Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Chương 31




Dịch & Edit:♥♥ Mọi Mọi đáng iu và chị♥♥

Tiếng giày cao gót vang lên, bước chân đã dừng lại, ánh mắt di chuyển, chiếc quần short ôm lấy đôi chân thon dài, vớ đen phối hợp với áo ống màu bạc, vòng eo nhỏ nhắn, thân hình bốc lửa vừa nhìn đã thấy hết toàn bộ.

Mọi người đều không khỏi dùng đến ánh mắt dị thường mà nhìn cô gái kia, vừa nhìn, cô có một mái tóc đen dài, trên mặt là cặp kính râm che hết cả nữa gương mặt, chỉ có đôi môi đỏ như máu, làm tôn lên làn da trắng như tuyết. Giữa ban ngày , còn ở một khu vực náo nhiệt, ít có người nào mặc trang phục gây chú ý như vậy, vừa nhìn đã biết đó không phải là người lương thiện rồi.

Cô gái bỏ kính râm xuống, đôi mắt được trang điểm màu khói thật dày làm cho nhìn không rõ được diện mạo vốn có, cô khẽ nhếch miệng, nhìn hình ảnh phản chiếu từ cánh cửa kính, quả thực là perfect!

Không sai, người này chính là nữ chính Đào Nhạc của chúng ta.

Cô không bị điên, cũng không tiêm thuốc kích thích nào cả, chỉ là ngày hôm nay cô phải hoàn thành một nhiệm vụ gian khổ, trang phục này cũng chỉ để phù hợp với nội dung vở kịch thôi.

Trước tiên hãy quay về thời điểm tối hôm qua, địa điểm chính là nhà hàng.

Sau khi xác nhận việc hẹn hò giữa Hứa Lăng và Tô Dịch Văn là sự thật, Đào Nhạc cũng ra quyết định, cô nhất quyết không để người đàn ông của cô vào tay người phụ nữ này, huống chi tên họ Tô đã làm nhiều chuyện cầm thú với cô như vậy, muốn phủi mông ra đi hả, quả thực là mơ mộng hão huyền!

Đào Nhạc trở lại ghế ngồi, người lớn hai nhà cũng không nghi ngờ gì, vẫn tiếp tục trò chuyện.

Dượng nói tiếp, “Cuộc sống hằng ngày của tiểu Tô ba thấy cũng không có vấn đề gì, rất ít xã giao, về điểm này con cứ yên tâm. Nếu không ba cũng chẳng sắp xếp cho tiểu Nhạc ở đối diện nhà với cậu ấy, lúc bình thường có thể trông nom em.”

Thì ra là dượng cố ý sắp xếp, hèn chi Tô Dịch Văn kiêu ngạo là vậy, Đào Nhạc thật sự tràn đầy lửa giận nhưng không có nơi để trút ra.

“Đúng rồi, mai là ngày cuối tuần, mọi người không ai đi làm, thích hợp để gặp mặt nhất.”

Lời này của dượng đương nhiên là nói với Hứa Lăng, đoán chắc chị ta nghe rất hài lòng, trong mắt còn có ý gấp rút. Đào Nhạc cố nén lại cảm giác buồn nôn, cố gắng nói, “Dượng ơi, dượng đã chọn được đia điểm gặp mặt chưa ạ, nơi nào mà nhất định phải có bầu không khí mới hay.”

Người lớn hai nhà đều tán thành, dì nói, “Đúng đúng, ông hẹn người ta gặp mặt ở đâu vậy?”

“Ôi chao, bà đừng nghĩ tôi là ông già cổ hủ, tôi biết được bọn thanh niên chúng nó thích đến nào nào đó nha, trên đường Ngọc Tuyền có một tiện cà phê, tên là—— “

“Starbucks!” Đào Nhạc chen vào một câu rồi lầm bầm trong miệng, dượng chẳng chịu qua loa chút nào, rõ ràng lại chọn nơi đó, nhưng ở đó cô vẫn có thể bày trò được, biết trước được địa điểm vậy là tốt rồi.

Cứ như vậy, một bữa cơm đã kết thúc, hai nhà tản ra về.

Còn Đào Nhạc lại đang lập kế hoạch đoạt lại người đàn ông của cô.

Chính xác, cô chính là không muốn Tô Dịch Văn và Hứa Lăng nhận ra cô, mới phải tốn cả buổi sáng để hóa trang. Phải biết rằng lúc học đại học cô từng chơi qua cosplay, hóa trang một chút thì nhằm nhò gì, còn bộ quần áo này thì phải đi thuê. Lúc đó cô không hề do dự, trực tiếp mặc vào, chịu đựng tất cả những ánh mắt đang nhìn mình, hiện tại trong lòng cô chỉ nghĩ cách làm sao để phá hoại buổi hẹn hò của hai người kia thôi.

