Xin Chào, Chàng Trai Trẻ

Chương 46




Edit: Sun520

Cẩn Ngôn cảm thấy, trên thế giới này có lẽ cô là cô dâu bi kịch nhất, không hiểu tại sao mình đã đính hôn rồi, muốn thoái hôn, có trăm miệng cũng không thể bào chữa, nghiêm trọng hơn chính là, nếu như cô nói, có lẽ người thứ nhất muốn diệt cô, chính là mẹ của cô.

Gặp phải một người mẹ không thể chờ đợi đá con gái ra khỏi cửa, cô có thể có cách nào chứ.

Giọng nói của mẹ Hạnh đầu bên kia vẫn vui mừng, Cẩn Ngôn đáp lại đôi câu rồi cúp điện thoại, sau khi rời khỏi thì phát hiện Lăng Minh vẫn còn quỳ gối trên bàn phím, nghiêng đầu, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.

“Bà xã đại nhân...... Mời em trừng phạt anh vì đã mình tự quyết định đi......”

Cẩn Ngôn ngồi xuống ghế sofa khoát khoát tay, Lăng Minh có chút kinh ngạc: “Em không phạt anh? Bỏ qua cho anh như vậy hả?”

Ngay cả một chút sức sống cũng cảm thấy phiền phức, thở dài một cái, Cẩn Ngôn nói: “Dù sao gạo sống cũng đã nấu thành cơm rồi, em cần gì phải đi lãng phí tinh thần để làm khổ mình chứ, chẳng lẽ có thể hủy bỏ lễ đính hôn sao, không chừng có lúc nào đấy anh lại trả thù.”

Nghe cô nói như vậy, Lăng Minh vui vẻ vứt bỏ bàn gõ, nhảy lên trên ghế sa lon, ôm lấy cô hung hăng hôn một cái.

“Anh bảo đảm...... Đính hôn với anh, tuyệt đối sẽ không để cho em không vui......” Cậu dừng một chút, giọng nói âm trầm một chút: “Cẩn Ngôn, không phải em không biết tình cảnh này, đã xuất hiện hiện bao nhiêu lần trong trong giấc mơ của anh, những lời này của em, làm cho anh thật sự có cảm giác không thật...... Cẩn Ngôn......”

Cô chưa bao giờ nghĩ tới Lăng Minh lại như vậy.

Nếu quyết định đính hôn trước, sẽ chuẩn bị thật nhiều thứ, hôn lễ, địa điểm, khách mời, người thứ nhất nên thông báo, chính là Lăng Đào.

Tình hình của Lăng Đào cũng không tốt hơn so với tưởng tượng của bọn họ, mặc dù lúc nghe được có chút giật mình, nhưng trong nháy mắt cũng đã bình tĩnh lại, chỉ là giọng nói có mấy phần cảm xúc lẫn lộn: “Lăng Minh, sao con vội vã như vậy, có phải bởi vì cha hay không, có phải con không tin tưởng người cha này hay không......” Sắc mặt của ông, lộ ra mấy phần đau buồn.

“Cha, cha nghĩ quá nhiều rồi......” Lăng Minh nhíu nhíu mày, giải thích: “Đính hôn là ý của con và Cẩn Ngôn, không liên quan đến bất kỳ ai...... Hơn nữa cũng không liên quan đến cha, nhưng mà chúng con vẫn hi vọng, cha có thể đến dự lễ đính hôn lễ của chúng con......”

Nghe cậu nói như vậy, Lăng Đào đành phải gật đầu và nói: “Nếu đã như vậy, cha đành phải chúc phúc các con, con hãy yên tâm đi, cha sẽ có mặt trong buổi lễ đính hôn, nếu cha đồng ý với con, thì cha sẽ đến đến.” Sau khi nói xong lời này, Lăng Đào còn hỏi bọn họ có cần giúp một tay hay không, Lăng Minh lắc đầu một cái, chỉ bảo quản gia đưa danh sách họ hàng cho cậu, còn lại, hai người bọn họ tự mình có thể làm được.

Lăng Minh quyết tâm muốn làm lễ đính hôn này thật lớn, mọi việc tự thân tự lực, Cẩn Ngôn hỏi cậu có cần giúp một tay hay không, cậu nói không cần, nhìn cậu vội tới vội đi, thời gian ăn cơm buổi trưa luôn có điện thoại gọi đến, lúc đó Cẩn Ngôn còn ngồi không yên. Tuy nói đính hôn là chuyện lén lút mà Lăng Minh có được, nhưng rốt cuộc cô vẫn đồng ý, huống chi cô là nhân vật chính, cũng coi là một ngày quan trọng, cho nên, không giúp một tay, cô cảm thấy thật sự có lỗi với mình, cũng có lỗi với Lăng Minh.

Hai người bận rộn một khoảng thời gian, rốt cuộc nên chuẩn bị, đều đã chuẩn bị rất tốt.

