Xin Chào Tình Yêu

Chương 74-2: Ngoại truyện Phòng Đinh Việt




Tiểu Ái mặc dù rất dễ thân cận, nhưng có những lúc cô ấy cũng rất giống Phó Quân Nhan, nhìn thì ôn hòa nhưng lại dễ dàng từ chối mọi người cách xa ngàn dặm. Giống như đối với Jay, đối với Từ Hồng. Tôi cũng không nhớ được rõ là bao nhiều lần, mỗi lần họ đến gần cô ấy, Tiểu Ái luôn nhẹ nhàng cười đi ra xa, hoặc là bận đến mức không có thời gian. Có mấy phần cố ý, nhưng cũng có mấy phần địch ý trong đó. Nhìn không rõ ràng nhưng vẫn có chút đầu mối, chỉ là không có người đi bới móc ra mà thôi. Mà Từ Hồng cũng không được tính là có ý tốt, cô ta chạy tới chạy lui trông thì rất ân cần, nhưng thật ra chỉ là tính toán lên mấy cái hẹn của chúng tôi thôi. Mà khi Jay tìm Tiểu Ái, giống như có phần cố ý lấy lòng, giống như anh ta đối xử với An An, mặc dù có lẽ anh ta cũng chỉ là đơn thuần có ý tốt với cậu nhóc kia như bao người, nhưng khi chơi đùa với An An, ánh mắt của Jay luôn di chuyển theo Tiểu Ái, thậm chí có lần cho An An uống nước cũng không cẩn thận làm đổ nước lên người cậu nhóc. Mà điểm này, liền kém phần thật lòng đối với cậu nhóc như những người khác.

Đối với Tiểu Ái, tôi luôn có chút cảm kích, d.i.ễ.n..đ.a..n..l.ê..q.u.ý...đ.ô.n., bởi vì vào lúc tôi đang do dự không biết có nên về nước thăm mẹ không, nếu không có Tiểu Ái kiên trì nhắc nhở sự khác thường và quyết liệt, tôi cũng không nóng lòng về nhà, cũng có thể sẽ không bao giờ được gặp mẹ tôi một lần cuối….

Tôi nhớ cảnh cuối cùng trong ‘Hám tình’ trước lúc hơ khô thẻ tre, đứa bé trong trứng nước sinh non, nữ chính chết, nam chính cắt cổ tay tự vẫn vì tình. Kết cục như này của ‘Hám tình’ để lại rất nhiều tiếc nuối cho mọi người, cuối cùng của một câu chuyện xưa, có người cô độc sống tiếp, có người buồn bã qua đời, còn có một sinh mạng nhỏ mồ côi nghẹn ngào khóc thầm. Lúc ấy khi đạo diễn John vừa hô dừng, Tiểu Ái lại ôm mặt khóc, đó là trận khóc lớn không thể ức chế được, cả người cô ấy co rúc lại trong một góc, cúi đầu, cả người run rẩy kịch liệt, tiếng khóc tràn đầy tuyệt vọng và buồn đau khiến người nghe cũng cảm động đến hồng cả mắt. Mà khi đó, chúng tôi đều cho rằng, nước mắt của cô ấy là vì quá nhập vai vào nhân vật. Cho đến sau này khi Tiểu Ái công khai thân phận của mình, tôi mới bừng tỉnh hiểu ra, nước mắt của cô ấy là nước mắt oán hận trong sâu thẳm trái tim của con người. Bất kể là cuộc sống sinh hoạt có giàu có hạnh phúc như thế nào cũng không thể bù đắp lại nỗi đau mất đi mẹ mình. Huống chi cô ấy cũng không có vận may gặp được một người ‘chị tốt’ như chính cô ấy.

Lần mà tôi kinh ngạc nhất là lần cô ấy vào bệnh viện nói chuyện với Từ Hồng, cô ấy nói đến thấu triệt như vậy, cô ấy lại là người kiên định như vậy.

Cô ấy nói: “Nếu như sự thiện lương mà mất đi tình yêu, tôi thà bị rơi vào địa ngục liên tiếp.”

Cô ấy nói: “Nếu anh ấy yêu tôi, chỉ cần chúng tôi được ở bên nhau, cho dù là thiên đường hay địa ngục cũng sẽ không chia xa.”

Cô nói: “Tôi không yêu anh ta, không yêu một người đàn ông không đủ nghị lực và kiên quyết như vậy.”

