Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 43: Tay nghề thuần thục




Toàn thân Nguyệt Ly Phong ưu nhã bắt mắt, nơi lạnh lẽo u ám như thế cũng không hề ảnh hương đến hơi thở khoan khoái của hắn, tựa như ánh trăng vĩnh viễn thanh nhã cao quý, khiến người ta không dám ngẩng đầu hay dễ dàng khinh nhờn.

Sở Lương Âm quét mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt không chút thay đổi, sau đó cúi đầu cẩn thận quan sát cỗ thi thể nằm trong quan tài, cánh tay thi thể này đặt ở bên ngoài, toàn bộ thân thể tách rời, vết thương trên cổ hiện ra, bởi vì mất máu quá nhiều mà gương mặt trắng toát, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn hơn nữa vừa nhìn còn cảm thấy buồn nôn.

Hoành Hạ đứng một bên nhìn bộ dạng Sở Lương Âm cúi xuống, sắc mặt không khỏi trắng bệch, giơ tay bụm miệng mình lại, sợ không nhịn được ói ra, hắn thật sự không ngờ tới thi thể này lại thê thảm như vậy, quả thực là vô cùng thê thảm.

Nguyệt Ly Phong đi tới, dừng lại phía trước cỗ quan tài, mặc dù hắn cũng nhìn thấy thi thể trong quan tài nhưng sắc mặt vẫn như cũ, tuy nhiên trong ánh mắt lại hiện rõ sự ghét bỏ, không giống như Gia Cát Vô Phạm không nỡ và thương hại, càng không như Hoành Hạ đơn thuần tỏ ra ghê tởm, đáy mắt hắn chỉ là một loại lạnh lùng ghét bỏ, không hề có hơi ấm.

Cuối cùng Sở Lương Âm cũng xem xét xong, giơ tay đóng nắp quan tài lại, đuôi mắt Hoành Hạ phát hiện đầu ngón tay phải của Sở Lương Âm còn dính vết máu sềnh sệch màu nâu, nhịn không được mà lui ra sau, vẻ mặt càng thêm nhăn nhó.

Sở Lương Âm đóng nắp quan tài xong vừa vặn quay lại nhìn thấy Hoành Hạ đã lui ra xa mình, nàng cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ hơ hơ đôi tay còn dính máu đi nhanh về phía Hoành Hạ, tên nhóc này oa lên một tiếng, như lửa đốt đến mông nhảy dựng lên, nhảy vọt đi trốn sau lưng Nguyệt Phong, thò đầu canh chừng Sở Lương Âm, vừa lo lắng vừa buồn nôn nói, “Thất sư thúc, người muốn làm gì?”

Sở Lương Âm cười một tiếng, hù dọa Hoành Hạ, nàng rõ ràng rất vui vẻ, đi qua mặt Nguyệt Ly Phong, cố tình dừng lại, liếc mắt xem xét hắn, rồi sau đó chậm rãi giơ tay dính chút máu nói, “Nguyệt công tử cũng đến kiểm tra thi thể sao? Ai cũng nói Nguyệt công tử có tầm hiểu biết rộng lớn, nói không chừng có thể nhìn ra bất thường gì đó nhỉ.”

Nguyệt Ly Phong nín thở, tay đang chắp sau lưng chậm rãi thò ra, ngón trỏ thon dài giống như đang quay chậm kẹp lấy cổ tay Sở Lương Âm, nheo mắt nhìn trái phải, sau đó đẩy tay nàng ra, “Sư thúc gan dạ sáng suốt hơn người, cho nên sư thúc cứ đến đây đi.”

Sở Lương Âm cười khinh thường, đem cổ tay của mình rút ra khỏi hai ngón tay của hắn, “Nếu Nguyệt công tử cảm thấy khó chịu, vậy thì đi ra ngoài đi, đừng có đứng ở đây chướng mắt bà.” Dứt lời, nàng xoay người đi đến một cỗ quan tài, thuần thục mở ra quan sát, tiếp tục cuối người thò tay kiểm tra, dạ dày Hoành Hạ cuộn trào.

“Công tử, chúng ta đi ra ngoài đi, một mình thất sư thúc là được rồi.” Có thể nói, một mình Thất sư thúc cũng bằng với năm người nam nhân.

Nguyệt Ly Phong cố gắng tỏ ra bình tĩnh, sau đó thản nhiên xoay người cất bước đi ra ngoài, Hoành Hạ nhanh chân đuổi theo, hắn mới không dám đứng ở chỗ này, thật là dọa người.

“Hoành Hạ, đứng lại.” Hoành Hạ nhắm mắt đi sau Nguyệt Ly Phong, chưa đi được vài bước thì sau lưng truyền đến giọng nói ma quỷ của Sở Lương Âm, Hoành Hạ ớn lạnh sau gáy, không tình nguyện xoay người lại, muốn òa khóc nói, “Thất sư thúc….”

Sở Lương Âm ngẩng đầu, hất cằm gọi, “Lại đây.”

Hoành Hạ bày ra bộ dạng sắp chết, chậm chạp đi đến gần Sở Lương Âm, cố gắng không nhìn thi thể bên trong quan tài, “Thất sư thúc có gì căn dặn?”

“Có khăn không?” Sở Lương Âm cúi đầu, bảo kiếm đặt trên nắp quan tài, hai tay bận rộn sờ soạt thi thể bên trong, Hoành Hạ nhìn nàng hận không thể chui cả người vào đó.

