Xu Thiên Dẫn

Chương 10




triêu khuẩn bất tri hối sóc dị, ngũ bách xuân lai ngũ bách thu

xuân đi thu đến năm lại năm,

năm trăm năm trải qua xuân, năm trăm năm lại đón thu.

Ba ngày mưa to, cuối cùng mây tan mưa tạnh, bầu trời lại quang đãng như trước.

Trên mặt đất rải rác đoạn cây, những nụ hoa rơi lả tả.

Nhưng mà trận mưa này cũng đủ cho dân chúng phía Nam vui vẻ, hạnh phúc biết bao, bọn họ sớm đã quen với ánh mặt trời chói chang nhô lên cao nay bỗng nhiên mưa to trút xuống, kéo dài mấy ngày không ngừng, khí trời thay đổi, mọi thứ trở nên thật sạch sẽ, đến mức hoa vừa nở đã vội rụng, nhưng người phương Nam cũng không để ý gì nhiều. Sáng sớm ra ngoài dọn dẹp mọi thứ, sau đó ai làm việc nấy, kiếm kế mưu sinh.

Chỉ có những trưởng lão trong vùng mới biết, mây mù ùn ùn kéo tới, gió lạnh vội phất qua, vạn năm qua giờ mới xuất hiện trở lại, cũng chính là Ứng Long vương rời khỏi thiên giới đã trở về rồi, bởi vậy người dân phương Nam tự xây miếu thờ Ứng Long vương, nhiều ngày qua đèn nhang thơm ngát, ở nơi này để bày tỏ sự biết ơn.

Trên trời cao, Thiên Xu ngồi trên lưng chim loan trông về phía xa trong núi, mơ hồ có thể thấy được cung điện rộng lớn nơi kia.

Phía Nam, chỗ ở của Ứng Long.

Nhớ lúc trước khi Xi Vưu làm loạn, Ứng Long được thượng đế phái xuống phàm trợ giúp Hiên Viên hoàng đế, tận lực hết sức rồi không được phép quay trở về, chỉ có thể yên lặng ngủ đông nơi đầm nước hoang vu phía Nam.

Vốn là long vương một phương, tự nhiên lại chịu ủy khuất như vậy.

Ứng Long ở phương Nam chọn một vùng đất xinh đẹp, khởi công xây dựng hành cung.

Thiên Xu mặc dù chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng trong những lần tham gia yến hội tại dao trì có nghe các vị tiên nhân bàn luận qua. Nghe đồn, hành cung phía Nam của Ứng Long vương rực rỡ, lại hết sức xa hoa, so với thiên cung chỉ có hơn chứ không kém.

Hôm nay tận mắt nhìn thấy, tuy những lời nghe qua tai ít nhiều có điểm nói quá, nhưng nhìn thấy cung điện trang nghiêm hùng vĩ trước mặt, mặc dù thua so với Lăng Tiêu các lúc ẩn lúc hiện, vô cùng tôn quý, nhưng nơi này quả thật là uy nghi, hùng vĩ.

Bên ngoài điện, núi rừng xanh tươi bao phủ, trong núi tĩnh lặng, long khí phảng phất xung quanh bảo hộ muông thú trong rừng, sườn núi cây cỏ um tùm, cỏ linh chi dày đặc.

Thanh loan hạ cánh xuống trước cửa chính điện, Thiên Xu đưa mắt nhìn bảng hiệu phủ trên mình lớp nước sơn vàng chói lọi đề hai chữ “Nam ngự “, bút pháp cứng cáp, thể hiện ý tứ không chịu gò bó. Chữ viết có chút quen thuộc, chính xác là trong tỏa yêu tháp đã từng gặp qua.

Bên trong điện rộng lớn, cơ hồ thật quá vắng vẻ, không có một tiếng động, Thiên Xu thu đường nhìn, cất bước đi vào.

Dẫm trên sàn lát xanh ngọc dưới mặt đất, cung điện đẹp đẽ quý giá trong đem tỏa ra ánh sáng nhu hòa của ngọc, tuy an tĩnh nhưng lại có cảm giác tối tăm, mịt mờ, mà Thiên Xu nhìn khung cảnh … xa hoa này lại hoàn toàn không để ý tới, thẳng tắp đi vào sâu bên trong.

“Kẻ xông vào bảo điện phải chết!!”

Một tiếng chợt quát chợt vang lên, một đuôi rồng vàng óng canh vốn đang canh giữ trong trụ ngoài hành lang bỗng chốc gào thét vùng ra, hóa thành một giáp vệ trên tay cầm thanh giáo thép, không hỏi nguyên nhân, cứ lao thẳng đâm tới.

