Xin Chào, Chàng Trai Của Tôi

Chương 10




Nửa đêm, tôi cảm thấy cả người nóng bủn rủn, cổ họng nóng như uống lửa vậy, tôi biết ngay là không ổn.

Cả người không còn sức lực gì, tôi nằm trên giường hừ hừ vài tiếng, bọn nó ngủ say như chết, không đứa nào thèm để ý đến tôi.

Tôi chỉ phải kêu Điền Lan nằm giường kế bên.

Điền Lan…Điền Lan…

Điền Lan “Xoạt” một tiếng ngồi dậy.

Tôi tiếp tục rên rỉ, Điền Lan…Điền Lan…

Nó nghe ra giọng tôi rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nó nói, chị hai ơi, nửa đêm mà làm trò này thì sẽ xảy ra án mạng đó.

Tôi yếu ớt nói, tao cũng sắp chết rồi đây.

Điền Lan nghe thấy không ổn, đi tới sờ trán tôi, kêu một câu, úi mẹ con ơi!

Nó bật đèn lên, mấy đứa khác cũng tỉnh.

Có đứa hỏi chuyện gì vậy, Điền Lan nói, Giang Văn bị sốt, đầu nóng rực.

Tôi nghe thấy Điền Lan tự gọi điện thoại cho Tần Khoa, tôi nghĩ, lát nữa Tần Khoa sẽ tới, tôi phải đi xuống.

Bọn nó thấy tôi ngồi dậy, chạy lại giúp tôi mặc áo khoác.

Tôi đứng lên, lung lay lắc lắc muốn đi ra ngoài.

Điền Lan giữ chặt tôi lại nói, mày đi đâu vậy?

Tôi nói, không phải Tần Khoa sẽ đến sao, tao đi xuống.

Điền Lan kéo tay tôi nói, nóng quá hồ đồ luôn rồi, chồng mày sẽ đi lên đây, mày ở đây đợi đi.

Tôi nói, tao rất tỉnh táo, tao chỉ muốn xuống dưới lầu đợi anh ấy thôi.

Điền Lan nói, mày ngoan ngoãn ngồi đây đợi đi.

Tôi ngả đầu tựa vào lan can giường, nghĩ rằng lúc này làm to chuyện rồi, làm tới bệnh viện luôn.

Một đứa bạn cùng phòng đưa một ly nước cho tôi, tôi uống một ngụm, muốn thuận miệng đùa một chút, nóng quá, có đá không.

Điền Lan dùng giọng điệu chân thành tha thiết đề nghị, ở đây không có đá, siêu thị có, chừng nào Tần Khoa tới mày kêu hắn đi mua đá đi, mày còn có thể nói mày muốn ăn kem.

Tôi không nói gì, tinh vi, tưởng tao sốt tới mức hồ đồ à, muốn tao bị Tần Khoa mắng đúng không.

Một lát sau cửa bị đẩy ra, tôi híp mắt nhìn, khuôn mặt trắng nhỏ lâu rồi chưa thấy nha.

Tôi ngồi ở đó không nói gì cũng không hề động đậy, Tần Khoa đi tới, ngồi xổm cạnh giường, sau đó đặt tay lên trán tôi.

Trên mặt tôi không biểu hiện gì, nhưng trong lòng thì đang nhảy nhót dữ dội, anh ấy sờ mình, anh ấy sờ mình, giận nhau nhiều ngày như vậy rồi rốt cuộc anh ấy cũng sờ mình!

Con gái, đúng là nên ác độc với bản thân một chút. Cơn sốt này, rất có giá trị!

Tần Khoa muốn lấy tay về, tôi nghĩ nên giả vờ trông như bị sốt tới mức hồ đồ luôn, vì vậy liền bĩu môi đè chặt tay hắn lên trán.

Hắn liếc nhìn tôi một cái, quay đầu hỏi Điền Lan, bắt đầu sốt từ khi nào.

Điền Lan nói, vừa mới phát hiện, có lẽ cũng được một lát rồi.

Tần Khoa lại muốn lấy tay về, tôi lại dùng sức đè lại.

