Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 14




“Vương gia!” Tình thế cấp bách, Trịnh Trường Cát cũng bất chấp lễ nghĩa, “Nghe nói Yến Nhiễm có chuyện?”

Lý Tịch Trì không khỏi nổi giận mắng: “Ngươi tới làm gì? Đại phu đâu?”

“Đại phu lập tức tới ngay.” Trịnh Trường Cát trả lời: “Vương gia thứ tội! Yến Nhiễm là bạn tốt của ta, nửa đường ta nghe nói Yến Nhiễm gặp chuyện không may…”

“Đủ rồi!” Lý Tịch Trì thô bạo cắt đứt lời hắn nói: “Nơi này không có chuyện liên quan tới ngươi, đi ra ngoài cho ta!”

Trịnh Trường Cát bị quát lớn, nhưng không có rời đi, ngược lại càng tiến gần vào trong giải thích: “Nghe Liễu Tứ bọn họ nói, bệnh tình Yến Nhiễm cùng một vị cố nhân của ta có chút tương đồng. Cho nên ta mới nghĩ tới xem có thể giúp đỡ gì không…”

Lý Tịch Trì nghe vậy, trong lòng vui mừng, lập tức sửa lời nói: “Vậy ngươi còn không mau lại đây!”

Trịnh Trường Cát theo lời vội vã đi tới bên giường. Lý Tịch Trì liền vén áo ngủ bằng gấm lên, đem người trong lòng cho Trịnh Trường Cát xem.

“Trời ạ, đây là…”

Một màn vô cùng thê thảm trước mắt làm lòng Trịnh Trường Cát cảm thấy vô cùng đau xót. Nhưng tình huống khẩn cấp, hắn không có thời gian mà do dự. Lập tức vén lớp áo mỏng ướt đẫm lên, liếc mắt đã thấy tiểu phúc nhỏ bé của Yến Nhiễm có chút gồ lên.

Không sai… Lòng hắn trùng xuống. Quả nhiên cũng có hài tử rồi.

“Này…”

Thẳng đến lúc này, Lý Tịch Trì mới chú ý tới dị trạng bụng Yến Nhiễm, nhưng lại như trước không biết đó chính là hài tử chưa xuất thế của mình.

“Đây là cái gì?” Hắn lo lắng hỏi Trịnh Trường Cát: “Yến Nhiễm không phải đã mắc quái bệnh gì chứ?”

Trịnh Trường Cát cũng không lập tức trả lời hắn, mà nhanh nhẹn động thủ phong bế mấy đại huyệt nơi hạ thân Yến Nhiễm, miễn cưỡng cầm máu. Sau đó mới trầm lặng xoay người lại truy vấn:

“Vương gia… chẳng lẽ Yến Nhiễm không cùng người nói qua truyền thuyết Bách Nguyệt tộc”

Lý Tịch Trì sửng sốt, lập tức bắt đầu tìm kiếm trong ký ức mờ nhạt.

Y nhớ mang máng trên sa mạc từng cùng Yến Nhiễm nói qua dăm ba câu vụn vặt về truyền thuyết đó, nhưng vô luận thế nào cũng không nhớ nổi chi tiết trong đó.

“Ta đã quên… thật sự đã quên…” Y vô tình lộ ra chút chán nản: “Nhưng chuyện đó cùng bệnh trạng Yến Nhiễm có quan hệ gì?”

“Đây không phải bệnh tật.” Trịnh Trường Cát trịnh trọng nói từng câu từng chữ: “Trong bụng hắn chính là hài tử của Vương gia”.

Hai chữ cuối cùng hắn nói ra làm Lý Tịch Trì mở to hai mắt nhìn.

“Ngươi nói cái gì… hài tử?” Y lớn tiếng cải chính: “Yến Nhiễm là một nam nhân!”

Trịnh Trường Cát than nhẹ một tiếng: “Nhưng Yến Nhiễm vốn là nam nhân Bách Nguyệt.”

Lý Tịch Trì nghe không hiểu ý tứ của hắn, cuống cuồng nói: “Cái gì Bách Nguyệt với không Bách Nguyệt, chẳng lẽ Bách Nguyệt nam nhân…”

Một nửa câu nói ngậm lại trong miệng, Lý Tịch Trì bỗng nhiên giật mình.

Bởi vì trong đầu hắn rốt cục xuất hiện một cảnh tượng.

Dưới bầu trời đầy sao, Yến Nhiễm ôm thanh kiếm y tặng vào trong ***g ngực, dựa vào bên người y trên cồn cát. Gió Đông đưa tóc họ vấn vương quấn quýt cùng một chỗ, đồng thời cũng lờ mờ đưa đến một ít thanh âm hư ảo.

“… Bách Nguyệt chúng ta có một truyền thuyết, năm trăm năm trước, Bách Nguyệt chỉ còn lại hai vị nam nhân yêu nhau. Thiên thần thi triển thần tích làm cho một vị có thể hoài thai, rốt cục có thể kéo dài huyết mạch Bách Nguyệt tộc.”

