Xin Chào! Nguyễn Tổng

Chương 11: Chương 11





Kỳ Duyên tuyệt đối sẽ không để lỡ mất mỗi một biểu cảm hiện tại của cô: "Ngày mai có việc?"
Minh Triệu rầu rĩ nói: "Hân Nhiên nhờ tôi giúp cô ấy đi mua chút mỹ phẩm dưỡng da.

Nhưng mà - - buổi tối đi mua cũng được."
Khóe môi Kỳ Duyên chứa một chút ý cười: "Cần có hộ khẩu, hộ khẩu của em có ở đây không?"
Minh Triệu gật đầu: "Hộ khẩu của tôi luôn mang trên người."
"Sao thế?" Thấy vẻ mặt cô buồn bã.
"Chỉ cảm thấy hơi nhanh." Minh Triệu vén tóc ra sau tai: "Không ngờ tôi sẽ kết hôn nhanh như vậy, đương nhiên cũng không nghĩ đến bản thân sẽ làm mẹ khi tuổi còn trẻ thế này."
Kỳ Duyên nhìn cô: "Trong đời này sẽ có những sự bất ngờ đột ngột không nằm trong tầm kiểm soát của em."
Minh Triệu nhếch môi, loan thành ý cười xán lạn.
Kỳ Duyên nhíu mày: "Em cười cái gì?"
"Đột nhiên nghĩ đến Kỳ Ân , sau này cô ấy thấy tôi có phải sẽ gọi tôi là ‘chị dâu’ không?"
"Đương nhiên."
"Tôi còn nhỏ hơn cô ấy.

Cô ấy sinh tháng 12, còn tôi sinh tháng năm năm sau."
"Tháng năm?" Kỳ Duyên tính toán, đột nhiên có một ý tưởng, anh thử hỏi: "Ngày đó là sinh nhật em?"
Đương nhiên cô nghe hiểu ‘Ngày đó’ trong miệng anh là chỉ cái gì.

"Ừm." Ngày đó cũng là ngày của mẹ.

Rất nhiều người trẻ tuổi đều tự mua quà cho mẹ, rồi đưa mẹ ra ngoài ăn cơm, cùng những người thân.
Kỳ Duyên ngẫm nghĩ rồi nói: "Sang năm tôi sẽ ăn sinh nhật với em."
Minh Triệu bỗng nhiên cười: "Tôi rất ít ăn sinh nhật, đối với ngày đó sẽ không đặc biệt để ý."
Trong lòng Kỳ Duyên thấy có chút kỳ lạ, tối hôm đó, anh rõ ràng cảm giác được ngay từ đầu cảm xúc của Minh Triệu hơi sa sút.

Cô chủ động đến gần anh, cuối cùng cũng không có hề từ chối.

"Sau này tôi sẽ ở cùng em."
Nói không cảm động là giả.

"Còn anh? Sinh nhật anh khi nào?"
Kỳ Duyên xem xét cô, cười như không cười: "Em không biết? Tôi nhớ mùa đông năm trước, tôi nhận được quà của Triệu Hân Nhiên tặng." Anh cố ý kéo dài âm cuối: "Món quà rất thực dụng."
Minh Triệu thẹn thùng, năm trước sinh nhật Kỳ Duyên, công ty đại tiểu minh tinh đều tặng quà cho anh.

Về phần quà tặng, Triệu Hân Nhiên suy nghĩ thật lâu, cuối cùng giao cho Minh Triệu.
Khương Hiểu hỏi bạn học ở ký túc xá, cuối cùng mua một cái chậu ngâm chân mát xa.
"Tôi cũng nghĩ rất lâu.

Công việc kiểu như của anh rất điên cuồng, mỗi ngày ngâm chân rất tốt cho cơ thể.


Anh có dùng qua không?"
Kỳ Duyên nhìn ánh mắt chờ đợi của cô, lắc đầu.
"Tôi biết mà." Minh Triệu thở dài một hơi: "Thật ra anh có thể thử xem, rất thoải mái."
Kỳ Duyên ừm một tiếng: "Lần sau bảo Hoài Trang đưa đến nhà."
Dưới ánh đèn ấm áp, hai người ngồi trước bàn ăn, mặt đối mặt trò chuyện, giọng điệu nhẹ nhàng, giống một đôi tình nhân bình thường.
Khi chúng ta không còn trong thời niên thiếu, nhưng vẫn có thể cùng người trong lòng ngồi cùng một chỗ, chuyện trò tán gẫu, cảm giác như vậy thật tốt.
Sáng ngày thứ hai, Minh Triệu rời giường trước.

