Xứng Lứa Vừa Đôi

Chương 25: Tay chân luống cuống ôm ôm ấp ấp




“Ngài chờ chút nhé, ta bay qua lấy dây thừng buộc chặt cầu treo đã.”

Mỗi người khi sinh ra đã có những con đường khác nhau, nàng sẽ không trách trời vì sao thương người này không thương người khác, chỉ cần thấy đường trước mắt là đi thôi.

Khoảng cách giữa hai bờ không quá lớn, một đầu vách núi bên kia vắt vẻo chiếc cầu treo cũ nát. Chỗ buộc đã bị búa rìu chặt đứt, cõ lẽ là do sau khi huynh muội Phùng gia đi lạc vào đây, người ở thôn Bác Cổ đã đề phòng, cho nên mới chặt đứt chỗ nối đó.

Tô Nguyệt Cẩm ngẩng đầu nhìn một lúc rồi thản nhiên nói:

“Không cần phiền phức vậy đâu, cô ôm ta bay qua là được.”

Ngài đã không để ý đến trinh tiết thì thôi đi, sao chuyện giữa nam và nữ ngài cũng hững hờ vậy chứ?

Mặt nàng cứng đờ, cố gắng thức tỉnh ai kia:

“Ngài không nhìn thấy ta là nữ tử à?”

Tô Tiểu Thiên tuế thật thà nhìn nàng: “A Hành à, nếu chỉ nhìn thôi thì khó phân biệt được lắm”.

Cái đồ xấu xa!!

Không nhìn thì còn làm gì nữa hả?

Nàng không ngờ là, vào một ngày xa xôi nào đó, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ câu nói này không chỉ có ý đùa giỡn mà thôi, mà còn...

Chuyện sau này tạm thời không nhắc tới.

Nói chung…

Không ưa ngài, lại không đánh chết được ngài, câu nói danh ngôn kinh điển này đã khắc họa chân thật nhất nội tâm của nàng lúc này đây.

Hít sâu một hơi, nàng nói: “Tuy khinh công của ta cũng được, nhưng từ trước đến giờ ta chưa thử làm thế bao giờ, thôi thì cứ nối cầu treo lên đi.”

Nàng vẫn sợ nhỡ có sơ xuất xảy ra, cây cầu này đã có nhiều năm, móc trung gian là xích sắt. Dù Tô Nguyệt Cẩm không biết khinh công, nhưng khả năng phi hoa đạp điệp* lại vô cùng tốt, mượn lực đạp qua là phương pháp toàn vẹn nhất.

*phi hoa đạp điệp: bay hoa đạp lá, nói chung là khả năng bước nhẹ nhàng mượn lực.

Nhưng mà Tô Tiểu Thiên tuế lại không tán thành với suy nghĩ này, hắn chỉ vào nàng rồi nói.

“Không phải cô có dây thừng thắt cổ à? Quấn vào cây cổ thụ đối diện, lúc nhảy lên thì tay kéo lại.” Đây mới là cách không có chút sơ hở nào.

Thẩm Hành nghe xong cả khuôn mặt đều đen thui, rốt cuộc còn muốn nàng cường điệu bao nhiêu lần nữa?

“Cái đó là ngàn sắc bạch lăng!!”

Từ lần trước khi hắn nhìn thấy nàng dùng nó để thắt chết một con lợn rừng lúc đang hái thuốc, hắn liền gọi cái đó là dây thừng thắt cổ.

Mà hắn lại hoàn toàn quên mất một điều, hành động đó của nàng chẳng qua chỉ là kết quả của việc ai kia lảm nhảm liên hồi: “Thật muốn ăn canh giò quá”.

Phất tấm vải tơ lụa trắng như tuyết trong tay, nàng nhả từng chữ: “Nó được làm từ mười hai sợi rễ kim tằm, ba mươi chín sợi rễ trừu ti tạo thành đấy, sắc bén đến mức có thể siết cổ họng, lại nhẹ nhàng như thể lụa múa tung bay, không thể so với mấy thứ trong cung của ngài được.”

Lúc mua nàng bỏ ra nhiều tiền lắm đó, biết chưa?!

