Xuân Mãn Càn Khôn

Chương 2




Editor: Tiu Ú

Nguyệt hắc phong cao*, nàng lạc đường.

(*nguyệt hắc phong cao: thời điểm trăng vắng sao thưa, gió nổi bốn bề rất thích hợp để làm chuyện mờ ám, không bị trăng làm lộ bóng, không sợ để lại dấu vết)

Bối Bối để lại lá thư ở khách điếm cho Thạch Cương và đại tỷ, nói rõ nàng muốn tự mình đi tìm phương thuốc, còn Thạch Cương thì có thể từ bỏ nhiệm vụ, cút trở lại kinh thành cùng với tân nương.

Chẳng qua là, người tính không bằng trời tính, nàng tính toán tất cả mọi chuyện đều rất tốt, lại không ngờ tới, khi đêm xuống, trong rừng núi đưa tay lên không thấy được năm ngón, ngay cả quạ đen sợ rằng cũng sẽ đâm đầu vào cây. Mới xông vào núi không đến nửa canh giờ, nàng đã không còn rõ phương hướng rồi.

Chưởng quỹ nhất định là kẻ hồ đồ, nơi này làm gì có đường đi?

Những thứ có thể nhìn thấy chỉ có những thân cây cao lớn như ác quỷ giương nanh múa vuốt, cùng với cỏ dại cao vài thước, ngay cả gần như đường mòn cũng không có.

“Đáng giận, tên chưởng quỹ kia rõ ràng là nói những người Miêu đều là đi đường này đến gặp Cổ Vương mà.” Nàng trên miệng oán trách, vươn ra cái giày nhỏ thêu hoa, đạp lên cỏ dại trước mặt mà tiến lên.

“Chẳng lẽ tất cả mọi người đều dùng khinh công, chỉ trên tàng cây bay tới bay lui, cho nên trong núi mới không có đường đi sao?” Nàng sờ soạng đi tới, ngoài miệng lẩm bẩm không ngừng, nhưng cũng không dám khinh thường.

Bóng đêm càng đậm, ánh trăng đã ló mặt.

Đường đi gập ghềnh, trời lạnh như nước đóng băng, làm tiêu hao nghiêm trọng thể lực của nàng, nàng đổ mồ hôi, nhưng tay chân vẫn cảm thấy lạnh như băng.

“Hô, không, không được ta đi không nổi…” Nàng bò đến một bãi đất trống nhỏ, tung mình nằm ngửa, hướng về phía bầu trời đêm mà thở dài.

Đêm khuya thanh vắng, trong núi chỉ có tiếng thở dốc vô cùng mệt mỏi, bàn tay nhỏ bé của Bối Bối lục lọi đến bên hông, cầm lấy túi rượu nhỏ luôn đem theo người, đưa lên khóe miệng uống vài ngụm.

Rượu ngon ngâm trong vô số dược thảo, nhờ vào khí rượu tuần hoàn trong cơ thể nàng, lập tức tạo ra sự ấm áp.

Nàng hít sâu một hơi, điều hòa hơi thở, suy nghĩ xem nên tiếp tục đi tới, hay là tìm một chỗ gần đây nghỉ ngơi.

Chẳng qua là, hiện tại trước mặt không có thôn, sau lưng không có quán trọ, nàng biết tìm nơi nào mà nghỉ ngơi? Chẳng lẽ tìm sơn động, cùng Hắc Hùng lão huynh (con gấu đen) trong động chen chúc ngủ một đêm sao? Chỉ sợ không đợi đến hừng sáng, Hắc Hùng lão huynh đã nuốt sạch nàng rồi!

Ô ô, nàng thật nhớ kinh thành quá, nhớ cái ổ chăn ấm áp quá…

“Ssss…”

Thanh âm nào đó nhẹ nhàng vang lên, Bối Bối toàn thân đông cứng lại.

Đó là tiếng động vật hít thở, rất thấp rất thấp, nhưng đằng đằng sát khí, làm người ta lông mao dựng đứng.

Nàng vểnh tai, nằm nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thật hy vọng là bản thân nghe lầm.

Một cặp mắt dã thú từ trong bụi cỏ phát ra ánh màu xanh, lẳng lặng nhìn nàng.

Bối Bối nuốt nước miếng, chớp hai mắt! Không dám dời tầm mắt sang chỗ khác.

Ách, không thể nào? Đó không phải là…

Một tiếng hú thật dài phá vỡ không khí vắng vẻ.