Cửa phòng ngủ cách vách vẫn còn đóng kín, Minh Triệu đến phòng bếp, rán trứng gà, sữa nóng và bánh mì.
Khi Minh Triệu đang đổ sữa, cửa phòng Kỳ Duyên đã mở ra.

Anh còn mặc áo ngủ, nút thắt buông lỏng vài cái, hơi lộ ra vòm ngực rắn chắc.
Minh Triệu ở đằng kia, bị màn trước mắt này làm cho ngẩn ra.
Giờ phút này tóc Kỳ Duyên rời rạc, không có cảm giác nghiêm túc như ngày thường.

Anh như vậy dường như trẻ lại vài tuổi, tương đối có hơi hướng sinh viên.
"Hôm nay sao sớm vậy?" Giọng anh hơi khàn.
Minh Triệu nuốt cổ họng: "Dậy sớm."
"Anh đi rửa mặt trước." Anh vào phòng tắm.
Minh Triệu thở thật sâu, hấp dẫn quá, hấp dẫn trần trụi.

Chỉ chốc lát sau, phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, anh đang tắm.
Hơn mười phút sau, Kỳ Duyên tắm ra, lại trở về phòng thay một bộ quần áo, tóc cũng được chải gọn gàng, anh vừa đi vừa cài nút áo.
Ánh nắng ban mai từ cửa sổ sát đất chiếu vào, điểm sáng nhỏ vụn vẩy trong phòng khách, khung cảnh ấm áp.
Áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, là phong cách quen thuộc của anh.
Minh Triệu bình tĩnh đánh giá, ánh mắt dần trở nên mờ mịt.

Cô kinh ngạc nói một câu: "Thật ra anh có thể đi đóng phim."
Kỳ Duyên kéo ghế ra, anh nở nụ cười: "Tôi đi đóng phim? Em đến làm người đại diện cho tôi?"
Minh Triệu đột nhiên tỉnh lại: "Ai, ý tôi là, điều kiện anh tốt như vậy, không làm diễn viên thật đáng tiếc quá."
Kỳ Duyên nhíu mày: "Giới giải trí chưa bao giờ thiếu người có điều kiện tốt." Anh liếc cô một cái, áo sơ mi trắng có cổ, quần short jean màu lam, đôi giày màu trắng.

Quả thật cách phối đồ này của cô rất...!thanh xuân.
Cùng anh đứng chung một chỗ, anh cảm thấy mình hơi già.
Nhỏ hơn sáu tuổi lận đấy.
Ăn xong bữa sáng, hai người xuất phát đến Cục dân chính.
Hôm nay bọn họ lĩnh giấy ở vị trí thứ mười hai.

So sánh với những đôi yêu nhau khác, bọn họ rõ ràng vô cùng không đủ thân thiết, không đủ vui sướng, bình tĩnh như đi ký hợp đồng vậy.

Lúc ký tên, Minh Triệu thấy Kỳ Duyên hạ bút ký tên của mình, không hề do dự.

Cô nắm chặt bút, tay phải khẩn trương run rẩy.
Kỳ Duyên ký xong, quay đầu nhìn cô, ánh mắt lưu luyến.
Minh Triệu vội vã cúi đầu, một bút ký tên mình.
Lấy xong hôn thú, Minh Triệu vẫn có cảm giác không chân thật.

Cô nhìn ảnh chụp hai người tựa vào nhau trong hôn thú, rất đẹp mắt.
Vừa nãy nhiếp ảnh gia luôn nói đến gần một chút, đến gần một chút.
Kỳ Duyên đột nhiên nâng tay ôm vai cô: "Qua đây, cứ như vậy."
Hình ảnh dừng lại, đây là tấm hình đầu tiên bọn họ chụp chung, cũng là tấm đầu tiên chụp một nhà ba người.
Kỳ Duyên lấy giấy hôn thú từ tay cô: "Anh giữ cho."
"Bây giờ chúng ta đi đâu? Anh muốn về công ty sao?"
Kỳ Duyên liếc cô một cái, giữ chặt tay cô, cứ như anh đã thói quen với động tác như vậy.