“Ừ.” Hắn hờ hững gật đầu “Năm mươi mốt sợi rễ cây lại quấn thành một dải màu trắng, buộc qua đi.”

Trong khố phòng nhà hắn vẫn dùng thứ này đưa cho người ta thắt cổ đấy.

Hắn lại dùng cái từ “buộc” kìa!!

Thẩm đại tiểu thư nắm chặt tay thành đấm, nhưng cũng biết cãi cọ hoài chẳng thay đổi được gì. Đành căm giận vung tay tung về phía vách núi đối diện.

Dải lụa uốn quanh như rắn, vòng thắt lại trên cây mây đối diện.

Dùng tay thử kéo một cái, nàng ngượng ngùng duỗi cánh tay ra: “Lát nữa, ngài phải ôm chặt chút đó.” Tội làm hoàng tử ngac chết còn kinh khủng hơn tội làm mất linh thạch thánh tổ gấp nhiều lần.

Cả người đột nhiên rơi vào một vòng ôm ấm áp, lạ lùng đến mức khiến cho hai người luống cuống cả tay chân.

Tuy rằng trước kia cũng từng ôm ấp một lần, nhưng khi đó tình huống nguy cấp, đâu có thời gian mà để ý tới chuyện khác. Còn như lúc này, trong lòng nàng không suy nghĩ được bất cứ chuyện gì ngoài sự gần kề đó, vô cùng thân mật.

Thẩm Hành mím môi, lo hắn sẽ nghe được nhịp tim đột nhiên tăng mạnh của mình, nhưng lại cảm giác nội tức của hắn không ôn hòa như xưa.

Mùi hương lạnh lùng thoang thoảng ngập tràn khoang mũi, nàng thoáng nghiêng đầu, không ngờ trên gương mặt ai kia lại ửng hồng nhè nhẹ.

Hóa ra, hắn cũng đang lo.

Thả người nhảy lên, bóng dáng hai người như lướt qua áng mây hồng, gọn gàng lưu loát.

Đúng như Thẩm đại tiểu thư nói, sợi dây thừng thắt cổ tên là ngàn sắc bạch lăng này cực kì dẻo dai, không phí chút sức lực nào đã đứng yên được ở bên bờ đối diện.

Chỉ là chân vừa dừng xuống đất, phía bên đối diện đã vội vã lập lòe vài ngọn đuốc.

Chúng thôn dân giơ cuốc đao dồn dập chạy tới, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì có vẻ thoáng kinh hoảng.

Trưởng thôn run run rẩy rẩy được người ta dìu đỡ, một tay vừa che miệng, một bên thì thở dốc.

Cách một khe núi sâu hoắm, hai bên đối diện nhìn nhau, đột nhiên lại không biết phải mở miệng thế nào.

Thẩm Hành biết những dân ở nơi đây đều là người lương thiện, dù chặt đứt cây cầu treo này cũng chỉ là vì giữ cho dân làng yên ổn mà thôi.

Nhìn hàng xóm láng diện bên kia, nàng trịnh trọng cúi chào, mạng của nàng và Tô Nguyệt Cẩm là nhờ họ cứu, nàng thật lòng cảm kích sự quan tâm chăm sóc của họ trong suốt thời gian này.

Dừng lại một lúc lâu, nàng nhẹ giọng nói:

“Xin cứ yên tâm.”

Không cần quá nhiều lời, nhưng đúng là lời hứa hẹn tốt nhất dành cho họ.

Nàng nhìn thấy Vu tam nương nở nụ cười, những thôn dân hồn hậu ngây ngốc nhìn nàng, cuối cùng mọi người đều phất tay đưa tiễn.

Người ta cũng ra được rồi, dù có lo lắng, họ cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào nàng.

Trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng gọi chói tai như xé tan chân trời, là Phùng Tư Trân.

Dáng vẻ của nàng có lẽ là do tới gấp mà chưa kịp rửa mặt chải đầu, nàng ta hoảng loạn đẩy đám người kia ra, cao giọng hét: “Tô tướng công, dẫn ta đi theo với!!”