Sói!

Nó cúi người, còn lộ ra răng nanh bén nhọn trêu chọc, vừa nhìn cũng biết, nó đang mong đợi được gặm nàng như bữa đêm.

“Đáng chết!” Bối Bối thấp giọng kêu, bàn tay nhỏ bé sờ vào cái giày, rút ra chủy thủ* phòng thân, hai đầu gối nhún một cái, linh xảo nhảy cách ra một khoảng.

(*chủy thủ: con dao găm nhỏ)

Con sói hoang phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, đảo một vòng quanh nàng, suy nghĩ xem khi nào thì nên nhào đầu về phía trước.

Nàng cầm chủy thủ, cùng nó giằng co, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên trán. Ông trời ạ, con sói này thật khổng lồ, chủy thủ trong tay nàng mặc dù rất sắc bén, nhưng lực sát thương chỉ sợ là so ra còn kém răng nanh của nó.

Bối Bối cắn môi dưới, không dám buông lỏng đề phòng, tròng mắt đen chuyển chuyển muốn tìm một con đường, xem xem có thể chạy trối chết chuồn đi hay không. Nàng từng luyện võ, thân thể so với nữ tử bình thường cũng cường kiện hơn, tốc độ bỏ chạy đương nhiên cũng nhanh hơn một chút.

Chẳng qua là, nàng không dám xác định, bản thân có thể chạy khỏi con sói này hay không.

Một người một sói, đảo vòng quanh khu đất trống, giằng co không buông.

Chỉ chốc lát sau, con sói hoang nhấn chân trước trên mặt đất một cái, thân thể nghiêng về phía trước, vận sức chờ phát động, chuẩn bị bổ nhào lên.

Bỗng một tiếng gầm gừ khổng lồ chấn động cả cánh rừng bát ngát.

Thanh âm kia quá mức khổng lồ, không biết là phát ra từ đâu, cả ngọn núi đều bị tiếng gầm kia làm cho rung chuyển, vô số dã thú cùng chim chóc, kinh hoảng bỏ chạy, tạo nên một trận xôn xao.

Con sói hoang kia cũng kinh hoảng theo,

trong nháy mắt thu hồi lại hai móng và răng nanh, không dám động đậy, nhưng

vẫn không chịu rời đi, lưu luyến nhìn Bối Bối không rời.

Lại là một tiếng gầm rống, càng lúc càng gần hơn, khí thế cũng càng rung chuyển, Bối Bối theo bản năng bịt lỗ tai, chỉ cảm thấy cả người lung la lung lay, giống như là sắp bị tiếng gầm thét kia dội bay ra ngoài.

Đây là cái gì vậy? Còn đáng sợ hơn dã thú sao? Cư nhiên chỉ bằng tiếng gầm rống là đã có thể làm cho người ta sợ kinh hồn.

Con sói hung ác vốn đã không có ý tốt, cũng không dám ở lâu thêm nữa, rụt cổ lại kẹp đuôi lẻn chạy mất.

“Này, này, đừng bỏ ta lại!” Bối Bối hét lên, vươn chân định đuổi theo, tiếng gầm thét kia quá mức dọa người đã đến gần, nàng thà rằng ở chung với con sói này, chứ không muốn ở lại chỗ cũ một mình.

Nhưng mà chạy chưa được hai bước, trong nháy mắt đã bị một sức mạnh cường đại áp đảo, một bóng người khổng lồ từ bụi cỏ phía trước, vô thanh vô tức bước ra, ngăn trở đường đi của nàng.

Là người?!

“Ách, Thạch Cương sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi.

Không có phản ứng.

“Xin hỏi, ngươi là ai?” Nàng lại hỏi.

Vẫn là không có phản ứng.

Trong bóng tối, người nọ hai tròng mắt so với con sói hoang lúc nãy còn sáng hơn.

“Sao, không nói sao? Không nói coi như xong, vậy nha, ơ, ách, ta đi đây.” Nàng nhìn chằm chằm bóng đen kia, cái miệng

hồng nộn nhỏ nhắn nói lung tung, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.

Nơi này rừng thiêng nước độc, sao có thể có người ở? Mà cũng nói, người này nhìn qua rất quỷ dị, đi lại không gây tiếng động, võ công cực kỳ thâm hậu, thật là dọa người, so với con sói hoang lúc nãy còn nhanh nhẹn hơn. Tiếng gầm rống kia, tám chín phần mười, chính là do hắn gầm lên.

