Xung Động

Chương 27




Cậu ấy kiệt sức nằm úp sấp thở dốc không ngừng, lửa dục trào cuộn thực sự khiến cơ thể chúng ta như súng cướp cò, nháy mắt lan tràn tận mọi ngóc ngách, toàn thân thậm chí còn có chút choáng váng sau khi hứng trọn trận hưng phấn tột độ.

Ta uể oải nằm gối lên lưng cậu ấy, chỉ thở ra được một câu: “Lại còn không mang bao… cậu sao rồi?”

Rốt cuộc, cậu ta sống lại, xấu hổ chửi loạn lên: “Mẹ nó, anh còn dám bắn ở trong… mẹ nó!”

Hai người chúng ta cứ thế nằm trên sô pha thở hồng hộc, cho đến khi Trịnh Diệu Dương đẩy ta ra, đi thẳng vào phòng tắm.

Màn trả đũa cũng không phải chờ lâu, bất quá quả đúng là tác phong của Trịnh Diệu Dương. Tờ mờ sáng, vẫn trên giường ta, cậu ta đã bắt đầu một trận phản công bạt mạng.

Có lẽ dư âm đêm qua còn sót lại, vừa lúc Trịnh Diệu Dương tỉnh dậy rồi mạnh bạo liếm cắn ta, một luồng run rẩy không nguồn gốc ập về trong cơ thể, hòa tan cả một tia ý chí kháng cự khoái cảm của ta, ta mơ hồ biết, mình lập tức sẽ bị tên này muốn gì làm nấy rồi, dù sao cũng là ta thiếu cậu ta, nợ nần đêm qua cậu ta nhất định phải đòi thôi.

Tiếng rên rỉ đứt quãng dường như thoát ra từ chính cổ họng mình, ta chưa bao giờ biết trên đời còn có loại đau đớn thế này, mà ập đến liền theo sau nỗi đau lại là khoái cảm khó tả, khiến toàn bộ ý thức của ta gần như mờ mịt. Hệt như đêm qua: cũng không thèm bôi trơn, không buồn hỏi đến bao, cậu ấy kịch liệt thúc xuyên trong nơi sâu kín sít sao của ta, tư thế của chúng ta tựa như dã thú, gào thét bắn ra chất dịch đục nóng bỏng, cảm giác dây dính mơ hồ trên thân thể dường như đã muốn thấm dần qua da thịt, vương víu tận trong lòng.

Này cũng vì lối suy nghĩ căn cố khinh thường chuyện tình ái cùng giới giữa đàn ông, nên dù thấy thật sảng khoái, cũng không nén được cảm giác nhục nhã. Thứ hành vi tình dục trái khoáy, thứ phản ứng sinh lý quá sức khác thường thế này, vẫn phải thừa nhận, nếu có đối tượng thích hợp, cũng thực khó chối bỏ.

Thẳng đến khi cả hai đều mệt phờ không cựa nổi nữa, mới rời nhau ra. Trịnh Diệu Dương tiện tay quờ một cái gối dưới chân giường, đệm sau lưng để dựa, lại sờ soạng bao thuốc trên cái tủ đầu giường, rút một điếu ra châm rồi lẳng lặng hút.

Chúng ta thế này thực đủ tức cười, bộ dạng không khác gì bối rối sau đêm đầu dâng hiến, một màn này lại do hai kẻ lọc lõi tình trường thủ vai chính, giờ vài câu đưa đẩy cũng nói không xong, nghĩ cũng quái lạ.

“Này tính là gì?” Giọng Trịnh Diệu Dương khàn khàn vang lên, ta ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai của cậu ấy lẩn sau làn khói thuốc lập lờ, tự nhiên thấy hơi mơ hồ, cả ánh mắt cũng phủ thêm một tầng mê ly.

Quào quào qua mớ tóc rối bù, ta lơ đãng đáp: “Không tính là tình một đêm chứ?”

Cậu ta bực bội dụi tắt điếu thuốc, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt như có chút hoài nghi, nhưng giọng điệu hoàn toàn khẳng định: “Chúng ta làm thật rồi.”

“Ờ, làm, còn cực kỳ kịch liệt nữa.” Ta thản nhiên tiếp lời.

“Gặp quỷ.”

“Chuyện thế này cũng có gì đâu, cậu không phải vẫn tùy tiện hơn tôi sao?”, thấy cậu ta bắt đầu lạnh mặt, ta nói tiếp: “Cậu rốt cuộc lo lắng vì lên giường với đàn ông hay vì lỡ chung chạ với kẻ thù nào?”