"Còn phải mua một số thứ."
"Cái gì?" Cô hỏi.
"Đến sẽ biết."
Minh Triệu không hỏi lại, lòng bàn tay cô đã toát mồ hôi, không biết anh có phát hiện hay không.
Cuối cùng Kỳ Duyên đưa cô đến một cửa hiệu đá quý.

Minh Triệu bừng tỉnh, hóa ra dẫn cô đến mua nhẫn cưới, trong lòng dường như có con nai con nhảy loạn.
Kỳ Duyên nói: "Thời gian hơi gấp, ở đây xem trước có thích hay không."
Minh Triệu nhìn quầy trang sức lóng lánh, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Trong tiệm còn có một đôi yêu nhau đang chọn nhẫn, nhà gái kéo tay nhà trai: "Ông xã, đeo cái này đẹp không?"
Nhà trai: "Em thích là được rồi."
Nhà gái: "Cảm ơn anh.

Moa moa - - "
Thân thiết không xem ai ra gì, thật sự chọc mù mắt những người đứng xem.
Minh Triệu xem xong thấy xấu hổ, khóe mắt lặng lẽ nhìn thoáng qua Kỳ Duyên, ngược lại anh khí định thần nhàn, tập trung xem nhẫn.
Kỳ Duyên : "Tập trung nào."
Minh Triệu lặng lẽ kéo tay áo Kỳ Duyên, nói: "Không chọn cái mắc được không?" Đeo chiếc nhẫn mấy chục vạn trên tay, ở đoàn phim chắc chắn cô sẽ bị phát hiện.
Kỳ Duyên đồng ý, anh hi vọng tạm thời hôn nhân của bọn họ sẽ không tạo áp lực gì cho cô.
Cuối cùng cô chọn một đôi nhẫn kiểu dáng đơn giản, giá cũng tiện nghi nhất trong tiệm.
Kỳ Duyên đeo nhẫn vào ngón áp úp của cô, cô cúi đầu, tóc dài che khuất gương mặt của cô, nhưng không thể che hết vẻ động lòng người của cô.

"Cũng không tệ.


Như thế đúng rồi."
Khương Hiểu theo bản năng nói một câu: "Anh cũng muốn đeo sao?"
Kỳ Duyên cười khẽ: "Sao không?"
"Như vậy có bị người ta phát hiện không?"
Kỳ Duyên nâng tay, khẽ vuốt tóc cô.

"Không đâu.

Có lẽ khi em đeo, người khác sẽ cho rằng là giả."
Minh Triệu hừ một tiếng, lấy nhẫn nam, có qua có lại, giúp anh đeo vào ngón áp út của anh.

Ngón tay thon dài phối với chiếc nhẫn đơn giản cũng rất đẹp mắt.

"Thật sự không công bằng, anh đeo còn đẹp hơn tôi."
Kỳ Duyên thất thần, tùy tiện cười.

"Có lẽ đây là vấn đề về thần thái."
Minh Triệu dừng một chút, rốt cục nhịn không được hỏi: "Trước kia anh từng có bạn gái chưa?"
Kỳ Duyên nhìn chằm chằm ánh mắt cô, con ngươi đen lóe sáng: "Em để ý à?"
"Không.

Tôi chỉ tò mò?"
"Muốn biết hả?"
Minh Triệu gật đầu, lại lắc đầu: "Anh không nói cũng không sao." Thật ra, cô cảm thấy chắc anh đã từng có bạn gái.
Kỳ Duyên cười: "Nếu anh nói không có, em có tin không?"
Minh Triệu cắn môi: "Tôi cảm thấy hơi không khoa học."
Kỳ Duyên nhìn ánh mắt cô: "Minh Triệu , em là bạn gái duy nhất của anh."
Minh Triệu mông muội ngắn ngủi một chốc, rốt cuộc tìm lại lý trí, trái tim vẫn đang đập thình thịch: "Vinh hạnh của tôi." Không thể không nói, vừa rồi câu nói kia của anh ngọt thật.
Kỳ Duyên nghiền ngẫm nói: "Chúc mừng, bà Nguyễn."
Minh Triệu cười thật sâu: "Chúc mừng, ông Nguyễn."
Chuyện lĩnh chứng, Minh Triệu chỉ nói với Lam Anh.
Lam Anh vẫn bận như trước, học đại học buổi tối, hiện giờ cô ấy cố gắng gấp bội.

Giọng nói của cô ấy tràn đầy vui mừng thay cho cô: "Chúc mừng.