Ách, hắn là người phải không? Không phải là cái loại ma quỷ trên núi đó chứ…

Nàng lẩn vào trong bụi cỏ, đảo một vòng lớn, muốn tránh khỏi hắn, hai mắt vẫn không quên liếc xuống, muốn nhìn xem hắn có hai chân hay không.

Thật may thật may. Hắn có chân nha!

Bỗng dưng, trước mắt tối sầm, thân hình hắn chợt vượt lên ngăn nàng đi tiếp.

Người này tóc dài mà mỏng, hai vai rộng rãi, cao lớn đến không thể tưởng tượng được. Hắn cúi thấp đầu, tròng mắt đen sâu thẳm u ám, đánh giá thiếu nữ bên dưới vì giận dữ mà đang thở hổn hển.

“Thật xin lỗi, ta muốn đi qua.” Nàng nhăn đầu lông mày, xoay người vòng qua hướng khác, đôi giày nhỏ thêu hoa bước tới, trong lòng có chút mất hứng.

Đi chưa được hai bước, nam nhân thân thể cao lớn cường tráng tựa như ngọn núi nhỏ, lại xông ra trước mặt, nàng vội vàng dừng bước, suýt chút nữa đụng vào hắn.

“Tránh ra!” Nàng ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận, nhe răng trợn mắt thét lên, hai tròng mắt phát sáng như sao.

Hắn bất động như núi, nhướn đôi mày rậm, trong tròng mắt đen hiện lên tia kinh ngạc.

“Này, ngươi có nghe thấy không?” Nàng

tức giận quát, hai tay chống eo, giận dữ nhìn hắn chằm chằm. “Ta cảnh cáo ngươi, bổn cô nương là người của Tiền phủ trong kinh thành, ngươi nếu như thức thời, thì nhanh chóng cách ra xa một chút, đừng làm trở ngại đường đi của ta. Nếu không, nếu như có sơ xuất, thương tổn đến ta một chút, Tiền phủ sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Nàng phô trương thanh thế, bày ra danh hiệu Tiền phủ, mong có thể hù ngã đối phương.

Đáng tiếc, người này không chút sợ hãi, vẫn đứng yên ở phía trước, cũng không nhúc nhích.

Hừ, nghĩ tới nhà nàng tiền tài bạc triệu, nổi tiếng khắp thiên hạ, bất luận kẻ nào nghe thấy cũng đều vội vã quỳ xuống dập đầu sợ đắc tội, làm gì có thể không biết sống chết đứng chắn ở đằng trước nàng?! Người này không có phản ứng, chẳng lẽ là không có kiến thức, hay là lúc ra khỏi bụng mẹ, đã quên đem theo hai lỗ tai sao?

Dùng lời nói không có hiệu quả, nàng quyết định dùng tới thanh chủy thủ.

“Bổn cô nương muốn ngươi nhường đường, ngươi không nghe thấy sao?” Nàng cầm chủy thủ vung về phía trước, muốn dọa đối phương lùi ra.

Người này ngược lại còn tiến lên một bước, hành động như quỷ mỵ, không phát ra nửa điểm tiếng động. Hắn một tay vươn tới, gõ lên giữa cổ tay của nàng, chủy thủ đang vung đến trước mặt hắn trong nháy mắt bị đánh rơi.

“A!”

Đau quá!

Đau đớn rát bỏng từ cổ tay ập tới, nàng đau đến toàn thân vô lực, cả người mềm nhũn, chỉ có thể quỳ rạp xuống đất.

Đáng chết! Võ công của nàng không kém, muốn quật ngã một đại nam nhân, vẫn là dễ dàng. Nào biết đâu rằng, người này chỉ bằng một nửa chiêu thức đã giải quyết được nàng, chuyện này thật là làm tổn thương tự ái của nàng quá nha!

“Này, ngươi…”

Hắn lại xuất thủ!

Ánh mắt trong bóng tối chợt lóe sáng, người này giơ tay lên, vươn ra một ngón tay, nhẹ búng lên bả vai của nàng.

Nội kình* cường đại đột nhiên truyền đến, Bối Bối phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người bị đánh văng ra, giống như một con búp bê ngã vào trong bụi cỏ, ngay cả chủy thủ cũng không biết đã văng đi nơi nào.