Hắn nói với tôi, nghe lời, bây giờ bọn mình đi bệnh viện.

Tôi bĩu môi thả hắn ra.

Hắn đứng dậy, Điền Lan đưa bệnh án cho hắn hỏi, có cần mình đi với hai người không?

Tần Khoa nói, không cần, mình đi một mình.

Hắn lại ngồi xổm xuống, nói với tôi, em tự đi được không?

Tôi đứng lên nghiêng ngả lảo đảo, đây không phải là giả vờ, tay chân tôi nhũn ra thật.

Tần Khoa quay lưng lại nói với tôi, ngồi lên đi, anh cõng em.

Cả người tôi nhào về phía trước, ghé lên lưng hắn, trượt một chút, tôi lại lung lay tứ chi leo lên trên.

Hắn nói, vòng tay ôm anh đi.

Tôi nghe lời lấy tay ôm cổ Tần Khoa, hắn cõng tôi đi ra ngoài.

Lúc này tôi mới thấy bà cô quản lý ký túc xá đứng ngoài cửa.

Cô ơi cô à, cô đừng trừng con, con cũng đâu có muốn nửa đêm bị sốt đánh thức cô đâu.

Tôi nghiêng mặt dán trên lưng Tần Khoa, có thể nghe được tiếng thở của hắn.

Tôi nói, Trư Bát Giới cõng vợ.

Hắn nói, sốt choáng váng rồi còn nói hươu nói vượn.

Tôi không nói gì, để hắn biết tôi sốt choáng váng luôn mới tốt.

Tôi chậm rãi cọ cọ mặt trên lưng hắn, mấy ngày nay nhớ hắn muốn chết, rốt cuộc bây giờ cũng được chạm vào người thật.

Tần Khoa bắt xe rồi đặt tôi xuống, tôi vừa định tự chui vào thì hắn lại ôm tôi ngồi vào xe.

Tần Khoa nói, sư phụ, làm phiền đi nhanh một chút.

Tôi cười nói, vừa mới nói anh là Trư Bát Giới là anh gọi sư phụ ngay.

Vừa cười một cái, khí thổi qua, tôi liền cảm giác như bị hai cha con Ngưu Ma Vương và Hồng Hài Nhi cùng bám vào, xúc giác ở mũi được phóng đại, ngửa mặt lên trời là có thể phun ra hai luồng lửa.

Tần Khoa liếc nhìn tôi một cái không thèm để ý, không đáng chấp nhặt với người sốt hồ đồ như tôi.

Lái xe nói, bạn gái bị bệnh?

Tần Khoa nói, dạ, sốt cao.

Lái xe nói, ừ, để chú đi nhanh chút.

Vốn Tần Khoa để tôi dựa vào vai hắn, nhưng đầu tôi xích dần, lại lăn lăn, liền lăn vào lòng hắn, tôi thừa thế nằm vào lòng hắn luôn.

Hắn cũng không cản tôi, mặc tôi làm gì thì làm, còn dùng một bàn tay vòng lại đề phòng tôi lăn xuống, ai bảo tôi là người sốt hồ đồ làm chi.

Trong bóng đêm, móng vuốt của tôi vừa tìm được bàn tay hắn một cái liền vuốt ve một hồi.

Hắn vẫn mặc kệ tôi, há há, ai bảo tôi là người sốt hồ đồ làm chi.

Tôi thấy vậy liền to gan hơn, dùng khuôn mặt nóng đỏ bừng kia cọ cọ khuôn mặt trắng lạnh băng của hắn.

Chưa kịp cọ hai cái, Tần Khoa liền kéo tôi ra, cúi đầu nhìn tôi.

Ôi má ơi, vị này đúng là hỏa nhãn kim tinh nha, tôi vội vàng nhắm mắt lại vừa hừ hừ vừa kêu nóng.

Tần Khoa để tôi dựa vào lòng hắn, tôi không dám sàm sỡ nữa, cũng không có sức lực đâu mà làm, liền như vậy an an phận phận dựa vào lòng hắn.