Từ trước đến nay trong ấn tượng của tôi Tiểu Ái và Cố Tiểu An giống nhau, đều là những đứa bé, mặc dù cô ấy có xinh đẹp, có năng lực xuất chúng. Nhưng tất cả những biểu hiện ngốc nghếch của cô ấy, khi vào công việc cô ấy rất nghiêm túc, nhưng khi đạo diễn vừa hô ngừng cô ấy sẽ lại rơi vào trạng thái ngây ngốc ngờ nghệch, thỉnh thoảng phồng hai má ngây thơ cười khúc khích, hoặc là giận dỗi, hoặc là rất dễ gần đi chêu chọc người khác. Điều kiện và nhân khí của Thư Sảng và chị Nhược Phàm đều không bằng cô ấy, nhưng trước mặt họ cô ấy chỉ là một em gái nhỏ, mặc cho Thư Sảng chụp hình, mặc cho người khác chêu chọc.

Cũng bởi vì như vậy nên mọi người mới thường thường không chút phòng bị nào với cô ấy, chỉ cảm thấy cô ấy rất nhỏ bé yếu đuối cẩn bảo vệ. Vẫn là vậy, đáy lòng cô ấy luôn tinh khiết thiện lương, không hại người. Cho nên lời nói kiên định quả quyết như vậy của cô ấy mặc dù khiến cho tôi có chút ngoài ý muốn,  nhưng suy nghĩ thêm một chút lại cảm thấy vỗn cần phải như vậy. Bởi vì khi cô bước vào công việc mọi người cũng hiểu rằng cô ấy đủ hiểu biết và thông minh. Hay bởi vì bên cạnh cô ấy có một Phó Quân Nhan, mà giữa Phó Quân Nhan và Jay là một sự đối lập rõ ràng.

Tiểu Ái hình như cũng không để ý đến câu nói của Từ Hồng, người phụ nữ kia nói: “Mấy người đều che chở cho cô ta.” Mà từ mấy người khiến tôi không tự chủ nhớ đến ‘bác sĩ’ mới đi qua chúng tôi lúc vừa rồi. Từ đó về sau tôi bắt đầu chú ý hành động của Phó Quân Nhan và Tiểu Ái. Lại một lần tôi ngồi với đạo diễn của chương trình ‘Sách tình yêu’, đạo diễn sau khi uống say nói cho tôi biết, trước khi quay chương trình, trước đó có sắp đặt cho Tiểu Ái kí tên, lại đổi lấy mấy cái đề thi, tất cả mọi chuyện đều không phải tình cờ.

Còn có Từ Hồng,khi tôi lén lút đến gặp cô ta một lần nữa, người phụ nữ vì tình yêu mà trở nên hèn mọn đáng thương này nói với tôi: “Tôi không thể hiểu được mấy người đàn ông các anh, nhìn phụ nữ chỉ nhìn bề ngoài sao? Cố Bảo Bối có gì tốt đẹp chứ? Anh có biết tổng giám đốc Mạc thị không? Tôi mới vừa tìm Quý Khiết Nhi mua vài tấm hình ra ngoài, anh ta đã tìm người cảnh cáo tôi, sẽ phá hủy Jay, phá hủy công tác của tôi. Mạc Nặc Vân là hạng người gì? Trong làng giải trí có biết bao nhiêu nữ minh tinh đều chạy theo anh ta như vịt, anh nhìn thấy anh ta có để mắt đến người nào không? Không có chuyện cong cong thẳng thẳng gì đó sao anh ta lại đối xử với Cố Bảo Bối tốt như vậy? Còn có Phó Quân Nhan là một kẻ ngu, nếu không phải anh ta nhắc nhở tôi về cái tên ‘Tiểu Ái’ này, để tôi nhớ đến trong mộng Jay luôn nhắc đến cái tên Tiểu Ái này, bằng không thì Jay của tôi thiếu chút nữa là bị con yêu tinh kia câu hồn đi rồi. Còn nữa, anh cho rằng nếu không phải anh ta vào phòng bệnh khuyên tôi trước khi các người, tôi sẽ cam tâm buông tay như vậy sao? Hừ, tôi cũng chỉ thấy đáng thương cho những kẻ cuồng dại giống tôi. Anh thì sao? Chẳng lẽ Phòng Đinh Việt cũng muốn đúc kết kinh nghiệm sao?” Tôi chỉ cười cười, một đoạn văn ngắn ngủi khiến tôi hiểu rõ, Phó Quân Nhan đối với Cố Bảo Bối đúng là nhọc lòng trăm phương ngàn kế………

Mà Tiểu Ái thì sao? Khi cô ấy mang thai tránh phóng viên, tôi và chị Nhược Phàm có gặp cô ấy một lần, khi nói tới chuyện gặp nạn trong sa mạc, một cô gái chân thật không điệu bộ trước mặt bạn bè, quả nhiên là hồng vành mắt nói: “Có lẽ là em ích kỉ, nhưng khi em phát hiện trong bình nước chỉ còn lại một chút nước, em chỉ  muốn, em không làm liên lụy đến anh ấy. Phó Quân Nhan tốt như vậy, không có em anh ấy vẫn có thể tìm được nhiều cô gái tốt hơn. Nhưng nếu không có anh ấy em biết đi đâu tìm một Phó Quân Nhan như vậy? Khi đó em quả thật rất sợ hãi sự sống nếu như chỉ có mình em sống, em thật sự rất sợ phải sống, mặc dù bởi vì trách nhiệm, em càng phải sống…..”