(*nội kình: sức mạnh nội lực ẩn trong cơ

thể)

“Ngươi, tên khốn kiếp này, dám…” Một sức nặng to lớn đè lên cổ tay, hô hấp của nàng cứng lại, cũng nói không ra lời nữa, chỉ có thể nheo hai mắt, cố gắng nhìn rõ nam nhân cao lớn này.

Người này chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên người nàng, lưng đối diện ánh trăng, chân dẫm lên cổ tay của nàng, từ trên cao liếc mắt nhìn xuống, một cặp mắt đen trong bóng đêm lóe ra ánh sáng kỳ dị.

Nàng nhận ra cặp mắt kia.

Nàng hết sức kiềm chế, cố gắng dời tầm mắt đi chỗ khác, ở trong lòng thét lên ra lệnh cho bản thân, tuyệt đối không được nhìn theo bộ ngực trần của hắn mà chảy nước miếng nữa.

“Ách, khụ, ách, cái này, vị man tử đại ca này, ngươi có biết Cổ Vương không?” Nàng ngẩng đầu nhỏ, nhìn lên gương mặt tuấn tú nghiêm khắc.

Tròng mắt đen chợt lóe sáng, nhưng đôi môi mỏng vẫn không nhếch lên.

“Ta muốn đi gặp Cổ Vương, nhưng mà hiện tại bị lạc đường, ngươi có biết đường không?” Nàng hỏi, vẻ mặt tràn đầy hy vọng.

Hắn cũng không lên tiếng.

“Ngươi như nhận lời dẫn đường giúp ta đi, như thế nào? Ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

Bối Bối từ trong lớp áo lấy ra hai thỏi vàng phát sáng, lắc lư đưa đến trước mặt hắn. “Dẫn đường giúp ta, hai thỏi vàng này sẽ là của ngươi.” Không có phản ứng.

Cặp mắt đen từ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ mong đợi của nàng, chuyển lên phía trên thỏi vàng.

“Ngươi không biết vàng sao?” Bối Bối hỏi, lần đầu gặp phải người nhìn thấy vàng trước mặt mà không có nửa điểm phản ứng. A, chẳng lẽ cuộc sống ở Miêu Cương khắc khổ, nam nhân này ngay cả vàng cũng chưa từng thấy sao?

Cảm giác đồng tình thương cảm vô tình phát sinh, nàng chủ động tiến lên, kéo ra cái túi săn bên hông hắn, ném thỏi vàng vào trong.

“Đây, thỏi vàng này ngươi giữ lấy, nó rất có ích đó. Nhớ cất thật kỹ, đừng để cho người nhìn thấy, sẽ bị cướp mất.” Nàng nói, rồi còn tự mình giúp hắn cột chặt cái túi săn lại, tránh cho thỏi vàng bên trong lăn ra ngoài.

Thân thể mềm mại thơm phức đến gần, thân hình cao lớn có chút cứng ngắc, nhưng ngay sau đó khôi phục lại bình thường.

“Ngươi tại sao không nói chuyện?” Nàng ngẩng cái đầu nhỏ, lúc này mới phát hiện ra, hắn từ đầu tới đuôi vẫn lặng yên, cứ như vậy mà nhìn nàng, ngay cả một thanh âm cũng không phát ra.

Một linh tính kỳ lạ nảy sinh trong lòng nàng.

Ách, không thể nào, nàng sẽ không xui xẻo như vậy chứ, gặp phải một người Miêu không hiểu tiếng Hán sao?

“Này!” Bối Bối lại la một tiếng.

Cặp mắt đen nhìn nàng, không có chút gợn sóng.

“Ngươi có hiểu tiếng Hán không?”

Hắn không nói một lời.

“Ngươi, có, hiểu, tiếng, Hán, không?” Nàng chưa từ bỏ ý định, giọng nói càng lúc càng cao, mấy loài chim chóc không biết tên trong rừng kinh hãi bay lên.

Hắn vẫn không có phản ứng, nàng đang cao giọng đột nhiên ngừng lại.

“Đáng chết, hắn không hiểu tiếng Hán, ta có la lớn đi nữa cũng vô ích thôi!” Nàng lẩm bẩm nói, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, xoay một vòng tại chỗ, cố gắng suy nghĩ xem có biện pháp có thể giao tiếp với hắn không.

Uhm, nói thì không nói được, như vậy, đổi thành khoa tay múa chân thì như thế nào?