Thiên Xu nâng một tay lên đỡ lấy, trong hư không không nhìn thấy binh khí, nhưng bên tai lại truyền đến tiếng binh khí giao kích.

“Tê —— tê —— tê ——” một hồi kèn như muốn xé gió âm ỉ bên tai…hầu như ngay lúc đó, ba mũi tên nhọn lao nhanh khí thế không kịp bưng tai, trong không trung tạo thành ba đường thẳng hướng thẳng về phía kẻ địch.

Thiên Xu đầu cũng không nghoảnh lại, đẩy giáo ra, trở tay về phía sau đảo nhẹ qua, tức thì ba mũi tên gãy đứt, rơi xuống đất thanh âm giòn tan. Nhìn thì thật đơn giản, nhưng quả thật khiến cho giáp vệ long tộc ẩn mình bốn phía nhất thời bị líu lưỡi không thôi.

Những người bên ngoài chẳng phải hạng xoàng, đều là giáp vệ, bọn họ cũng không hề biết Hào Lăng vung tên như sao xẹt, cho dù trước mặt có nhìn thấy hắn bắn tên cũng không thể nào ngăn chặn kịp.

Người này cư nhiên dễ dàng đỡ mũi tên mà Hào Lăng bắn ở sau lưng, chỉ nhẹ nhàng vung tay lại chặt đứt được!!

Binh khí của hắn rốt cuộc là cái gì?!

“Để cho ta tới!!” Một giọng nói như sấm rít gào từ trên trời giáng xuống, một giáp vệ long tộc vung vẩy trường đao lên cao rồi đánh xuống, lực cánh tay mạnh mẽ như ngàn quân, hơn nữa thế tấn công uy lực kinh người, một đao này rơi xuống phía dưới, đến núi đá cũng vỡ vụn ra.

Thiên Xu nâng kiếm lên chắn, nghe thấy một tiếng “leng keng!!” Một tiếng nổ vang dội, trong không khí một cổ khí tức đang áp sát vào.

Một đòn này xác thực nghiêm trọng, đem hết toàn lực dốc ra, Thiên Xu mặc dù không tổn thương gì, nhưng sàn ngọc dưới chân thế nhưng lại chịu không nổi một đòn nghiêm trọng này, “Rầm ——” một tiếng, một ô vuông bằng đá lót ngọc dưới chân Thiên Xu vỡ vụn, người cũng thụt xuống hố.

Nhưng mà làm cho kẻ khác phải khiếp sợ chính là, trường binh trong tay Thiên Xu hiển nhiên không mảy may tổn hại, trái lại này nó lại cuốn phăng thanh trường đao được luyện bằng thép ròng kia!!

Lúc này dưới ánh sáng của viên ngọc bích, nhợt nhạt lướt qua vật trong tay hắn, một đạo lưu quang như có như không, nguyên lai là một thanh trường kiếm gần như trong suốt!

Kiếm này giản dị tự nhiên, cũng không có bất luận hoa văn trang sức xa hoa gì, chỉ là cái này là gì nha?

Binh khí, vốn là dùng để sát thương, cũng không phải là trang sức đeo bên hông.

“Ngươi, ngươi dùng loại binh khí gì?!”

Đứng một bên, Sư Linh đội trên đầu mũ khôi giáp che lấp đi hai mắt đang trợn trắng, trong lòng thầm mắng, Hình Kha cái kẻ võ si này, hiện tại không phải lúc mà ở đó tra cứu binh khí a?!

Lòng vừa động, một cổ sát ý đập vào mặt.

Thanh y nam tử lúc này bước ra khỏi khối gạch vỡ nứt, đứng ở trên mặt đất bằng phẳng, thương bào không có gió mà lại phất phới, trong mắt phượng hiện lên sát ý cường thịnh, ngay cả Sư Linh, Hình Kha từ khi là con rồng tung tăng bay lượn trên không cho đến lúc hóa thân thành giáp sĩ đến giờ, cũng bị cỗ sát khí này làm cho khiếp sợ không thôi, không dám lại gần.

Sư Linh ngạc nhiên không hiểu, tiên nhân trên thiên giới đều chính là tu thân dưỡng tính, nhưng nếu không có thân kinh bách chiến giết chóc vô số, làm sao có thể sở hữu cỗ sát khí giống như thế này?!