Còn có chị Nhược Phàm hỏi lúc nào thì cô ấy quay lại làm việc thì cô ấy nói: “Anh Đinh Việt, chị Nhược Phàm, làm diễn viên sẽ có lúc phải diễn những cảnh tình cảm, bình thường khi diễn cũng không thể thiếu những cảnh ôm ấp. Em vốn không cần lo ăn mặc thì sao lại cho cơ hội để cuộc hôn nhân của em bất hạnh chứ. Trước kia cẩu tử tung ra xì căng đan của em với anh họ em thì em thấy không sao cả. Nhưng nếu đổi lại là người khác, em thực sự rất sợ, Phó Quân Nhan sẽ tin em, hiện tại và tương lai đều tin em. Nhưng tình yêu không nên trải qua những tổn thương, đây là sự tôn trọng của em với tình yêu của mình. Giống như đạo lí bây giờ em không thể đơn độc gặp anh Đinh Việt được. Em không phải cầu toàn tình yêu đến mức uất ức,, Phó Quân Nhan cũng sẽ không yêu cầu em làm vậy. Nhưng em hiểu rõ, một người sinh ra trên cõi đời này, công việc học tập là điều tất nhiên. Nhưng có thể tìm được nửa kia của mình thực sự là một điều quá khó, em không muốn vì một chút sơ suất nhỏ đánh mất tình yêu của mình. Cho nên, nếu như em mở cửa hàng, cũng có thể em sẽ quay thêm mấy bộ phim, nhưng nếu như vai nam chính không phải Phó Quân Nhan, em sẽ không bao giờ diễn nữa.” Nói xong cô ấy hơi nhướng mày cười cười, sờ sờ bụng mình nói: “Sau này có An An, còn cả tiểu bảo bối trong bụng, em nghĩ em cũng sẽ rất bận rộn……”

Cô ấy còn nói: “Anh ấy đối với em tốt như vậy, mà bản thân anh ấy cũng tốt như vậy. Cái gì em cũng không làm được, em cũng không biết mình có thể làm gì cho anh ấy. Em nghĩ, em chỉ có thể là một người vợ tốt của anh ấy, bảo vệ một gia đình yên ấm, sinh con cho anh ấy, dùng cả cuộc đời che chở trái tim anh ấy, ngoan ngoãn, ngoan ngoãn nhìn anh ấy, yêu anh ấy, vinh nhục cùng nhau bước qua.” Cô ấy nói rất đơn giản, cô ấy đem chính mình, đem sở thích của mình thành một điều nhỏ bé, nhưng không biết, chỉ một câu nói của cô ấy đã miêu tả được một cuộc sống lí tưởng mà mọi người, cả xã hội đều mong muốn, bởi mọi người đều hiểu đó là một chân lí.

Điều này khiến cho tôi đột nhiên lại nghĩ lại, bộ phim gần đây họ cùng nhau thực hiện phim ‘Tuyên truyền về Tô Châu’, kết cục của câu chuyện, phụ đề hiện lên bốn chữ ‘yêu nhau  thành toàn’…….

Hôm đó Phó Quân Nhan ôm An An đến hội sở đón Tiểu Ái, bên ngoài hội sở lại rơi xuống mấy hạt mưa, anh ta nhanh chóng mặc áo mưa lạc lạc nhỏ cho An An, thấy Tiểu Ái đi vào tầm mắt, trên mặt một lớn một nhỏ đều hiện lên nụ cười ấm áp, đưa một tay ra, trong miệng đồng thanh nói: “Anh/em đến đón em/chị về nhà.” Giây phút kia, trên gương mặt của Tiểu Ái là nụ cười xinh đẹp chói mắt, tôi và chị Nhược Phàm liếc nhìn nhau, chúng tôi đều cảm thấy trong lòng xông lên một dòng nước ấm.

Vì vậy cho dù là một người trong trẻo lạnh lùng như tôi, nhìn bọn họ tôi cũng không nhịn được hướng tới một gia đình.

Bởi vì nhìn bọn họ, sẽ khiến cho bạn tin tưởng vào tình yêu, sinh ra dũng khí cho bạn dám yêu. Bởi vì cảm giác khi yêu nhìn qua rất tốt…..

Hay bởi vì, tình yêu của họ là một dòng nước trong trên thế gian phức tạp, là một mức độ khó mà có được, quá ấm áp….