Đào Nhạc tới Starbucks từ rất sớm, nói chính xác thì cô chưa vội vào trong, vẫn còn đứng bên ngoài mai phục chờ Tô Dịch Văn và Hứa Lăng xuất hiện. Quả nhiên, hai chiếc Passat lần lượt xuất hiện một trước một sau, bước ra chính là hai nam nữ chính của buổi hẹn hò.

Bà chị Hứa Lăng ngày hôm nay xem ra đúng là trang điểm lộng lẫy, không còn mặc bộ trang phục như đàn ông kia nữa, chị ta mặc một chiếc váy hoa, đeo vài món trang sức trang nhã, chậc chậc, ba mươi mấy tuổi rồi mà còn giả bộ gì không biết.

Liếc nhìn tên họ Tô nào đó, quần tây đen đi chung với áo POLO xám, trẻ như thanh niên hai mươi tuổi, vì buổi hẹn này, anh ta thật sự đã tốn không ít công sức mà.

Đào Nhạc càng hận khi mắt mình không thể bắn tên độc, cắm ngay vào tên cầm thú đó cho hắn tóe máu cả ba mét. Hôm qua cô cũng không quên gọi điện thoại, anh ta rõ ràng không chịu nghe, vừa nghĩ có khi nào anh ta ở lại viện kiểm sát tăng ca hay không, sau đó cô về nhà lại gọi thêm vài lần, anh ta tắt máy. Được, chắc chắn anh ta chột dạ, sợ cô biết được chỗ hẹn hò, cho nên mới trốn tránh không gặp cô.

Hừ, được lắm, đỏm dáng nhỉ, để xem anh còn vui vẻ được bao lâu, chỉ cần Đào Nhạc cô còn ở đây, buổi hẹn hò này đừng hòng tiến hành thuận lợi!

Nhìn xuyên qua cửa kính, thấy hai người bọn họ đã ngồi xuống, còn gọi phục vụ mang menu tới. Đào Nhạc nhìn một chút, sau đó lấy chiếc gương trong túi ra, xác định trên mặt đã được quét một lớp vôi trắng, ngay cả bản thân còn không nhận ra khuôn mặt mình, đeo kính râm vào, lắc lắc mông đi đến đẩy cửa kính Starbucks.

Bây giờ cô không phải Đào Nhạc, cô là một bà vợ hờ – một cô gái bao.

Cô bước lên sân khấu diễm lệ, huống chi trong Starbucks lúc này cũng chỉ có vài người, thoáng chốc đã thu hút ánh nhìn của mọi người. Không ít đàn ông huýt sáo vài tiếng chỉ để được một cái liếc mắt của mỹ nhân.

Đào Nhạc không thèm để ý, chạy thẳng tới chiếc bàn cuối cùng sát cửa sổ, khóc thảm thiết như hoa lê thấm mưa, “Hứa Lăng, cô là đồ tiện nhân, cô trả chồng lại cho tôi!” Giọng cô the thé vì bây giờ cô đang diễn kịch.

Hứa Lăng ngây ngẩn cả người, người con ngái trước mắt ăn mặc lòe loẹt, còn ôm chặt lấy chị ta không chịu buông, mặt chị ta xuất vẻ khó chịu, “Cô là ai vậy, tôi không quen cô, chồng nào chứ, cô đừng có nói bậy!”

Tô Dịch Văn cũng hơi kinh ngạc vì tự nhiên lại xuất hiện một cô gái, tuy mặc một bộ trang phục hở hang, nhưng sao lại thấy có cảm giác quen quen.

Đào Nhạc cố ý la to thu hút sự chú ý của mọi người, đau khổ tội nghiệp trách móc, “Hứa Lăng, thật uổng công cho chị là nhân viên chính phủ, tại sao lại có một chân với thư kí Ngô, anh ấy là chồng tôi, cho dù trong nhà có xảy ra chuyện thì sao chứ, tôi là vợ anh ấy đã ba năm nay rồi, cô dựa vào đâu mà dụ dỗ anh ấy, muốn làm bà ba đúng không, tôi chết đi cô mới có thể cướp được chồng tôi!”

Lời kịch nói thật suông sẻ, nhưng nếu bị người trong cơ quan nghe được thì nguy to.

Hứa Lăng tức giận, “Cô ít ngậm máu phun người đi, tôi vốn không quen biết cô, còn la hét ồn ào ở đây nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát đến đấy!”

Đào Nhạc lại không sợ bị đe dọa, học động tác gào thét kinh điển —— nắm lấy vai đối phương bắt đầu lắc, “Vì sao, vì sao, cô mau trả lại chồng cho tôi!”