Nàng còn đang suy nghĩ, nên dùng ngôn ngữ cử chỉ như thế nào để làm cho người to lớn bên cạnh hiểu, thì hắn đã xoay người, tự mình đi vào trong bóng tối, hoàn toàn không để ý tới nàng.

Bốn phía tối đen như mực, thật vất vả mới có người làm bạn, nàng làm sao có thể bỏ qua cho hắn?

Cũng không cần biết hắn có nguyện ý hay không, nàng chạy về phía trước, bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ sờ trên tấm lưng rộng rãi, cuối cùng mò tới cánh tay hắn, ngón tay mềm mại như lá mùa xuân, lập tức trượt vào lòng bàn tay to lớn của hắn.

“Này, đừng bỏ ta lại đây mà!” Nàng nhỏ giọng nói, dựa vào phía sau hắn, kiên quyết không chịu bị bỏ lại đằng sau.

Nam nhân dừng bước, thần sắc cổ quái, cặp mắt đen nhìn từ bàn tay hai người đang giao nhau, chuyển dần lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Nàng lộ ra nụ cười lúng túng, nắm tay lại

thật chặt, sợ hắn hất mình ra.

“Ách! Nơi này rất tối, tay của ngươi, ưm, cho ta mượn nắm một chút…” Nàng càng nói càng nhỏ giọng, biết rõ hắn nghe không hiểu, nhưng vẫn cố gắng giải thích.

Trong kinh thành, nàng chẳng những là xuất thân từ nhà giàu sang, còn là một cô nương chưa từng xuất giá, cũng sẽ không tùy tiện nắm tay của nam nhân. Nhưng mà tình huống đặc biệt trước mắt, không nắm tay hắn, nói không chừng sẽ bị bỏ rơi, nàng cũng chỉ có thể bỏ đi sự căng thẳng của một thiếu nữ, trước mắt dựa dẫm vào hắn vẫn quan trọng hơn.

Mà cũng nói, tay của hắn thật to, thật ấm áp nha!

Cảm giác ấm áp khô ráo khiến cho nàng thoải mái thở ra một hơi, hoàn toàn không chú ý tới trong cặp mắt của hắn có một ngọn lửa chợt lóe rồi biến mất.

“Được rồi, nắm như vậy là được.” Nàng đẩy đẩy tay hắn, ngửa đầu lộ ra nụ cười vô tội, ý bảo hắn có thể đi tới. “Ngươi đi đâu, ta liền đi theo ngươi đi đó vậy.” Bất luận đi nơi nào cũng được, chỉ cần đừng ném nàng lại chỗ này là được.

Nam nhân nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ của nàng trong chốc lát, rồi mới bước về

phía trước.

Hắn không đẩy tay nàng ra.

Hai người rất nhanh chóng rời khỏi khu rừng, từ trong lùm cỏ dại, xuất hiện một con đường mòn gập ghềnh. Vừa đi được chốc lát, trong rừng cây tối đen, lộ ra một ánh lửa ấm áp.

“A, sơn động!” Bối Bối hô lên, cơ hồ vui mừng đến muốn khóc.

Thật tốt quá, tối nay có chỗ để ngủ rồi, không cần phải ngủ trong rừng cây cho muỗi đốt nữa rồi!

Không ngờ dưới vách núi đá lại có một sơn động. Bên trong động có mấy mảnh da thú, một đống lửa, ánh lửa rực rỡ khiến cho bên trong động trông ấm áp vô cùng.

Nam nhân buông bàn tay đang nắm lấy nàng ra, đi vào bên trong động, cầm lấy que củi ném vào đống lửa.

Bối Bối chú ý nhìn thấy trên mảnh da thú còn đặt một con dao săn, đó chính là con dao lúc trước hắn đặt bên cạnh trong khách sạn. Nàng ngồi xổm xuống bên đống lửa, vươn ra hai tay xoa xoa.

“Sơn động này là ngươi phát hiện ra sao?” Nàng hỏi, tự ý ngồi lên một cái ổ lót da thú. Cái sơn động này rất đơn sơ, không giống như là nơi ở cố định, chỉ giống như là một nơi dừng chân nghỉ ngơi tạm thời.

Hắn không nói chuyện, chỉ là liếc nàng một cái, ném nhiều củi hơn vào trong ngọn lửa. Ngọn lửa phực lên, chiếu rọi lên khiến cặp mắt đen của hắn càng thêm lóe sáng.

