Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 19: Nước cây mây




“Ngươi…”

Hai người gần như đồng thời mở miệng, đang muốn nói chuyện, Chu Cần và Hàn Tử Khởi bên cạnh giống như đợi được cứu binh, trăm miệng một lời gọi: “Nhạc Trì sư đệ!”

Một tiếng này cắt ngang hai người đang nhìn nhau, Văn Hành bỗng hoàn hồn từ trong ngơ ngác, quay đầu nhìn về phía hai người, khóe mắt lại lơ đãng thoáng nhìn thiêu niên áo đen kia tự dưng nhíu mày lại, dường như đang chịu đau, giơ tay ấn lên tim.

“Xảy ra chuyện lớn gì?” Hắn thu suy nghĩ lại, nghiêm mặt hỏi, “Còn có vị này là…”

Chu Cần liếc thiếu niên một cái, nói nhỏ: “Người này là dược đồng được người bạn Tiết thần y nào đó của sư phụ dẫn tới, sư phụ và Tiết thần y đến đỉnh núi chính rồi, các sư huynh cũng đi theo, còn lại bọn ta ở đây giúp sắp xếp rương hòm. Tiểu tử này không cho đụng cái này không cho đụng cái kia, chuyện này cũng thôi, đáng giận nhất là vừa rồi Tử Khởi sư tỷ đi ngang qua, vô ý đụng phải khóa đồng trên rương, ai ngờ khóa kia lại bôi thuốc độc, vậy mà trúng độc! Bọn ta vốn không cố ý, cậu ta không chịu cho thuốc giải, lúc này mới cãi nhau.”

Mặc dù hắn ta thấp giọng, nhưng đám người này có ai chưa từng luyện võ công, ai cũng tai thính mắt tinh, đều biết Chu Cần mượn cơ hội chỉ trích thiếu niên áo đen kia, đối phương lại như thể không nghe thấy, vẫn lạnh lùng như băng, không nói một từ nào.

Văn Hành ngạc nhiên nói: “Trúng độc rồi? Độc gì? Ta nhìn xem.”

Hàn Tử Khởi khóc đến mức nghẹn ngào khó nói, lại liều mạng kéo kéo ống tay áo không thả, không chịu cho người ta nhìn. Cô là cô nàng rất háo thắng lại muốn mặt mũi, thà rằng ngất xỉu trong kịch độc, cũng không muốn xấu mặt trước mặt mọi người. Văn Hành lại không hiểu những tâm tư này của con gái, thấy cô bướng bỉnh, hơi đanh mặt lại, “Làm sao, giấu bệnh sợ thầy?”

Luận bối phận Văn Hành nhỏ nhất, nhưng từ thời niên thiếu hắn đã quá chín chắn, lại trải qua sóng to gió lớn, trạng thái tinh thần trưởng thành, dần dà dưỡng thành phong thái vững như Thái Sơn. Hơn nữa hắn vốn xuất thân thiên hoàng quý tốc, bình thường lạnh như băng không hiện ra, nhưng thỉnh thoảng sẽ toát ra một chút tác phong độc đoán nói một không hai. Các đệ tử cùng tuổi có vài phần kính sợ với hắn, Hàn Tử Khởi dù thân với hắn, cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Bởi vậy khi giọng hắn trầm xuống, Hàn Tử Khởi lập tức sợ, ngay cả tiếng khóc cũng yếu đi, sợ hãi nói: “Xấu…”

Văn Hành không thể tưởng tượng nhìn cô một cái, định nói xấu chết còn tốt hơn độc chết, nhưng lời đến bên khóe miệng lại nuốt về, cảm thấy vẫn phải để lại cho cô mấy phần mặt mũi, thế là nói: “Vậy tỷ tiếp tục giấu đi, ta thấy dáng vẻ này của tỷ cũng không phải là độc gì nghiêm trọng. Đúng lúc Tiết thần y trên đỉnh núi chính, tỷ trở về nhờ chưởng môn giúp tỷ xin thuốc giải là được.”

Hàn Tử Khởi: “...”

Văn Hành không để ý tới cô nữa, nói với đệ tử khác: “Cực khổ chư vị sư huynh phụ một tay, trước tiên khiêng rương hòm vào trong, để ở ngoài không hợp lý, không phải đạo đãi khách của chúng ta.”

Chu Cần vô cùng đồng tình nhìn Hàn Tử Khởi một cái, nén giận giúp đỡ khiêng cái rương đi.

