Xin Lỗi Cậu... Tớ Chỉ Là Một Tên Ác Quỷ!

Chương 2: Suýt chết




Tôi nghe rất rõ ràng từng lời của ông lão. Bị thông…? Tôi dồn hoàn toàn sự chú ý vào ông lão này. Ông ta nhỏ thó và lùn xủn, đến eo tôi, tóc bạc trắng và hơi hói. Lão mặc một cái áo tả tơi vá chằng vá đụp, còn có rêu mốc mọc ở vài chỗ nữa thì phải. Trên mặt ông ta chằng chịt những nếp nhăn, có một nếp nhăn thật lớn xẻ dọc xuống ở giưa trán.

Nếp nhăn ở trán mà lại xẻ dọc?

Tôi cúi xuống, nín thở, đưa mặt lại gần mặt ông lão và nhìn thật kĩ…

Rồi tôi nở một nụ cười… man rợ. Bàn tay tôi cầm lấy đỉnh đầu ông lão, khẽ nắm lại:

- Dám lừa thằng này, lão cũng to gan đấy nhỉ?

- Hả… Cậu nói gì vậy, thả tôi ra. – lão chột dạ.

- Thả sao? Nằm mơ hả? – tôi lấy tay còn lại chọc thẳng vào nếp nhăn dọc trên trán lão.

- Á! – lão rú lên, cái nếp nhăn đó mở ra. Một con mắt thứ ba!

- Phỉ phui cái mồm nhà lão, dám nói ta bị thông hả? – bàn tay tôi đặt trên đỉnh đầu lão siết chặt.

- Á á! Ta không có lừa cậu, ta cảnh báo thật đó, ta có thể nhìn thấy trước tương lai gần mà… - lão run như cầy sấy, mếu máo kêu.

- Hừ… này thì thông! – tôi không chần chừ nhấc lão lên, tặng lão một cước.

Lão ta ôm đít rơi tòm xuống sông…

- Haizzz… Thật là xúi quẩy mà. – tôi ngán ngẩm, rồi lê bước về nhà.

Tôi không hề hay biết, đây chính là bước ngoặt của cuộc đời tôi.

- Có gì mà ồn ào thế nhỉ? – tôi dừng bước, hướng mắt về phía con hẻm.

Dưới ánh sáng chập chờn của cây đèn đường cũ, tôi thấy ba tên tầm tuổi tôi, đang bắt nạt một thằng nhóc chừng 11 – 12 tuổi. Tay nó giữ khư khư một chiếc mặt nạ.

- Mấy anh muốn gì, tôi không có tiền đâu! – thằng nhóc cứng cỏi đáp, dù đôi chân nó run rẩy và gương mặt đang tái nhợt đi.

- Tao không cần tiền! Thứ tao cần là mày cơ. – Thằng cầm đầu (tôi nghĩ thế vì nó cao nhất, trông ngu nhất và nó đứng giữa hai thằng còn lại) trả lời bằng một thứ giọng rất lạ tai, nghe như nhiều người đang đồng thanh rít lên vậy.

Nó nắm lấy cổ áo thằng nhóc, nhấc bổng lên, quăng thằng nhóc vào bờ tường, nghe “Rầm!” một tiếng.Chiếc mặt nạ vỡ nát. Thằng nhóc xụi lơ nằm trên đất, cố gắng ngồi dậy, máu mũi chảy ròng ròng vì vừa mới được thân ái hôn bờ tường.

- Máu… đã lâu rồi bọn tao chưa nếm máu trẻ con… Tự dưng hôm nay món ngon dâng đến miệng, bọn tao sao từ chối được… Đói lắm rồi - thằng cầm đầu lại rít lên, nó thò tay vào banh rộng miệng của chính mình. Nước dãi trào ra, lênh láng trên cằm, nhỏ xuống ướt đẫm cả cổ áo. Hai thằng còn lại cũng y chang.

Ba thằng ngu này bị quỷ nhập chắc rồi…

Một số loài ác quỷ thường hay đi chọc phá con người, hoặc tồi tệ hơn, nhập vào con người và chiếm giữ lấy thể xác. Tôi làm gì khi gặp chúng? Giống điều tôi làm với lão già vừa rồi. Tôi đập chúng!

