Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Chương 31: Đi rồi e9quay lại




Lục Thần nhìn cô, anh đối với sự kiện kia cũng có ấn tượng, năm đó anh vừa mới tốt nghiệp học viện quân sự đã bị phân đến thành phố A. Lúc đấy chuyện thư ký đảng ủy thành phố trong lúc bị điều tra nhảy lầu tự sát ồn ào rất lớn, gần như chiếm trang đầu các tờ báo trong vài ngày, nhưng không ngờ đó chính là ba của cô.

Không biết có phải bởi vì nhắc tới chuyện liên quan đến ba hay không mà khiến cho cả người Ôn Hoàn có phần kích động, môi hơi run rẩy.

Lục Thần không đành lòng, nhìn cô như vậy có loại cảm giác đau lòng và thương xót, giang tay gắt gao ôm cô vào trong lòng, tay nhẹ nhàng vỗ về tóc của cô.

Ôn Hoàn ở trong ngực của anh một lúc lâu mới đưa tay đẩy anh ra, cũng không liếc mắt nhìn anh xoay người đi thẳng về phía chiếc xe.

Lục Thần cúi đầu liếc nhìn lồng ngực của mình, gió đêm thổi tới chỗ ẩm ướt đó hơi có cảm giác man mát. Dọc đường đi Ôn Hoàn có vẻ rất yên lặng, Lục Thần cũng không mở miệng nói thêm cái gì, đưa cô đến trước cửa khách sạn, Ôn Hoàn tháo dây an toàn định mở cửa xuống xe, tay lại bị Lục Thần kéo lại. Ôn Hoàn quay đầu nhìn anh không nói gì.

Thấy cô như vậy, Lục Thần chỉ có thể khẽ cất tiếng thở dài, xoa xoa đầu của cô: "Lên đi."

Ôn Hoàn không lên tiếng, gật đầu xoay người mở cửa bước xuống.

Lục Thần nhìn cô đi vào mới khởi động xe rời đi, dọc đường nghĩ tới vẻ mặt tủi thân của nhóc con kia trong lòng anh càng thêm không thoải mái, buồn bực vò đầu, dừng xe ở ven đường móc điện thoại di động ra gọi cho Lục Viện.

Trong số mấy người chị gái, anh và Lục Viện quan hệ tốt nhất, không chỉ là hai người kém nhau hai tuổi mà tính tình của Lục Viện rất dịu dàng, mọi việc luôn vì người khác mà suy nghĩ. Khống giống như Lục Tĩnh nóng nảy, hay chị cả chị hai nhà họ Lục mọi chuyện luôn đặt lợi ích lên đầu.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, là tiếng của một người đàn ông, giọng nói có chút hờ hững: "Alo."

Nghe vậy Lục Thần theo phản xạ nhíu mày, giọng nói cũng không tốt lắm, hỏi: "Tại sao là anh, chị em đâu?"

Bên kia điện thoại là Lạc Hướng Đông, chồng của Lục Viện, anh rể của Lục Thần, nhưng Lục Thần và vị anh rể này không hợp lắm, đối thoại giữa hai người mỗi lần đều là lạnh như băng.

"Đang tắm." Ngắn gọn mà dứt khoát, không có nửa lời vô ích.

"Vậy bỏ đi, chờ lát nữa em gọi lại cho chị ấy." Nói xong định cúp điện thoại.

"Chờ một chút." Bên kia điện thoại Lạc Hướng Đông nói: "Cô ấy ra rồi."

Tiếp đó Lục Thần nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện với nhau, không bao lâu sau, điện thoại chuyển đến tay của Lục Viện.

Nhận điện thoại Lục Viện hỏi luôn: "A Thần, có chuyện gì không?"

"Không có chuyện thì không thể gọi cho chị sao?" Lục Thần có chút buồn bực nói.

Lục Viện bên kia điện thoại cười khẽ: "Nói đi, có chuyện gì, chị còn không hiểu em sao."

Lục Thần cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: "Chị, chị nói xem nếu như tâm trạng của con gái không tốt thì làm sao mới có thể dỗ cho cô ấy vui vẻ được?"

Giống như là phản xạ có điều kiện, bên kia điện thoại Lục Viện hỏi ngay: "Sao vậy, em chọc Tiểu Hoàn tức giận?"

"Cái gì, em là hạng người như vậy sao?!" Lục Thần nói lời lẽ chính nghĩa, hoàn toàn không nhớ mình đã không ít lần chọc người ta mất hứng.

Lục Viện cười khẽ, không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu?"

"Trên đường quay về đơn vị." Tâm tình hơi bực bội, Lục Thần móc từ trong túi ra một điếu thuốc châm cho mình.

Bên kia điện thoại Lục Viện dường như tìm được một chỗ thoải mái để cho mình ngồi xuống, thả lỏng hỏi: "Vậy em muốn hiệu quả nhanh hay là chậm?"

