Xương Rồng Đốt Rương

Quyển 3 - Chương 2




Có điều, giữa người với người vẫn luôn có sự cao thấp về khí chất khí thế, Mạnh Thiên Tư trực giác, cổ bà này thấp hàng hơn Bạch Thủy Tiêu, nói bà ta là kẻ chủ mưu là đề cao quá rồi.

Cô nhìn lại về phía Bạch Thủy Tiêu: “Vết cào của cọp ngựa hẳn không làm giả được, nhưng vết dao kia…là chính cô chém phải không?”

Bạch Thủy Tiêu cũng rất sảng khoái: “Đúng vậy, hôm đó không may, tránh được quỷ non truy lùng rồi lại đụng phải bầy cọp ngựa, thân bất do kỷ trèo lên cây thoát thân, ai ngờ tên Giang Luyện kia lại nhiều chuyện vậy, tìm tới.”

Dù sao cũng sẽ bị phát hiện, mà một khi bị phát hiện sẽ rất khó thoát khỏi tình nghi, bèn hạ quyết tâm chém mình hai nhát, cũng may là: xuống tay như vậy, vết thương toàn thân chảy máu ở những cấp độ rất khác nhau, bác sĩ am hiểu có thể nhìn ra được vết thương cũ mới nhưng Giang Luyện thì không chuyên nghiệp như vậy, hơn nữa lúc cô ta được đưa tới Vân Mộng Phong thì cũng đã qua gần một đêm, có mới hơn nữa cũng thành cũ; ông trời cũng tốt bụng, không lâu sau khi được Giang Luyện cứu về thì đổ mưa, có mưa to cọ rửa, mọi vết tích đều không thể tra tìm được nữa.

Mạnh Thiên Tư làm động tác giãy giãy, nhắc nhở Bạch Thủy Tiêu rằng mình cũng có khả năng thoát được: “Dù sao tôi cũng rơi vào tay cô rồi, thế nên mới nói, cô trăm phương nghìn kế như vậy là có mưu đồ gì?”

Bạch Thủy Tiêu ngồi xổm xuống, mắt ngang với tầm mắt cô: “Cô nói trước cho tôi biết đã, tới Tương Tây là để làm gì?”

Mạnh Thiên Tư giật mình, nghĩ tới bài kệ chữ nhỏ màu đỏ óng dưới ngọn lửa của mắt lửa nhận hình.

Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đúng thật là vì túi mật núi?

Cô cố ý chuyển chủ đề sang hướng khác: “Tương Tây có trạm non quê mà, tôi thân là gia chủ, tới thăm thú một vòng, giao lưu cảm tình với thuộc hạ thì liên quan gì tới cô?”

Bạch Thủy Tiêu nhìn cô chằm chằm một hồi, từ kẽ răng tóe ra mấy chữ: “Cô nói dối.”

Xem ra cô ta quả thật có biết gì đó, Mạnh Thiên Tư cười rạng rỡ: “Tôi có cơ nghiệp ở đây, qua đây đếm của cũng là nói dối? Vậy cô nói xem, tôi tới đây làm gì?”

Bạch Thủy Tiêu cũng không cắn câu, đáp rất sâu xa: “Cô sẽ nói ra thôi.”

Dứt lời lùi ra sau, như đã thương lượng từ trước: mụ già ôm vò bước lên một bước rồi ngồi xổm xuống, trịnh trọng đặt cái vò lên mặt đất, hai tay xoa xoa bên thân rồi mới mở nắp.

Có lẽ là để tạo áp lực tâm lí cho cô, động tác rất chậm, trước cởi ghim vải, lại chậm rãi xoay nắp.

Mạnh Thiên Tư hừ mũi, vậy mà lại rất sốt ruột: “Bớt làm ra vẻ đi, đều là người biết nghề cả, ai mà chẳng biết ai chứ, bà mở chậm nữa, trong vò sẽ bay ra rồng được chắc? Nhanh lên đi, một hơi thở chia ra hai ngụm khí làm gì.”