Starbucks ầm ĩ vì hai cô gái cãi nhau, người vây xem càng lúc càng nhiều, có người còn còn cổ vũ Đào Nhạc cố lên. Mà Tô Dịch Văn ngồi bên cạnh vẻ mặt vẫn thờ ơ, lạnh nhạt, anh chỉ nhìn cô gái ăn mặc hở hang, đôi mày càng ngày càng nhíu lại.

“Cô buông tôi ra!” Hứa Lăng kêu.

Đào Nhạc luyện tán đả nên có cái gọi là khí lực, cô vẫn nắm chặt chị ta, vờ khóc lóc kể lể, “Cô là đồ tiện nhân, dám cướp người đàn ông của tôi, tôi liều mạng với cô!”

“Đủ rồi!”

Giọng đàn ông quát lớn, ngăn chặn màn dây dưa của hai cô gái.

Đào Nhạc chỉ cảm thấy có người túm lấy một nên vai cô, không cẩn thận làm kính râm rớt ra, mặt bị phơi bày trước mọi người, cũng may có phấn mắt náu khói che nên cô cũng yên tâm.

Môi Tô Dịch Văn nhếch lên, không nói lời nào, ngược lại còn đến vỗ về Hứa Lăng vài câu, sau đó lại đến trước mặt Đào Nhạc nói, “Cô à, xin cô đừng gây náo loạn ở nơi công cộng, chú ý tới hình tượng một chút!”

Anh ta lại còn dạy bảo cô, Đào Nhạc càng tức giận, “Tôi dạy bảo cô ta liên quan gì tới anh, hay là anh đau lòng hả?”

Những lời này rõ ràng mang theo mùi vị ghe tị, Tô Dịch Văn lại cười cười, “Cô để ý sao?”

Đào Nhạc thấy đôi mắt hoa đào tỏa ra ánh sáng kì dị, lập tức đeo kính râm, sao cô lại có cảm giác anh đã nhận ra cô rồi.

Lúc này, nhân viên trong tiệm cũng đi đến, ý bảo Đào Nhạc giữ bình tĩnh, nếu không thì mời ra ngoài, cô cũng dự liệu có kết quả này, dù gì cũng có phương án hai, cô đi là được thôi.

Cô xoay người định ra khỏi tiệm, không ngờ Tô Dịch Văn lại đuổi theo, kéo cô lại, kề sát tai cô nói, “Em mặc loại quần áo này, tôi thích…”

Đào Nhạc khó tin nhìn anh, bị nhìn thấu rồi sao!

“Nhưng, về nhà thay ngay lập tức cho tôi, sau này không cho phép ăn mặc kiểu này đi ra đường!” Anh dường như chỉ dùng giọng ra lệnh.

Đào Nhạc một câu cũng không nói nên lời, anh đi hẹn hò lại còn muốn ăn hiếp cô, cho dù đã nhận ra cô, sao lại còn giúp Hứa Lăng, kiểu gì cũng không thể nuốt trôi giọng điệu này được! Nắm chặt kính râm, Đào Nhạc trừng mắt tức giận, không trả lời mà đẩy cửa ra ngoài.

Tô Dịch Văn thấy cô cô vội vã chạy đến phía đường đối diện, đôi giày đó chắc cao quá, vài lần làm cô muốn té, anh nhìn thấy mà đau lòng, nhưng giờ chưa thể đi được, anh muốn nói cho tường tận mọi chuyện.



Hiệp một coi như Đào Nhạc hòa với Hứa Lăng, cô đã tổn hại được thanh danh của chị ta, làm cho Tô Dịch Văn không có ấn tượng tốt với chị ta, đạt được mục đích!

Ngựa không dừng vó, Đào Nhạc chạy đến cửa hàng cho thuê quần áo, lấy quần áo của mình ra, đi vào WC thay trang phục, cô trở lại diện mạo vốn có.

Đương nhiên trong lúc đó cô không quên gọi điện thoại để thực hiện phương án hai.

“Alo, em đây, anh nhìn kĩ là bàn cuối cuối cùng gần cửa sổ, là cô gái mặc váy hoa. Ừ ừ, được, yên tâm đi, xong việc em sẽ trả tiền.”

Tắt điện thoại, cô vội chạy đến cửa hàng tạp hóa đối diện Starbucks núp, một lát sau thấy một người mặc chiếc áo sơ mi caro, tay mang theo một bó hoa hồng to đi vào. Cô cười gian xảo, trò hay lập tức mở màn.

Quả nhiên, người đàn ông vừa bước vào đã đi thẳng đến bàn hai người, vì bị Đào Nhạc náo loạn, Tô Dịch Văn và Hứa Lăng cũng chưa kịp nói gì, trùng hợp là người đàn ông này xuất hiện cũng đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng từ nãy giờ.