Thẩm Hành đầy hứng thú nhìn về phía Tô Nguyệt Cẩm, nghe hắn thật thà vô tội đáp: “Ta không biết khinh công mà.”

Việc này, đúng là ở đâu cũng phát huy tác dụng. Tuy đó chỉ là cái cớ, nhưng cũng là một cách để bảo vệ bản thân nàng.

Có thể vài năm nữa nàng ta sẽ hiểu, thế giới bên ngoài kia hỗn loạn không sao tả xiết, trong sơn thôn nhỏ bé yên yên ổn ổn sống đến hết đời mới là hạnh phúc mà bao người ước mong.

Nơi này là thế ngoại đào nguyên mà bao nhiêu người thiết tha chờ đợi.

Sau khi từ trong núi đi ra, Thẩm Hành lén lút liếc nhìn vẻ mặt của Tô Nguyệt Cẩm, ấp úng hỏi:

“Ngài định xử lý như thế nào?”

Đằng tảo có độc, mà lại không dễ dàng mọc lên, những người không hiểu biết về dược liệu rất gây thương tổn chính mình. Ở thôn Bác Cổ xuất hiện cả rừng đằng tảo như vậy không phải là chuyện ngẫu nhiên, chắc chắn là do có người dốc lòng trông nom chăm sóc.

“Năm đó cung nhân cung cấp hương liệu cho Mẫn phi tên là Vu Thiện. Nếu như ta đoán không nhầm, hắn là người nhà họ Vu, đây chính là dòng dõi của hắn.”

Cha nàng nói, đêm trước khi chuyện đó xảy ra người kia đã biến mất, thánh thượng cũng vì thế mà tức giận hồi lâu. Không ngờ khi ấy hắn lại mang theo một nhà già trẻ trốn tới đây.

Mưu hại hoàng tự là trọng tội, tuy đối phương không phải là kẻ chủ mưu, nhưng rốt cuộc vẫn tiếp tay cho Mẫn phi phạm tội.

Nàng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Dù hắn còn sống đi nữa cũng đã là người tuổi xế chiều. Người ta vẫn nói tội hết ba đời, người thôn Bác Cổ...”

“Ngày ấy ông già cứu chữa cho ta chính là Vu Thiện.” Hắn từng thấy mảnh vá trên góc áo của ông, là chất liệu trong cung sử dụng hai mươi năm về trước.

Hóa ra là ông ấy! Thẩm Hành ngạc nhiên.

Có lẽ chính Vu Thiện cũng không nghĩ rằng, đứa bé mà ông ta mưu hại hai mươi năm sau lại được ông cứu chữa.

Nhân quả luân hồi. Cuộc gặp gỡ bất ngờ như vậy, có khi là nhờ ông trời ban cho ông để lấy công chuộc tội.

“Cô sốt sắng cái gì thế?” Tô Nguyệt Cẩm xoay mặt nhìn nàng, đáy mắt dịu dàng trong suốt.

“Ta...”

Hắn mỉm cười, đưa tay đánh lên ngọn núi đá.

Từng viên đá to to nhỏ nhỏ rơi xuống bịt kín con đường nhỏ duy nhất vào thôn.

Từ giờ trở đi không ai có thể vào đây được nữa.

“Đã là nơi thế ngoại thì không nên bị người ngoài quấy rối.”

Xuân lai biến thị đào hoa thủy, bất biện tiên nguyên hà xử tầm*.

*Xuân về nước mênh mông mưa đổ. Tìm nguồn Tiên biết rõ nơi đâu [Đào nguyên hành – Vương Duy]

Thẩm Hành nhìn khuôn mặt anh tuấn đó, một nam tử khiến người người ngưỡng mộ, không phải vì quyền khuynh hậu thế, mà là vì khí phách hải nạp bách xuyên*. Hắn đã chịu tổn thương quá nhiều, nhưng chưa bao giờ khắc ghi mối thù này mà oán giân trong lòng, thật sự quá hiền lành.

*Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại” (Tạm dịch: Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn). Trong bài ý chỉ rất bao dung.

Kết quả như thế cũng là điều tốt nhất cho thôn dân Bác Cổ.