Xúi Quẩy Tìm Ai Người Nấy Chịu

Chương 16




Anh ta cũng không thèm thả tôi xuống, mà cứ thế xách ngược tôi lên, nhảy ùm xuống dưới hồ.

Tôi sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị tâm lý đón nhận cái lạnh thấu xương của nước hồ.

Thế nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy xúc cảm rét buốt kia đâu, mà thay vào đó là cảm giác mũi chân chạm vào một vật khá là chắc chắn, vòng tay ôm lấy tôi nãy giờ nới lỏng ra, lúc bấy giờ tôi mới được đứng trên đôi chân mình.

Sau, tôi dè dặt hé mắt ra nhìn, liền nhận ra mình đã bị mang lên lưng con quái vật đầu rắn mình cá rồi.

Thứ này có diện tích bề mặt đủ lớn, sức nổi cũng đủ lớn để đỡ lấy hai đứa tôi, phiền toái duy nhất chính là đống vảy lớn trơn lùi trên lưng nó, tôi phải hết sức thận trọng mới đứng vững được.

Tôi chậm rãi điều chỉnh trọng tâm, tập trung tinh thần giữ thăng bằng khi đứng trên vảy nó.

Lỡ mà rơi xuống dưới, là coi như tàn đời.

Tôi nơm nớp lo sợ, loay hoay quay người lại, liền trông thấy anh chàng kia đang ngồi chồm hổm trên mình con quái, dường như anh ta chẳng gặp chút rắc rối nào với việc giữ thăng bằng cả, hơn nữa lại còn nhanh tay vạch vạch tìm tìm gì đó trên người nó.

“Anh đang làm gì đấy?”

“Tôi cần lấy một giọt máu của nó.”  – “Nên phải tìm kẽ hở giữa mấy cái vảy của nó.”

Chỉ vì một giọt máu mà bày ra đủ thứ trò như vậy sao?

“Cần gì phải phiền phức thế? Cả người tôi từ đầu tới chân đều là máu của nó đây nè,” – Tôi hoa tay múa chân – “Anh thích bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu đi.”

Anh chàng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ đáp: “Máu tươi của nó có màu xanh dương, còn thứ trên người cậu toàn là máu đã hoại tử do nó ộc ra đó.”

Ộc ra? Cảm giác buồn ói xộc lên tận cuống họng tôi chỉ trong tích tắc.

Từ sau lưng bỗng vang lên tiếng cười, sau đó liền nghe thấy giọng anh ấy: “Cậu cũng thật là có bản lĩnh nha, ngay đến quái vật như nó mà trông thấy cậu cũng phải trào máu họng luôn hà.”

Tôi tức tối quay đầu lại, toan phản bác, liền trông thấy khuôn mặt anh, được soi rõ mồn một dưới ánh trăng, lại còn đang ngoác mồm cười, phải nói là không phải chỉ kinh dị bình thường thôi đâu!

Đả kích mà tinh thần tôi phải chịu, lập tức ảnh hưởng lên thân thể tôi, rốt cục tôi cũng ngã sấp xuống, từ buồn nôn biến thành nôn khan!

Bụng bảo dạ, anh cũng chẳng phải dạng vừa, tôi vừa trông thấy thì cũng ói mửa từa lưa!

Một cánh tay coi như cũng dịu dàng vươn tới, giúp tôi vỗ lưng, rồi lại vuốt vuốt: “Vảy con này trơn lắm, lỡ mà té xuống thì nguy to.”

Biết vậy thì làm ơn đừng có “khoe sắc” nữa đi ha! Tôi tức điên lên được, bất giác lại đưa mắt nhìn xuống dưới hồ nước.

Ảnh tôi hiện ra trên mặt nước tại sao lại có hình dạng tò he ấy nhỉ?

Mà quên, đây là dáng vẻ của tôi vào nửa tháng sau cơ mà, hẳn là lại có chuyện gì đó sắp xảy ra rồi đây. Tò he thì tò he chứ, chỉ cần không bị rã ra thành đống bột là tôi đã thấy mình may mắn lắm rồi.

“Cậu đang nhìn gì đó?” – Bỗng có hơi nóng phà lên lưng và gáy tôi, hình như anh chàng đang bắt chước tôi bò qua đây.

