Xinh Đẹp Như Vậy Mà Lại Là Alpha

Chương 22




Khi Lạc Tinh Vũ thức dậy vào ngày hôm sau, trời đã gần trưa, chăn nệm trên mặt đất đã được xếp ngay ngắn chỉnh tề, cặp sách của Nguyên Dục cũng không còn ở trong phòng.

Lạc Tinh Vũ ngồi ở mép giường cho tỉnh táo lại một lúc thì xoa xoa đôi mắt đi ra ngoài, thấy mẹ Lạc đang làm việc nhà ở phòng khách, liền hô một tiếng: "Mẹ, Nguyên Dục đâu rồi ạ?"

Mẹ Lạc nói: "Nguyên Dục à, đã đi rồi."

Lạc Tinh Vũ mở to hai mắt: "Đi rồi? Lúc nào ạ?"

"Chưa lâu lắm, cậu ấy nghe điện thoại xong nói trong nhà có việc liền về luôn rồi." Mẹ Lạc dừng tay, đứng lên nhìn cậu, trên mặt còn mang theo nét tươi cười, "Người bạn mới này của con thật là lễ phép, buổi sáng còn giúp mẹ tưới hoa nữa, về sau có rảnh thì mời cậu ấy đến nhà chơi nhiều chút nhé."

Lạc Tinh Vũ nghe thấy mẹ Lạc khen Nguyên Dục, còn vui hơn cả lúc thấy bà khen chính mình, ngay lập tức đáp "Dạ", rồi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt.

Lúc rửa mặt cậu lại nghĩ đến chuyện Nguyên Dục trả lời mình đêm qua, cười đến mức suýt nuốt luôn cả bọt, ngày hôm qua có tiến bộ thật lớn, là chính miệng Nguyên Dục thừa nhận luôn đó!

Mặc dù Nguyên Dục chỉ nói là "Có chút", nhưng theo cách lý giải của Lạc Tinh Vũ thì có chút thích chẳng khác nào là đồng ý yêu đương với cậu.

Cậu sắp có bạn trai rồi!

"Cười cái gì mà vui như vậy?" Không biết Lạc Y đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào, có chút nghi hoặc mà nhìn cậu một cái, sau đó thúc giục nói, "Rửa mặt nhanh lên rồi ra ăn cơm, lát nữa chị phải đến công ty, nhân tiện đưa em với Tiểu Giang đến trường luôn."

Lạc Tinh Vũ ngồi vào bàn ăn, khuấy cháo trong bát, thuận tiện gửi một cái tin nhắn cho "bạn trai sắp tới" của mình.

- Bao giờ cậu về trường?

Không lâu sau, đầu bên kia đã trả lời lại.

- Buổi chiều.

Mặc dù câu trả lời này quá mức qua loa, trả lời rồi mà cứ như là chưa trả lời vậy, nhưng tất cả lực chú ý của Lạc Tinh Vũ lại đặt ở việc Nguyên Dục trả lời tin nhắn của mình rất nhanh, cậu hưng phấn đến mức ăn được hơn phân nửa bát cháo, hai tay gõ chữ trả lời lại.

- Tôi lập tức về trường, chờ cậu!

Nguyên Dục là bị mẹ Nguyên gọi điện kêu đi.

Bệnh của hắn mỗi tháng đều phải đến bệnh viện kiểm tra lại một lần, vốn dĩ là đến kỳ nghỉ quốc khánh mới phải đi, nhưng bác sĩ phụ trách của hắn nói đến kỳ nghỉ muốn đưa vợ con đi du lịch vì thế liền đổi thời gian kiểm tra lại dời đến ngày hôm nay.

Nghĩ hôm nay cũng không có việc gì, hắn chuẩn bị gọi xe về nhà trước rồi mới cùng mẹ đến bệnh viện, thuận tiện còn có thể gặp ba hắn một chút, hai người giữ khoảng cách lâu như vậy, cũng chưa đến mức vừa thấy mặt liền giương cung bạt kiếm.

Nhưng hiện tại suy nghĩ của hắn đã thay đổi.

Có người còn đang chờ hắn ở trường học.

...... Ba hắn cũng không cần gặp gấp.

"Bác tài, đến bệnh viện số 1, phố XX." Nguyên Dục báo lại một địa chỉ khác rồi cúi đầu gửi tin nhắn cho mẹ mình.