Chẳng lẽ điều đó là sự thật? Sao lại, sao lại ——

Trán của Lý Tịch Trì đã thấm ra một tầng mồ hôi hột. Mặc dù hắn cũng biết bên ngoài Đại Diễm bốn phương tám hướng đều có chuyện lạ, cũng từng chính mắt trông thấy giao nhân lệ rơi thành ngọc trong cung, vũ nhân có hai cánh, cũng gặp qua sứ giả nữ nhi quốc, khiển thần quân tử quốc…

Nhưng y chưa từng cho truyền thuyết Yến Nhiễm nói là sự thật.

Mà làm Lý Tịch Trì cảm thấy kinh ngạc nhẩt, cũng không phải thể chất đặc biệt của Yến Nhiễm, mà là tâm tình của mình giờ phút này.

—— Trừ ra kinh ngạc trùng trùng điệp điệp bên ngoài, ở sâu trong lòng y lại mơ hồ nổi lên nỗi niềm chờ mong.

Đó là, rốt cuộc y có một hài tử…

Trong lòng hắn lập lại mấy lần, vô thức mà bưng kín miệng mình.

Quả thực không thể tin được, người thanh niên trước mắt này, lại sắp vì mình mà sinh hạ hài tử đầu tiên!

Lý Tịch Trì kinh ngạc nhìn chằm chằm vùng bụng hơi gồ lên của Yến Nhiễm, không tự chủ được vươn tay chạm vào.

Hắn cảm nhận được sự mềm mại ấm áp, quả thật có một khối tròn răn rắn. Đó chính là hài tử của y sao?

Lòng Lý Tịch Trì đột nhiên điên cuồng nhảy dựng lên.

Tại sao mình chưa bao giờ chú ý tới? Mặc dù bụng chỉ phình lên một chút nhưng với thân thể đơn bạc của Yến Nhiễm trông không hề tương xứng. Y hẳn là phải phát hiện, mặc dù không biết rằng đây chính là hài tử của mình, y cũng có thể phát hiện thân thể Yến Nhiễm có chút biến hóa chứ!

Là bởi vì Yến Nhiễm ngày thường luôn khom lưng, là bởi vì mùa đông quần áo tầng tầng lớp lớp che dấu… trong lòng Lý Tịch Trì vì mình biện hộ nói. Nhưng rất nhanh chóng y nhớ lại rằng suốt cả mùa đông này Yến Nhiễm cơ hồ chỉ mặc vài bộ y phục đơn bạc cũ nát…

Trong lòng đột nhiên đau đớn, bỗng Lý Tịch Trì tựa hồ rõ ràng chuyện gì. Ánh mắt chậm rãi chuyển đến đống vải vóc xanh nhạt trên mặt đất.

Đây cũng không phải là công cụ nguyền rủa gì cả, Yến Nhiễm đối với Trầm Doanh Thu cũng không có chút nào đố kỵ —— bởi vì đây đều là tặng phẩm Yến Nhiễm dành cho hài tử. Là hắn cam chịu rét lạnh thấu xương, từng đường kim mũi chỉ may cho hài tử quần áo mới!

Hài tử… hài tử của mình vốn là một thế tử hoặc quận chúa nho nhỏ. Vậy mà sau khi sinh ra lại chỉ được mặc áo quần nhặt được, cùng Yến Nhiễm ở trong gian nhà lót cỏ khô rơm rạ. Yến Nhiễm có thể vì chúng nó chuẩn bị thứ đồ ăn gì đây? Vạn nhất chúng nó ngã bệnh, Yến Nhiễm có thể làm gì chứ…

Nghĩ tới đây, ***g ngực Lý Tịch Trì ứ đọng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng gần như ngưng trệ.

Mà ngay lúc tâm tình y trở nên không thể rối loạn hơn, TrịnhTrường Cát lại nhẹ nhàng mà quấy rầy nói: “Vương gia, thỉnh tạm thời không nên tiếp tục gặp mặt hay tiếp xúc với Yến Nhiễm. Tránh gia tăng áp lực cho hắn.”

Lý Tịch Trì đột nhiên cả kinh, màu đỏ sẫm trên giường thoáng cái làm hắn tỉnh táo lại.

Yến Nhiễm bây giờ đang lâm vào tình trạng hôn mê, nam nhân đến tột cùng nên làm thế nào để sinh sản? Càng huống chi Yến Nhiễm có thương tích trong người… Hồi tưởng lại việc mới xảy ra cùng sự tình đêm qua, sống lưng Lý Tịch Trì không khỏi truyền đến từng đợt lạnh lẽo.

Yến Nhiễm… ngươi tại sao không nói cho ta biết? Tại sao không nói cho ta biết ngươi có hài tử của ta?

Nếu ta biết, tuyệt đối không dùng thủ đoạn bức ngươi khuất phục như vậy, sẽ không đối đãi ngươi tàn ác như vậy, sẽ không cho ngươi ăn không đủ no mặc không đủ ấm…

Trong lòng lặp đi lặp lại mấy câu mặc niệm đó, Lý Tịch Trì đưa tay từ trên người Yến Nhiễm rời đi. Y cẩn cẩn dực dực đứng lên, nhẹ nhàng đặt Yến Nhiễm nằm phẳng phiu trên giường.

Đúng lúc đó, đại phu rốt cục đã vội vã đi đến.