“Ah uh, ta suýt chút nữa đã quên mất, ngươi không hiểu tiếng Hán.” Nàng đưa tay gõ gõ lên trán mình, giả làm mặt quỷ, cảm thấy có chút ngại ngùng.

Mặc dù hắn không hiểu tiếng Hán, nhưng mà không biết tại sao, nàng chỉ là rất muốn nói chuyện với hắn, cho dù chỉ nói ít chuyện râu ria cũng được. Aiz nha, hắn có khi nào sẽ cho là nữ tử Hán tộc ai cũng om sòm giống như nàng vậy không?

Nàng cúi đầu để tỉnh táo lại một hồi lâu, đầu nhỏ lại ngẩng lên, ngón trỏ vươn ra chỉ vào chóp mũi của bản thân, muốn tự giới thiệu mình.

“Cho dù ngươi không hiểu tiếng Hán, nhưng dù sao cũng phải nhớ kỹ tên của ta.” Nàng giống như đang dạy tiểu hài tử, chậm chạp mấp máy đôi môi đỏ mọng, nói từng chữ rõ ràng. “Nè, nói theo ta đi, Bối… Bối…”

Hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng lấy một cái.

Thật là quá đáng!

Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, một hô trăm dạ, chưa từng bị người khác làm lơ, làm sao có thể nuốt xuống cơn tức này. Tính tình cố chấp không chịu thua vào thời khắc này dâng cao qua khỏi đầu! Thân thể xinh xắn không ngừng cố gắng bò lại trước mặt hắn.

Ngón tay non nớt, chọt chọt vào bộ ngực trần rộng rãi của hắn, đoạt lấy sự chú ý.

“Này, nhìn ta một chút coi!” Nàng phất tay một cái, vòng lên kéo cái cổ cường tráng của hắn xuống.

Trong cặp mắt đen hiện lên tia kinh ngạc, không ngờ tới này thiếu nữ người

Hán xinh xắn này lại dám cả gan làm loạn như thế.

“Bối… Bối!” Nàng vẫn còn muốn dạy, từng chữ từng chữ lặp lại.

Đôi môi non nớt, dựa tới thật gần gương mặt tuấn tú nghiêm khắc, hơi thở ngọt ngào ấm áp nhẹ lướt qua cổ hắn, khiến cho quang mang trong cặp mắt đen trở nên sâu thẳm…

Bối Bối vẻ mặt mong đợi, tay vắt trên cổ hắn, đôi mắt mỹ lệ chớp chớp.

Quái lạ, nàng nói không rõ ràng sao? Tại sao miệng hắn vẫn đóng chặt lại giống như cái vỏ trai vậy? Nếu không phải lúc trước từng nghe hắn gầm thét, nàng thật sẽ hoài nghi hắn có phải là người câm hay không.

“Ngươi cũng không biết nói sao?” Nàng trượt xuống, không hề phát giác, vừa vặn rơi vào trong lồng ngực của hắn. Bàn tay nhỏ tròn trịa, cầm bàn tay to lớn lên, đặt lên bên cạnh khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, từ từ kể lại. “Tên của ta Bối Bối, cha ta thấy ta nhỏ nhất cho nên đặt như vậy, chứ trong nhà ta, tên của mấy vị tỷ tỷ đều là kim ngân châu báu…”*

(*Bối Bối: baby)

Hắn rút tay về, không nói không rằng đi sang một bên chọn lấy mảnh da thú lớn nhất rồi nằm xuống, cặp mắt đen sắc bén cũng đóng lại, hoàn toàn không để ý tới nàng.

Ô, xem ra, nam nhân này đối với cái tên của nàng không có hứng thú.

Bối Bối nắm phía dưới lớp da thú, rướn cái cổ trắng, nhỏ giọng đặt câu hỏi.

“Này, ngươi muốn ngủ sao?”

Không trả lời.

Nàng mất hứng sờ sờ sống mũi, rồi cởi xuống áo choàng làm thành chăn bông, bao bọc bản thân lại giống như một con sâu nằm trong kén, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, sau đó chọn lấy một tư thế thoải mái nằm xuống lớp da thú.

Một lát sau, nàng lại ngẩng đầu lên, vẫn ôm chăn bông, lặng lẽ ngọ nguậy bò tới sát bên tai của hắn.

“Này, ở đây có gấu không đó?” Nàng nhìn trái nhìn phải, có chút lo lắng.