Trên mặt nước là hình ảnh một con tò he làm từ bột mì nhão nhoẹt, chỉ có điều sau lưng con tò he ấy, đột nhiên xuất hiện thêm một dung nhan thừa sức làm choáng ngợp bất cứ ai trông thấy.

Là là là cái tên hai mặt này đây mà! Chẳng qua, nửa bên phải kinh dị của anh ta đã không còn nữa, còn nửa bên trái hoàn mỹ của anh dường như đã được sao chép lại và dán chồng lên bên phải kia, rốt cục cũng đối xứng rồi!!! Sự hợp nhất này đã tạo nên một tuyệt thế mỹ nam tử!

Thánh thần thiên địa ơi, quả nhiên các vị vẫn còn yêu thương thế gian này lắm!

Tim tôi dộng bình bịch như điên!!!

Giai nhân ngay bên cạnh, làm sao mà nhịn được! Tôi lập tức quay mặt lại nhìn anh trong cơn xúc động cùng với thứ tình yêu đang trào dâng trong tim: “Mối tình đầu của tôi ơi~~~ é é é é é!!!”

Vì cớ gì mà mới đó tôi đã quên mất rằng bóng người dưới nước kia, là hình ảnh của mười lăm ngày sau cơ chứ!

Huống chi lần này hai đứa tôi chỉ cách nhau chưa tới một gang tay, tôi vừa quay đầu qua, liền đối diện ngay với nửa khuôn mặt kinh hoàng gớm ghiếc kia!

Thấy vẻ mặt gượng gạo của tôi, hình như anh ta hào hứng lắm thì phải, nhe răng cười hềnh hệch, sau đó dí sát cái mặt vào tôi, hơi thở anh ta phà hẳn lên mặt tôi luôn rồi!!!!

Tôi rú lên thất thanh, tay chân nhũn ra, thần trí mơ hồ, thậm chí không rõ là có phải do cánh tay sau lưng tôi đã góp phần đẩy một cái hay không, tóm lại là tôi nghiêng người rồi ngã nhào vào trong nước!

Nước hồ lạnh thấu xương, tôi chật vật cố bám vào cái vây lưng nhô ra của con quái thú để mà trồi đầu lên.

“Xem cậu kìa, tôi đã dặn là phải cẩn thận rồi mà.” – Anh chàng giữ lấy tay tôi, kéo tôi lên khỏi mặt nước.

Tôi nhìn đăm đăm xuống nước, thứ nhất, là để không phải trông thấy cái bản mặt ghê rợn của anh ta, thứ hai, có giá rét hay đau đớn tới cỡ nào, mà được nhìn thấy mỹ nam tử hiện lên trên mặt nước, thì ít nhiều gì vẫn cảm thấy tâm hồn được an ủi phần nào.

Chân tôi vẫn chưa đặt lên được tới lưng của con quái, lực kéo tôi lên đột nhiên biến mất, tôi lại rơi cái tùm xuống nước.

Lần thứ hai trồi lên khỏi mặt nước, tôi nghe thấy anh ta nói với giọng ngây thơ vô (số) tội: “Tôi bị vuột tay.” – Rồi theo sau đó là một câu ngập tràn thành ý – “Thật là ngại quá.”

Thôi được rồi, cả người máu me rít chịt rít chằng, anh có tuột tay cũng không ai trách anh được.

Tôi gật đầu, thò tay ra, anh ta nắm lấy tay tôi, một lần nữa kéo tôi lên khỏi mặt nước, kế đó, tôi thấy rõ ràng tay anh ta thực hiện động tác ném xa, tiếng “tùm” quen thuộc lại lọt vào tai tôi, tôi lại thấy mình lượn một vòng trên không trung trước khi đáp xuống lòng hồ!

Lần này lại là sao nữa đây? Tôi ngoi lên mặt nước lần thứ N. Đừng có nói là trượt tay nữa à nha, vừa nãy rành rành là do anh quẳng tôi đi cơ mà!

“Tay bị chuột rút rồi.” – Gương mặt phản chiếu trên mặt nước của anh hé ra một nụ cười khuynh thành, tôi hết biết phải bao biện giùm anh ta thế nào luôn rồi.