“Có gì khác hả?”

“Có, khác nhiều đấy.”

“Vậy được, tôi nói cho anh biết.” Cậu ta nhoài người cúi xuống, chăm chú nhìn vào mắt ta, “Tôi chẳng lo gì hết! Vừa lòng chưa?!”

Cậu ta xốc cái chăn mỏng lên, nhảy xuống giường, thân thể cường tráng phủ đầy dấu tích, chậc, đám tình nhân của cậu ta không chừng phát hỏa cả lượt mất. Trịnh Diệu Dương lại vào phòng tắm dội ào ào lần nữa rồi đi ra lấy từ tủ quần áo của ta một bộ đồ sạch, không buồn khách khí mặc vào người, vóc người cậu ta cũng không khác ta mấy.

Vừa cài nút áo vừa quay lại nói với ta: “Bảy giờ tối mai đến bar Phong Vận nhé.”

Ta tùy ý gật đầu, cũng xuống giường đi vào phòng tắm. Đến khi cả người ngâm giữa bồn nước nóng rồi, mới thực sự tin tất cả những gì vừa trải qua không phải nằm mơ.

“Tôi mang hiệp nghị đi đây.” Cậu ta nói vọng vào từ phòng khách.

Bản hiệp nghị?! Mặc kệ cả người ướt rượt từ đầu tới chân, ta nhảy dựng lên nhào ra giật mở cửa phòng tắm: “Tôi… sơ ý quá!” Tài liệu thương nghiệp hệ trọng như vậy, ta lại tùy tiện vứt trên bàn trà, còn để Trịnh Diệu Dương phát hiện, nếu là lúc khác, cậu ta còn không làm thịt ta.

“Lần sau nhớ kĩ.” Cậu ta chỉa ngón trỏ về phía ta vẩy vẩy rồi nhanh chóng quay lưng bỏ đi.

***

Hôm sau, ít nhất đã ba mươi tiếng ta không gặp Trịnh Diệu Dương, thư ký Joanna bước vào đặt một tách cà phê lên bàn: “Cà phê Java, vị nguyên chất anh thích nhất nhé.”

“Cảm ơn cô.” Ta cười cười, day bên thái dương.

“Mệt sao?”

Tưng bừng nguyên đêm, sức đâu nữa mà đòi hăng hái tràn trề. Đối thủ còn là Trịnh Diệu Dương, đâu được mềm mại êm ái như phụ nữ.

“Tàm tạm.”

“Hôm nay anh có vẻ hơi lơ đễnh nhỉ.” Cô ấy nói tiếp, không có vẻ định rời đi. Này hình như hơi quá với bổn phận thư ký thì phải.

“Joanna, cô có chuyện gì muốn nói với tôi hả?”

Cô ấy khẽ mỉm cười, lộ ra vẻ quyến rũ đến ngạc nhiên trên gương mặt thanh tao: “Tôi muốn mời anh đi khiêu vũ.”

“Tôi nhảy loạng quạng thôi, cùng bạn nhảy như tôi khéo chỉ làm cô mất mặt.” Ta nhẹ nhàng từ chối, tốt nhất không nên quá thân thiết với thư ký riêng.

“Waltz còn nhảy được, đời nào lại không biết khiêu vũ nhỉ?” Cô nàng vẫn quyết bày ra bộ dạng không chịu chùn bước.

“Waltz?”

“Coi bộ Trần tiên sinh quên hôm ấy rồi nha?” Joanna tinh nghịch chớp chớp mắt với ta, “33, nhớ tôi không nào?”

Ack, trời đất, là cô nàng đeo mặt nạ hôm đó rắp tâm đẩy ta lên sân khấu diễn màn hôn hít với Trịnh Diệu Dương, đúng là trước đó chúng ta có nhảy cùng một điệu waltz.

Ta bật cười: “Thì ra là cô. Hôm ấy cô cố ý sao?”

“Xin lỗi mà, bữa đó tôi cũng bị người ta xúi thôi a. Anh không giận nữa ha?”

“Lâu lắc như vậy còn muốn giận cô nữa, sao phải thế nào?”

“Vậy anh đồng ý đi khiêu vũ với tôi nha?”

“À không, tối nay không được, tôi có hẹn rồi.”

Cô ấy hơi nhoài người lại, cười cười: “Ai thế? Nếu là bạn gái, tôi đành không dám nài anh vậy~”

“Vậy bạn trai thì sao?”