Sau khi Lạc Tinh Vũ ăn xong, Lạc Y đã thúc giục phải đi, bên công ty cô hẳn là có việc gấp, dọc theo đường đi còn có vài cuộc gọi tới, đều bị cô mất kiên nhẫn mà mắng lớn. Cô tiện đường đi đón Giang Thần Huy, đưa hai người bọn họ về trường lại vội vội vàng vàng rời đi.

Học sinh lớp 12 vẫn phải đi học, bên ngoài khu dạy học hầu như không có người, thời tiết hôm nay rất đẹp, nhiệt độ cũng không cao, bên sân thể dục có vài người đang đi dạo, ở sân bóng rổ cũng có mấy nhóm đang đánh bóng.

"Qua thời gian này đi đánh với tao một trận bóng." Lạc Tinh Vũ nói.

"Làm sao, ngứa chân à?" Giang Thần Huy nhìn xuống chân trái của Lạc Tinh Vũ, thầm nghĩ bệnh nhân tăng động có thể nhịn được lâu như vậy cũng rất không dễ dàng, nói, "Qua thời gian này làm cái gì, nếu mày muốn đánh hiện tại cũng có thể đánh, tao kêu thêm vài đứa nữa, chia hai đội."

"Chân tao còn chưa khỏi hẳn đâu, bác sĩ nói bây chờ còn chưa chạy loạn được." Lạc Tinh Vũ nghĩ đến mấy người hôm trước, biểu tình trên mặt lạnh xuống, "Thời gian trước tao hẹn đánh bóng với người khác, cược ba con, ai thua thì phải gọi ba."

Giang Thần Huy nghe xong có chút kinh ngạc, vẻ ngoài có tính lừa gạt của Lạc Tinh Vũ cùng tính cách của bản thân cậu, khiến rất nhiều người luôn cảm thấy cậu hồn nhiên đáng yêu ngây thơ vô hại, nhưng Giang Thần Huy biết, thực ra tính tình của cậu cũng không được tốt lắm.

Nếu thật sự chọc tới, cậu cũng rất hung ác, biểu tình hiện tại của Lạc Tinh Vũ khi nói "cược ba con" với hắn, đều đang nói rõ cậu rất tức giận.

"Mày hẹn đánh bóng với ai? Tức giận như vậy?" Giang Thần Huy hỏi.

Lạc Tinh Vũ nghĩ nghĩ, phát hiện bản thân hoàn toàn không biết người nọ tên gì, thậm chí ngay cả bộ dạng của gã cũng chưa nhớ kỹ, thời điểm nhìn thấy gã còn phải mất một lúc mới ngộ ra được "Ồ, chính là người này", cũng không thể trách trí nhớ của cậu không tốt, có trách cũng chỉ có thể trách bộ dạng của người nọ quá mức bình thường, còn không đẹp bằng một cọng tóc của Nguyên Dục.

"Mấy đứa lớp 12, bạn học của Nguyên Dục, tao cũng không biết tên là gì." Lạc Tinh Vũ nói.

"Bạn học của Nguyên Dục, sao lại hẹn đánh bóng với mày?" Vốn dĩ Giang Thần Huy đã buông lỏng cảnh giác với Nguyên Dục, nghe xong lời này lại nhăn mày, "Tinh Vũ, bạn học của nó mày để nó tự xử lí, khối của chúng nó đã xảy ra chuyện gì chúng ta vẫn còn chưa biết đâu, hơn nữa nói thế nào cũng hơn chúng ta một khối, mày đừng can dự vào."

"Có thể có chuyện gì chứ, dù sao thì Nguyên Dục cũng không có vấn đề gì cả." Lạc Tinh Vũ biết Giang Thần Huy lại muốn cùng mình thao thao bất tuyệt, nhưng cậu không muốn nghe, chỉ nói, "Dù sao cũng chỉ là đánh một trận bóng, còn đánh trong trường, không có gì đáng lo đâu, cũng không phải mình chưa đánh với khối 12 lần nào, tiếng ba ba này tao muốn chắc rồi!"

"...... Được rồi." Giang Thần Huy nhìn bộ dạng hùng hùng hổ hổ của Lạc Tinh Vũ, lời đến bên miệng lại ép xuống dưới, "Khi nào?"

"Còn chưa định." Lạc Tinh Vũ nghĩ nghĩ, "Hẳn là sau lễ quốc khánh, đến lúc đó tao đi tìm mày, lại rủ thêm Bành Bành với Phi Phi, còn có La Tiểu Khả nữa, có cơ hội chúng ta luyện tập một chút, để tìm cảm giác."

