Xu Thiên Dẫn

Chương 11




lục trứ đối bác tầm nhất vấn, thiên mệnh thục quy cục trung tàng

« sáu nước hỏi một chuyện, nước cờ ẩn thiên mệnh »

Lúc này một giáp vệ bay lượn tới, trong tay cầm một hộp gỗ đàn hương dâng lên cho Ứng Long.

Ứng Long tiếp nhận vật ấy, chẳng hề để ý đặt trên bàn.

Tuy có cái hộp gỗ che phủ, nhưng bên trong tỏa ra tiên linh khí, nói vậy vật chứa bên trong hộp chính là bảo châu kim ngao.

Thiên Xu thật không có ngờ tới hắn lại đơn giản tặng bảo châu trên người như thế.

Dù sao hắn cùng với y là địch không phải bằng hữu, huống chi hai nghìn năm nhốt hắn trong tỏa yêu tháp, còn có không lâu trước kia dùng biện pháp mạnh bứt nghịch long lân, nói thật cho dù ai cũng sẽ không thể cho sắc mặt hoà nhã như thế được.

Hơn nữa, vị thần Long thượng cổ này cũng không phải là người khoan hồng độ lượng, không tính toán thù cũ.

Long tộc, luôn luôn là loài có thù tất báo. ( anh nghi oan cho người tốt đó. Thiên giới có mấy ai tốt J)

Nghe thấy Ứng Long hỏi: “Chẳng hay tinh quân có hay lai lịch của bảo châu kim ngao?”

Thiên Xu gật đầu: “Có nghe qua.”

Kim ngao vốn là linh thú trong biển, thân hình cực kỳ to lớn không gì sánh được, nhưng mà hành động lại chậm chạp, trăm năm mới đi được một thước, lúc xưa tiên nhân thượng cổ từng nuôi kim ngao trong biển tiên sơn, mặc dù sóng biển cuồn cuộn mà tiên sơn vẫn bất động như cũ.

Sau đó lại không biết vì sao, kim Ngao cùng Ly tộc nghịch phản, xâm phạm long tộc, hải vực một hồi tưới trong máu tanh giết chóc, cuối cùng long tộc giành thắng lợi mà Ngao, Ly hai tộc bị diệt.

Lúc đó kim ngao trong tộc sở hữu một viên bảo châu, pháp lực vô biên, có vật này trong tay thế mạnh như nước. Ngày trước đánh một trận, kim ngao cuối cùng cũng sử dụng viên ngọc này, nhưng cuối cùng toàn bộ lực lượng hầu như bị long tộc diệt sạch, sau đó Đông Hải long quân không tiếc một mình đi vào nguy hiểm, trong tay bộ tộc kim Ngao đoạt đi bảo châu, long tộc đại thắng.

Bảo châu này vốn trong tay của Đông Hải long cung, lại không biết vì sao rơi vào tay Ứng Long.

“Bảo châu ở bên trong điện của bản tọa cũng không có tác dụng gì, nếu tinh quân thích, bản tọa dĩ nhiên vui lòng tặng ngươi viên bảo châu này. Chỉ là tiện tay mà tặng thôi, miễn cưỡng không thú vị.”

Thiên Xu nghe thấy đã hiểu rõ, chỉ là không nói, chờ hắn tiếp lời.

“Sư Linh.” Ứng Long quay đầu phân phó “Ngươi đi lấy bàn cờ qua đây, bản tọa muốn cùng tinh quân thử một ván.”

“Tuân mệnh.”

“Nếu tinh quân thắng, bảo châu tự nhiên hai tay dâng tặng. Nếu là thua, bảo châu vẫn tặng tinh quân.”

Thiên Xu nhếch hàng lông mày.

Ứng Long cười nhìn Sư Linh mang tới bàn cờ, sắp xếp trên bàn, chậm rãi rồi nói tiếp: “Nếu là bản tọa may mắn thắng, chỉ muốn hỏi một vấn đề, mà tinh quân thành thực đáp, không được có chút giấu diếm. Tinh quân nghĩ như thế nào?”

“…”

“Chẳng lẽ tinh quân tính toán giống như lần trước vậy, mạnh mẽ cưỡng đoạt? Cung điện bản tọa mấy nghìn năm qua chưa từng xoay chuyển, thật không biết nguyên lai thần tiên trên thiên giới dĩ nhiên trở nên ngang ngược như vậy.”

