Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 33




Tiểu Thu chuẩn bị sẵn một cái nồi đồng mới thật sạch sẽ. Yến Nhiễm hướng dẫn bọn họ đem nước suối đổ lưng lửng thành xoong, thả vô mấy gói lá trúc, sau đó dùng đũa dìm cho xâm xấp, bắc trên bếp đun nhỏ lửa.

Vốn dĩ bọc kín mít Tiên Nhân Chưởng cùng các loại phụ gia rồi ngâm trong nước suốt ba ngày trời nên nguyên liệu đã bắt đầu lên men chua. Bây giờ gặp nhiệt độ nóng xúc tác, hương rượu thơm nồng lập tức tản mạn khắp phòng. Yến Nhiễm vừa để hạ nhân thả thêm vài thứ hương liệu khác như hạt hồi, hạt tiêu tạo vị thanh mát lại vừa tự mình đong đếm liều lượng rồi mới cất giọng giải thích: “Còn phải trông chừng hai canh giờ nữa rượu mới ra lò. Chờ sau khi hỗn hợp nguội lạnh, sẽ dùng nước suối tiến hành pha chế. Nếu người chưng cất biết cách điều chỉnh hợp lí, chắc chắn ủ được loại rượu lý tưởng.”

Vừa nghe thông báo còn phải đợi thêm hai canh giờ, cả Tiểu Thu và Hạ Khô cùng thất vọng ra mặt. Bọn họ nôn nóng háo hức thế cơ mà. Đột nhiên, một gã sai vặt từ đâu xồng xộc chạy vào, hấp ta hấp tấp hô to: “Đạm Thai công tử, Vương gia mời người mau mau tới hoa đình, ngài đã ôm tiểu quận chúa trở về.”

Hai chữ “Quận chúa” đập vào tai, đầu tiên Yến Nhiễm sửng sốt ngây ngẩn tâm thần song ngay lập tức liền sáng tỏ mọi chuyện, đôi chân lướt như bay khỏi phòng ăn, băng băng hướng về phía hoa đình.

Ngoài đại sảnh hoa đình, Lý Tịch Trì nhàn nhã thong dong ngồi trên ghế tựa gỗ lim khảm ngọc trai, cúi đầu ngắm bé con nằm im thin thít trong lòng. Chẳng bao lâu sau, một trận tiếng bước chân dồn dập từ hành lang vọng lại phá tan bầu không khí yên ả tĩnh lặng. Vừa ngẩng đầu lên, Lý Tịch Trì thấy thân ảnh Yến Nhiễm từ từ tiến gần, khuôn mặt nhợt nhạt vì ngạc nhiên, xúc động và vui sướng.

“Hài tử… Hài tử…” Hắn mấp máy môi thở dốc không ngừng, hai con ngươi do dự đảo khắp người Lý Tịch Trì, cuối cùng dừng trên hình bóng bọc tã lót màu hồng cánh sen kia.

“Hài tử…” Hắn thì thào gọi, chân như lạc bước trên mây.

“Hừm…” Lý Tịch Trì nhíu mày nhắc nhở: “Khẽ thôi, bé còn đang ngủ.”

Ngay tức khắc, Yến Nhiễm cố gắng hết sức di chuyển nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới bên người y.

“Cho ta… Làm ơn cho ta ẵm nó…” Hắn nhỏ giọng nài nỉ, đôi mắt chăm chú quan sát bọc vải be bé màu hồng phấn, nhưng bởi vì vị trí đứng mà chẳng thể nào thấy được gương mặt nhỏ nhắn đêm ngày nhớ mong khắc khoải.

Cánh tay Lý Tịch Trì cứng ngắc mất tự nhiên trong chốc lát, cuối cùng bình tĩnh buông lỏng lực ôm, truyền qua cho Yến Nhiễm. Đôi vai Yến Nhiễm run rẩy nhè nhẹ, tiếp nhận thân ảnh nho nhỏ ấy rồi ôm chặt vào ***g ngực, cẩn thận nâng niu tựa như trân châu bảo vật trên đời. Sau đó, hắn chậm rãi ngồi xuống ghế, xốc tầng lụa chắn gió mỏng manh che trước mặt hài tử lên.

Một bé gái xinh xắn với mái tóc ngắn đen mượt bao quanh đầu, hàng lông mi dài cong vun vút, làn da trắng mịn non nớt phiếm màu đỏ hồng đáng yêu, ngũ quan tinh tế sắc sảo như đóa tường vi đẹp đẽ mỹ lệ mới vừa chớm nụ ngày xuân.

Yến Nhiễm giang tay đu đưa hài tử, mắt âu yếm không rời dù chỉ nửa giây nửa phút, ngắm nhìn tỉ mỉ từng đường nét đến xuất thần, thậm chí còn quên cả hô hấp. Hình như toàn bộ tinh hoa khắp trời đất đều tập trung trên sinh mệnh yếu ớt đang nằm giữa vòng tay hắn.

Có vẻ như Lý Tịch Trì không thích thấy bộ dạng quá ư chuyên chú khiến người khác nao lòng của hắn nên y đứng dậy bước tới gần Yến Nhiễm, vỗ nhẹ lên bả vai gầy, khẽ giọng thầm thì: “Về sau hài tử sẽ được chăm sóc tại Vương phủ, ngươi còn rất nhiều rất nhiều thời gian ôm con mà.”

Khi bật thốt những lời an ủi kia, lòng y âm thầm ra một quyết định bí mật trọng đại mà bấy lâu cứ mãi đắn đo do dự chẳng dám dứt khoát, thậm chí ngay cả thời khắc này y vẫn muốn thay đổi.

Kể từ bây giờ trở đi, nữ hài tử sẽ chính thức mang thân phận quận chúa giàu sang quyền quý trong phủ Liên vương gia.

Ngờ đâu, quyết định ấy đã quá muộn màng!