Buổi sáng lúc Cẩn Ngôn bị Lăng Minh lay tỉnh, tối ngày hôm qua tăng ca hơi khuya, cô còn chưa ngủ đủ đấy: “Làm gì vậy.....”

“Hôm nay đi thử áo cưới......”

“A, thử áo cưới......” Cẩn Ngôn lặp lại một câu, kéo chăn che đầu.

Lăng Minh chờ một lúc lâu bên giường mà cô vẫn không dậy, nên lông mày chau lại, ra phòng bếp mở ra tủ lạnh, lấy một cục đá trong tầng đông ra.

“Cẩn Ngôn, có dậy hay không......”

Cô vẫn không dậy.

Lăng Minh vén áo ngủ của cô lên bỏ cục đá vào.

Thành công đánh thức người nào đó.

Quá trình thử áo cưới coi như thuận lợi, vốn là đặt áo cưới, thử cũng chỉ là xem các chi tiết lớn nhỏ, Lăng Minh nhìn Cẩn Ngôn bởi vì chuyện dậy sớm mà mặt nhăn nhó, cho nên phần lớn cũng không dám trêu chọc.

Mua áo cưới, địa đểm đính hôn, cô dâu chú rễ đã có, mọi việc sẵn sàng, chỉ cần chờ ngày đó đến thôi.

Ngày đính hôn ông trời rất nể mặt, trời nắng, vốn là đầu xuân, nên có chút lạnh, nhưng mà mặt trời vừa lên, nhiệt độ đã vừa phải, lễ đính hôn được tổ chức ở một nhà hội sở, khắp nơi đều là bong bóng màu hồng và hoa hồng.

Mẹ Hạnh nắm tay Cẩn Ngôn, có chút kích động, cũng có chút cảm khái.

Cẩn Ngôn nắm lại tay của mẹ, tầm mắt từ đàng xa thu hồi lại, Lăng Đào là cha của Lăng Minh, dù sao đi nữa, cha mẹ hai bên cũng phải gặp mặt.

Lúc đầu Cẩn Ngôn nói với mẹ Hạnh cũng không đồng ý, bà còn nhớ rõ ngày đó Lăng Đào gây khó khăn thì sao, không khỏi có chút tức giận, sắc mặt cũng không phải là quá tốt.

“Mẹ, dù sao đó cũng là cha của Lăng Minh, nể tình con...... Qua chào hỏi với ông ấy đi......” Cẩn Ngôn nhẹ giọng khuyên nhủ, cô là con gái của mẹ, dĩ nhiên cô hiểu rõ tính tình của bà, có lúc cố chấp, tám con trâu cũng kéo không được, hơn nữa, mẹ Hạnh còn là một người phụ nữ, mà phụ nữ đều là hẹp hòi lại mang thù.

“Không đi.” Mẹ Hạnh lắc đầu một cái: “Mẹ tới tham gia lễ đính hôn của con và Lăng Minh, cũng không phải là đặc biệt tới hòa hảo với anh ta, Lăng Minh, con nói đúng không?”

Lăng Minh đang một bên chơi đùa với bộ lễ phục của Cẩn Ngôn, đột nhiên nghe thấy mẹ Hạnh chuyển đến trên người của cậu, có thấy Lăng Đào hay không, thật ra thì Lăng Minh cũng không quan tâm, có lẽ cậu là một người con trai ích kỉ, nhưng người nào đối tốt với cậu, cậu sẽ đối xử tốt lại, còn cha của cậu ư, có thể không trở mặt thì không trở mặt, bức xé cũng không cần phải quá coi trọng, cho nên, nếu mẹ Hạnh không muốn hòa hảo, vậy thì bất hòa cũng tốt.

“Tùy ý.....”

May mà Cẩn Ngôn không bị cậu làm cho tức chết, có hình dạng này đã không nể mặt cha của mình sao? Uy hiếp buổi tối sẽ không cho phép cậu lên giường, lúc này Lăng Minh mới điều chỉnh sắc mặt, vừa kéo mẹ Hạnh vừa nói: “Mẹ, có phải mẹ vẫn còn tức cha của con hay không, có phải còn cảm thấy chuyện ngày đó rất tức giận hay không, có phải vẫn còn vì thái độ của cha con đối với Cẩn Ngôn mà cảm thấy như mắc xương trong cổ họng hay không......”

Mắt mẹ Hạnh sáng lên, Lăng Minh lại hiểu bà như vậy.

“Thật ra thì mẹ muốn nói cũng được, nhưng mà có cách tốt hơn, khiến cho cha con xin lỗi mẹ, nhưng nếu như mẹ không qua đó, có lẽ cha của con vẫn còn vui mừng ở trong lòng đấy...... Nếu như mẹ đi qua, nói với ông ấy...... Phải không...... Người một nhà cũng không có gì không tiện mở miệng, đúng không, mấu chốt là, con đứng về phía mẹ, đúng không......”

“Cho nên, mẹ đi sang muốn một lời xin lỗi là đúng......” Mẹ Hạnh gật đầu rút ra kết luận này.