Văn Hành nói hai ba câu đã xử lý gọn gàng chuyện này, có thể nói là giải quyết dứt khoát. Thiếu niên áo đen kia cũng không gây chuyện nữa, chỉ lạnh lùng bàng quan, làm như không thấy những ánh mắt như dao của đệ tử Thuần Quân đâm trên người y, tầm mắt nhìn về phía Văn Hành rất tĩnh lặng, không biết đang nghĩ gì.

Cho đến khi đám người thu dọn rương hòm thỏa đáng, Chu Cần thấy Hàn Tử Khởi vẫn đứng ở đó, trong lòng không đành lòng, bèn lặng lẽ kéo tay áo Văn Hành, hỏi: “Sư đệ, làm sao bây giờ? Cũng không thể để Tử Khởi sư muội thật sự đến trước mặt chưởng môn nói toạc chuyện này ra chứ? Vậy mất mặt quá rồi.”

Văn Hành liếc hắn ta một cái, hờ hững hỏi: “Bây giờ sư huynh nhớ ra mất mặt, chẳng lẽ một lời không hợp đã động thủ với người ta, vẫn chưa đánh người ta không mất mặt hả?”

Chu Cần nhất thời đỏ mặt lên, xấu hổ đến nỗi ước gì có thể tìm cái lỗ để chui xuống, nhỏ giọng căm uất nói: “Ai biết cậu ta là một dược đồng, võ công lại giỏi như thế!”

Văn Hành hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không thể thật sự bỏ mặc bọn họ không quan tâm. Hắn suy nghĩ rồi chủ động ôm quyền làm lễ với thiếu niên áo đen kia, khách sáo hỏi: “Vừa rồi thất lễ, vẫn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của vị thiếp hiệp kia?”

Thiếu niên áo đen đứng trên bậc, khó khăn lắm cao ngang Văn Hành, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn. Văn Hành thậm chí có ảo giác cái nhìn của y chứa vụn băng, thổi qua mặt mình, không thể nói là thù hận, nhưng dường như chẳng hề giống khi y nhìn người khác.

“Tiết Thanh Lan.”

Y bỗng nhiên mở miệng, giọng nói giảm xuống rất thấp, âm điệu rất khẽ, nhưng không vô tình như vừa rồi, ngược lại chứa đựng một chút cô đơn: “Ta tên Tiết Thanh Lan, còn ngươi?”

Văn Hành bỗng hoảng hốt, suýt nữa thuận theo lời nói của y đáp ra một câu “Ta họ Văn”.

“Nhạc Trì.” Hắn lấy lại bình tĩnh, nói, “Tại hạ là đệ tử ký danh của trưởng lão Trần Lăng đỉnh Ngọc Tuyền, ở bên cạnh khách viện, ngày sau quý sư đồ nếu cần giúp đỡ, gọi ta một tiếng là được.”

Tiết Thanh Lan lại không nói.

Lúc này Văn Hành đi đến gần, mới nhận ra thật ra tuổi y rất nhỏ, dáng vẻ cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, gầy là vì trổ mã nhanh quá, hơn nữa tuy y luôn nghiêm mặt, toàn thân từ trên xuống dưới viết không dễ chọc, nhưng đặc biệt tuấn tú, thậm chí có chiều hướng nam sinh nữ tướng, đợi lớn thêm tí nữa, tất nhiên là mỹ nam thần thanh cốt tú[1].

[1] thần thanh cốt tú: miêu tả thần thái khí chất cốt cách đoan trang thanh tú

Văn Hành tưởng rằng y còn tức giận, nói: “Vừa rồi có nhiều mạo phạm vẫn mong Tiết sư đệ đừng để trong lòng.”

Tiết Thanh Lan lại không nhận tình cảm này, không nể mặt mũi, nói thẳng: “Không cần ngươi xin lỗi.”

Văn Hành vẫn chưa làm gì, bên cạnh đã có đệ tử không nghe nổi nữa, trách móc: “Nhạc sư đệ đã nhường nhịn đủ rồi, ngươi cần gì phải kinh người quá đáng! Cho dù người tới là khách, ngươi hạ độc sư muội Tử Khởi, còn đánh sư đệ Chu Cần, không phải cũng tùy tiện quá phận, ngươi không sợ đắc tội Ngọc Tuyền trưởng lão và chưởng môn, sẽ không có cách nào kết thúc sao?”