Lần này, nam nhân to lớn lật người sang một bên đối mặt với vách núi.

Không thấy hắn phản ứng, Bối Bối chu đôi môi đỏ mọng, lầm bầm trở về cái ổ da thú.

Cách đống lửa, nàng mở to hai mắt, nhìn tấm lưng trần rộng rãi kia, không thể không nghĩ tới ngũ quan nghiêm khắc cùng với đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.

Bên trong cặp mắt đen kia, mặc dù không nhìn ra bất cứ tâm tình gì, nhưng cũng thuần khiết không chứa chút tà ác nào, người sở hữu đôi mắt này, không phải là người xấu đúng không? Huống chi, hắn còn có một đôi tay lớn rất ấm áp…

Trực giác nói cho nàng biết, nàng có thể tin tưởng hắn.

Nằm xuống không bao lâu, cơn buồn ngủ còn chưa đến, bên ngoài hang động lại truyền tới tiếng sói hú, thanh âm đó càng lúc càng gần, nấn ná bên ngoài cửa động. Nàng kiên nhẫn nằm thêm chốc lát, cuối cùng cũng không kiềm nén được, ôm lấy áo choàng, lại mò tới bên cạnh hắn.

“Ngươi có nghe thấy không, bên ngoài có sói!” Nàng nhỏ giọng nói, đưa ngón tay đâm đâm vào lưng hắn, nói lên đề nghị.

“Ách, chỗ này, có chút lạnh, cho nên… Uhm, chúng ta ngủ chung một chỗ có được hay không?” Nàng kiên trì nói, bởi vì sợ hãi, cho nên càng dựa tới gần.

Cô nam quả nữ sống chung trong một hang động, thật sự đã có chút không thích hợp, chứ đừng nói chi là cùng chen chúc trên một mảnh da thú, nếu như bị những người trong kinh thành biết được, khẳng định bọn họ sẽ nói xấu cho xem. Nhưng mà hiện tại trong lòng nàng hơi sợ, cũng không cần nghĩ nhiều như vậy.

Mà cũng nói, nếu không phải hắn rống đuổi con sói hoang đi, nàng đã sớm bị nuốt chửng, làm gì còn có thể ở đây mà băn khoăn cái vấn đề trong sạch hay không.

Nam nhân đột nhiên ngồi dậy, gương mặt tuấn tú tối sầm lại, cặp mắt đen chớp cũng không chớp một cái cứ nhìn nàng chằm chằm, xem ra thật là dọa người.

Cho dù không nói được, nhưng mà chỉ nhìn vẻ mặt kia, ai cũng biết, hắn đang ngại nàng om sòm.

“Ách, không có chuyện gì, ách… Ta không làm ồn đến ngươi, ngủ ngon.” Nàng vội vàng nói, ôm lấy áo choàng cuộn người lại, còn kéo lớp lông cáo trắng trên cổ áo phủ lên mặt, không dám đối mặt với ánh mắt đen sắc bén kia.

So với sói hoang, ánh mắt trừng trừng của hắn, ngược lại còn đáng sợ hơn!

Nàng nhắm mắt lại, cố gắng giả bộ ngủ, qua một lúc lâu mới dám mở ra một con mắt, len lén dò xét, xác định nam nhân bên cạnh đã nằm xuống nghỉ ngơi.

Bối Bối thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, lặng lẽ ngáp một cái, cơn buồn ngủ cũng đã ập tới.

Cả đêm chạy trốn, khiến cho nàng vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, chẳng qua là nàng lại có chút bận tâm, có khi nào hắn sẽ thừa dịp nàng ngủ mà bỏ lại nàng rồi rời đi trước không.

Hắn sẽ bỏ rơi nàng sao? Có hay không?

Bên trong áo choàng lặng lẽ lộ ra một bàn tay nhỏ, từ lớp da thú bên này, rón rén trượt sang lớp da thú bên kia, kéo lên một góc vải xanh bên hông hắn, buộc lại với dây thắt áo choàng của nàng, cột hai người vào cùng một nơi. Cũng may mảnh vải xanh kia khá rộng, dây thắt áo choàng cũng đủ dài, nên cử động của nàng cũng không đánh thức hắn.

Tốt lắm, như vậy là được rồi!

Nàng lộ ra nụ cười thỏa mãn, hai mắt từ từ nhắm lại, lâm vào giấc mộng đẹp ngọt ngào.