Xin Chào Tình Yêu

Chương 33




Phó Quân Nhan mang theo hai tiểu bảo bối đi, tổ diễn vẫn là tổ diễn đó, nhưng mà mỗi khi trở về tầng hai khách sạn nhìn căn phòng ở cuối hành lang kia tôi lại có cảm giác nói không nên lời. Cũng may, sau khi kết thúc công việc tôi cũng có thể về nhà rồi. Tôi muốn nghỉ ngơi cho khỏe lại, chăm sóc Cố Tiểu An nhiều hơn, còn cả Phó Quân Nhan nữa. À, còn Tiểu Khải nữa…..

Mấy ngày nay Bạch Nhan bị thương cũng là những ngày hạnh phúc, vui sướng nhất của cô trong mấy năm nay. Hàn Tại Tuấn bảo vệ, anh không nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, chán ghét, không có khúc mắc gì, khiến cho cô cảm thấy đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy cô cảm nhận được sự ấm áp, thứ mà cô tưởng như đã cách cô rất xa rồi. 

Nhưng mà cô cũng chỉ được vui vẻ trong mấy ngày mà thôi. Rất nhanh đã đến ngày đính hôn của  Hàn Tại Tuấn và Bạch Tiêu. Bạch Nhan cũng hiểu tại sao cô lại đau khổ như vậy, cô chỉ biết trơ mắt nhìn những hi vọng, sự vui vẻ của mình bị cướp đi, cô lại bị vứt bỏ, cuối cùng cô cũng sẽ lại trở thành một phần dư thừa không đáng một đồng.

Lúc này, A Mạc đứng dậy lay tỉnh Bạch Nhan đang ngồi trong một góc ôm búp bê mờ mịt luống cuống, A Mạc hét lên với đứa trẻ đáng thương, cô đơn này: “Chiến đâu a! Cướp về chứ! Bạn cho rằng hoàng tử có thể dễ dàng tìm đến với công chúa như vậy hay sao? Nếu công chúa rơi xuống một cái giếng cạn và ngồi mãi ở dưới đáy giếng không ai nhìn thấy thì làm sao hoàng tử có thể tìm được công chúa? Công việc quan trong đầu tiên là chính bản thân công chúa không được buông tay, cô sẵn sàng trèo lên trên qua miệng giếng thì hoàng tử mới có thể nhìn thấy cô mà vươn tay ra giúp đỡ chứ? Bạn ngồi góc này yên lặng khổ sở thì có ích lợi gì cơ chứ? Bạn cho rằng chỉ cần bạn chờ đợi, bạn yên lặng sẽ mang đến hi vọng hay sao? Cho dù có cơ hội đi nữa, nhưng mà, bạn nghĩ xem, một người khi mười lăm tuổi có nhớ đến con búp bê vải lúc năm tuổi hay không, khi người ta sáu mươi năm tuổi còn nhớ đến cái váy yêu thích khi còn ở tuổi hai mươi năm hay không? Nó còn ý nghĩa gì nữa đâu? Nhan Nhan đi gặp người trong lòng cậu đi, đi làm những chuyện cậu muốn làm đi, những chuyện này cứ cho là đó là những chuyện điên rồ lúc tuổi trẻ đi. Bạn nhìn lại xem, bạn đã trưởng thành, cái đầu cũng đã cao như vậy rồi. Nhìn lại cả một thời thiếu niên ngây thơ bạn cũng chưa từng làm chuyện gì theo ý thích của bản thân mà,đi đi…… Hãy làm một việc mà bản thân cảm thấy yêu thích đi……. Bạn luôn là công chúa trong lòng mình….”

Bạch Nhan  rất nhanh đã chạy đến cửa hàng mà Hàn Tại Tuấn và Bạch Tiêu làm lễ đính hôn. Lúc cô chạy đến người điều khiển chương trình đang cho hai người trao đổi nhẫn đính hôn. Ánh mắt của cô bỏ qua mọi người chỉ tập trung vào người đàn ông đang mặc âu phục phẳng phiu, người đàn ông rất anh tuấn, Hàn Tại Tuấn. Trên tay anh đang cầm hộp nhung đỏ thẫm cứ nghiêng mặt qua nhìn cô như vậy, không giống với mọi người đang ngồi đây khi thấy cô xuất hiện đều thấy kinh ngạc và sợ hãi, nhưng anh lại dùng ánh mắt trong veo mà lạnh lùng để nhìn cô, không nhìn thấy một chút cảm xúc nào trong ánh mắt kia. Trái tim của Bạch Nhan như đang run lên, cô nhớ tới lúc anh mới trở về, giây phút sau bao nhiêu ngày cách xa cô cũng đột nhiên xuất hiện trước mặt anh như thế này, chỉ để nhìn anh một cái.