Mụ già bị cô nói cho đỏ mặt, hơi tức giận, có điều động tác đúng là nhanh lên.

Nắp vò mở ra rồi, mới đầu chẳng có tiếng động gì, trùng hợp là bên ngoài cũng yên lặng trong chốc lát, có lẽ là vì mặt trời đã lên cao, gà đã nghỉ ngơi, trâu cũng xuống ruộng rồi, chỉ còn lại tiếng đồ bạc đập gõ, lúc lúc lại một tiếng, rất nhịp nhàng.

Ba người trong phòng không hẹn mà cùng nín thở.

Trong vò vang lên tiếng xột xoạt như một đám vuốt nhỏ xíu dày đặc đang cào lên vách vò, sau đó, một cái đầu côn trùng màu nâu bóng loáng thậm thà thậm thụt thỏ lên từ mép vò – bất kể là đầu người hay đầu trùng thì đều có tỷ lệ nhất định với cơ thể, con trùng này nhìn đầu là biết không lớn, “nhỏ mà độc”, rất hợp với hình tượng của cổ trùng: người trong nghề đều biết, cổ trùng là nhiều loại trùng độc bỏ chung vào một vò, để chúng tàn sát cắn nuốt lẫn nhau, con sống sót cuối cùng, chân chính làm vương, là cổ.

Mà trải qua một ngày một đêm chém giết, cơ thể, hình dạng của con cuối cùng thành cổ đó đã không còn giống như lúc đầu, bởi vậy nên đến Mạnh Thiên Tư cũng không nói rõ được con vật bò lên mép vò là con gì: chiều dài và số chân có hơi giống rết, hình thể lại như mềm mập như giun, hai con mắt căng và dẹt, to bằng hạt vừng, há miệng ra, hai hàng răng trên dưới giống như những mũi kim rậm rạp xếp thành hàng.

Mạnh Thiên Tư lạnh lùng nhìn con trùng bò bên ngoài thân vò, chỗ đi qua đều để lại vệt nước dãi nhạt màu lại óng ánh.

Mụ già kia nhìn Mạnh Thiên Tư, cười như không cười: “Nếu cô Mạnh đã biết nghề thì tôi cũng không dài dòng nữa. Thả cổ có hai loại minh ám, ám cổ là cô đến chỗ tôi ngồi, ăn cơm uống trà, bản thân mình còn chưa phát hiện ra đã dẫn cổ lên thân rồi. Minh cổ là không giấu giếm, quang minh chính đại – Bạch thư nhi nói cô Mạnh là người có thân phận, chúng tôi phải tôn trọng một chút, đứng đắn mà thả.”

Mạnh Thiên Tư nói: “Không dài dòng mà còn lắm lời vậy, thế lúc bà dài dòng chắc chết người luôn quá.”

Mỗi lần mụ già kia muốn khoe khoang thủ đoạn của mình đều bị cô móc mỉa, có hơi không kìm được lửa giận, đang định vặc lại thì Bạch Thủy Tiêu chen lời: “Bà Điền Miêu, phí lời với cô ta làm gì, đợi đến lúc xong việc rồi, cô ta còn chẳng phải là cọng rơm khô cho bà muốn bện thế nào thì bện thế ấy hay sao.”

Bà Điền Miêu thu lại cơn tức, từ trong ống tay áo kéo ra một cái lá xanh biếc, trông hơi giống lá trúc nhưng to bè hơn, hai mặt chính trái đều có chất men – bà ta cuốn cái lá lại đặt vào giữa hai cánh môi, môi răng cùng hoạt động, vừa bập vừa mài, phát ra những tiếng nhỏ vụn khiến người ta vô cùng không thoải mái, nghe còn rất giống tiếng con trùng cào vuốt lên vách ban nãy khi còn trong vò.

