Xin Chào, Em Gái!

Chương 27: Gia đình cấm đoán




Xin dành tặng chap này cho bạn thylinhPhan613 - là người vote thứ 200 ☆☆☆

Bên cạnh đó cũng cảm ơn các bạn khác đã luôn ủng hộ truyện của tớ nhé! ♡

Ở nhà An..

- Con đang quen con nhỏ nào hả?

Ba An ngồi chễm chệ trên chiếc sofa đắt tiền, nghiêm giọng hỏi.

- Vâng.

- Con còn nhỏ, lo mà học đi. Tụi bây yêu đương sớm quá.

- Con nghĩ có hôn ước mới đáng lo ngại, chứ có tình cảm không thì sợ cái gì?

- Hừ! - Nhận ra con trai đang nói móc mình, mặt ông Minh đen lại - Thì ra cũng vì con ranh này mà mày cãi cha cãi mẹ đây?

- Chắc vậy ạ. Vì con nhỏ đó mà con mới dám đứng lên bênh vực lẽ phải.

- Ý mày nói tao là gian tà lưu manh à? - Ông gầm gừ

- Ba hiểu sao thì chính là vậy đó.

- Mày! Cũng vì thứ đó mà mày hại bé Vy phải ra tòa đây hả?

- Nếu không làm sai thì mắc gì phải sợ ra tòa hả ba? Chính nghĩa luôn thắng, con tin vậy. Con mệt rồi, con lên phòng trước.

An nói rồi quay lưng bỏ đi. Mặt ông Minh dần đỏ lên vì giận dữ. Vợ ông vẫn chăm chú nhìn theo con trai, thở dài.

- An, ngủ chưa con?

Nghe tiếng mẹ gọi ngoài cửa, An vội vàng mở khóa.

- Dạ chưa mẹ.

- Có người yêu mà không báo mẹ một tiếng nhỉ?

- Hề hề - An cười - Tại mẹ không hỏi mà.

- Nó học lớp mấy? Hay bằng tuổi con?

- Năm nay sắp lên 11. Em của thằng Duy.

- Ừa, thích thì thích vậy thôi nha, cho em nó học nữa. Khi nào lên đại học rồi thì mẹ không cấm cản gì hết. Chứ giờ con bé còn nhỏ mà.

- Dạ, con biết rồi.

- Mà mẹ bảo, con ráng nhịn ba con một chút. Con cũng biết ba con nóng tính thế nào mà. Một điều nhịn chín điều lành, chứ hai ba con cãi nhau riết nhà mình không có một phút giây vui vẻ nữa.

An nhìn mẹ. Sự thay đổi trên khuôn mặt bà từ lâu cậu đã không còn để ý nữa rồi. Vết chân chim in đầy nơi khóe mắt, quầng thâm cũng xuất hiện ngày một nhiều. Cậu ậm ừ:

- Vâng, con biết rồi.

Mẹ An nhìn con trai cười hiền. An từ nhỏ đã ham chơi, lại đam mê nhạc cụ nên ông Minh không vừa ý. Niềm tin của ông dồn hết vào thằng con trai lớn, tức anh ruột của An. Bây giờ anh ấy đã sang Mỹ du học, căn nha vì mâu thuẫn của cha con An mà lạnh lẽo kinh người.

“ - Thằng An không có tiền đồ, nên để nó cưới được một người vợ giàu có, ba mẹ vợ nó giúp được chúng ta trên thương trường. Tôi có mấy mối rồi, bà khuyên nó từ từ bỏ con nhỏ kia đi. Nghe nói anh em tụi kia sống một mình, ba mẹ phải làm việc ở xa. Thể loại đó tốt nhất đừng nên dính dáng nhiều.”

Nhớ lại lời chồng, khóe mắt bà ươn ướt. Con trai của bà, đứa con mà chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, tại sao nó không có quyền yêu và được yêu như những người khác? Bà thương con, muốn đứng lên chống đối, nhưng khổ nỗi bà lại là phận nữ nhi. Một giáo viên quèn như bà lấy gì mà đối đầu với một ngài giám đốc quyền lực như ông Minh?

Nghĩ đoạn, bà im lặng bỏ ra ngoài.

- Hôm nay mày hẹn với Như hả?

Duy hỏi, tay vẫn day day khăn trải bàn.

- Không. Sao thế? Định rủ nó đi đâu hả? - An tò mò - Tao đi theo đó nha.

- Đâu nào. Tại nó bảo tan học có hẹn với một người quan trọng nên tao khỏi đón. Trưa nay ba mẹ ăn cơm một mình rồi.

- Người quan trọng? - An chau mày - Chẳng lẽ Như ngoại tình?

-” Cốc!” - Duy cốc thẳng vào đầu An - Bậy! Tuy tao muốn mày với nó chia tay thật, nhưng 100% là nó méo có gan ngoại tình đâu.

- Thế à?

- Anh ơi em gọi món!

Giọng nói oanh vàng vang lên khiến mọi suy nghĩ vẩn vơ của An tan nhanh như bọt biển.

Hết giờ làm, Duy long thong chạy về nhà trọ. An suy nghĩ một hồi, liền quyết định chạy đến trường Như xem sao.

Từ xa, cậu đã có thể dễ dàng nhận thấy bóng dáng bé nhỏ của ai kia. Đang chờ người à? An toan lại gần xem thì một chiếc xe ô tô đen chạy đến. Như chậm rãi bước lên xe, khuôn mặt lộ rõ nụ cười tươi tắn.

Chiếc xe dừng lại ở một quán cà phê nọ. Như bước ra cùng một người phụ nữ. Khoan nào, cái dáng đó quen quen thế nào ấy nhỉ? Là mẹ cậu cơ mà? An giật thót rồi mau chóng bám đuôi vào quán. Để an toàn, cậu đành chọn một chỗ cách khá xa Như.

- Vầy thì làm sao mà biết mẹ nói gì?.. À!

An vỗ tay rồi kéo một người phục vụ gần đó lại. Móc trong túi ra tờ 200k, cậu nói thầm vào tai người nọ vài điều.

Như yên vị trên chiếc ghế màu trắng. Trước mặt nó là mẹ của An. Nó hồi hộp đến độ có thể nghe rõ nhịp tim trong lồng ngực mình.

- Con là Ngọc Như à? Cô là Hồng, chắc con cũng biết.

Bà Hồng mở miệng trước. Đúng lúc này, phục vụ đi ngang qua, vô tình làm rớt menu. Chàng trai xin lỗi rối rít, vội cúi xuống nhặt menu lên, tay kia nhanh nhẹn đặt chiếc điện thoại của mình xuống chiếc kệ phía dưới bàn. Con số trên điện thoại vẫn đang nhích từng giây, và chiếc khăn trải bàn thành công che giấu mọi việc.

- Con chào cô ạ. Cô tìm con có việc gì không ạ?

- À, cô nghe nói con trai cô đang có mối quan hệ đặc biệt với con, phải không?

- Dạ?... Vâng ạ.

- Con hiền thật đấy. Hôm nay cô tìm con để xem mắt nhìn người của con trai cô thế nào. Quả là rất tuyệt. Chỉ là, cô có một mong muốn nhỏ, không biết con có thể giúp cô được không?

- Dạ cô cứ nói đi ạ. Con sẽ giúp cô hết sức ạ.

- Ừ, cô cảm ơn con trước nha. Vậy.. con có thể chia tay con trai cô được không?

Nghe được câu đó, mắt An và Như mở to...