Người này phảng phất chỉ là nhẹ dịch chuyển, Sư Linh cảm thấy cổ họng mát lạnh, chỗ khôi giáp nơi yết hầu thình lình đã bị trường kiếm kề cận, huyền thiết giáp dày vô cùng, ở trước mặt Thiên Xu cùng với Bàn Cổ trong tay hắn, lại hệt như khối đậu hũ mềm.

“Tránh ra.”

Sư Linh thần sắc đông lạnh, bên dưới mũ giáp, trong nháy mắt con người xanh lam như kết băng vạn năm.

“Khó mà nghe theo lệnh.”

Hắn coi nhẹ thần binh lợi kiếm để tại yết hầu như muốn đâm sâu vào, giáo chỉa xuống đất, tựa như truyền tin, hai bên sườn lập tức vang lên một trận đất có trật tự lay động, mười một giáp vệ còn lại dốc toàn bộ lực lượng, bao quanh vây khốn Thiên Xu.

Đao hướng lên trời, như cung lên dây, kích trái phải tập kích, thương chỉa xuống đất.

Khác ở chỗ mới vừa rồi từng người tập kích tán loạn, mười hai giáp vệ hiển nhiên đã được huấn luyện từ xưa, mỗi người một vị trí bổ sung, bù đắp cho nhau, trong mơ hồ hình thành trận pháp, như thiên la địa võng, kín kẽ.

Sư Linh vẻ mặt dứt khoát, tựa như sinh tử trước mặt không là gì, trong mắt kiên định như cũ.

Thiên Xu phi thường khẳng định, lúc này nếu muốn vào bên trong điện, cần phải bước qua mười hai thi thể giáp vệ long tộc này.

Tham Lang tinh quân mặc dù diệt yêu vô số, nhưng kỳ thực bản thân cũng không thích giết chóc, trước mặt những … giáp vệ long tộc này mặc dù ngăn cản hắn, nhưng rốt cuộc cũng là vì tận trung với cương vị công tác, cũng không có làm sai.

Thiên Xu nhẹ nhíu mi, thu trường kiếm trong tay.

Mặc dù nhìn không thấy kiếm phong, Sư Linh có cảm giác thanh kiếm nơi cổ họng đã tiêu thất. Chưa kịp thả lỏng, chợt trước mặt xuất hiện một cổ kình phong, lấy Thiên Xu làm trung tâm, một cổ kình lực đột ngột từ mặt đất mọc lên, dường như chặn trước mười hai giáp vệ, mặc cho bọn họ vượt trội hơn người, trong thời gian ngắn cũng không có biện pháp chống lại, đều bị bức lùi phía sau mấy bước.

“Ứng Long vương!!”

Thanh âm trầm ổn, hơi thấp, phảng phất bị mở rộng vô hạn, như hồi chuông lớn đinh tai nhức óc, hiển nhiên mang theo một tia không hờn giận.

“Nếu đây là đạo đãi khách của ngươi, xin thứ cho bản quân cáo lỗi, không theo cùng được!!”

“Ha hả… Tham Lang tinh quân khẩn cấp như vậy, thực sự là ngoài ý muốn của bản tọa!”

So với tình hình giương cung bạt kiếm, cái này tuyệt nhiên bất đồng, thanh âm mang theo ý tứ trêu chọc nhất thời vang lên, thân ảnh huyền bào xuất hiện ở chỗ sâu bên trong điện, như tường đồng vách sắt chặn đường, mười hai giáp vệ hai bên đều trái phải tránh ra, khom lưng hành lễ.

Hắn nhìn lướt qua chúng vệ đằng đằng sát khí đích, đạm nhiên trách nói: ” Khách quý vào cửa, các ngươi lại dùng binh đao chào đón, thực sự vô lễ!”

“Long chủ thứ tội!” Chúng vệ song song quỵ gối bên dưới, khôi giáp ‘tạch tạch’, động tác này càng không có sai biệt, khí thế bức người.

Ứng Long nhưng không để ý tới chúng giáp vệ đang quỳ, nói: “Mong rằng Tham Lang tinh quân thông cảm!” Chỉ tiếc trong lời nói thiếu ý tứ áy náy, thực sự khó thuyết phục cho người ta, một tia thành ý cũng không có.

Thiên Xu mắt lạnh lẽo thu vào mắt, trong lòng tự nhiên sớm có chuẩn bị.

Chúng giáp vệ hóa thân rồng bay lên, khí thế mới vừa rồi lâm trận ngăn địch, có thể thấy được kỷ luật nghiêm minh, cũng không phải là đám ô hợp. Huấn luyện như vậy tố chất căn bản là vệ sĩ, nếu không phải do Ứng Long bày mưu đặt kế, sao lại tự ý hành động?