Cô cứ như đang làm việc nghĩa không chùn bước  mà chạy về phía anh, cố chấp ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của anh, chậm rãi vươn tay ra, cô nói, trong âm thanh có thể thấy được sự run rẩy nhẹ nhàng: “Xin anh đi cùng em, xin anh dẫn em đi khỏi chỗ này, xin anh dẫn em về nhà….”

Trên gương mặt của Hàn Tại Tuấn không mang theo một chút cảm xúc hay biểu tình gì cả, ánh mắt thâm sâu khó lường của anh nhìn chăm chăm về phía cô, ngay lúc cô cảm thấy tuyệt vọng thì nghe thấy giọng nói trong trẻo, trầm ổn của anh: “Được.” Sau đó cô nghe thấy một âm thanh thanh thúy của vật gì đó rơi xuống đất, tay cô bị cầm chặt, người kia mang theo hơi thở lạnh lẽo nhưng bản thân Bạch Nhan lại cảm thấy ấm áp. Cô nhìn xuống đất thấy cái hộp nhung đỏ thẫm kia rơi ngay bên chân hai người, chiếc nhẫn bên trong cái hộp cũng bị rơi ra ngoài. Cô nhìn theo cái tay được anh cầm chặt, rồi lại nhìn lên gương mặt anh tuấn của anh, cô có chút không tin vào mắt mình, anh đang cười với cô, cô nghe thấy tiếng anh thở dài, âm thanh mang theo một chút lo lắng: “Cuối cùng thì em cũng đến đây….”

Một màn này khiến mọi người đều sợ ngây người, người phản ứng lại đầu tiên là Bạch Tử Mặc, anh ta ôm hai vai của Bạch Tiêu đang khóc đến hai mắt đẫm lệ, từng câu từng chữ trách mắng nói: “Tại Tuấn cậu điên rồi à, vị hôn thê của cậu ở đây, sao cậu lại nắm tay sao chổi kia. Cậu tỉnh táo lại đi xem bản thân mình đang làm gì vậy hả? Sao còn không mau đem nhặt nhẫn đính hôn lên. Cậu điên rồi sao?”

Khóe miệng Hàn Tại Tuấn đang hơi giương lên, lập tức hạ xuống, vẻ mặt trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. Anh nhìn vào đáy mắt mang theo sự đau khổ của Bạch Nhan, an ủi cô, kéo cô đứng bên cạnh anh, nắm chặt tay cô không hề buông ra, lạnh lùng nói: “Tử Mặc, phải là cậu và bác trai mới là người điên rồi, con trai nhà họ Hàn  muốn kết hôn với con gái nhà họ Bạch. Nhan Nhan mới là con gái nhà họ Bạch, cậu bảo vệ mười mấy năm nay là em gái của người khác. Mà người bị cậu nhục nhã mười mấy năm này chính là em gái ruột của cậu. Tử Mặc, cậu mới là người cần tỉnh táo lại.” Nói xong anh lại quay lại phía khách mời, cao giọng nói: “Các vị, Tại Tuấn lần này trở về vì để cưới con gái nhà họ Bạch, Bạch Nhan làm vợ. Từ trước đến bây giờ cô ấy mới là người mà người nhà họ Hàn muốn cưới, là vợ của Hàn Tại Tuấn tôi.”

Bạch Nhan đứng sững sờ, lại nghe thấy Hàn Tại Tuấn chậm rãi nói tiếp: “ Nhiều năm như vậy, tôi luôn có một suy nghĩ không biết con gái nhà họ Bạch sẽ trở thành dáng vẻ như thế nào? Có phải luôn có một người anh trai cô chấp nuông chiều, cha mẹ yêu thương hết mực hay không? Có phải cô ấy sẽ trở thành một cô gái kiêu căng ngạo mạn? Có phải càng lớn cô sẽ càng thêm xinh đẹp động lòng người? Có phải vẫn thích búp bê như trước hay không? Có phải lá gan của cô sẽ lớn thêm một chút nữa hay không? Hay vẫn chỉ giống như trước đây, vẫn ngoan ngoãn lén lút ngồi trốn phía sau nghe tôi đánh đàn. Tôi luôn luôn tưởng tượng ra những cảnh như vậy đến hàng nghìn hàng vạn lần, nhưng không nghĩ tới khi tôi gặp lại cô ấy lại không phải là cảnh tượng như vậy. Lúc tôi gặp lại Bạch Nhan, cô tự khép kín bản thân lại, nhút nhát, sợ hãi mà còn mang theo sự hoảng sợ, hơn nữa còn mang theo cả sự kiên cường, cứng nhắc. Nhưng, những điều đó lại khiến trái tim tôi đau đớn, tôi yêu. Bạch Nhan từ nhỏ tôi biết đến, muốn kết hôn trở thành vợ chồng. Nhan Nhan, anh vẫn luôn chờ em tự phá vỡ vỏ bọc chính mình rồi đến bên anh, cũng may, Nhan Nhan, em không làm cho anh phải thất vọng, em đã tới giữ anh lại rồi. Nhan Nhan, vận mệnh luôn ở trong tay mình. Em nhìn xem, anh cũng luôn ở trong tay em mà.”