Ứng Long biểu tình lạnh nhạt không dấu vết, dù chưa ép buộc đối phương, nhưng mà trong lời nói kín đáo không kẽ hở, đủ để cho người không thể từ chối.

Thiên Xu trong lòng khẽ động, lúc trước ra tay bóc vảy nghịch long chính là bất đắc dĩ, hôm nay nghĩ lại ít nhiều có chút không nói đạo lý. Vì vậy nhẹ gật đầu, chấp nhận.

Bàn cờ bày ra, luật đi sáu nước.

Trong sáu nước đi, cả năm nước đều lỏng lẽo, một nước mạo hiểm, thời gian trôi qua ván cờ thật ổn định, hai bên ngang nhau, ăn thua từng nước, có thể điều binh khiển tướng, nhanh nhẹn, quyết phân thắng bại.

Thiên Xu nước trắng, mà Ứng Long quân đen.

Sáu nước đi của tiên gia, trên chín tầng trời, người lão luyện nhất trong đó đại biểu trong là thất nguyên tinh tự nhiên chính là Văn Khúc tinh quân Thiên Quyền.

Cuộc thứ nhất, quân đen trận pháp huyền dị, đột nhiên tản ra, nhưng mà nếu xem xét tỉ mỉ, bên trong ván cờ nguy cơ bốn phía, chỉ sợ nước trắng một bước cũng không thể động, liền thua.

Quân trắng cố ý bày bố mê trận nước đen, lúc đầu thế như chẻ tre, sau đó dần dần trở nên sắc bén, trước mắt trận pháp biến ảo, thẳng đảo Hoàng Long.

Sáu nước kỳ ảo khéo léo, muốn thắng then chốt là phải có sự phối hợp, điều binh khiển tướng mục đích chặn đầu đối phương, trong lúc quyết định, là do bày bố trận chứ không phải ngẫu nhiên.

Ứng Long cười khẽ, có vẻ suy tư: “Thường nghe xem nước cờ như nhìn một người, xem ra xác thực như vậy. Nước đi của tinh quân, tàn nhẫn không lưu tình, chỉ là như vậy… Lại có vẻ không thú vị.”

Thiên Xu bình đạm nhìn bàn cờ, vẫn chưa ngẩng đầu: “Thắng bại, không nói đến thú vị.”

“Tinh quân lời ấy sai rồi. Tuy rằng kết cục đã định là thắng hoặc bại, thưởng thức rồi dần đến cục diện, vốn là một quá trình tương đố thú vị. Nếu mà bỏ qua mà lại quyết thắng, sẽ trở nên tẻ nhạt vô vị.”

Người kia trong lúc nói chuyện, quân trắng thừa thế phá vỡ trận địa quân địch, tiến quân thần tốc, mắt thấy sẽ tiêu diệt nước đen.

“Bản quân không thể lĩnh hội được ý này.”

Nước đen nguy hiểm vây trùng trước mặt mà Ứng Long thế nhưng không chút hoảng loạn nào, vẫn như cũ nhàn nhã điều khiển bên đen.

Trên bàn cờ, trận pháp nước đen huyền diệu, bí hiểm, quân trắng thế như chẻ tre. Hai bên áp sát sớm chiều, ván cờ xơ xác tiêu điều trở nên dâng cao. Ngay cả Sư Linh đứng một bên hầu hạ cũng bị quân hai bên bàn cờ giao chiến khí thế gấp gáp làm cho khiếp sợ không thôi, hai mắt nhìn gắt gao, không tự chủ được xiết chặt nắm tay.

Quân trắng cùng lúc vây quét nước đen, mắt thấy thắng bại trước mắt, Ứng Long vẫn ung dung như trước.

“Bản tọa thu hồi lời lúc đầu, cùng tinh quân đánh cờ, kỳ thực tương đối thú vị.” Hắn lại đi một nước, nhưng mà lúc này xem ra nước đen nguy ngập trước mặt.

“Long vương khen nhầm.” Đối phương tán thưởng, Thiên Xu ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn như cũ xem xét ván cờ, điều khiển quân trắng dời bước, nuốt quân địch.

“Bản quân chỉ biết đạt được thắng lợi, nếu có người ngăn cản…” Hai ngón tay kẹp lấy quân trắng đẩy khỏi bàn cờ “Giết.” Tiếng nói vừa dứt, kình lực vung ra quân cờ bằng ngọc tuyệt mỹ “Ba ——” một tiếng giòn tan, lập tức hóa thành tro bụi.