Mẹ Hạnh cười đi về phía Lăng Đào, Cẩn Ngôn kéo Lăng Minh lại, nói: “Như vậy có thể không tốt lắm hay không, Lăng...... Em là nói cha, dù thế nào cũng phải cần mặt mũi, trước mặt nhiều người mẹ bảo cha nói xin lỗi như vậy, không phải là để cho cha không xuống đài được sao?”

“Không có chuyện gì.” Lăng Minh vỗ vỗ tay của cô: “Chẳng lẽ em cảm thấy cha không nên lại gần mẹ, nhận lỗi với mẹ sao?”

“Không phải là không muốn.” Cẩn Ngôn nói: “Mà là tính tình của cha...... Hơn nữa, đã là người một nhà, có một số việc, trong lòng mọi người hiểu là được......”

Lăng Minh trừng mắt nhìn cô, lôi kéo tay của cô qua một bên: “Còn nhớ rõ lúc đầu tại sao anh gọi em là gì hay không, em thật sự là Thánh mẫu mà.”

Cẩn Ngôn im lặng, cô chỉ cảm thấy gia hòa vạn sự hưng, mọi việc, không nên ép quá mức, một ít đối nhân xử thế này, đại khái là Lăng Minh thật sự xem nhẹ việc này hơn so với cô.

“Thông gia......” Mẹ Hạnh cười đi tới, lấy hai ly rượu từ trên tay phục vụ, đưa một chén cho Lăng Đào: “Không ngờ mới có mấy ngày mà chúng ta lại gặp mặt.”

Lăng Đào đang trò chuyện với mấy trên thương trường, vừa thấy mẹ Hạnh, nhíu nhíu mày, lại nhìn thấy mẹ Hạnh đưa tới một ly rượu trong không trung, cho nên đưa tay ra tiếp nhận.

“Xin chào......”

Mẹ Hạnh mỉm cười: “Tôi không phải quá tốt, vẫn còn tức......” Thấy ánh mắt Lăng Đào ảm ảm, mẹ Hạnh tiếp tục nói: “Trước đây không lâu, có người nói tôi không biết dạy con gái, còn có người nói con gái của tôi là gà mái vọng tưởng biến thành Phượng Hoàng, còn có người muốn bản thân tôi nếm thử một chút quả đắng, còn có người......”

“Người kia là ai vậy, khi dễ thông gia của Lăng tổng như vậy......” Bên cạnh là giọng nói vui sướng khi thấy người gặp họa.

Mẹ Hạnh giương mắt nhìn một chút, là một tên mập, cũng không quen.

“Người đó là ai vậy......” Người nọ vẫn còn hỏi.

Mẹ Hạnh dừng một chút, không muốn nói nữa, bà cũng không phải muốn tìm Lăng Đào gây phiền phức, làm sao bà nhìn không ra người bên cạnh có chút hả hê muốn xem kịch vui chứ, cho nên lúc này, bà không muốn tiếp tục ý tứ rồi......

“Người đó, chính là Lăng tổng......” Người nọ mở miệng cười nói, còn nói: “Lăng tổng, đây là anh không đúng nha, những năm này, hôn nhân tự do, cái gì cũng không là vấn đề, làm sao anh có thể lấy môn đăng hộ đối đi yêu cầu người trẻ tuổi bây giờ chứ, còn nói những lời này, thật sự là không nên, giống như bình thường, tôi đã làm chuyện gì có lỗi với phụ nữ, thì đều phải nói xin lỗi đấy......”

Lăng Đào nắm ly rượu tay thật chặt, ngược lại vẻ mặt không nhìn ra cái gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Thông gia, ngày đó thái độ của tôi có chút vấn đề, tôi dùng ly rượu nói tiếng xin lỗi với bà......”

Bên cạnh vây quanh nhiều người như vậy, mẹ Hạnh cảm thấy lúng túng, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch: “Chuyện đều đi qua rồi, nếu đã qua, cũng đừng nhắc lại.”

Lăng Đào cười gật đầu, mẹ Hạnh xoay người rời đi.

Người chung quanh dần dần tản đi, nhưng không có hoàn toàn rời đi, người mập mạp kia vẫn ở đây, vẫn giơ một ly rượu, giọng nói vẫn vui sướng khi thấy người gặp họa.

“Đó không phải là Nhiễm tổng ư, anh ta cũng tới, mặc dù hơi trễ, nhưng cũng thật là nể tình, xem ra Hạnh Cẩn Ngôn thật sự không phải một phụ nữ đơn giản đâu, cũ mới đểu vui vẻ, cô ấy đều có thể xử lý được tốt như vậy, nhìn đi, Hạnh Cẩn Ngôn còn ôm anh ta nữa chứ, không biết trong lòng Lăng Minh có cảm giác chua hay không, có lẽ, anh ta cảm thấy cái mũ nhuộm thành màu xanh lá cây cũng rất đẹp mắt...... Ha ha......”

Mắt Lăng Đào rũ xuống dần dần mang theo sự lạnh lẽo.