Xúc Tu Ekko Và Nhân Loại Công Biến Thái Của Hắn

Chương 13: Xúc tu lớn và xúc tu bé cùng thảo luận tâm đắc điều giáo nhân loại




Bé xúc tu của y vẫn không về.

Sắc trời đã tối, trong hang dần trở nên mờ mịt.

Hang động đã thay đổi, chất liệu trắng như tuyết của xã hội nhân loại bị thay thành mây tre và gỗ mà thú xúc tu thích nhất, ấy thế nhưng bé xúc tu của cái hang này vẫn chưa trở về.

Tiêu cúi đầu, nhìn thảo dược trong tay.

Đã khuya lắm rồi.

Vẫn nên đi đón em ấy thôi.

“Nhưng mà…”

“Thế ngươi muốn ở chỗ ta hả?”

“Ừm…”

“Vậy nhân loại nhà ngươi làm sao bây giờ, ngươi còn cầm yêu quả kìa.”

“…”

Trong một hang động xa lạ, có tiếng trò chuyện của bé xúc tu và một giọng nói xa lạ khác.

Tiêu đứng trước cửa hang.

Thực ra, không cần đi vào Tiêu cũng biết cảnh tượng bên trong.

Đó là một cái hang sáng sủa, ngọn lửa ấm áp chiếu sáng cả hang, bé xúc tu nhà hắn cúi đầu, cả người đầy vết thương ngồi trên giường một thú xúc tu khác.

Thú xúc tu xa lạ có hình thể cực lớn, xúc tu trải dài gần khắp hang động, khiến nửa thân nhân loại vốn mập mạp của hắn nom có vẻ bé tí teo.

Đây là một thú xúc tu khổng lồ, khả năng tái sinh xúc tu vượt trội hơn các thú xúc tu khác, là một thú xúc tu cực kì có năng lực trong chủng tộc.

Cơ thể trắng trẻo của Ekko rúc thành một nhúm nho nhỏ trên giường.

Trong hang có hơi thở của nhân loại, hẳn là nhân loại mà thú xúc tu kia bắt được. Nhân loại có dung mạo đáng yêu, mái tóc vàng kim và làn da trắng nõn, có lẽ mà một đứa bé có huyết thống quý tộc.

Cậu bé nức nở dưới sự đùa bỡn của xúc tu, miệng ngậm một xúc tu bự chảng, từ vai trở xuống đều bị xúc tu quấn lấy, không nhìn thấy rõ, nhưng dựa vào sự chuyển động của xúc tu bên ngoài thì ắt hẳn bên trong cũng chẳng dễ chịu gì.

Nước mắt và nước bọt tỏ rõ cậu bé đang phải nhận cả thống khổ lẫn khoái cảm, thế mà thú xúc tu của cậu lại đi tán dóc với một người khác.

Không có gì bất ngờ, sau khi bị thú xúc tu bắt được, nhân loại đều sẽ trở nên thế này, bị điều khiển mọi thời mọi khắc, bất kể thú xúc tu đang làm gì.

Ekko lấy được yêu quả, nhưng lại không muốn về nhà.

Đúng là hắn lấy yêu quả đấy, nhưng còn lâu mới là vì tên biến thái kia!

Hắn đang chuẩn bị cho nhân loại của mình!

Chẳng qua cái tên biến thái kia vừa khéo lại là nhân loại của hắn thôi…

Bammer còn mít mới tin lời Ekko nói.

Bammer, hay còn gọi là Tráng Tráng chính là đứa bạn thân từ nhỏ tới lớn của Ekko.

“Ta sẽ không làm chuyện đó đâu ~ Nhân loại của ta không có yêu quả cũng sẽ yêu thật yêu ta ~” Tráng Tráng bắt chước giọng Ekko năm đó.

“Quỷ mới tin ngươi.” Tráng Tráng nói. “Ngươi sợ đau lắm cơ mà, còn dám chối không phải chết đứ đừ nhân loại của mình. Ta thấy ngươi thích muốn chết rồi ấy. Nghe ta nói, mau trở về đi! Còn có thể tranh thủ giả bộ yếu ớt, nếu may mắn y sẽ đau lòng cho ngươi, nếu không may mắn, nhân loại kia sẽ lộ chân tướng, vậy ngươi phải nghiêm phạt y.”

Ekko cúi đầu, coi bộ không muốn nghe.

“Hai người tới mức độ nào rồi?” Tráng Tráng hỏi.

Ekko cúi đầu không muốn trả lời.

“Này này Ekko!” Tráng Tráng kêu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi phải có khí thế của thú xúc tu chớ! Lẽ nào ngươi còn chưa làm thịt nhân loại kia!”