Trong vòng hai tháng ngắn ngủi lại đi thăm bệnh viện đa khoa này hai lần, đúng là không biết nên nói là hữu duyên hay là nghiệp chướng.

Đăng ký, chẩn đoán, thử máu, kiểm tra da, tiêm.

Lần này xem như đục vài lỗ trên người tôi.

Điều khiến tôi khó hiểu nhất là, bác sĩ kê cho tôi là truyền dịch, nhưng trước khi truyền dịch lại tiêm mông một mũi.

Đặc điểm lớn nhất của tiêm ngay mông chính là trong một thời gian ngắn có thể gây cho bạn sự đau đớn không gì sánh nổi, tôi thà truyền dịch thêm mười bình còn hơn tiêm cái này.

Tôi ngồi trước mặt bác sĩ tội nghiệp nói, cháu không muốn tiêm ngay mông, cháu không tiêm, xin bác.

Bác sĩ nói, lớn như vậy rồi sao còn sợ tiêm? Cô đang sốt cao, trước khi truyền nước biển phải tiêm mũi này để giải nhiệt giảm đau.

Tôi còn muốn nhõng nhẽo năn nỉ, Tần Khoa nghiêm mặt mắng tôi, việc này em còn cò kè mặc cả, em tưởng đây là giỡn chơi à?

Em là người bị sốt đó nha, sao anh hung dữ với em vậy?

Cuối cùng tôi vẫn bĩu môi ngồi lên bàn tiêm, y tá tiêm cho tôi đeo khẩu trang lắc lắc ống tiêm dùng giọng điệu lỗ mãng nói, cởi quần ra.

Tôi từ từ tà tà kéo quần xuống một chút, cả người đều treo lên người Tần Khoa, chỉ gác chút xíu trống trơn kia lên bàn tiêm.

Rất giống miếng thịt ba chỉ trên thớt.

Y tá bôi cồn i ốt, vừa không kiên nhẫn nói “Thả lỏng thả lỏng, mông thả lỏng” vừa hung hăng đâm kim tiêm vào mông tôi.

Đau quá! Hung tàn, rất hung tàn.

Y tá đứng sau lưng tôi cà lơ phất phơ nói, được rồi, tiêm xong rồi. Tôi rưng rưng kéo quần lên, bên mông bị chích tê rần.

Tiêm mũi này xong thì phải tới phòng bên cạnh truyền dịch.

Mặc dù y tá ở đây vô cùng hung dữ, nhưng phương tiện lại rất thoải mái, còn cung cấp giường ngủ.

Trên giá treo bình dịch, Tần Khoa kéo chăn đắp lên người tôi kêu tôi chợp mắt một chút.

Tôi nhắm mắt lại nằm trên giường ngủ, mặc sức tưởng tượng cảnh mình và Tần Khoa làm hòa.

Đầu tôi vốn chỉ là một cái đầu cháo loãng, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện thì ra càng suy nghĩ nó càng kết hồ, suy nghĩ một chút liền ngủ quên.

Khi tỉnh lại, trời đã sáng, dịch đã truyền xong từ đời nào, đầu không choáng váng nữa, người cũng không nóng, cơn sốt này tới nhanh đi cũng nhanh.

Tôi theo bản năng tìm Tần Khoa, thấy hắn đang gối đầu lên cánh tay nằm cạnh giường ngủ.

Tôi có chút áy náy, đều tại tôi nên Tần Khoa mới thảm như vậy, nửa đêm nửa hôm chạy lên chạy xuống không được nghỉ ngơi.

Tôi nói với chính mình không quan trọng không quan trọng, đợi tới khi tôi với hắn làm lành rồi, tôi sẽ bồi thường cho hắn.

Tôi ngồi dậy, nhưng vừa cúi xuống mặt hắn, Tần Khoa liền tỉnh.

Hắn vừa tỉnh ngủ, ánh mắt mông mông lung lung, trên mặt còn hằn vài dấu.

Có lẽ là thấy mặt tôi áp sát quá, hắn rõ ràng có động tác nghiêng ra đằng sau, thấy rõ là tôi mới cau mày nói, em tỉnh rồi à.