Tiết mục trèo lên rớt xuống này cứ thế tiếp diễn không biết bao nhiêu lần, mà lần nào anh chàng cũng được ra được một cái cớ rất chi là hợp lý hết.

Cho đến lần sau cùng, khi chân chính nương nhờ anh ta để leo lên được, rốt cục tôi cũng đã hiểu ra một chuyện.

Kỳ thật anh ta đang nhân cơ hội này để tắm rửa cho tôi đây mà, chứng cứ chính là phải đợi đến sau khi cả người đầy máu me của tôi đã được tẩy cho sạch boong, anh ta mới chịu kéo tôi lên cho đàng hoàng!

Tôi ngồi trên mình con yêu quái cá ấy, mặc dù kể từ lúc đống máu nhơm nhớm dính trên người tôi được gột đi sạch sẽ thì cả người cũng khoan khoái hẳn ra, thế nhưng nhiệt lượng trong cơ thể tôi dường như cũng theo đó mà trôi đi gần hết luôn rồi.

Giọng nói êm ái của anh lại vang lên bên tai: “Thấy đỡ hơn chưa? Đã nói với cậu là vảy của Dục Châu rất trơn rồi, phải hết sức cẩn thận chứ.”

Dục Châu?

Tên nghe quen ghê nha.

Phải rồi, chẳng phải chính là cái thứ mà Tăng Ảnh nhờ mình đi tìm đó sao?

Tôi mừng hết lớn, lập tức lục lọi giữa đám vảy dưới mông mình.

Mò mẫm một hồi, tôi chợt khựng lại: “Thế nhưng Dục Châu chẳng phải tên cá ư? Sao lại là con quái thú này được chứ?”

Giọng anh ấm áp như làn gió xuân, vi vu bên tai: “Bộ có ai nói với cậu Dục Châu là một loài cá sao?”

Èo, mặc dù Tăng Ảnh không hề nói nó là cá, thế nhưng: “Hắn ta có nói tôi phải đi lấy vảy cá về chứ bộ.”

Một lúc sau, mới lại nghe thấy tiếng anh: “Là vảy dục (yulin) của Dục Châu, chứ không phải vảy cá (yulin), đồng âm thôi mà.”

Dự là vậy rồi nha.

Chắc tại tình trạng lúc bấy giờ quá khẩn cấp, nên Tăng Ảnh chưa kịp giải thích với tôi.

Cơ mà hắn cũng thật là to gan, sao dám phái một con tiểu yêu như tôi đi xử lý cái loại quái vật đáng sợ như vầy chứ?

Tôi hì hà hì hục mãi mới gỡ ra được một miếng vảy, mà ngay khi tôi nhấc nó lên, mắt tôi chợt hoa đi.

Tôi cứ ngây người ra như thế, cho đến khi anh ta đưa ngón tay ra trước mặt tôi, trên móng tay dính một giọt máu màu xanh dương, tôi mới sực tỉnh lại, mới rồi chỉ là cảnh anh ta mau mắn trích lấy một giọt máu thôi mà.

Anh ta rụt tay về rồi, tôi liền nhìn theo bóng anh phản chiếu trên lưng con quái, hình như anh đang mút lấy ngón tay có mang theo giọt máu nọ, tôi còn nghe tiếng anh ta nuốt cái ực, chắc là nuốt nó xuống thật rồi.

Tôi vận dụng tối đa trí tưởng tượng để ghép cái tư thế đầy khêu gợi này vào với hình ảnh mỹ nam tử mà ban nãy tôi thấy được dưới nước.

Ngay tức khắc tôi cảm thấy cuộc đời này sao mà quá tươi đẹp.

Tôi vui sướng cất miếng vảy cá vào trong người.

Anh đứng ngay cạnh tôi, đang cởi nón và áo tơi ra.

Nghĩ mà xem, nếu cái đầm nước này phản ánh đúng sự thật, thế thì mười lăm ngày sau, gương mặt anh sẽ xuất hiện thay đổi rõ rệt. Tôi nôn nao trong lòng, vội hỏi: “Mặt anh í, rốt cục là nó bị làm sao thế?”

Anh sờ sờ lên mặt mình: “Là tại pháp thuật đấy.”

