Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh Ấy

Chương 48: Răng sâu




khi cả nhà chỉ còn lại hai người, anh chồng hỏi chị vợ:

– Oanh này, thằng Huy nhà mình bây giờ lạ lắm! Anh không biết có phải tại nó đang tuổi dậy thì hay sao mà anh không thể nói chuyện với nó như ngày trước được nữa.

Chị vợ nhìn chồng, trong đôi mắt chị có những điều chua xót:

– chúng ta có lỗi với nó! – Oanh vuột miệng nói một cách vô thức.

– Tại sao em lại nghĩ như thế? Chúng ta đã làm việc và sống tất cả là vì con. Anh chẳng thể làm gì thiếu sót với con cả. Chính em cũng thế.

Hiên không biết là vợ và con đã biết rõ ngọn ngành về mối quan hệ giữa anh và Hà. Mắt Oanh chợt đầy ngấn nước, chị nói nhỏ với chồng:

– Nhưng lo cho con vẫn chưa đủ. Hành động của chúng ta đã khiến con thất vọng.

– Anh vẫn chưa hiểu em đang nói gì cả? – Hiên ngơ ngác vì câu nói của vợ.

Oanh sửa lại tư thế ngồi rồi nói:

– anh là một người chồng tốt. Một người cha tốt. Em không phản đối và hòai nghi về điều này. Có điều em thật bất ngờ…

Hiên vẫn chưa thật sự hiểu ra. Hơn mười bảy năm trời sống với Oanh, anh chưa nghĩ ra mình đã làm điều gì sai. Duy nhất chỉ có chuyện quan hệ giữa anh với Hà. Nhưng đó là một quan hệ độc lập, không ảnh hưởng gì đến sinh họat kinh tế của gia đình.

– Em nói cụ thể hơn nữa được không? – Hiên gặng hỏi.

Oanh lấy tay che miệng lại. Đây là phản ứng tự nhiên của một người không muốn nói điều mình sắp nói. Thu hất can đảm, cuối cùng Oanh lên tiếng:

– em cũng không dám tin đấy là sự thật. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Con đã bíêt quan hệ giữa anh với Hà.

Oanh bật khóc sau câu nói ấy. Hiên chóang váng. Thì ra là thế. Anh không bao giờ tin rằng đấy là sự thật. Tại sao thằng Huy biết? Chuyện gì đã xảy ra? Anh hy vọng là thằng Huy nghe bé Thu kể chuyện xa gần. Hiên luôn tin rằng mối quan hệ tình cảm của Hiên với Hà là mối quan hệ kín đáo nhất. Anh hỏi vợ:

– con nó đã nói những gì với em?

Oanh quay mặt đi chỗ khác. Chính chị cũng không dám đối diện với chồng:

– con đã kể lại tất cả về đêm hôm đó. Anh và Hà…

– anh và Hà làm sao? – Hiên vẫn hy vọng mình có thể tìm ra chút lối thoát.

– Hai người đã … Anh biết rõ hơn em … anh còn hỏi em làm gì? – Oanh khóc nấc lên. Từ ngữ lổn nhổn như nắm sỏi lạo sạo dưới bàn chân đầy vết xước.

– Anh muốn biết con đã nói gì với em? – Hiên lúng túng.

– Con nó hận anh! Nó hận Hà. Nó bảo em là người không biết giữ gìn hạnh phúc gia đình…

Hiên tái mặt lại. Thì ra Huy con anh đã nhìn thấy tất cả. Trời ơi! Hiên chẳng bao giờ ngờ được rằng câu chuyện lại chuyển qua một khúc quanh bất ngờ như thế này.

– Hãy bình tĩnh lại Oanh. – Hiên nói khi khuôn mặt của Oanh cứ tái dần.

Một phút sau Oanh nhìn thẳng vào mắt chồng:

– Em không biết phải làm gì nữa? Em thật bối rối và đau khổ. Em không thể đi nghe với một người đàn ông khác! Em chỉ có thể ghen một người đàn bà. Làm sao em có thể ghen khi anh yêu một người đàn ông khác!

Khuôn mặt của Hiên tái như đổ chàm:

– Oanh! Câu chuyện không như em nghĩ đâu!

Oanh khuôn mặt đầy nước mắt:

– anh có biết là cả cuộc đời này anh chỉ có anh và con. Rồi thì khi nghe con nói là anh và Hà đã yêu thương nhau. Ân ái với nhau. Em không còn biết phải làm sao nữa? Anh có bíêt là em không thể ghen được.

– Đúng là anh đã yêu Hà. Xin lỗi em, anh đã yêu anh ấy. – Hiên thú nhận. Anh gục mặt xuống hai bàn tay của mình.

Oanh nấc lên:

– Em thật không ngờ được. Anh sống với em tốt như thế nhưng sao anh không bao giờ can đảm nói cho em biết chuyện của hai người! Tại sao anh giấu em?

Hiên ngẩng mặt lên, khuôn mặt giằng xé:

– bọn anh đã yêu nhau trước khi chúng ta là vợ chồng. Anh cũng không hiểu được tại sao anh không thể nào dứt khoát khi Hà quyết định dọn nhà đi chỗ khác. Anh không biết mình đã quá mềm yếu hay là anh đã quá tham lam.

Oanh gục mặt vào lòng hai bàn tay:

– Có phải em đã phá vỡ hạnh phúc mối tình của anh?

Hiên vội lắc đầu:

– không! Chúng ta chỉ là những số phận không có nhiều lựa chọn… – Hiên nhớ lại rất nhiều lần Hà đã nói câu này.

Như chợt nghĩ ra một điều quan trọng, Hiên nói tiếp thật nhanh:

– Hà không có lỗi, chính anh mới là người có lỗi.

Oanh vẫn không có bất cứ một biểu hiện phản ứng nào, Hiên nói tiếp:

– Hà đã nhiều lần khuyên anh quên đi câu chuyện của hai người. Nhưng anh không thể. Anh không thể bỏ lại Hà. Anh muốn đền đáp cho Hà. Được yêu thương… Hà là người chịu thiệt thòi nhất trong câu chuyện này. Oanh ơi! Anh xin em hãy hiểu cho anh ấy!

Oanh ngước mặt nhìn chồng:

– đấy cũng chính là lý do em đã không thể ghen được. Nhưng em đau khổ và mặc cảm. Phải chi anh gian díu với một người đàn bà khác. Em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Dễ giải quyết hơn. Phải chi anh chưa bao giờ giấu em.

– Anh xin em, đừng trách Hà. Tất cả đều là lỗi của anh.

Ngay cả những lúc như thế này Hiên vẫn không bỏ rơi Hà. Từ trong sâu thẳm anh biết mình đã không thể nào quên được mối tình đầu của mình. Rồi Hiên chợt nhớ đến lần Hà đã hy sinh vì anh.

Câu chuyện ấy đã xảy ra cách đây 15 năm.