“Hứa Lăng, anh yêu em, lấy anh đi!” nói, người đán ông ‘phù phù’ hai tiếng rồi quỳ xuống, dâng lên bó hoa tươi.

Hành động này làm Hứa Lăng kinh hãi, “Anh là ai thế?”

“Em không cần quan tâm anh là ai, anh yêu thầm em từ lâu rồi, lấy anh đi mà!” người đàn ông mặc áo caro thật thâm tình, đượng nhiên nét đẹp của mặt anh ta ‘đẹp’ không dám khen.

Tô Dịch Văn nhịn cười, quay nhìn về phía cửa hàng tạp hóa đối diện, không đoán cũng biết do cô bé kia bày trò, anh đã không có cách nào ngăn trở rồi.

Người trong Starbucks lại bắt đầu vây lại xem, hôm nay bị gì không biết, bàn của hai người này xảy ra lắm chuyện, mà lại toàn xoay quanh cô gái này.

“Hứa Lăng, nếu em không đồng ý, anh sẽ không đứng dậy.” Anh chàng caro nói ra lời ngang ngược, mọi người thở hốc vì ngạc nhiên, trên thế giới lại có người si tình thế này, thật hiếm có nha.

Hứa Lăng luống cuống, “Anh đứng lên, tôi không quen biết anh, đừng có đùa nữa.”

Những vị khách ở xung quanh ồn ào, nói cái gì nên đồng ý với anh chàng này đi, Hứa Lăng bị dọa đến hoa dung thất sắc, không biết làm sao. Sau đó nhân viên trong tiệm lại bước đến, Hứa Lăng cũng nhân cơ hội nói rõ sự thật, cô không biết người nào ở đâu chui ra.

Anh chàng caro có hành động quả quyết đã gây phiền nhiễu cho khách hàng, mọi người nhất trí nghĩanh ta bị tâm thần, hơn nữa quản lý Starbucks còn gọi điện thoại cho cả bệnh viện tâm thần tới.

“Hứa Lăng, em không thể đối xử với tôi như thế, lòng tôi yêu em có trời đất chứng giám, em quá tàn nhẫn!”

Anh chàng caro thảm thiết kêu la, bị nhân viên phục vụ đẩy ra ngoài cửa, bó hoa hồng đáng thương cũng bị chà đạp không còn hình dạng gì.

Đào Nhạc ở đối diện che mệng cười trộm, may mà trước đó cũng đã hẹn anh chàng caro gặp mặt trong cửa hàng tạp hóa, cho nên khi thấy người tới, cô lập tức kéo anh ta, “Anh Vĩ, sao rồi, thành công hay không?”

“Anh đã ra tay thì em cứ yên tâm, đưa phí dịch vụ đây!” Anh chàng caro không còn bộ dạng chật vật khi nãy, còn xòe tay ra đòi tiền.

Đào Nhạc rất phóng khoáng đưa ra năm mươi đồng, “Cảm ơn nha người anh em.”

Cô đã dự kiến trước, biết kế hoạch một không thành công, vì vậy mới chuẩn bị vở kịch cưỡng hôn, làm cho Hứa Lăng bối rối. Anh Vĩ này là con trai ông chủ tiệm cờ gần nhà cô, có chút thân thiết, cho nên không nói nhiều liền giúp đỡ Đào Nhạc, huống chi việc có lợi anh ta mới làm, hai người ai cũng đồng ý chấp nhận.

“Haiz, em gái à, anh đã hy sinh nhan sắc, còn bị người ta đuổi ra ngoài, em chỉ đưa cho anh năm mươi đồng, quá keo kiệt rồi nha.” Anh Vĩ không vừa lòng với khỏan thù lao.

Đào Nhạc chỉ vào bó hoa, “Đây không phải quà tặng kèm sao, anh mau đem về lừa tặng cho chị dâu, em có việc phải đi đây!”

Anh Vĩ bất đắc dĩ, anh từ nhỏ đã bị em gái nhà bên ăn hiếp, gọi phải tới không thích thì đuổi đi, anh đành cam chịu ra về.

Phương án hai cuối cùng cũng thành công rồi, lúc này Hứa Lăng nhất định đang hoang mang, lo lắng, nhưng vẫn chưa kết thúc, phải biết rằng cô còn sắp xếp phương án ba, lập tức được bắt đầu.

Đào Nhạc cười hì hì từ cửa hàng đi ra, nhìn qua cửa kính, thấy ở chiếc bàn kia, một nam một nữ vẻ mặt khác nhau, cô không suy nghĩ nhiều, đẩy cửa bước vào Starbucks.

Không sai, cô muốn lấy thân phận em họ để kết thúc buổi hẹn hò này.