Sau đó đứng dậy sờ trán tôi.

Tôi nói, hạ sốt rồi.

Hắn nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, rút tay về nói, tiêm xong sáng hạ sốt là bình thường, nhưng chiều có thể sẽ bị sốt lại,vì vậy không được ngừng tiêm và uống thuốc.

Tay hắn đặt lên trên giường, tôi cười hì hì đặt tay mình lên.

Hắn rút tay ra, tôi lại đè lên.

Hắn lại rút tay ra, tôi lại đè lên nắm chặt.

Tần Khoa linh hoạt tránh được, sau đó ngồi lên ghế dựa nói bâng quơ, nếu em còn muốn nghỉ ngơi thì nằm đó một lát nữa đi, nghỉ ngơi đủ rồi thì tụi mình đi về.

Tôi học hắn, ôm cánh tay, rung đùi đắc ý, chậc chậc chậc, hôm qua còn sốt ruột cõng em chạy lên chạy xuống, sau khi em ngủ còn không ngừng dùng tay sờ trán em xem hạ sốt chưa, sao trời vừa sáng lại xoay như chong chóng thế này.

Hắn nhìn tôi không nói chuyện, sau một lúc lâu mới thong thả nói, xem ra tối qua em rất tỉnh táo nha.

Nhìn vẻ mặt của hắn, tôi biết ngay là hắn đang ám chỉ hành động “Sốt xong làm bậy” của tôi.

Tôi không thèm để ý mấy chuyện linh tinh đó, mà nhìn vào hắn nói, Tần Khoa, bọn mình làm lành đi.

Tôi nghịch băng dính kim truyền dịch trên mu bàn tay tiếp tục nói, hôm bữa Lí Minh Vũ nói hết với em rồi, em biết là em hiểu lầm anh vu tội cậu ấy thích em. Ừm, à ờ, ý em là, em đã biết ngọn nguồn mọi chuyện.

Đi tới bước này rồi, vấn đề này không thể kéo dài nữa, chỉ có thể nói ra.

Tần Khoa nghéo miệng nói, xem ra cậu ta cuối cùng cũng thổ lộ với em?

Cái tên này, sao không chịu nghe vào trọng tâm gì hết vậy.

Tôi nói, ừ, nhưng em đã nghiêm khắc trực tiếp cự tuyệt cậu ấy, em và cậu ấy tuyệt đối không có khả năng! Trong lòng em chỉ có anh không có cậu ấy!

Những câu này tôi nói vô cùng trang nghiêm.

Khóe miệng hơi nhếch lên của Tần Khoa rốt cuộc cũng biến thành một nụ cười hiền hòa, hắn nói, bây giờ em đã biết tại sao anh lại không khách khí với cậu ta? Cũng hiểu được tại sao anh lại ngăn cản bọn em làm “Bạn bè bình thường”? Cũng hiểu rõ tại sao anh nói đó không phải là hiểu lầm mà là điểm mấu chốt?

Tôi gật đầu liên tục, Tần Khoa tiếp tục mỉm cười nói, bây giờ thì em biết em sai rồi đúng không?

Tôi gật đầu.

Hắn nói, sau này còn không nghe lời anh nữa không?

Tôi lắc đầu.

Hắn cười dịu dàng nói, ngoan.

Mặc dù làm lành tôi rất vui vẻ, nhưng mà vui vẻ một hồi tôi lại vô cùng bất đắc dĩ nghĩ, hồi trước vì tránh tình huống mất chủ quyền này mà tôi phải vắt hết óc mới nghĩ tới phương pháp giả bệnh “tốt” như vậy. Hay ghê, bệnh thì bệnh sống đi chết lại, cứ như đi một vòng lớn nhưng vẫn không tránh được kết cục xấu.

Giống như Tôn Ngộ Không làm cách nào cũng trốn không thoát bàn tay của Phật Tổ Như Lai.

Ai, có câu thơ nói rất đúng về tôi – Tâm cao hơn trời, mệnh bạc như giấy.