Mà… Eo ơi... sao ba thằng này nước dãi nhiều thế nhỉ? Dù bị quỷ chiếm lấy nhưng cũng chỉ là cơ thể con người thôi mà?

- Này! Mấy thằng kia! Lau mồm dùm tao, kinh quá đấy. – tôi bước tới sau chúng, cố gắng hết sức để không nôn hết những thứ trong bụng ra.

- Hử? Mày rốt cục là ai? – chúng giật mình, quay ngoắt lại.

- THÊM THỨC ĂN! – một thằng gào lên, đôi mắt đỏ ngầu, lao về phía tôi cùng với cái miệng đầy nước miếng.

- Đói vậy sao, vậy tao cho mày ăn nhé! – tôi tươi cười.

Bốp! Nó nằm sàn sau khi ăn đấm của tôi.

- Còn thằng nào đói nữa không? – tôi hỏi.

- Thằng khốn, tao giết mày! – hai tên còn lại phóng tới giận dữ.

Tôi lăn sang một bên, né cú đấm của một thằng rồi bật dậy, thụi vào bụng thằng còn lại. Nó gục xuống. Tôi bước lên đầu nó, nhảy lên cao, thực hiện cú “Phi long cước” mà tôi tự hào. Thằng kia bị đá thẳng vào mặt, choáng váng rồi ngất đi. Tôi tặng cho mỗi thằng một cước nữa để chắc cho tụi nó “ngủ” hẳn.

- Có sao không nhóc? – tôi hỏi.

Thằng nhóc đang ngồi dựa vào tường, đôi mắt mở to kinh ngạc, mặt đầy máu mũi, nhìn tôi:

- Anh thật tuyệt vời! – nó reo lên.

- Ờ… - tôi lấy khăn tay ra, lau mặt cho nó – Rồi xong, nhóc đi lại được không?

Nó gượng đứng thẳng dậy, bước vài bước:

- Chắc là được ạ!

- Haizz… mặt nạ của nhóc vỡ mất rồi, thôi nhóc về nhà nhanh đi, lần sau đừng đi một mình vào mấy con hẻm tối nữa nghe chưa. Cứ giữ cái khăn, che mũi lại đề phòng si–rô xịt ra.

- Vâng, em cảm ơn anh! Anh nhớ cẩn thận – Nó đi nhanh hết cỡ có thể, tay cầm cái khăn của tôi bịt lấy mũi.

- Ầy… - tôi gãi đầu, mỉm cười, nhìn thằng bé đi khuất…

Thật tuyệt vời. Tôi cảm thấy mình như một người hùng vậy…

Xẹt! Có cái gì đó xuyên qua bụng tôi… Một bàn tay?

Roạt! Tôi đau đớn ngã xuống đất.

- Thằng khốn! Mày nghĩ bọn tao cũng giống như lũ gián mày hay đập ư? Chúng tao theo dõi mày ở khu này khá lâu rồi. Mày nhìn thấy bọn tao, lại có mùi hơi giống bọn tao nữa. Mày khá thú vị đấy, thế nên tao mới chưa giết mày. Nhưng hôm nay mày phá chuyện tốt của bọn tao, thế thì xuống địa ngục đi! 

Một bàn chân dậm lên đầu tôi. Đầu tôi ong lên, mắt tôi mờ dần. Tôi không thể nhúc nhích một chút nào. Tôi cảm thấy sự sống đang dần rời khỏi cơ thể. Tim tôi đập thật nhanh hòng giữ nó lại, nhưng sao yếu ớt vô lực. Tôi không đủ sức giữ đôi mắt mình mở nữa.

Tôi rơi vào một nơi tối tăm.

Thật lạnh… chân tay tôi tê cóng…

Nhưng đôi khi, phép màu sẽ xuất hiện vào lúc người ta tuyệt vọng nhất.

Một ngọn lửa xuất hiện sưởi ấm thân thể tôi.

- Thật yếu ớt. Giống hệt lũ người. Làm sao mà ta lại có thể bị mấy con sâu đó đâm chết cơ chứ. Quá yếu! – Lại là nó, giọng nói trong đầu tôi. Đây là lần đầu tiên nó nói nhiều hơn năm chữ.

Ngọn lửa bùng lên, chiếm lấy thân thể tôi.

Tôi mở mắt ra và cảm nhận được một luồng sức mạnh tuyệt vời đang chảy trong cơ thể mình