Tiết Thanh Lan cười khẩy nói: “Thì làm sao?”

“Ngươi nói gì?”

“Ta nói, độc do ta hạ, người do ta đánh, thì làm sao?” Trong mắt y toát lên sự sảng khoái ác nghiệt, như tên điên không cần mạng, bên môi thậm chí hơi mỉm cười, “Chưởng môn các ngươi sẽ làm sao? Một kiếm giết ta à?”

Đệ tử kia bị ánh mắt của y dọa sợ lùi lại một bước, Văn Hành ngay lập tức tiến lên ngăn cách hai người, làm yên lòng nói: “Đừng làm ồn, một chút việc nhỏ, không đáng kêu đánh kêu giết tìm cái chết.”

“Nhưng sư muội Tử Khởi đã…”

“À, đúng rồi,” Văn Hành ra hiệu cho Hàn Tử Khởi đi tới, “Đừng giấu nữa, rốt cuộc là độc gì?”

Hàn Tử Khởi mặc dù kiêu căng, nhưng không dám thật sự lấy mạng nhỏ của mình ra nói đùa, bọn họ vừa cùng Tiết Thanh Lan giương cung bạt kiếm, đương nhiên mất hết thể diện yếu thế, bây giờ có Văn Hành giải quyết, cô thấy không thể cứng đầu nữa, nhăn nhăn nhó nhó buông ống tay áo ra, cho Văn Hành nhìn thoáng qua triệu chứng trúng độc của cô ——

Một cánh tay ngọc đẹp đẽ, làn da từ đầu ngón tay đến cổ tay phải nổi lên màu đen tím đậm, dường như ướp ba ngày trong mực nước.

Văn Hành: “…”

Thảo nào Hàn Tử Khởi che giấu, độc này quả thật hơi thất đức, vô duyên vô cớ có một cái tay đen, cô nàng nào có thể chịu được không khóc ra bong bóng nước mũi?

Hắn lấy chuôi kiếm nâng cổ tay Hàn Tử Khởi lên, cẩn thận quan sát một lát sau đó buông xuống, bất đắc dĩ thở dài: “Thôi… Ồn ào đến mức gà bay chó chạy, ta còn tưởng là kịch độc gì? Cây mây cát sắt giã nát lấy nước cốt, sau khi hong khô không màu không vị, gặp nước sẽ có màu tím đen, trông đáng sợ thế thôi. Tỷ trở về tìm một ít bột kiềm hòa tan trong nước, rửa là có thể phai màu.”

Hàn Tử Khởi: “Hả?”

Chu Cần cũng ngây ra, lườm Tiết Thanh Lan hỏi: “Không có độc? Không có độc sao cậu ta không nói sớm?”

Văn Hành đau đầu nói: “Còn muốn người ta nói thế nào? Thuốc thật sự có kịch độc trân quý lắm, cất hết trong rương, sợ người không hiểu nghề tự tiện mở rương trúng độc, cho nên bôi nước cây mây trên khóa để cảnh cáo. Sư tỷ không nghe người ta, sư huynh lại sốt ruột phát cáu, còn động thủ với người ta, cũng vì Tiết sư đệ tốt tính, nếu không sớm theo huynh đến đỉnh núi chính lý luận rồi, đến lúc đó vạch trần chân tướng, huynh cảm thấy người bị đánh nên là ai?”

“…”

Chân tướng được nói thẳng ra, đệ tử Thuần Quân vừa rồi lòng đầy căm phẫn đều nghẹn họng, lúng ta lúng túng cúi đầu không nói. Chu Cần chột dạ gượng cười, quay lưng lặng lẽ thầm nói: “Tính tình tốt thì khỏi đi…”

Tảng đá lớn trong lòng Hàn tử Khởi rơi xuống, vội vàng xác nhận với Văn Hành: “Sư đệ, đệ nói thật hả? Khóa đồng ta đụng phải kia thật sự sẽ không trúng độc?”

“Xác thực sẽ không trúng độc.”

Trước khi Văn Hành quay đầu lại Tiết Thanh Lan thu lại ánh mắt một lời khó nói hết, lạnh lùng lại tàn nhẫn nói ra hai chữ: “Sẽ chết.”

Dứt lời cũng không quay đầu đóng sập cửa vào phòng, rất nóng nảy, bỏ mặc tất cả mọi người trong sân.