Lục Thần không hề nghĩ ngợi nói ngay: "Đương nhiên là hiệu quả nhanh rồi!" Cái này mà hiệu quả chậm hoặc là không có hiệu quả thì có ích lợi gì.

"Nếu muốn hiệu quả tốt thì bây giờ trước tiên em đừng quay về đơn vị, quay lại mua một bó hoa sau đó trực tiếp đưa tặng, tốt nhất là mang theo một miếng bánh ngọt nhỏ, bởi vì người ta nói lúc tâm trạng không tốt ăn đồ ngọt có thể khiến cho tâm tình người ta trở nên vui vẻ."

"Thật ư?" Lục Thần có vẻ không tin.

"Đương nhiên là thật." Lục viện nói dứt khoát, giọng nói rất chắc chắn.

Nặng nề rít một hơi, đem điếu thuốc lá dụi vào gạt tàn ở trong xe, nói: "Tốt lắm, em sẽ đi mua ngay bây giờ." Nói rồi khởi động xe quay đầu lần nữa chạy về phía nội thành.

"Chị còn tưởng rằng em sẽ không để ý bất cứ cô gái nào chứ, xem ra trước đây chẳng qua là chưa gặp phải đúng người." Bên kia điện thoại Lục Viện khẽ cười, giọng nói rất chân thành, không có chút ý tứ trêu chọc nào.

Lục Thần bị nói xong hơi ngượng ngùng, vội vàng chuyển đổi đề tài hỏi: "Chị và Lạc Hướng Đông thế nào rồi?"

Nghe vậy Lục Viện than nhẹ, nói: "A Thần, anh ấy là anh rể của em."

"Hừ." Lục Thần hừ lạnh, cũng không nói lời nào.

Lục Viện bất lực, A Thần có thành kiến với chồng chị không phải ngày một ngày hai, vẫn không có chút cải thiện nào chỉ có thể tùy cậu ta.

"Anh ấy đối với chị vô cùng tốt, bọn chị còn bàn bạc tìm một khoảng thời gian đi ra ngoài du lịch đấy."

"Hừ, anh ta dám không tốt với chị, em là người đầu tiên không tha cho anh ta!" Lục Thần nói, vẻ mặt có chút ác độc.

Lục Viện trêu ghẹo nói: "Chị có em trai là đội trưởng đội đặc chủng, nào có người dám không tốt với chị, không tốt còn không sợ em dẫn người tới xé xác anh ta ra sao."

"Chị, em nói nghiêm túc với chị, nếu như Lạc Hướng Đông để cho chị chịu uất ức gì, chị nhất định phải nói cho em biết." Lục Thần nói rất nghiêm túc, không có chút đùa giỡn nào.

"Được rồi được rồi, đã biết, em nhanh đi dỗ dành bạn gái đi, chị cũng muốn ngủ, như vậy nhé." Nói rồi Lục Viện bên kia điện thoại liền ngắt ngay điện thoại.

Lúc Ôn Hoàn quay về khách sạn chị Lynda đang ở trong phòng của cô chờ cô, chủ yếu vẫn là về chuyện kết hôn của cô. Chỉ có điều so với tâm tình kích động mấy lần trước, lần này Lynda có vẻ bình tĩnh hơn, chỉ yêu cầu Ôn Hoàn cưới xong vẫn tiếp tục thực hiện hợp đồng, còn hợp đồng sau này thì để xem nguyện vọng của cô.

Đối với yêu cầu như vậy Ôn Hoàn cũng không phản đối gì, bởi vì cô vẫn cần kiếm tiền chăm sóc mẹ, cho dù cô kết hôn cùng Lục Thần rồi, cô cũng không cho rằng mình và mẹ liền trở thành trách nhiệm của gia đình họ Lục.

Đêm nay tâm tình của cô không tốt lắm, Lynda đi rồi cô một mình ngồi ở chỗ đó một lúc lâu, đợi đến lúc cảm thấy ngồi đủ rồi mới chuẩn bị nghỉ ngơi sớm một chút để ngày mai thực hiện tốt cảnh quay, thì vào lúc này điện thoại của Lục Thần gọi tới.

Coi thời gian đoán chắc là anh đến nơi rồi, cầm điện thoại di động lên nhận, một lần nữa ngồi trở lại ghế sô pha, Ôn Hoàn tỏ ra có phần uể oải: "Alo."

"Nhóc con, mau xuống đây."

Ôn Hoàn nhíu nhíu mày, hỏi: "Đi đâu?"

"Anh ở dưới lầu, em mau xuống đây." Bên kia điện thoại Lục Thần thúc giục.

Ôn Hoàn sửng sốt, đứng dậy tới bên cửa sổ nhìn xuống thì thấy chiếc xe quân sự việt dã vừa đưa cô trở về lúc này thật sự dừng ở trước cửa chính khách sạn.