Kể cũng lạ, con trùng vốn đang làm ổ dưới mép đáy vò, lúc cuộn lúc xoắn như đang duỗi chân ưỡn lưng, âm thanh này vừa vang lên, bỗng dưng có phương hướng, quay đầu chuyển thân, bò về phía Mạnh Thiên Tư.

Đây là còi trùng.

Mạnh Thiên Tư coi Bạch Thủy Tiêu và bà Điền Miêu như người trong suốt, buông lời với cổ trùng: “Bảo mày tới là mày tới thật, mày không muốn sống nữa phải không?”

Tiếng còi trùng vẫn đang tiếp tục, sau thân trùng kéo vệt càng lúc càng dài. Khóe miệng Bạch Thủy Tiêu khẽ nhếch lên một nụ cười khinh miệt.

Mạnh Thiên Tư vẫn chưa hết hi vọng: “Mày có biết tao là ai không? Mày dám cắn tao thật đấy à?”

Bạch Thủy Tiêu chê cô ồn ào: “Cô Mạnh, cô tỉnh táo lại đi, con súc sinh này không hiểu tiếng người, không biết cô vừa có tiền vừa có thế đâu.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt Mạnh Thiên Tư sầm xuống, nụ cười vụt tắt, ngước mắt lên lạnh lùng nói: “Chưa chắc, tôi cảm thấy có đôi lúc súc sinh còn biết điều hơn vài người đó.”

Nói đoạn, răng mài nghiến một cái lên môi, phì một tiếng phun ra một miếng nước bọt dính máu, chặn lại đúng trước mặt con trùng, có mấy giọt nước bọt còn văng lên người con trùng.

Con trùng chớp mắt cứng ngắc bất động.

Bà Điền Miêu thoáng sửng sốt, dừng huýt còi trùng, đang định chạy qua xem, con trùng đột nhiên co thân lại như giun, kế đó dựng đứng dậy – rất giống với cụm “kinh hãi quá độ, nhảy dựng lên” hay được miêu tả trong truyện – đáng tiếc đứng thẳng đi lại không phải nghề của nó, giây tiếp theo lại đổ ngược ngã xuống, bụng hướng lên trên, cỡ mười cái chân chổng võ quơ loạn.

Trận quơ này cũng không duy trì quá lâu, con trùng nhanh chóng lật người lại, cuống quýt xoay quanh như một con ruồi không đầu. “Phía trước” chỗ Mạnh Thiên Tư đã trở thành cấm địa, trái phải dường như cũng không an toàn, sau cùng quay đầu lại tại chỗ, chạy thẳng về phía cái vò, mỗi bước dưới chân đều như gắn Phong Hỏa Luân, vội vã khua khua di chuyển, như nung như nấu, liên tục không ngừng, trong chớp mắt đã bò vào vò.

Chuyện xảy ra quá nhanh, hoặc giả là con trùng rút lui quá lanh lẹ, bà Điền Miêu nhất thời không phản ứng lại được, hoàn hồn lại rồi cũng cuống lên, vội ngồi xổm xuống bên vò, đưa tay vỗ vỗ thân vò, lại nắm mép vò lắc qua lắc lại, thấp giọng gọi: “Tiểu Lượng! Tiểu Lượng!”

Quan hệ giữa cổ bà và cổ trùng vừa gần gũi vừa vi diệu, vì để củng cố thêm cho mối liên hệ giữa hai bên, không ít cổ bà còn đặt tên cho cổ trường, đại loại như “A Hoa”, “Thiết Đầu”.

Mạnh Thiên Tư giả bộ kinh ngạc: “Ơ, hóa ra nó có thể bò nhanh vậy cơ à, ban nãy lề mà lề mề cho ai xem thế? Quả nhiên chủ nào tớ nấy… Công không xòe đuôi các người lại tưởng tôi là gà rừng.”

Bà Điền Miêu vừa tức vừa cuống: “Cô đã làm gì!”

Mạnh Thiên Tư cười khẩy, không để ý tới bà ta.

