Xung Động

Chương 18




“Phải, tôi có cảm giác, cậu thì sao?”, ta khinh thường cúi đầu liếc nhìn bên dưới cậu ta, “Thì ra chỉ có cái miệng xài được.”

Với phụ nữ mà nói, cậu ta là một tình nhân không thể đòi hỏi chung tình, đối với ta mà nói, cậu ta là một đối thủ đủ sức khơi mào ý chí của ta.

Trước sự thay đổi thái độ của ta, cậu ta dường như bị bất ngờ, ánh mắt vẫn lạnh nhạt chợt lóe lên, tiếp theo… cậu ta mỉm cười: “Trần Thạc, anh chớ có hối hận.”

Cổ tay ta bị túm chặt, bàn tay bị lôi xuống đụng vào nơi đó của cậu ta, chậc, có cương thật.

“Muốn chơi giả làm thật không?” Cậu ta cúi sát cạnh tai ta.

Ta đáp lại còn tùy tiện hơn: “Muốn anh em Trụ Phong cùng được xem trò hay của cậu không?”

“Không phải mình tôi, là của chúng ta chứ.”, cậu ta chợt ngừng lại một chút, “Có điều, xem ra… không kịp rồi…” Ta cũng nghe bên ngoài như có tiếng động vọng vào.

Trong chớp mắt cửa bị đạp tung, tên Cát Tử nãy giờ trợn mắt cứng họng đứng ôm camera nhìn ta và Trịnh Diệu Dương giờ hoàn toàn không thể phản ứng gì, thấy người của Trụ Phong hùng hổ xông vào, mặt hắn thoắt cái trắng bệch.

Trương Ký Vân dẫn đầu đám người, ta sớm đã biết cậu ta không đơn giản, vẻ sắc sảo của những kẻ mưu sinh trong bóng tối cơ bản không thể che giấu hết được.

Nhất thời, tám, chín người vừa xông vào phòng đều bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người: Trịnh Diệu Dương ôm ta nửa người ở trần, trên cổ còn hằn dấu hôn đỏ sậm, còn cậu ta áo phanh hở ngực, khóa quần đang bị kéo nửa chừng… xem ra… ta đành phải hành động trước vậy.

Khẽ đẩy cậu ta ra, ta ngồi dậy ung dung nhặt áo dưới đất, mặc vào người, đến khi chỉnh trang xong xuôi mới quay lại nhìn Trịnh Diệu Dương, cậu ta vẫn thản nhiên ngồi dựa vào tường, còn có vẻ tỉnh bơ hơn ta.

Rốt cuộc, cậu ta cũng nhúc nhích kéo lại khóa quần, giơ tay bắt lấy chìa khóa Trương Ký Vân ném tới để mở xích chân, lại giắt khẩu súng vừa được mấy người đưa tới sau lưng, lúc ấy mới nhíu mày ưu nhã nói: “Sao chậm thế?”

“Kẹt xe, chủ tịch~” Trương Ký Vân hài hước đáp.

Mấy anh em đang ngây người cũng vội tìm cách chữa ngượng, cùng cười rộ lên. Ta theo sau đám người đi ra, đột nhiên nhớ ra cuộn băng hình, lại phải lộn lại gỡ băng khỏi camera.

Coi như chỉ có hôn hít vuốt ve cũng quá thừa đặc sắc, kích thích; huống hồ diễn viên còn là Trịnh Diệu Dương cùng… một gã đàn ông danh tính bí ẩn.

Vừa quay ra đã thấy hơn trăm người của Trụ Phong tụ tập bên ngoài, bao vây kín đặc quanh một khu vực tối tăm ẩm thấp, hừ, quả nhiên không buồn làm phiền cảnh sát.

Tề Hổ chết cũng không chịu quỳ xuống, hai tay bị người của Trụ Phong bẻ quặt sau lưng, hắn ưỡn ngực căm tức nhìn Trịnh Diệu Dương: “Coi như mày lợi hại! Đến thế mà còn gọi được quân đến. Lần này ông thua, nhưng mày đừng để rơi vào tay ông lần nữa…”

“Còn già mồm!” Một anh em tức giận định nhào tới cho hắn một cái tát.