Trò khôi hài kết thúc, Ứng Long thản nhiên cười, nâng tay vẫy vẫy lệnh cho chúng vệ lui xuống.

Giáp vệ chợt nghe lệnh, thu binh khí lui sang trái phải hai bên.

Đại điện rộng lớn, chỉ còn lại Ứng Long với Tham Lang tinh quân, an tĩnh không ít.

Ứng Long ung dung quan sát Thiên Xu chỉ chốc lát, cười nói: “Nhiều ngày không gặp, tinh quân nhưng thật ra gầy đi không ít.” Nói lời như vậy tựa như hai người sớm đã có giao tình, khác hẳn thực tế hai bên đối lập, binh đao gặp đối thủ.

Thiên Xu im lặng.

Nói đến thật châm chọc, vị thần tiên này trong thiên cung đúng là kẻ đứng đầu trong tam sát Tham Lang khiến hầu hết các tinh quân nhượng bộ lui binh, rất sợ bắt chuyện hắn, sợ bị huyết tinh, sát tinh trên người phá hủy đi công sức tu đạo. Ngược lại yêu đế nghịch long này, kẻ địch trong trời đất lại không thèm để ý tới thân thể nhiễm huyết tinh của hắn.

“Việc này không nhọc Long vương quan tâm.”

Đối phương lãnh đạm, Ứng Long bất quá cho rằng chính là ngang bướng, trái lại cười nói: ” Vùng đất phía Nam cách Côn Lôn vạn dặm, vốn nghĩ rằng tinh quân ít nhất hôm trăng rằm mới có thể ghé qua, bản tọa chân trước chưa dứt, tinh quân liền giá lâm, thực là làm cho bản tọa cảm thấy ngoài ý muốn!” Ngụ ý, chính là trêu chọc Thiên Xu khẩn cấp muốn nhìn thấy hắn như vậy.

Nếu đổi lại là tiên nhân khác bị trêu chọc như vậy, lúc này chỉ sợ là nổi trận lôi đình, nhưng mà Thiên Xu vẫn như cũ bình tĩnh lạnh lùng, không bị lời nói khiêu khích này ảnh hưởng, giống như núi cao vô tình, ngươi cứ mặc kệ cho cuồng phong gió quét, trời mưa to, không chút mảy may.

“Bản quân vì bảo châu kim ngao mà đến.”

Ứng Long nhếch mi: “Tinh quân quả nhiên rất không thú vị. Bản tọa nếu đồng ý tặng bảo châu kim ngao, tự nhiên sẽ không đổi ý. Bất quá tinh quân đường xa đến, bản tọa nếu ngay cả trà cũng không mời, nếu truyền đi ra ngoài, thật khiến cho người khác chê cười bản tọa đãi khách không chu toàn.”

Hắn làm một tư thế mời, “Chẳng hay tinh quân có thể hoàn thành tâm nguyện này?”

Nói xong cũng không để ý tới đối phương có đồng ý hay không nhận lời, xoay người đi vào trong điện.

Thiên Xu mặc dù chẳng biết hắn lại lôi ra chủ ý gì, cũng không do dự, đuổi theo phía sau.

So với chính điện rộng lớn khí thế, lầu các bên trong mang theo vài phần dáng dấp vùng sông nước xinh đẹp Lĩnh Nam.

Đình dựa vào núi mà tạo, trật tự rõ ràng, thoáng đãng tao nhã, có hồ nước chảy róc rách, theo hành lang đi ượt qua, cửa sổ lớn để trống, bức hoành bình phong, kiến trúc thật lí thú kỳ diệu, ở giữa nơi này không khỏi khiến cho kẻ khác vui vẻ thoải mái, cảm giác như đang du ngoạn.

Một gốc cây hoa quế cực đại không gì sánh được, dưới tàng cây có một chiếc ghế dựa làm từ rể cây, trên bàn vừa có một người thay khay trà, làn khói xanh nhẹ nhàng lượn lờ, hương trà thơm ngát. Hai bên trái phải có một hồ nước trong suốt, bên trong thả cá chép rất xinh đẹp, mập mạp to dài, xem ra chỉ vài ngày nữa liền có thể vượt long môn, hóa thành rồng.

Ứng Long ngồi xuống, rót một chén đầy, ngón tay nhẹ lướt, đưa đến trước mặt Thiên Xu bên cạnh bàn.