Pháp thuật? Kẻ nào dám thi triển thứ pháp thuật tàn độc như vậy trên một gương mặt hoàn mỹ đến nhường này?

Lửa giận của tôi bốc lên ngùn ngụt, như muốn thiêu cháy cả bầu trời!

“Là thằng nào con nào đã hại anh!!!” – Tôi mà biết là đứa cờ hó nào làm, tôi nhất định sẽ băm vằm nó ra thành trăm ngàn mảnh! Còn không thì chí ít cũng sẽ đập nó phù mỏ tới nỗi má dòm hổng ra luôn!!!!!

“Tôi.”

Hở?????

“Là tôi tự gây ra.” – Anh chàng chỉ vào chính mình.

Cơn giận của tôi bỗng như quả bóng căng phồng bị chích một phát, kêu xèo xèo rồi xẹp lép: “Vì, vì sao lại làm thế?”

Anh chàng cười nhẹ tênh: “Nếu có duyên gặp lại nhau lần nữa, tự nhiên tôi sẽ nói cho cậu nghe.” – Để lại mấy chữ này, đoạn anh như một cơn gió, thoắt cái đã vụt tan biến ngay trước mắt tôi.

Tôi dụi dụi hai mắt mình, chỉ thấy thứ duy nhất còn ở lại bên mình là cái hồ nước lạnh lẽo kia, con quái vật dưới chân, và chiếc nón lá cùng tấm áo tơi bị vứt lại một cách không thương tiếc.

Một thứ cảm giác cô đơn trơ trọi chậm rãi dâng tràn trong tim tôi.

Tôi bắt đầu thấy nhớ ngữ khí dịu dàng cùng giọng nói êm tai của anh rồi, biết đến bao giờ mới lại có dịp được nghe nữa đây. Nếu thật sự còn có lần sau, nhất định tôi sẽ xúc động đến mức luống cuống cả tay chân cho xem. Phải biết rằng nguyện vọng lớn nhất của tôi trong giờ khắc này, không gì hơn việc được một lần nữa nghe thấy tiếng nói của anh.

Tôi vừa toan khóc than cho phận đời hẩm hiu một chập, bất ngờ thay từ đằng xa lại thật sự truyền tới giọng nói của anh: “Quên nhắc cậu nữa, Dục Châu sắp tỉnh rồi đó, cậu tự lo liệu đi nhé.”

Mong ước nay đã thành sự thật, tôi quả thật đã lại được nghe chất giọng êm dịu của anh… Nhưng thế éo nào nội dung lại thành ra như vậy chớ hả???!!!!

Dưới chân đã bắt đầu có chút động tĩnh, đuôi con quái này khẽ cựa quậy, nó tỉnh thiệt rồi bớ làng nước ơi!

Giờ đây thì tôi đúng là luống cuống tay chân rồi nè, thấy tía hôn, mau đi thôi mau đi thôi!!!!

Khi tôi mang theo cái vảy kia quay về hầm ngầm, thì thấy Tăng Ảnh vẫn đang phải nai lưng ra vận công hộ thể cho Hà Đồng.

Tôi dựa trên yêu cầu của Tăng Ảnh, nghiền miếng vảy ra thành bột, rồi hòa vào với nước, đút Hà Đồng uống. Thứ này trông vậy mà cũng hiệu nghiệm ghê ta ơi, vừa uống không được bao lâu, Hà Đồng đã mở mắt ra.

Thấy y đã tỉnh lại, Tăng Ảnh mới thận trọng đỡ y nằm lên phản: “Môn chủ, coi chừng sức khỏe người đó.”

Hà Đồng ho khan trả lời: “Yêu độc này, thật là đáng sợ.”

Y tia mắt sang dòm tôi: “Ta vẫn còn nhớ, khi ấy ngươi phải chịu chung thương tích với ta, ngay đến hình người cũng không giữ nổi, sau đó thì thế nào?”

Tăng Ảnh giải thích hết đầu đuôi ngọn ngành, như là tôi đã hút bớt yêu độc để mà vừa cứu được môn chủ vừa có thể bù đắp lại công lực cho bản thân thế nào. Lòng tôi cứ phập phồng không yên, chỉ lo không biết Hà Đồng có phát hiện ra điều gì bất thường hay không.