“Có ạ.” Hoành Hạ móc chiếc khăn tơ lụa ở trong ngực ra, vừa cung kính vừa khiếp sợ đưa sang.

Sở Lương Âm chợt đứng lên, hai tay đều nhìn máu màu nâu sềnh sệch, hai ngón tay phải còn kẹp đồ vật dính máu nào đó, sau đó ném nó vào trong chiếc khăn Hoành Hạ đang cầm, Hoành Hạ run tay một cái, vật kia suýt nữa rơi xuống đất.

“Cầm lấy.” Sở Lương Âm trừng mắt, Hoành Hạ lập tức giữ chặt, nghiêng đầu nhìn chỗ khác, hai cánh tay duỗi thẳng ra, cố gắng để nó cách xa mình càng tốt.

Sở Lương Âm không biết đi nơi nào rửa tay, sau đó đóng nắp quan tài lại, cầm bảo kiếm nói, “Đi thôi.”

Nàng bước trước một bước đi ra ngoài, Hoành Hạ cầm theo vật nó đi phía sau, cũng không dám lớn tiếng hô hấp, để tránh cảm giác ghê tởm đang cuộn trào.

Bước ra khỏi đại sảnh đổ nát kia, Ninh Chiêu Nhiên hô một tiếng, nhìn Hoành Hạ chán ghét cầm vật gì đó trong tay, “Đồ chơi gì thế? Của người đã chết à.” Nàng nhanh chóng chạy ra xa, ngón trỏ bịt mũi mình lại, cau mày ghét bỏ hỏi.

Sở Lương Âm nhìn thoáng qua vật trong tay Hoành Hạ, thản nhiên đáp: “Trong cổ họng quản gia Mộ Dung phủ có gì đó, nếu ta nhìn không lầm thì đó là một viên ngọc thạch được khảm ở đai thắt lưng.”

Sắc mặt mọi người ở lập tức thay đổi, Nhĩ Tương đứng xa xa không dám tới gần, Ninh Chiêu Nhiên bày ra bộ dạng khó tin, đánh giá Sở Lương Âm từ trên xuống dưới một lần, “Cô làm sao lấy nó ra được thế? Tay hả?”

Khóe môi Sở Lương Âm nhếch cao, giơ tay phải lên quơ quơ, hi vọng còn có thể nhìn thấy vết máu còn xót lại trên những khe hở của móng tay, “Không thì thế nào? Chẳng lẽ ta phải bổ đầu ông ta ra?”

Ninh Chiêu Nhiên hoàn toàn bị kích thích, men chua trong dạ dày dâng lên đến cổ họng, “Thật sự không thể tin được cô, dám lấy tay móc nó ra.” Xoay người đi chỗ khác nôn thốc.

Hoành Hạ vừa nghe vật mình đang cầm được lấy ra từ cổ họng của người chết thì càng lúng túng chân tay, Sở Lương Âm trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn liền nhanh chóng đứng vững lại, chẳng qua hận không thể đốt cháy thứ trong tay, trong lòng càng không trụ nổi.

“Đai thắt lưng?” Gia Cát Vô Phạm đi tới, cũng không biết lấy khăn ở đâu đưa cho Sở Lương Âm, sau đó đứng một bên nghiên cứu khối ngọc thạch dính máu đó, chẳng lẽ đây là vật hung thủ để lại? Nhưng mà lúc hung thủ làm việc cũng sẽ mang đai lưng khảm ngọc sao?

Nguyệt Ly Phong từ đầu tới cuối cũng giống như Ninh Chiêu Nhiên, đứng cách xa, biểu hiện lạnh nhạt, giống như hành động của Sở Lương có bao nhiêu ghê tởm vậy, quả thực không thể nhìn nàng, nếu không hắn sẽ nôn mữa mất.

“Chắc hẳn là đai lưng, hơn nữa là loại nam nhân thường dùng, mà ôn ngọc này là vật phẩm không hề rẻ.” Sở Lương Âm đứng một bên nói, có thể thấy rõ thời điểm nàng lấy khối ngọc này từ cổ họng quản gia đã có bao nhiêu nghiên cứu tìm tòi.

“Có thể là của hung thủ, cũng có thể là của người bị hại ở Mộ Dung phủ, tất cả đều có khả năng, manh mối hiện tại không rõ, nên chẳng kết luận được gì.” Gia Cát Vô Phạm cầm khối ngọc từ trong tay Hoành Hạ, lấy khăn lau sạch vết máu, quả là ôn ngọc xa xỉ, màu sắc ấm áp, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng màu ấm, đây hẳn là đồ vật thường được những người giàu có sử dụng.

Sở Lương Âm cũng không đồng ý lắm, “Nếu như người trong nhà, vậy sao quản gia lại đem nó nuốt? Để chơi đùa hử? Hay là ông tay biết sắp chết nên giữ làm kỉ niệm? Việc này rất hoang đường, cho nên khả năng cao nhất chính là của hung thủ.” Sở Lương Âm bình tĩnh nói, suy luận rất hợp lý.

“Nói như vậy, hung thủ này hẳn rất có thân phận? Giết người còn chú trọng trang phục như vậy, xem ra kế hoạch này đã vạch ra từ rất lâu.” Ninh Chiêu Nhiên đứng từ nhà nhìn khối ngọc thạch trong tay Gia Cát Vô Phạm, quả thực rất đáng tiền.

Nguyệt Ly Phong không nói câu nào, tầm mắt thản nhiên nhìn ánh sáng do khối ngọc đó phản chiếu, hắn thấy khối ngọc này rất quen.