Thiên Xu nhìn hắn một cái, cũng ngồi xuống, nhấm nhá tách trà.

Loại trà này vừa nhìn liền biết nhất định không phải phàm vật, màu sắc nước trà xanh trong suốt lại sáng sủa, hương khí tao nhã kéo dài.

“Túy nguyệt hoàng nha?”

Núi Bồng Lai có túy nguyệt phong, đỉnh núi có hoàng nha, đun lên uống, một tách kéo dài tuổi thọ, hai tách trường sinh bất lão, ba tách mọc cánh thành tiên, phi tiên.

Chỉ là trà này năm trăm năm mới có một, ngàn năm mới hóa xanh ngọc bích, cho dù là tiên gia bình thường cũng khó mà có cơ hội uống một chén. Mà Thiên Xu nhận được vật ấy, tất nhiên là bởi vì thiên quân từng ban cho hắn, mà hắn…

Suy nghĩ liền bay về chuyện khi xưa, khi Cự Môn tinh quân trong điện ngồi trước bình trà ngàn năm trước, nay đã nguội lạnh, Thiên Xu không khỏi tay nâng chén, uống một ngụm, nước trà ấm áp, thơm ngon đi vào họng, say mê quấn quýt, sau đó quyện vào đầu lưỡi mang theo chút vị đắng chát.

Trà phải uống khi nóng, lúc lạnh thì… trong ngọt có đắng.

“Thế nào? Trà này chẳng lẽ không hợp khẩu vị tinh quân?” Ứng Long mắt sáng như đuốc, không bỏ qua tia sáng chợt lóe vụt qua trong mắt Thiên Xu, không khỏi càng nghiền ngẫm, rốt cuộc duyến cớ nào khiến cho nam tử so với biển Bắc minh còn lạnh băng hơn, cứng rắn như thế trong nháy mắt lại động dung?

Nhưng mà Thiên Xu có khả năng kiềm chế cảm xúc hơn người, trong nháy mắt đã đè nén quyết tâm, lúc đó hiện lên một tia u sầu.

Buông chén trà, thản nhiên nói: “Không. Trà đúng là loại trà thượng hạng.” Chỉ là thật không ngờ, chỉ trong một ngày đêm, lại cùng nghịch long khiến cho chúng tiên trên khắp chín tầng mây đau đầu không thôi này mặt đối mặt, cùng ngồi một chỗ, bình tĩnh uống một ly trà.

“Đây là tự nhiên.” Ứng Long cũng không ý truy vấn.

“Tốt xấu gì bản tọa cũng từng là thần tướng của thượng đế.” Hắn nhìn Thiên Xu liếc mắt. “Nói vậy tinh quân cũng hiểu biết, thượng đế đúng là đối với những vị thần có công, từ trước đến nay rất hào phóng.”

Thiên Xu trong lòng khẽ động: “Chẳng lẽ vì người ra lệnh, khiến cho Long vương không còn có thể trở về thiên giới nữa mà sinh ra oán hận, vì vậy nghịch thiên?”

Ứng Long đang muốn châm trà, tay chợt ngừng lại, phảng phất như nghe được một chuyện cực kỳ buồn cười, phát ra từng trận cười, vang dội khắp núi rừng, len lỏi quanh quẩn đình viện.

Một lát mới dừng lại được tiếng cười, nhưng mà ý cười đã trở nên mờ ảo, trong mắt mơ hồ dẫn theo một chút trào phúng.

“Nấm mốc không mọc chỗ sáng sủa, dế nhũi chẳng biết xuân thu.” Ứng Long đưa tới trước mặt một chén trà, ngửi hương đã biết là trà quý.

“Con người trông ngóng xuân thu hàng năm, tất nhiên tuổi thọ ngày ngày trôi qua, đau khổ đến nhường nào, trong mắt năm trăm năm trải qua xuân, năm trăm năm lại đón thu.”

“…” Thiên Xu ánh mắt sâu thẳm.

“Thiên cung chín tầng mây bao phủ, nơi đó tiên nhân tốn ngàn năm đắc đạo, tự nhiên là thần vực không thể leo cao. Trong mắt bản tọa, bất quá cũng chỉ là một nhà giam để gọt giũa ngọc thô. Là nơi bị quản chế, tốt hơn là nên rời đi.”

Nước trà trong miệng bình nhỏ giọt, rơi vào chén, làn sóng lay động.

“Điều bản tọa muốn cũng không phải là thần phục dưới thiên quy, thỏa hiệp trong khuông để đạt được tự do.”