Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng

Chương 7




CHƯƠNG 7: TỰ LÀM TỰ CHỊU.

Nhìn tòa Trúc Cư sụp đổ trước mắt, Huyền Thanh không khỏi hoài nghi: Có phải mình vào nhầm nhà rồi không?! Nhìn kết giới bảo hộ, vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, một chút dấu hiệu của sự xâm phạm cũng không có, thế thì tại sao Trúc Cư lại trở thành một đống trúc tử lộn xộn ngổng ngang vậy a~~? Lại càng không thấy bóng dáng của quả trứng đâu.

Huyền Thanh lòng đầy nghi hoặc đi đến tán cây Hòe già, cành lá rung lao xao, giống như tiếng người đang nói chuyện, lão Hòe già tuy chưa thành tinh nhưng đã tu xuất hồn phách, đem chuyện quả trứng vì muốn uống rượu nên đã phá sập Trúc Cư nhất nhất hướng Huyền Thanh mà tố cáo.

Huyền Thanh gật đầu, thuận tay huy hạ phất trần, trong nháy mắt Trúc Cư khôi phục lại như ban đầu, còn quả trứng do đợi hắn quá lâu nên đã sớm phì phò ngái ngủ, tiếng ngáy yếu ớt khiến cho Huyền Thanh ngao ngán lắc đầu.

Huyền Thanh mở nắp vò rượu ra, không chút khách khí đổ rượu lên người quả trứng, trứng đang khoan khoái ngủ bỗng nhiên cảm giác được từng trận Tiên Linh Chi Khí đang thấm vào cơ thể mình,trong lúc nửa tỉnh nửa mê men theo Tiên Linh Chi Khí chầm chậm tiến vào vò rượu, bán nổi bán chìm ngâm mình trong đó rồi tiếp tục ngủ say.

“. . .”

Huyền Thanh vốn định dùng rượu để đánh thức nó dậy, ai ngờ lại nhìn thấy cảnh dở khóc dở cười này, hắn mỗi ngày tiêu tốn năm canh giờ để dẫn Tiên Linh Chi Khí đến giúp nó ấp trứng, nhưng nó vẫn cũ không biết cách hấp thu Tiên Linh Chi Khí, nếu cứ tiếp tục như thế này hắn chỉ còn nước uống rượu thường cả đời mà thôi, rượu của nhân gian làm sao có thể so sánh với quỳnh tương ngọc dịch của Tiên Giới chứ?

“Ai, cuộc sống thật gian nan mà! Đản! Ngươi mau mau xuất thế đi a~~~”

Ngâm mình trong Tiên Nhưỡng ngàn năm tràn ngập Tiên Linh Chi Khí, trứng hoàn toàn không nghe thấy tiếng thở dài ai oán của Huyền Thanh, cuộn tròn người lại rồi đi vào mộng đẹp, trong mơ nó thấy có người mang nó ra ngoài, nhẹ nhàng đặt nó vào ổ chăn bông mềm mại, Tiên Linh Chi Khí ấm áp, giăng xung quanh, nó cọ cọ vào tay người nọ, người nọ thấy thế liền đưa tay sờ sờ nó, cảm thấy vô cùng dễ chịu nó tiếp tục cọ mình vào tay hắn, quyết không để hắn buông nó ra.

Ta nhảy ta lại nhảy! Ta xoay ta lại xoay! Ta lăn ta lại lăn!

Ngay sau khi tỉnh dậy, quả trứng liền lấy phất trần, vũ khí kiêm dấu hiệu nhận biết thân phận đạo sĩ của Huyền Thanh, ra chơi đến không biết trời trăng là gì, hắn thấy vậy liền ho khan vài tiếng, ý bảo: Ngươi cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!!

Trứng cầm lấy phất trần múa múa vài đường rồi quăng qua chỗ khác, đứng lên mu bàn tay của Huyền Thanh, quả trứng màu hồng nhạt thân thiết cọ cọ vào tay hắn.

Tuyệt chiêu làm nũng này của nó lúc nào cũng hữu dụng, Huyền Thanh luôn bị chiêu ấy “đánh” thua không biết bao nhiêu lần, lập tức giơ cờ trắng đầu hàng, “Được rồi! Được rồi! Ngươi muốn chơi thì cứ lấy mà chơi đi, đừng có hở ra là sử dụng chiêu này!”

Trứng hò reo phấn khích, phất trần lại một lần nữa trở thành đồ chơi trong tay nó.

Huyền Thanh ai oán thở dài, lão thiên gia aaaa~~Khi nào thì ngươi mới để cho con tửu quỷ này tỉnh rượu đây aaaa? Nó đã cầm phất trần bát nháo suốt một đêm rồi đó!!

Một vò Tiên Nhưỡng trăm năm đổi lấy kết quả như thế này đây, Huyền Thanh cảm thấy cuộc sống sau này của mình chỉ gói gọn vào bốn chữ “Tự làm tự chịu”.