Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Chương 1: Quy tắc ngầm




Đèn flash tanh tách tanh tách vang lên, Ôn Hoàn chỉ cảm thấy các thớ thịt trên mặt mình mỏi nhừ, cô sắp rơi nước mắt rồi, nhưng cô lại không thể chuyển động, chỉ có thể tiếp tục duy trì dáng vẻ tươi cười, sau đó hướng về từng ống kính trước mặt bày ra đủ loại tư thế khác nhau.

"Ôn tiểu thư, bộ phim mới của cô qua một thời gian ngắn nữa là công chiếu, đối với phòng vé có kỳ vọng gì không?"

Ôn Hoàn vẫn duy trì nụ cười như cũ, nói: "Tôi đối với bộ phim này rất có lòng tin, tin tưởng sẽ có thành tích tốt."

"Ôn tiểu thư, có người tung tin nói đạo diễn Trương đối với cô đặc biệt quan tâm, xin hỏi hai người trong lúc đó có phải có quan hệ đặc biệt nào hay không?"

"Đạo diễn Trương là một đạo diễn rất tốt, đối với tất cả các diễn viên đều rất quan tâm, không chỉ với riêng mình tôi." Trên mặt vì trong một thời gian dài vẫn giữ nguyên nụ cười như trước nên gần như các thớ thịt trên gương mặt đều bị đông cứng, trở nên có chút không giống là của mình nữa.

"Ôn tiểu thư, trước đây có người chụp được ảnh cô và giám đốc bên phía nhà đầu tư bộ phim 'Không bao giờ quên' cùng nhau vào khách sạn, có người phỏng đoán nói sở dĩ cô lấy được vai nữ chính trong 'Không bao giờ quên' hoàn toàn là nhờ dựa vào quy tắc ngầm, vấn đề này cô có muốn nói gì không?"

"Đúng vậy, Ôn tiểu thư giải thích một chút đi, có đúng như các báo đã đưa tin, cô thật ra là bởi vì theo ông lớn lên giường mới được các vai diễn này?"

"Ôn tiểu thư, nói chút gì đi."

...

Trong nhất thời tất cả các phóng viên đều nhao nhao lên, đổi thành người bình thường đối mặt với những vấn đề như vậy chắc chắn là muốn trở mặt, nhưng Ôn Hoàn vẫn duy trì nụ cười như cũ, cho dù tức giận nữa cũng sẽ không biểu hiện lên trên mặt. Bởi vì cô là ngôi sao, là nhân vật của công chúng, cô muốn giữ gìn hình tượng!

Cô giữ nguyên khuôn mặt tươi cười nói: "Những thứ này đều là chuyện không thể nào, chắc là có vài người cố ý muốn bôi nhọ tôi."

Nghe cô nói như vậy phóng viên tra hỏi gay gắt: "Cô nói có vài người là chỉ Lâm Ngải Vi sao, trước có tin nói hai người các cô vì tranh giành vai diễn lần này mà huyên náo rất không thoải mái."

Ôn Hoàn buồn cười liếc mắt nhìn phóng viên nói: "Mọi người chớ nói lung tung, tôi cùng chị Ngải Vi quan hệ rất tốt."

"Nhưng có người nhìn thấy cô và Lâm Ngải Vi hai người ở studio đánh nhau một trận."

"Được rồi, thật xin lỗi các vị, Ôn Hoàn muốn đi vào, sau này hỏi lại sau, sau này hỏi lại sau." Người đại diện Lynda ở phía sau thức thời đứng dậy, kéo Ôn Hoàn đi vào trong hội trường.

Vào phòng khách hội trường, đi ở bên cạnh Lynda có chút hưng phấn thì thầm: "Xem ra các trang đầu ngày mai không thiếu tin rồi."

Ôn Hoàn đã thu lại nụ cười trên mặt, không nhìn chị ta, chỉ nói: "Em không thích scandal như vậy."

Lynda nhìn cô một cái: "Có scandal mới có hào quang, bây giờ muốn dễ dàng nổi tiếng không có những scandal hỗ trợ ai biết em là ai."