Lạc Tinh Vũ không có chìa khóa ký túc xá của Nguyên Dục, nên về phòng mình trước, căn phòng này của cậu trang hoàng ba tuần, ngoại trừ lúc trở về lấy quần áo, sách giáo khoa thì không ở lại quá lâu, cái bàn cái ghế đều đã phủ kín một tầng bụi.

Cậu rảnh rỗi không có việc gì, lại dọn dẹp ký túc xá một phen rồi bò lên giường nằm xem điện thoại, lăn lộn lâu như vậy cũng mới qua nửa giờ, cậu lại gửi tin nhắn cho Nguyên Dục, hỏi hắn khi nào về trường, nhưng lần này lại không nhận được tin nhắn trả lời.

Lúc có Nguyên Dục, ngồi ngẩn người bên cạnh hắn cũng không cảm thấy nhàm chán, hiện tại Nguyên Dục không ở đây, thời gian trôi đi thực sự rất chậm, Lạc Tinh Vũ nằm trên giường được mười phút thì hết chịu nổi rồi.

Cậu nhìn ván trượt cách đó không xa, lại xoay xoay chân trái, quyết định ra quảng trường Thái Dương trượt hai vòng.

Giờ này quảng trường Thái Dương có rất ít người, hơn nửa cái quảng trường đều có thể sử dụng, nhưng hiện tại cậu vẫn chưa thể trượt ván một cách không kiêng nể gì, cũng không thể trượt bật lên cao mà chỉ có thể di chuyển qua lại trên mặt đất bằng phẳng thôi.

Cho dù là vậy, cậu cũng có thể chơi tới khi mặt trời lặn và tuần tra một vòng khắp con phố ở gần quảng trường Thái Dương.

Gần một giờ sau Nguyên Dục mới nhắn tin trả lời cậu, nói ăn cơm tối xong rồi mới về trường, bảo cậu không cần chờ mình. Hiện tại Lạc Tinh Vũ cũng có chút đói bụng, nên chậm rãi đi về phía khu phố ăn vặt.

Khu phố ăn vặt ngoài trừ đồ ăn, còn có rất nhiều các cửa hàng bày bán các loại hàng hóa sặc sỡ muôn màu khác, thời điểm Lạc Tinh Vũ không có việc gì thì sẽ đến đây dạo một chút.

Cậu phát hiện nơi này mới mở một cửa hàng bói toán, mặt tiền cửa hàng nhỏ đến mức nhìn không thấy cửa đâu, chỉ có thể nhìn vào chỉ dẫn trên tấm biển quảng cáo rất lớn gắn bên ngoài cửa, trên tấm biển viết "Siêu chuẩn! Không chuẩn không lấy tiền!", Lạc Tinh Vũ cảm thấy mới lạ, ôm ván trượt đi vào.

Trong tiệm vậy mà lại rất rộng rãi, ánh nến vàng nhạt thắp sáng cả không gian, hai bên giá bày biện các loại đồ đạc lộn xộn, cũng không biết là thứ gì, dù sao thì trông có vẻ rất thần bí.

Thầy bói ngồi ở chính giữa phòng, trên người khoác một chiếc áo choàng, trong tay ôm quả cầu thủy tinh, nhìn thấy có người đến ngẩng đầu cười nói: "Hoan nghênh tiểu soái ca, cầu thủy tinh nói với tôi vị khách hàng đầu tiên của hôm nay là một người may mắn, cậu chính là người đầu tiên ấy."

Lạc Tinh Vũ bị câu nói của cô nàng lừa gạt, tiến lên vài bước đi đến trước mặt cô: "Người may mắn? May mắn như thế nào."

Thầy bói vươn tay: "Mời ngồi."

Lạc Tinh Vũ đặt ván trượt qua một bên, nghe lời kéo ghế ra ngồi xuống.

"Tục ngữ nói rất hay, gặp gỡ tức là duyên, cậu có thể phát hiện ra cửa hàng nhỏ này của tôi hơn nữa đi vào trong, chứng tỏ chúng ta có duyên, hôm nay tôi sẽ xem bói miễn phí cho cậu một lần."

Thầy bói nói xong, vén áo choàng lên, để lộ ra đoạn dây thừng đen quấn quanh cánh tay, tay vừa mở ra, một mặt dây chuyền thủy tinh rơi xuống, cô nhắm mắt lại, xoay xoay mặt dây chuyền thủy tinh mấy vòng, thoạt nhìn còn rất ra hình ra dạng.

Lạc Tinh Vũ nhìn đến ngây người.