Ngữ khí lạnh lẽo, xơ xác tiêu điều, mơ hồ mang ý tứ uy hiếp, nhưng mà Ứng Long trái lại hứng thú càng đậm.

“Lời này nghe ra, không biết tinh quân có ý tứ gì nha?”

Thiên Xu lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Ứng Long: “Long vương nguyện trợ giúp tìm châu, trong lòng bản quân tự nhiên vô cùng cảm kích. Nhưng nếu là trong lòng có tâm tư cản trở, liền xin thứ cho bản quân thu hồi. Kiếm trong tay bản quân bảo hộ chính là thiên mệnh.”

Sát khí không chút nào che giấu lạnh thấu xương, giáp vệ long tộc một bên há có thể tha thứ cho người khác uy hiếp long chủ?!

“Lớn mật!!” Sư Linh cũng không chút nào che giấu, vỗ bội đao bên hông, đao sẽ ra khỏi vỏ!

Hàn quang chói mắt, mũi đao vừa tiếp xúc đã bị đứt đoạn, đã bị cản lại.

Ứng Long nhẹ quay đầu lại, chỉ là xoay tay lại nhẹ nhàng nắm chuôi đao, chậm rãi đẩy đao vào trong vỏ, khiến thần kinh người ta buộc chặt như dây cung căng.

“Số trời khó liệu, thế sự như ván cờ. Chưa tới hồi kết, thắng bại chưa biết?”

Bại cục trước mắt, hắn vẫn bình tĩnh như cũ.

Bình tĩnh, ung dung quân đen đi từng nước một, lùi trở lại. Quân trắng không lưu tình chút nào nuốt từng quân, sáu nước mất hai vốn là nguy ngập, nhưng mà khi quân tan tiêu tán trái lại mở ra một … ý tưởng khác! Mặc dù mất hai quân, nhưng nét mặt Ứng Long nhẹ hiện ý tiếc hận, quân cờ trong tay hắn từ trước đến nay lưu được thì bỏ được.

Vốn trước đó quân đen bị bốn phía vây khốn, mà từ bao giờ chúng bắt đầu tiến công, dĩ nhiên khí thế sánh với vạn quân, hoàn toàn không để ý sinh tử điên cuồng vồ tới.

Quân trắng mặc dù bị đả kích, trận pháp hơi loạn nhưng vẫn là ứng đối như thường.

Hai người trong lúc đó sinh tử chỉ trong chớp mắt, từ bàn cờ như vang lên tiếng kêu của hạc.

Lúc này Thiên Xu trong tay cầm quân cờ, Ứng Long khóe miệng xuất hiện một độ cung kỳ diệu, bỗng nhiên thân thủ khoát lên trên tay Thiên Xu, hơi nhoài người lại gần. [oa ~^^”]

Thiên Xu nhìn về phía Ứng Long, trong lòng hiện lên tia nghi hoặc.

“Tinh quân chẳng lẽ không hiếu kỳ bản tọa nếu thắng, muốn hỏi vấn đề gì?” Ứng Long nói xong, tay phất nhẹ một cái, áo bào xẹt qua bàn mặt, nhưng thấy trên bàn cờ, bạch tử như tinh lóe ra quang hoa, đột nhiên mắt thấy dịch chuyển, tạo thành hình dạng sao bắc đấu!

Lúc này quân đen lung lơi ra từng đợt, từ từ hóa thành hình dạng con rắn, xoay quanh bốn phía bắc đẩu.

Trên bàn cờ tình thế đã rõ ràng, sáu quân trắng mặc dù chiếm ưu thế, nhưng mà nếu liều lĩnh công kích quân đen, mặc dù chắc thắng nhưng nếu không tấn công quân đen trước chắc chắn nguy.

Tuy biết đối phương mê hoặc lòng người, nhưng trong lòng Thiên Xu không khỏi chấn động.

“Nếu chỗ thiên mệnh, muốn lục tinh cùng chết …” Ứng Long lúc này buông tay ra, trở lại chỗ ngồi, “Ngươi bỏ được sao

“Ba ——” Quân đen bị Thiên Xu nắm chặt, rõ ràng bị vỡ.

Thiếu một quân,ván cờ tự nhiên cũng sẽ không thể tiếp tục.

Ứng Long trong nháy mắt cười khẽ, trên bàn cờ đâu còn có mũi nhọn bắc đấu tinh? Vẫn như cũ đúng là ván cờ lúc trước nằm yên lặng trên bàn cờ.

