Xin Lỗi, Em Là Ác Quỷ

Chương 6: Tiếp cận




Cả hai đang ngồi nhâm nhi thức uống thì có người tới phá đám. Ba đứa con gái mặt đầy phấn vênh váo bước tới.- Mày mới vào trường chưa được bao lâu mà đã ngồi với hot boy trường tao là sao? Bỏ bùa anh ý nhanh quá nhỉ?_ con nhỏ đi ở giữa nói Lexy.

- nói với hạng con nuôi như nó làm gì cho tốn hơi_ Nhỏ bên trái giọng khinh bỉ.

"Con nuôi", tim Lexy như bị đâm một nhát dao. Phải, cô là con nuôi thì có sao chứ, họ đối với cô như ruột thịt và cô với họ cũng vậy thế nhưng người ngoài thì không hiểu.

- Tôi là con nuôi, mà có giáo dục còn hơn cái loại có ba mẹ mà não phẳng_ Lexy nực cười mà nhìn đứa con gái đi bên trái nói làm nhỏ tức điên.

- Cô...cô..._ Nhỏ đó không nói được gì.

- Sao? Não đã phẳng nay còn nói lắp_ Lexy nhếch miệng cười.

"Bốp"

- Mày im đi. Đừng tưởng anh James bênh mày mà ở đó to tiếng, lên giọng dạy đời tụi tao_ Nhỏ bên phải bất ngờ tát Lexy rồi chỉ vào mặt cô nói.

Harry vẫn ngồi im chờ coi kịch, học sinh trong căng tin đều vậy lại quanh đó coi chuyện gì xảy ra.

- Ồ, tôi có lưỡi là để nói, tôi cũng không thừa hơi tốn sức dạy loại người lão phẳng như ai vừa tát tôi._ Lexy lấy tay quệt đi chút máu ở ria miệng, cười khinh bỉ.

Con nhỏ đó mới định vung tay tát cô thì đã bị bảo vệ của cô giữ tay lại. Lexy liên ra lệnh cho họ lui ra khi thấy sắc mặt con bé đó có vẻ đau đớn.

"Bộp"

Trong khi con nhỏ định sán lại tát Lexy thì bàn tay xinh xắn của Lexy đã đặt trên má nhỏ. Theo lực mà nhỏ ngã nhào ra sau.

- Đừng bao giờ đặt bàn tay dơ bẩn ý lên mặt người khác, nhất là tôi. Tôi cũng không ngại chơi với mấy người đâu_ Lexy nhân khăn tay từ Tuấn, cô lau tay rồi vứt xuống người nhỏ tát cô.

Định xoay người bước đi thì hai nhỏ kia lại nổi máu muốn đánh nhau với cô. Hai vệ sĩ ngăn lại, Tuấn nhìn cô hỏi ý.

- Nếu làm càn...chặt tay gửi cho phu huynh_ giọng nói âm độ của cô vang lên rồi cô nhanh chóng rời khỏi căng tin.

Andy với Ken thấy đông người tụ tập thì xách đồ ăn chạy tới.

- Oánh lộn hả?_ cả hai thằng đồng thanh hỏi.

- đánh lộn cái đầu hai người_ James khuân mặt lạnh tanh nói rồi rời đi nốt.

- Chứ đồ ăn thì sao?_ Andy hỏi với.

- Tự ăn đi_ Harry từ đâu bước ra nói, đi cạnh là Daisy.

- nghĩ gì?_ Ken nực cười

- thôi đừng đánh nữa_ Daisy nhìn mấy nhỏ kia bị đahs cũng thương xót nói hộ câu.

- không cấm chỉ là không đúng chỗ thôi_ Harry nói thêm vào.

- Hai người đã dặn, không phiền_ Tuấn cúi chào rồi lui ra.

-----------------------------------------------------------------

Tại vườn hoa oải hương sau trường, Lexy ngồi bệt xuống thảm cỏ, cô lấy điện thoại ra gọi cho ba nuôi.

- ba à_ giọng cô có chút chậm rãi.

- con gái không khỏe sao?_ giọng ông Quang ở đầu dây bên kia vang lên.