“Ấy~” Trịnh Diệu Dương cười cười ngăn lại, “Người ta hèn hạ lắm cũng là đại ca, cậu đừng làm quá.”, miệng nói vậy nhưng cậu ta rảo chân bước lại, vươn tay túm chặt mớ tóc Tề Hổ: “Chớ lo, tao không những sẽ không giết mày, còn cho mày cơ hội ngóc đầu lên… Mỹ, Ý, Brazil… chỉ cần mày đủ sức, muốn cút đến đâu cũng được, tao tuyệt đối không khó dễ mày. Còn riêng Hồng Kông, Hồng Kông là của tao! Mày biết điều, coi như với tao mày được yên ổn, còn băng hình…”, cậu ta quay lại lia mắt một lượt qua đám người xung quanh, rốt cuộc đường nhìn dừng lại trên người ta: “Trần Thạc, đưa tôi cuộn băng.”

Ta ngẩn người, không hiểu ý đồ của cậu ta lắm, nhưng vẫn tiến tới chìa ra cuộn băng.

Cậu ta cầm lấy, tùy tiện nhét vào tay Tề Hổ: “Giữ lấy, bùa hộ mạng của mày đây. Cũng mong mày biết giữ lời, một đi vĩnh viễn không quay lại, tao sẽ thu xếp cho mày. Nhưng từ nay về sau, nếu có một ngày để tao thấy bóng dáng mày ở Hồng Kông, hậu quả tự mày gánh chịu. Hiểu rõ ý tao chứ? Tề Hổ, mày rốt cuộc không phải hổ, càng không có vận tốt như mèo, ráng mà nhớ lấy: mày, chỉ có một cái mạng thôi.”

Phải, chọc giận Trịnh Diệu Dương, hậu quả chắc chắn thê thảm không khác một con chó ghẻ bị quẳng giữa đường.

Thực sự, giết một người rất dễ, mà thả hắn sống nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt lại mạng hắn mới càng cần nhiều sức mạnh, đồng thời cũng không khác gì tự dưỡng mối đe dọa cho chính mình. Trong khoảnh khắc định đoạt sinh sát, lại cư nhiên mở đường sống cho kẻ thù bên bờ vực, những việc thế này, chỉ có Trịnh Diệu Dương làm được.

Tề Hổ ngoại trừ tự bảo toàn mạng sống cũng không còn lựa chọn nào khác, hắn căm giận hất mặt quay đi, không nói một tiếng.

“Mày không nói gì, tức là chấp nhận rồi.” Nói xong, cậu ta thản nhiên quay lại liếc mắt nhìn Trương Ký Vân: “Cậu xử lý hắn, tôi về trước, nguyên một ngày không tắm rửa rồi.”, ngay lúc tình thế căng thẳng này cậu ta còn có thể buông ra một câu dọa người thất kinh kiểu ấy.

Nửa số anh em áp giải người băng Uy Hổ đi trước, ta cũng đi theo đoàn người, ra ngoài rồi mới phát hiện thì ra đây là tầng hầm của một kho hàng.

Ta nghe Trịnh Diệu Dương đứng trên ra lệnh: “Đại Trương, cậu tạt qua phòng kỹ thuật bảo họ liên hệ với bên cung cấp đi, phải thay hệ thống định vị trên xe tôi, rút ngắn thời gian phát tín hiệu lại, 12 tiếng lâu mắc toi, suýt chút nữa bị bọn du côn nhãi nhép hành chết.” Cậu ta tỉnh bơ không buồn giấu giếm chuyện mình vừa bị khốn đốn.

“Dạ, anh Trịnh, em đi ngay đây.”, cậu ta vừa đi đã chợt khựng lại hỏi: “Anh Trịnh, hình như anh bị thương, có cần em gọi bác sĩ Thành, bảo ổng tới kiểm tra một lượt cho anh không?”

“Ba cái vết trầy này mà làm sao được, Trịnh Diệu Dương này chắc đã chết cả trăm lần rồi.”, rồi dường như vừa sực nhớ ra điều gì, cậu ta quay phắt lại, ánh mắt sắc bén quét qua người ta: “Ừm… thôi, gọi ổng tới cũng được.”

Cậu ta nói rồi bước lại phía ta: “Để A Minh lái xe đưa anh về biệt thự.”

“Không cần. Tôi tự lái được.” Nếm qua ngần ấy nguy hiểm, chật vật, giờ nhận được một câu quan tâm của Trịnh chủ tịch, làm ăn coi bộ lời lãi quá sức, Trần Thạc ta hưởng không nổi. Lãnh đạm quay lưng bỏ đi, ta cũng không buồn ngoảnh lại, thây kệ ánh mắt tàn khốc trừng trừng thiêu đốt sau lưng.

Bất quá vừa mở cửa bước vào xe, khóe miệng ta đã vô thức nhếch thành một nụ cười. Trịnh Diệu Dương, đành đổi cách khác đấu với cậu vậy, tôi dây dưa hết nổi rồi, đánh nhanh thắng nhanh thôi.