Ôn Hoàn mấp máy môi nhưng không lên tiếng. Cô không thích mỗi ngày bị quay như vậy, bị phóng viên truy hỏi hôm qua cùng nhà sản xuất này ngủ, hôm nay cùng diễn viên kia đánh nhau. Cô cũng không thích rõ ràng trong lòng rất phẫn nộ nhưng vẫn phải tươi cười trả lời tất cả các câu hỏi của bọn họ. Cô thậm chí hoàn toàn không thích cuộc sống như bây giờ, cô không thích làm diễn viên, làm ngôi sao, nhìn như vẻ vang đẹp đẽ lắm sau lưng lại có bao nhiêu kinh khủng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, thế nhưng có mấy người có năng lực bởi vì có phải muốn là được đâu.

Hôm nay là dạ tiệc lấy danh nghĩa quyên tiền từ thiện, dưới sự hướng dẫn của Lynda, Ôn Hoàn cùng mấy ông tổng chào hỏi xong có chút mệt mỏi liền ngồi xuống ghế sô pha. Nhìn ly rượu, Ôn Hoàn dựa lưng vào ghế, cô không thích tiệc rượu như này, nói cách khác cô vốn không thích những nơi đông người, cho dù trước đây trong nhà thỉnh thoảng tổ chức cô cũng luôn lười xuất hiện.

Khẽ nhắm mắt lại, thật là có chút mệt mỏi, tối qua phải họp báo đến rạng sáng mới được ngủ, sáng sớm chưa đến 5 giờ đã bị chị Lynda gọi điện đánh thức, có vài thứ cần phải công bố tiếp, một ngày qua đi thật là mệt mỏi.

Cứ như vậy, chợp mắt chưa được một phút đồng hồ, đột nhiên cảm giác được sô pha mềm nhũn, có người ở bên cạnh cô ngồi xuống, dồn sức mở mắt chỉ thấy một người đàn ông tai to mặt lớn còn lồi bụng bia đang cười híp mắt nhìn cô.

Ngồi thẳng người, Ôn Hoàn sau một giây lại giơ ra nụ cười hoàn mỹ không chút sơ hở nào: "Ông chủ Vương."

"Ôn tiểu thư sao lại ngồi một mình ở đây?" Ông chủ Vương vừa nói xong đã xê dịch đến chỗ bên cạnh Ôn Hoàn, ông chủ Vương này không phải là ai khác, chính là vừa rồi trước khi vào đây Ôn Hoàn bị đám phóng viên kia bao vây, bọn họ nói giám đốc bên phía nhà đầu tư kia!

Ôn Hoàn cười cười, nói: "Không có, mới vừa hơi mệt chút, đang chuẩn bị đứng dậy đây." Nói xong trực tiếp đứng lên, không để lộ dấu vết đem khoảng cách hai người tách ra.

Không giống như bên ngoài nói, cô lấy được vai diễn là bởi vì cô dựa vào bộ ngực và dựa vào quy tắc ngầm cùng nhà sản xuất lên giường. Cô không hề ngủ cùng người đàn ông này, đừng nói là ngủ trên giường, để cho cô nhìn người đàn ông này vài lần cô sẽ cảm thấy ghê tởm buồn nôn. Ban đầu vai diễn bây giờ của cô đúng là của Lâm Ngải Vi, mà vai của Lâm Ngải Vi ban đầu đạo diễn cũng định cho cô. Còn về phần sau này tại sao lại đổi vai của cô và Lâm Ngải Vi cho nhau cô cũng không rõ lắm. Chị Lynda cũng không nói cho cô biết vai này rốt cuộc là làm sao giành được, nhưng tuyệt đối cô và quy tắc ngầm không có một chút liên quan nào.

Ông chủ Vương kia cũng đứng dậy, vốn cũng không cao mà dáng người lại tròn đứng cạnh Ôn Hoàn cao một mét bảy lại còn mang giày cao gót 7 cm, liền thấp hẳn hơn nửa cái đầu, trông cùng một cái thùng nước không có khác biệt.

"Ôn tiểu thư chờ sau khi tiệc rượu kết thúc có thời gian không nể mặt cùng nhau ăn một bữa cơm, thế nào?" Nói xong mập mờ nháy mắt với Ôn Hoàn.