- Người ta nói con chỉ là con nuôi_ Cô mặc lời ông hỏi maf nói chuyện khác.

-...._ ông im lặng nghe.

- Người ta nói đúng ba " nuôi" nhỉ? Họ tát con mà con còn thấy nó không đau bằng cái từ nuôi ý_ Cô cố cười nói.

- Con dù không phải con ruột nhưng con là đứa con duy nhất của ta, ai đã nói vậy?_ ông an ủi Lexy

- Ai đâu quan trọng hả ba. Sự thật vẫn là như thế. Rốt cuộc ba mẹ con là ai?_ Lexy hét lên đầy đau khổ ròi cúp máy.

Ông Quang nghe mà sót lòng chừng nào. Ngagy lập tức ông gọi điện cho Tuấn rồi xử lí mọi việc.

Còn Lexy, ôm đầu gối mà khóc. Giữa trời đông, cô lại khóc, mũi và mắt cô đỏ ngầu lên. Nhưng biết làm sao, đây không phải diễn mà là thực, nước mắt của cô cũng là từ đáy lòng.

James đứng gần đó nhìn mà anh lại động lòng trước cô. Một người con gái thường ngày lạnh lùng kiêu ngạo là thế nhưng lúc khóc thì cũng thật lâu. Chờ mãi mà cô vẫn chưa dậy anh đành tiến lại ngồi xuống cạnh cô. Nhận thấy có người, Lexy kiềm nước mắt mà chỉ nấc lên.

- Cô cũng biết khóc sao?_ James kích cô với ý định cô sẽ ngẩng mặt lên mà cãi nhau mới mình.

-...._ vẫn chỉ là những tiếng nấc, sụt syuif từ cô.

- Hoiwfzzz... Chả hiểu tôi nghĩ gì mà lại ra đây ngồi cạnh cô cơ chứ._ James phủi tay đứng dậy định đi.

Nhận thấy đây chính là thời cơ có một không hai, cô với tay nắm lấy cánh tay James.

- Đừng đi_ Cô dương ánh mặt tội nghiệp mà nhìn người con trai ngoái đầu nhìn cô kia.

- Tôi? Tại sao?_ hắn cười ngạc nhiên.

- Chỉ một lúc thôi cũng không được sao_ Lexy bỏ tay ra nhưng đôi mắt bỗng rơi thêm hai giọt nước nữa.

Và thế là james mủi lòng trước mỹ nhân khóc mà ngồi xuống cạnh cô. Cô quay qua nhìn anh.

- Có phải... Tôi...giống lời họ nói?_ Đôi mắt long lanh nhìn anh khẽ chớp.

-..._ Hắn im lặng.

- Chắc tôi cũng chỉ là một đứa trẻ ăn mày nào đó may mắn được nhận nuôi thôi nhỉ..._ Cô cười chua xót quay mặt đi, giọt nước mắt cô lại rơi xuống má.

- Không. Cô khác họ, bây giờ là bây giờ, đừng nghĩ tới quá khứ nữa._ hắn chợt lên tiếng.

- Tôi cũng muốn thế lắm chứ, nhưng nếu nó cứ ùa về thì tôi biết làm sao_ lexy hét vào mặt hắn rồi khóc to.

Rồi hắn ôm cô vào lòng, giữ đầu cô ở trong lồng ngực mình mà khẽ vỗ vào vai cô an ủi.

- Cứ khóc đi, tôi sẽ không nói gì hết, khóc to vào_ hắn nhẹ nhàng nói với cô.

Lexy khóc thật rồi, không còn là diễn mà là sự thật.

Cứ tư thế đó mãi cho đến khi tiếng chuông hết giờ vang lên. Hắn cứ tuongr rằng cô đã ngủ mà để cổ nằm dưới gốc cây liễu, khoác cho cô chiếc áo dạ dáng dài màu đen rồi đi khỏi. Đi chưa được bao lâu, đôi mắt lexy mở ra bất chợt, dôi môi nhen lên nụ cười mạn nguyện. Để tránh nghi ngờ, lâu sau cô mới gọi người tới đón, trước khi đi không quên cầm theo cái áo dạ của hắn.