cho anh số điện thoại của em đi. Cho đi.

Tôi đá chân Justyna dưới gầm bàn. Cô ấy mất gì nào? Không phải thuyết phục nhiều, Justyna đưa danh thiếp cho gã. Gã ta phấn khởi nhảy cẫng lên. Ôi Aphrodite, nàng vĩ đại làm sao!

Tối chúng tôi nằm trên giường. Bụng no căng, chúng tôi không ngủ nổi. Trong phòng sáng trưng, tiếng sóng biển rì rào tràn qua cửa sổ. Tôi hỏi, tại sao lại lánh mặt gã người Anh trong khi hắn dễ thương như vậy.

- Tớ không ảo tưởng, – Justyna nói.

Ngu ngốc, ngu ngốc, ba lần ngu ngốc! Họ là những người đàn ông bình thường trên thế gian này, ngay cả ở lứa tuổi của chúng ta.

Sáng sớm đã có điện thoại từ Balan. Hirek gọi. Tôi có cảm giác mình mới có mười sáu tuổi! Không thể như vậy! Có thể như vậy. Anh ta nhớ.

Ngày phải lên máy bay mỗi lúc một đến gần. Justyna bảo, nỗi sợ bay (Erica Jong) chính là nỗi sợ sex. Ồ, cô ấy mới thông minh chứ. Cứ như Xanh Lơ.

Nhưng mà tôi có sợ sex đâu. Tôi chỉ không dùng đến nó thôi. Lần đầu tôi biết đến khoái cảm là vào tuổi hai mươi, rồi lấy chồng, bây giờ, đã U40 – tôi cũng muốn biết thêm thông tin về chuyện này. Cô ta không phải là một cô bạn thật sự.

Một chiếc xuồng máy lao vào bãi biển. “Fly with us” – tôi nhìn thấy dòng chữ trên thành xuồng.

Tôi sợ sex à? Tôi sẽ chứng minh ngay cho Justyna điều ngược lại!

Tôi đi ra mép nước, vẫy một gã đàn ông:

- Bao nhiêu?

- Mười bảng!

Ô, đừng hòng, dù có là hai mươi đô cũng không ngăn được tôi. Cô ả sẽ thấy. Tôi sẽ xóa sạch nỗi sợ bay này cho mà xem. Họ đưa tôi lên xuồng. Mặc phao cứu sinh. Thắt đai. Tôi phải bay lên không trung thật nhẹ nhàng. Tôi không muốn!!! Quá muộn mất rồi! Họ dùng các vòng đeo móc tôi vào dù. Tôi van xin, không bay đâu!

Lạy Chúa, xin tha cho con mọi tội lỗi, thôi thì mặc Jola với cái gã đang chung sống với cô ả hạnh phúc tốt lành, không bị đậu mùa, không bị rỗ mặt! Thôi thì ai đó hãy nuôi nấng Tosia! Tôi thề chỉ cần còn sống, thì không bao giờ, mãi mãi không bao giờ tôi còn quát mắng nó nữa! Hirek, anh là kỷ niệm tốt đẹp cuối cùng của em!

… Tôi đang bay này. Thậm chí tôi không thấy là mình đang trong không trung. Không phải tôi đang lao lên cao, mà chỉ là biển và tất thảy mọi thứ chung quanh đang lao xuống dưới. Chiếc xuống mỗi lúc một bé xíu, cả bãi biển, cả Justyna cũng vậy. Mẹ ơi, nhìn từ trên cao thì nó thế nào ư? Kỳ diệu, tuyệt vời, hết xảy! Tôi nắm chặt dây chão và hét lên:

- Lạy Chúa, con đang bay! Con đang bay! Con đang bay!

Chừng như Chúa không nghe thấy. Như thế có phải là tôi không sợ sex không nhỉ?

Tôi rát cả họng. Chúng tôi để toàn bộ chỗ xúp lại cho Robert. Tất cả bốn mươi gói của Justyna và hai mươi tám gói của tôi. Chúng tôi đang ngồi trong máy bay rồi, tôi nắm tay Justyna. Máy bay thì khác hẳn. Vì cái dù bay theo chiếc xuồng máy từ độ cao một trăm mét hoặc bao nhiêu đó chưa là cái đinh gì.

Thì ra tôi có tới mười bảy kilô đá. Tôi mang về đất nước mười bảy kilô đá đảo Cyprus.