Thắng bại chưa phân, Ứng Long nhưng vẫn đem hộp gỗ đàn hương lên trước mặt Thiên Xu: “Bản tọa đã nói vấn đề, cũng đã có đáp án. Kim ngao bảo châu, tự nhiên đúng hẹn tặng tinh quân.”

Thiên Xu vẫn chưa lập tức nhận lấy, ánh mắt thế nhưng vẫn dừng lại trên ván cờ bày bố thất tinh, có chút suy nghĩ.

Ứng Long cũng không giục, quay đầu lại cùng thống lĩnh giáp vệ bất quá đứng một bên quan sát ván cờ, thế nhưng hồn vía bay mất.

“Sư Linh.”

Một tiếng phân phó, cuối cùng cũng gọi hồn của giáp vệ trở về.

“Có thuộc hạ.”

“Tinh quân đường xa mà đến, không mời một chén nước trà xanh thật quá keo kiệt, phân phó xuống phía dưới, chuẩn bị một ít điểm tâm ngọt đưa lên đình phía Nam.”

“Không cần phiền phức.”

Ứng Long nghe tiếng quay đầu lại, nam tử mới vừa rồi rõ ràng buồn vô cớ, lúc này mắt sáng như đuốc, dĩ nhiên không có một tia dao động. Mặc dù sớm biết Tham Lang tinh quân tự chế [kiềm chế] hơn người, nhưng mà thời gian hồi phục thật mau lẹ nha, kỳ thực ý chí trong lòng thật quá vững vàng làm hắn không khỏi thầm khen một tiếng.

Thiên Xu mở hộp gỗ, một tầng ánh vàng chói sáng hắt ra, chùm ánh sáng chiếu lên cao, tỏa sáng toàn bộ sườn núi, nhưng thấy bên trong hộp một viên ngọc châu ánh vàng lơ lửng giữa không trung, xoay tròn cuồn cuộn, roi sọi xung quanh. Trong núi gió lúc này đột nhiên bất động, nước chảy ngược chiều, núi cao hình như có cảm giác như xoay mình hơi chấn động.

Thiên Xu nhíu vùng lông mày xung quanh: “Ứng Long vương, đây là ý gì?” Chỉ thấy hắn trở tay, đè bảo châu chói mắt xuống dưới, nhưng viên châu này cũng không phải hình dạng tầm thường, mà là một vật cấu hình tinh xảo đặc sắc nhưng rỗng, hiển nhiên viên châu này cũng không hoàn chỉnh.

Ứng Long sớm đã có dự liệu, vội đáp: “Bảo châu kim ngao vốn bên ngoài có lớp ngọc trai, ngày trước Đông Hải long vương mang về bất quá chỉ là lớp bên ngoài mà thôi.”

Ứng Long giao ra đây chính là bảo châu mặc dù không hoàn chỉnh, nhưng cuối cùng cũng không hề lừa gạt, Thiên Xu cũng không thể hỏi tội, hắn nhìn viên châu bên trong hộp gỗ chạm vào trống rỗng, vất vả muốn có kim ngao bảo châu, bất quá chỉ là một lớp ngoài, dĩ nhiên núi cao cũng phải chấn động, gió ngừng nước nghịch dòng, nếu hợp lại cùng nội châu, pháp lực thực sự khó có thể đánh giá. Thảo nào ngày trước, kim ngao có khả năng dùng châu lực chống lại long tộc.

Chỉ là nội châu, hôm nay ở đâu?

Ứng Long tự nhiên nhìn thấu tâm tư đối phương: “Nội châu hôm nay ở trong núi Bắc hải.”

Bắc hải có đảo nhỏ, có thần mặt người thân điểu, hai thanh xà, giẫm lên hai xích xà, tên Ngu Cương, có thể làm dậy lên gió tây bắc, lan truyền ôn dịch. Ngu Cương này vốn là cổ thần tự do ngoài tam giới, cũng không thuộc vào phạm vi cai quản của thiên đình, không hay lui tới với thống lĩnh Thuỷ tộc Long tộc Đông Hải, an phận ở một góc. Kỳ thực cũng không phải là thiện thần, thường ngày cũng không đại ác, nên thiên đình cũng không quan tâm.

Thiên Xu trầm ngâm, trong lòng đã có dự tính.

Ứng Long thanh âm vang lên.

“Tinh quân định ghé qua Bắc hải?”

Thế cuộc nguyên lai ngay từ đầu không phải nằm ở trên bàn cờ.