“Còn…Còn lâu!” Ekko ngửa đầu kêu: “Chúng… Chúng ta giao phối mỗi ngày… Nhân…Nhân loại của ta còn nói y nhất định sẽ thỏa mãn tính dục của ta!”

Tráng Tráng hoài nghi nhìn Ekko, ánh mắt hiện rõ mấy từ “Ngươi nói khoác hả!”

“Đã thịt ra khoang sinh sản chưa?”

“Vẫn… Vẫn chưa…”

“Tuy ta cũng chưa có, nhưng Igor nhà ta đã được điều giáo không tệ rồi.”

Nhân loại trong hang bị Tráng Tráng cuốn tới, chuyển vào lòng gã. Gã tản xúc tua, để lộ cơ thể hồng hồng tím tím của cậu.

“Nào, Igor, bày ra chút thành quả điều giáo mà ta bày em đi.”

Cậu bé như thể sắp òa khóc tới nơi. Cậu căng thẳng lắc đầu, lại bị xúc tu khống chế ưỡn người, để lộ đầu v* sưng đỏ trên lồng ngực và hậu huyệt bị tính xúc cắm vào. Cậu bé có thân hình nhỏ xinh, xúc tu lại cực kì thô to, không biết đã kéo căng hậu huyệt của cậu tới cỡ nào, chỉ có thể dựa theo động tác quá mức của xúc tu mà tưởng tượng cậu trai đang thừa nhận thống khổ. Tráng Tráng vươn tay nâng khuôn mặt Igor, đó là một khuôn mặt ửng đỏ, vương đầy nước mắt ứa ra vì khoái cảm, vẻ mặt của một tù binh đang sảng khoái mê say.

“Igor đã có thể ăn hết tính xúc của ta, ngươi biết đấy, xúc tu của ta vốn đã to bự chảng, tính xúc của ta lại càng bực hơn, Igor đã làm rất tuyệt.” Tráng Tráng vừa nói, vừa đẩy tính xúc của mình vào hậu huyệt Igor, dáng vẻ dâm mỹ dễ dàng khơi lên tính dục của kẻ khác. “Chẳng phải nhân loại chính là như thế sao, càng làm… Càng dâm.”

Ekko ngồi trên giường, mất tự nhiên cọ cọ xúc tu. Thân trên của hắn bất động, nhưng xúc tu bên dưới đã thể hiện rõ hắn đang bắt đầu có cảm giác. Khuôn mặt hắn cũng phủ một lớp ửng đỏ đầy dục vọng. Đây là lần đầu tiên Ekko động dục khi không có Tiêu ở cạnh. Tiêu đã mở ra tính dục của hắn, song lại không ở bên hắn lúc này khiến hắn bất an không yên.

“Xem, Igor còn có thể làm thế này.” Tráng Tráng khoe, xúc tu như gần như xa nâng tới môi cậu.

“Sao vậy, không muốn ăn sao?” Gã cúi đầu, hỏi cậu trai đang được bao trong đám xúc tu của mình.

Cậu trai lã chã chực khóc, tựa sát đầu vào xúc tu, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm láp nó, hệt như một đứa bé ngây thơ đang liếm que kem ngon lành.

Yêu thích, ỷ lại.

Đó chính là cách thể hiện tình cảm của nhân loại này.

Tráng Tráng vươn bàn tay dày rộng vuốt ve đầu nhũ trước ngực cậu trai.

“Thế nào Ekko, nhân loại của ngươi có làm được những thứ này không?”

Ekko lắc đầu. Hắn cúi đầu, không muốn nhìn thẳng hình ảnh trước mặt.

“Ngươi muốn thì cứ ở lại đây, cơ mà đừng để tới lúc quay về lại thấy nhân loại của ngươi đã chạy mất. Đừng quên, nhân loại là một chủng tộc giảo hoạt, chúng ta đã từng thấy vô số lần nhân loại giả bộ ngoan ngoãn phục tùng, kết quả lại nhân cơ hội chạy mất rồi.”

Ekko gật đầu, biểu thị đã biết.

Tên biến thái kia sẽ chạy mất sao?

Không thể đâu, y đã nói y thích mình nhất.

Mình cũng muốn mau chóng nhìn thấy tên biến thái kia.

Nhưng mà… Nhưng mà không phải vì mình thích y tới nỗi không nỡ xa rời!

Chẳng qua…

Chẳng qua là do trách nhiệm trông coi nhân loại của thú xúc tu thôi!

Đúng! Chính là như thế!

Có điều bây giờ vết thương trên người quá nặng…

Không không không, mình không lo tên nhân loại kia sẽ đau lòng tí nào!

Chẳng qua…

Chẳng qua mình muốn vết thương đỡ hơn chút mới về thôi!