Chờ đến khi thầy bói mở mắt ra, nhìn cầu thủy tinh mà trầm tư, cậu mới thật cẩn thận hỏi: "...... Bói ra cái gì?"

Thầy bói nhìn cậu một cái, cất mặt dây chuyền đi, hỏi: "Cậu có người mình thích hay không?"

Lạc Tinh Vũ nghĩ thầm thầy bói này quả là giỏi, cậu cũng đang muốn nghe chuyện ở phương diện này đây, vội vàng gật đầu, cũng nói khái quát chuyện của mình: "Có, đang theo đuổi, cũng sắp thành công rồi."

"Vậy là đúng rồi!" Thầy bói nói, "Giai đoạn này của các cậu, vô cùng quan trọng, giá trị may mắn của cậu mặc dù có thể trợ giúp cậu theo đuổi được cô ấy, nhưng khiến cho cô ấy chân chân chính chính mà yêu cậu, thì còn thiếu một chút."

"Hả." Lạc Tinh Vũ nghe cô nàng nói đến mức căng thẳng, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Thầy bói lại nhắm hai mắt rồi trầm tư một lúc lâu, lấy mặt chuyền thủy tinh cuốn trên tay xuống, đưa cho cậu: "Mặt dây chuyền này được làm ra từ thủy tinh may mắn, có thể gia tăng giá trị may mắn của cậu, cậu đeo nó, đảm bảo các cậu tình cảm hòa hợp, ân ái lâu dài!"

Hai phút sau, Lạc Tinh Vũ một tay kẹp ván trượt, một tay kia cầm theo mặt dây chuyền, khí thế hiên ngang đi từ trong cửa hàng bói toán ra ngoài.

"Mặt dây chuyền này đã theo tôi rất lâu, đá may mắn bên trên đã tìm riêng đại sư khai quang, coi như là báu vật vô giá, hiện tại bán lại nó cho cậu, cũng không lấy 998, chỉ cần hai trăm đồng, tình yêu hoàn mỹ đang vẫy tay với cậu rồi đấy!"

"Cậu add Wechat tôi đi, chờ cậu theo đuổi được cô ấy, bên tôi còn có thể giúp cậu luyện một đôi lắc tay may mắn, tới lúc đó sẽ giảm giá 50% cho cậu."

Lạc Tinh Vũ nhét mặt dây chuyền vào trong cổ áo, cảm giác bản thân lãi to rồi.

Cậu vào tiệm mỳ bên cạnh cửa hàng bói toán, kêu một bát mỳ sợi, điện thoại nhận được mấy cái tin nhắn, tất cả đều là thông báo trong nhóm lớp đang thương lượng chuyện đại hội thể thao sắp tới.

Đại hội thể thao chính là một trong số rất ít những hoạt động tập thể của nhà trường, còn là lần cuối cùng khối của bọn họ có thể tham gia, mỗi lớp đều rất tích cực chuẩn bị, thậm chí còn nhiệt tình hơn cả khi mới vào lớp 10 nữa.

Lưu Thiều tag rất nhiều thành viên trong nhóm, nói bảy giờ tối nay tập hợp ở sân thể dục phía sau trường học, để tập diễu hành, thuận tiện còn có thể luyện luyện thi tiếp sức gì đó, bảo học sinh có thể đến thì đều đến hết.

Phía dưới liên tiếp trả lời "Rõ", Lạc Tinh Vũ là "tay sai" nâng biển của lớp, đương nhiên không thể vắng họp được, cậu cúi đầu nhanh chóng hút mỳ vào miệng, một tay gõ chữ, cũng trả lời một chữ "Rõ" gửi đi.

Bây giờ đã hơn 6 giờ rồi, cũng không biết Nguyên Dục đã về trường hay chưa, Lạc Tinh Vũ đi về phía trường học, cách một lớp áo cọ cọ mặt dây chuyền trên cổ, đột nhiên có chút hoảng hốt.

Thứ này thật sự thần kỳ như vậy sao?

Cậu sẽ không bị người kia lừa đâu nhỉ......

Vào lúc này, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên một tiếng, Lạc Tinh Vũ biết thanh âm này, là tiếng chuông mà cậu chuyên môn cài cho Nguyên Dục!

Cậu vội vàng lấy điện thoại ra, đúng là Nguyên Dục gửi tin nhắn cho mình.

- Cậu không ở ký túc xá?

Tác giả có lời muốn nói: Trở về trường học phát hiện ký túc xá không có người, Nguyên Dục: Đã nói là chờ tôi mà:)