Hàn Tử Khởi sợ đến mức mặt đầy nước mắt: “Sẽ sẽ sẽ sẽ … sẽ chết…”

“Nghe cậu ấy dọa tỷ, nếu chết đã chết từ lâu rồi.” Văn Hành nhìn sang cánh cửa đóng chặt, suy nghĩ bỗng nhiên bay xa, hững hờ nói, “Giải tán đi.”

Một lát sau hắn quay về nội viện của mình, lại không vội vã vào nhà, mà buông kiếm ngồi trên băng ghế đá trong sân, ngẩn người thật lâu trong gió núi gào thét lạnh thấu xương.

Ấm áp trong mắt hắn dần dần bị gió thổi tan, ngưng tụ thành một mảng sương không tan ra.

Đây là mùa đông năm thứ ba.

Không biết có phải là mùa gợi lên phiền muộn không, hay là thế gian thật sự có trùng hợp giống nhau như thế. Hôm nay khi nhìn thấy Tiết Thanh Lan, hắn bỗng nhớ đến người rời đi vào ngày đó, nghĩ rằng nếu như nó bình an lớn lên, vừa lúc là cái tuổi này của Tiết Thanh Lan.

Có lẽ nó không được tuấn tú như Tiết Thanh Lan, nhưng cơ sở còn đó, kém nữa cũng chẳng kém bao nhiêu; cũng sẽ không nóng nảy như Tiết Thanh Lan, có thể là tên mít ướt ôn hòa hiểu chuyện, nhưng dễ rơi nước mắt; nó còn có căn cốt tốt, nếu cùng nó lên núi Việt Ảnh, chắc hẳn bây giờ cũng ra dáng, cũng được người khác gọi một tiếng “Tiểu sư đệ”.

Nhưng cho dù là Văn Hành hay A Tước, đều không nhìn thấy “Nếu như” kia.

Tiếng gió quanh quẩn trong sơn cốc, giống như nghẹn ngào.

Văn Hành ngồi trong sân đến khi sắc tời hoàn toàn tối lại, mới cầm kiếm đứng dậy quay về. Một đêm này hắn ngủ không yên, nằm mơ lung tung nhiều lần, lúc thì máu tươi khắp mặt đất trong chùa Bảo An, lúc thì tuyết bay đầy trời bên ngoài Nhữ Ninh thành. Khi trời sáng bừng tỉnh, chỉ cảm thấy mình toát mồ hôi lạnh khắp lưng.

Hắn hoa mắt váng đầu ngồi dậy, huyệt thái dương giật giật đau, cổ họng khô ngứa, tứ chi đau mỏi, không cần sờ cũng biết mình sốt rồi. Văn Hành ráng chống đỡ xuống giường, rót một chén nước trắng lạnh ngắt trong ấm trà trên bàn, uống một hơi cạn sạch. Nhắc tới cũng lạ, mấy năm này hắn ở trên núi Việt Ảnh thể chất vẫn luôn rất tốt, gần như chưa từng bị ốm, hôm qua hóng gió một lúc trong sân, vậy mà bị cảm lạnh.

Hắn vừa bệnh là thế tới hung băng, choáng đầu không mở nổi mắt, vừa không muốn nấu cơm, cũng không muốn sắc thuốc. Đang lúc hắn vịn bàn đứng lên, chuẩn vị về giường nằm, cửa phòng bỗng nhiên bị người gõ vang, một giọng nói lạnh nhạt có mấy phần quen tai vang lên bên ngoài: “Nhạc Trì công tử, gia sư cho mời.”

Bây giờ trong đầu Văn Hành chỉ có một nồi bột nhão ùng ục, không rảnh nghĩ xem người gọi cửa là ai, “Gia sư” là ai. Hắn chỉ dựa vào tinh khí thần ráng chống đỡ di chuyển đến trước cửa, kéo then cửa ra, một câu “xin lỗi” vừa phát ra âm thứ nhất, đã khiến cổ họng ngứa ngáy, lập tức che miệng, ho thành con tôm luộc.

Núi ngọc nghiêng đổ, đập xuống đối diện, Tiết Thanh Lan không hề chuẩn bị, động tác cơ thể nhanh hơn đầu óc, bước xa lao về phía trước đỡ lấy Văn Hành. Đợi y phản ứng lại, nhiệt độ cơ thể nóng rực đã xuyên qua quần áo mùa đông dày dặn, nóng đến mức chỉ một thoáng y đã quên mất đông tây nam bắc.