Nhịn xuống kích động muốn ói ra, Ôn Hoàn cười từ chối nói: "Có thể cùng ông chủ Vương ăn là vinh hạnh của tôi, chỉ có điều sau khi tiệc rượu kết thúc tôi còn có một công bố phải đưa ra, sợ rằng không có thời gian."

"Phải không, nhưng vừa rồi người đại diện Lynda của cô nói cô có thời gian mà." Ông chủ Vương không vui nhíu mày một cái.

Ôn Hoàn cũng cau mày lại, cô không nghĩ tới Lynda lại đồng ý thay cô. Đúng lúc này, Lynda đi về phía bọn họ.

Thấy cô ta qua đây, ông chủ Vương kia ngay lập tức chất vấn: "Lynda, chuyện là thế nào, không phải cô nói buổi tối Ôn tiểu thư không có việc gì sao, sao giờ Ôn tiểu thư nói còn có họp báo?"

Nghe vậy, Lynda liếc nhìn Ôn Hoàn, ngay lập tức phản ứng kịp, vừa cười vừa nói: "Là tôi chưa kịp nói với Ôn Hoàn." Vừa nói vừa quay đầu sang nhìn Ôn Hoàn nói: "Buổi họp báo tối nay vừa rồi bên phía đài truyền hình gọi điện thoại cho chị nói hoãn lại, công bố kia cũng không cần đưa ra nữa, ông chủ Vương muốn cùng em ăn một bữa cơm, nói một chút chuyện về bộ phim tiếp theo."

Ôn Hoàn cầm quai túi nắm tay thật chặt, sắc mặt cũng không lộ ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ quay đầu nói với ông chủ Vương: "Là vinh hạnh của tôi."

Thấy cô đồng ý, tâm tình ông chủ Vương rất tốt, tiến lên đưa tay ra kéo tay Ôn Hoàn lại bị Ôn Hoàn khéo léo tránh được, liếc nhìn Lynda và ông chủ Vương nói: "Xin lỗi, tôi đi toilet." Nói xong trực tiếp xoay người đi ra cửa.

Quay đầu trong nháy mắt nụ cười trên mặt cũng theo đó phai đi, trong lòng cười nhạt, ăn cơm ư, thật chỉ đơn giản là ăn cơm thôi sao?

"Lynda thay cô đồng ý bữa tiệc?" Giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng vang lên ở bên tai, quay đầu lại, Lâm Ngải Vi không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, đang cười mà như không cười nhìn cô.

Ôn Hoàn nhìn mắt cô ta, không muốn đấu võ mồm cùng cô ta, cô bây giờ chỉ muốn suy nghĩ thật kỹ về bữa tiệc tối nay làm thế nào đuổi được cái tên đàn ông kiêu căng buồn nôn não chứa đầy phân kia, xoay người muốn rời đi.

"Nói cho cô biết, cái lão già kia ở trên giường rất biến thái." Lâm Ngải Vi nói xong, nửa ôm nửa cầm ly sâm banh bên người rời đi.

Ôn Hoàn lại nhìn vào mắt cô ta, lúc này mới xoay người bỏ đi.

Đợi đến lúc Ôn Hoàn từ trong toilet trở lại, ông chủ Vương bên cạnh Lynda đã rời khỏi, Lynda thấy cô vội vàng kéo cô qua nhỏ giọng nói ở bên tai: "Sửa sang một chút đi, ông chủ Vương đã đặt phòng ở bên cạnh khách sạn Marriot, bây giờ chị đưa em qua đó."

"Em không muốn đi." Ôn Hoàn giật lại tay, xoay người sang chỗ khác.

"Em nói cái gì đó." Lynda có chút tức giận nói: "Địa vị của ông chủ Vương ở trong cái giới này em còn không rõ sao, nếu như đắc tội với ông ta, vậy sau này em cũng đừng mong lăn lộn ở trong giới này nữa."

"Chị không rõ ý của ông ta sao, thật chỉ đơn giản là ăn cơm thôi sao?"

"Cho dù biết rõ ông ta có mưu đồ khác em cũng phải đi!" Lynda thái độ rất mạnh mẽ cứng rắn, một chút thương lượng cũng không có.