Năm nay cậu có thể gia nhập vào giới chị em rồi."
"Bất quá, không thể mời cậu tham gia hôn lễ rồi."
"Tạm thời giúp tớ giảm một cái hồng bao lớn.

Minh Triệu, cậu đã lựa chọn sinh đứa bé, bây giờ lại kết hôn với Kỳ Duyên, sau này nếu có chuyện gì, thì thương lượng với Kỳ Duyên, đừng nên cái gì cũng gánh một mình.

Kỳ Duyên là người có trách nhiệm, các cậu phải hạnh phúc."
"Tớ biết rồi.

Kỳ Duyên tốt với tớ lắm, rất săn sóc tớ.

Vậy cậu và Tần Hoành thì sao?"

"Tần Hoành xuất ngoại học nghiên cứu rồi."
"...!Nhưng anh ấy sẽ về."
"Ừm, tớ phải đến thư viện rồi.

Chăm sóc tốt bản thân nhé."
"Được." Minh Triệu hơi thất thần.
Sau khi lĩnh chứng, cuộc sống hai người cũng không có nhiều thay đổi.

Chỉ có điều tỷ lệ Kỳ Duyên đi công tác rõ ràng ít hơn trước kia rất nhiều, bình thường cùng bạn bè tụ tập cũng ít hơn nhiều.

Bình thường sau khi tan tầm, không có việc gì đặc biệt, đầu tiên anh sẽ lựa chọn về nhà.
Một tuần nay hai người vẫn tương kính như tân, rốt cuộc Minh Triệu phải đi công tác rồi.
Chuyến đi này phải hơn nửa tháng, Minh Triệu thu thập mọi thứ cho vào va li 24 inch, lập tức phải khởi hành.
Kỳ Duyên thấy bóng dáng cô bận rộn, hơi đau đầu.

"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh."
Minh Triệu ừm một tiếng: "Anh yên tâm đi, cũng không phải lần đầu tiên đi theo tổ."
Kỳ Duyên cắn răng: "Tiểu Đậu Nha lần đầu tiên đi theo tổ như vậy."
Minh Triệu không còn lời nào để nói.
Kỳ Duyên nói: "Đến đây."
Minh Triệu chậm rãi đi qua, ngửa đầu: "Có gì muốn làm, anh Nguyễn." Cô trêu ghẹo nói: "Không nỡ để tôi đi hả?" Đây là thay đổi lớn nhất gần đây của cô, dám đùa giỡn với anh rồi.
Kỳ Duyên giật mình, sắc mặt khẽ biến thành trầm: "Minh Triệu , em rất biết cách giày vò người khác."
Minh Triệu nháy mắt vài cái: "Sắp ly biệt rồi, tôi có thể cho anh ôm Tiểu Đậu Nha một chút."
Ánh mắt Kỳ Duyên sáng quắc nhìn cô chằm chằm, rốt cuộc giơ hai tay.

Đây là lần đầu tiên bọn họ ôm nhau, lúc cả hai người đều tỉnh táo.

Thân thể Minh Triệu đều đang run, cô nhắm mắt lại, mặt chôn ở ngực anh, tham luyến hơi thở của anh.
Đây là sự thật.
Hồi lâu sau hai người đều không nói gì.
Kỳ Duyên dặn dò trên đỉnh đầu cô: "Ăn cơm thật no."
"Tôi sẽ không để Tiểu Đậu Nha bị đói."
"Có chuyện gì thì tìm Hoài Trang."
"Anh nói cho anh ấy rồi hả?"
"Chứ sao? Cuối cùng anh vẫn phải tìm một người đáng tin đến để chăm sóc em."
"À, ý của anh là lần này Trợ lý Trần sẽ ở đoàn phim?"
"Ừ."
"Anh ấy đi làm gì?"
"Anh phái cậu ta trông coi.

Dù sao Hoa Hạ đầu tư vài triệu cho 《 Thịnh thế thiên hạ 》."
Minh Triệu: "..."
Trên cửa truyền đến vài tiếng đập cửa có tiết tấu, chắc là Hoài Trang đến.
Kỳ Duyên nới lỏng cánh tay: "Đi thôi."
Minh Triệu đột nhiên giữ chặt tay anh, cô ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt anh, sâu thẳm: " Kỳ Duyên, anh có tin vào chuyện vừa gặp đã yêu không?".