May thay coi mòi Hà Đồng bị thương khá là nặng, nên cũng chẳng buồn hỏi nữa, có điều, khi y vô tình ngó qua chỗ bột rơi vãi trên đất, hai hàng chân mày liền nhăn tít lại: “Vảy của Dục Châu? Là ai lấy về? Tăng Ảnh?!” – Giọng y bỗng trở nên nghiêm nghị hẳn ra.

Tăng Ảnh cúi gằm mặt: “Là tôi sai nó đi lấy về.”

Hà Đồng giáng ngay một bạt tai lên mặt Tăng Ảnh: “Giỏi lắm, không ngờ ngươi cũng cả gan thật! Lẽ nào ngươi không biết ———”

“Môn chủ, chính bởi vì tôi biết điều đó, nên mới làm! Hết thảy những gì đệ tử làm đều đặt an nguy của ngài lên hàng đầu.”

Tôi ngơ ngác chẳng rõ Hà Đồng đang giận điên lên vì cái gì, người ta cũng vì cứu ngươi thôi chớ bộ!

Đợi tới khi tôi nhớ ra sự tồn tại của hai người bọn họ, thì chủ đề thảo luận của họ đã trở thành làm cách nào để chữa chạy vết thương.

“Cần phải có pháp thuật ngoại lai, mới bù đắp được những khiếm khuyết của thân thể được.”

Tôi chỉ nghe được duy nhất có mỗi câu này, mà cũng chỉ cần có duy nhất mỗi câu này, là đã đủ để tôi dựng hết tóc gáy lên, trực giác cho thấy chắc chắn tôi không thoát khỏi can hệ với chuyện này rồi.

Quả nhiên, Hà Đồng liền quay đầu sang, nhìn về phía tôi: “Ngươi, nếu ngươi đã có năng lực hấp thụ yêu độc để bổ sung cho chính mình, vậy hẳn cũng có thể hút pháp lực ra đúng không?”

Chuyện này xem ra không tránh được nữa rồi, tôi đành gật đầu xác nhận.

“Thế thì, trên lý thuyết mà nói, ngươi cũng có khả năng làm chuyện ngược lại đúng không?” – Y sáp tới trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chặp bằng đôi mắt sáng rực như đèn pha, phải thừa nhận một chuyện là, cái nhan sắc này khi không có phấn son, mới diễm lệ làm sao.

Bởi vậy nên tôi cứ ngẩn ngơ nhìn, thành ra đã bất cẩn gật đầu với y mất rồi.

Y thấy vậy liền nhoẻn miệng tươi cười, người đã đẹp nay càng thêm quyến rũ: “Thế, có chuyện này phải phiền ngươi giúp một tay rồi.”

Tôi còn đang bận mải mê với mớ suy nghĩ dâm tà của mình, đầu óc rối tinh rối mù, thành ra lại bất cẩn gật đầu với y mất rồi.

Chẳng qua, khi tôi biến về nguyên hình tò he của mình (muốn hút pháp lực thì phải trở lại nguyên hình mới được), mai phục sẵn trong hành lang tối hù dưới lòng đất, đợi Lý Sơ tự dẫn xác tới trước cửa, thì rốt cục lý trí của tôi cũng đã tìm được lối thoát ra khỏi sự mê hoặc đến từ nụ cười e ấp của giai nhân.

Má ơi, rốt cục là mới rồi tôi đã hứa với hắn chuyện gì ấy nhỉ?

Hình như là phải hút lấy pháp lực của Lý Sơ, sau đó giao lại cho Hà Đồng để giúp hắn chữa thương thì phải.

Đối phó với Lý Sơ, như thế thì có cầm chắc là phải đối đầu với… Tiểu Hắc rồi? Chưa kể là chỉ riêng ý đồ của Tiểu Hắc đối với Lý Sơ thôi, thì cũng xác cmn định là nếu tôi mà dám đụng tới dù chỉ một sợi lông của Lý Sơ thôi, thì ôi thôi còn đâu cái mạng quèn của tôi~~~

Vừa nghĩ tới đây, tôi tức khắc cảm thấy mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn xối xả đầy người, chết chắc, chết chắc, chết chắc trăm phần trăm rồi!