Bạch Nhan nhìn vào mắt anh, lại có chút ngây thơ nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Một tay khác vẫn luôn giữ chặt lấy balo của mình cũng thả lỏng, balo rơi xuống đất, lần đầu tiên cô không để ý đến búp bê của mình, chỉ là thật cẩn thận nhẹ nhàng chạm vào chỗ hai người đang nắm chặt, đôi mắt sạch sẽ kia nhẹ nhàng nhìn lướt qua, trong miệng nhỏ giọng thì thào lặp lại: “Anh, ở trong tay em…” Nói xong nước mắt cũng tự động chảy xuống, nhưng nụ cười kia, nụ cười đó trong trắng thánh thiện như hoa tuyết liên giữa mùa đông ở địa cực, không có gì có thể sánh bằng.

Cũng trong nháy mắt, Bạch Tiêu đột nhiên đẩy Bạch Tử Mặc đang ôm mình ra, mạnh mẽ chạy tiến về phía trước nhặt lấy balo của Bạch Nhan đang rơi trên mặt đất điên cuồng chạy về phía cửa nhà hàng. Tốc độ của Bạch Tiêu quá nhanh đụng phải mắt cá chân của Bạch Nhan,, Bạch Nhan kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống vị trí trống không bên chân mình, lại nâng mặt lên không để ý tất cả buông tay Hàn Tại Tuấn ra đuổi theo Bạch Tiêu.

Phía sau của hàng có một hoa viên, trong hoa viên có xây hồ nước rất sâu, dước nước đều là bùn. Bạch Tiêu vừa chạy vừa mở balo cũ nát kia ra, cuối cùng vứt balo trên mặt đất. Một tay cầm lấy con búp bê đã cũ nát nở nụ cười châm chọc, lúc này cô ta đã đứng cạnh hồ, trên mặt hồ không có người chỉ có cái thuyền nhỏ, cô ta giơ cao con búp bê trong tay hướng về phía hồ nước, quay sang nhìn Bạch Nhan, anh mắt kia mang theo sự khiêu khích. Bạch Nhan đứng cách cô ta không xa, thở hổn hển nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào con búp bê cũ trên tay Bạch Tiêu. Tóc dài màu vàng, lông mi đen nhánh, ánh mắt xanh thăm thẳm cùng với bộ váy màu hồng nhạt đã tẩy đến trắng bệch. Sắc mặt Bạch Nhan rất lạnh, vẻ mặt cô nghiêm trang mà cũng như bướng bỉnh nhìn thẳng vào mặt Bạch Tiêu, gằn từng chữ một: “Trả lại cho tôi.” Chỉ là ba chữ nhưng lại lạnh đến thấu xương. (Chữ Trung Quốc là ba chữ nhé cả nhà: 还给我)

“Trả lại cho cô cũng được, cô lên thuyền đi, chúng ta đơn độc nói chuyện.” Bạch Tiêu cười, đáy mắt xẹt qua tia hận ý.

Lòng bàn tay Bạch Nhan khẽ run lên, nhưng vẫn đi đến thuyền nhỏ, hai người ngồi đối diện, đều là vẻ mặt không liên quan đến nhau. Bạch Tiêu đứng ở đầu thuyền, Bạch Nhan ở đuôi thuyền, Bạch Tiêu mỉm cười, khom người khởi động thuyền nhỏ, chỉ lát sau thuyền đã ở giữa hồ.

Mọi người chạy theo ở phía sau cũng bị kinh hãi, ngạc nhiên, gặp sự việc hai nhân vật chính đều đứng song song trên chiếc thuyền nhỏ ở giữa hồ nước.