"Em nói rồi, em có thể phối hợp với chị tất cả bao gồm diễn xuất lẫn hoạt động thương nghiệp, nhưng em không bao giờ bán mình." Đây là điểm mấu chốt của cô!

Thấy cô như vậy, Lynda cũng biết khó mà nói cứng được, chỉ có thể mềm giọng nói: "Được rồi được rồi, cơm này em vẫn phải ăn, sẽ không xảy ra chuyện gì, chờ em qua đó chị lập tức gọi cho bà Vương, em cũng biết bà Vương kia nổi tiếng là hổ cái mà."

Nghe vậy, Ôn Hoàn nhìn vào mắt chị ta: "Thực sự?"

Lynda khẳng định nói: "Đương nhiên, chị có thể để cho em bị tổn thất sao?!"

Nếu như chị ta đã nói như vậy, Ôn Hoàn không còn lý do gì để từ chối, chỉ có thể gật đầu theo chị ta đi ra ngoài. Đến đó ông chủ Vương đã ở đấy, thấy các cô đi tới, mặt đầy thịt mỡ tươi cười nhìn các cô. Lynda cười nói vài câu xã giao xong thì tìm cớ rời đi. Ôn Hoàn tự nói với mình gắng sức không nhìn ông ta, trong lòng đếm thời gian chờ bà Vương sư tử Hà Đông kia đến đây gầm gào.

Thấy cô cúi đầu vẻ mặt thận trọng, ông chủ Vương cười nói: "Ôn tiểu thư khát nước à, trước uống ngụm nước chanh đi, tôi mới vừa bảo nhân viên phục vụ ép đấy."

Ôn Hoàn cũng không phải quá khát, chẳng qua vừa rồi ở yến tiệc có uống nhiều rượu đỏ, để tản đi mùi rượu trên người, không nghĩ nhiều bưng nước chanh nhấp một ngụm.

Hai người nói một lát, vị trí ngồi của ông chủ Vương kia càng lúc càng gần sát bên người Ôn Hoàn, Ôn Hoàn chỉ cảm thấy điều hòa trong phòng mở có chút cao, cả người bắt đầu có phần khô nóng. Ngay lúc ông chủ Vương chuẩn bị thò tay nắm lấy tay của Ôn Hoàn kéo qua, cửa phòng bị người khác mạnh mẽ đẩy ra.

"Vương Đại Phúc, ông muốn làm gì!"

Lynda quả nhiên nói được thì làm được, đẩy cửa vào không phải ai khác chính là hổ cái nhà họ Vương! Ông chủ Vương kia thấy thế bị dọa sợ rút nhanh tay về đứng dậy.

"Vương Đại Phúc, ông là tên khốn kiếp, ông thật to gan dám mang hồ ly tinh tới đây." Nói xong xông vào cầm túi ném vào mặt của ông chủ Vương.

E sợ chuyện bị làm lớn lên, ông chủ Vương vội vàng ôm vợ đẩy đi ra ngoài, miệng không ngừng nói về nhà giải quyết về nhà giải quyết.

"Tên khốn kiếp, bà đây không để yên cho ông!" Bà Vương vừa đi vừa quát.

Ông chủ Vương đâu còn dám mạnh miệng phản bác, chỉ là trước khi rời đi không nhịn được hướng về phía Ôn Hoàn đang ngồi nhìn thêm mấy lần. Ôn Hoàn không biết sao mình lại như vậy, cả người không có một chút sức lực, trong lòng dường như có một đống lửa, cả người như muốn bị thiêu cháy.

Chống thân thể đứng dậy đi ra ngoài, choáng váng đi, cũng không biết đi tới đâu, chỉ cảm thấy mình đụng phải cái gì đó, mà vật kia giống như khối băng vừa vặn có thể giải trừ đống lửa trong lòng cô. Hao hết sức lực nâng mắt lên, chỉ cảm thấy trong tầm mắt mình xuất hiện một bóng dáng mơ mơ hồ hồ, có chút lắc lư lơ lửng.

Bây giờ Ôn Hoàn không có chút ý thức nào, chỉ có thể thuận theo dục vọng trong lòng mình đi tới gần phía trước, tay gắt gao víu chặt.