Bà Điền Miêu sợ cổ trùng mình khổ cực mãi mới có được xảy ra sơ xuất, trong lúc nóng nảy, thò tay tóm lấy vai cô: “Tôi hỏi cô đấy, cô câm rồi hả…”

Tay vừa chạm tới áo cô, trong mắt Mạnh Thiên Tư như lóe lên ánh điện, ánh mắt sắc bén vô cùng, quát: “Nơi này là miền núi, quỷ non là vua, một con trùng cũng biết không được chọc vào tôi, bà là ai, ăn gan chó nào mà dám mó vào tôi!”

Bà Điền Miêu tuy cay nghiệt chanh chua nhưng cũng chỉ là tính thượng đội hạ đạp, Mạnh Thiên Tư bệ vệ lên một cái là lòng bà ta sợ ngay, tay sững lại giữa không trung, vậy mà lại không dám đụng vào vai cô thật.

Mạnh Thiên Tư không đếm xỉa đến, mắng một người là mắng, mắng hai người cũng là mắng, thừa dịp đang đúng tâm trạng, dứt khoát chửi thẳng cho sướng miệng.

Cô lại nhìn Bạch Thủy Tiêu: “Cả cô nữa, tôi đếch cần biết cô là ai, cũng mặc kệ cô cưới thần động hay quỷ động, tôi chỉ nhắc nhở cô, chuyến này tôi mà làm sao, cô sẽ phải chịu gấp bội; tôi bị thương cô tàn tật, tôi chết, cô cũng phải xuống chôn cùng với tôi, bao gồm cả trong nhà ngoài nhà, chó mèo gà lợn…”

Nói tới đây, làm như lơ đãng liếc qua bà Điền Miêu: “… Cả Tiểu Lượng Tiểu Hắc, Tiểu Hoa Tiểu Quả gì gì đó nữa, một tên cũng không trốn thoát.”

Sắc mặt bà Điền Miêu tái đi vài phần.

Vẻ mặt Bạch Thủy Tiêu thì vẫn tự nhiên, cũng không biết có phải nhìn lầm hay không, Mạnh Thiên Tư cứ cảm thấy trong mắt cô ta hiện thoáng qua một tia khác thường: “Tôi dám động dao với các cô thì đương nhiên cũng không có ý định sống thêm bao lâu, thần động hiểu lòng tôi, chấp nhận lễ bái của tôi, cũng sẽ dẫn độ cho vong hồn tôi.”

Mạnh Thiên Tư nhất thời im lặng, nói thật ra là, nghe không hiểu nên không phản bác được.

Bạch Thủy Tiêu thủng thỉnh nói tiếp: “Cổ trùng không làm gì được cô cũng chẳng sao, tôi vẫn còn kế khác, kế khác không hiệu quả, tôi còn có thể giết cô – tôi nghe nói, ngai vàng quỷ non đã để trống vài thập niên, cô chết, quỷ non chí ít sẽ loạn vài năm, đến lúc đó, ai còn nhớ được đến chuyện bên Tương Tây này chứ…”

Nói tới đây, chợt cao giọng: “Kim Châu Ngân Châu, đốt nhang cho cô Mạnh!”

Bên ngoài có hai người lần lượt lên tiếng đáp, giọng nghe lanh lảnh, còn mang vẻ non nớt, sự thực cũng là vậy, tiến vào là hai cô bé, giỏi lắm chỉ mới mười hai mười ba, ngoại hình đều vừa đen vừa gầy, mỗi người ôm bốn, năm cái que cao bằng một người, Mạnh Thiên Tư thấy rõ rồi, trong lòng trầm xuống.

Những que dài này thực ra đều là hai đoạn, bốn phần năm bên trên là que gỗ, một phần năm bên dưới là đinh kim nhọn hoắt to bằng ngón út, chiều dài như vậy có đâm xuyên qua cô cũng chẳng khó khăn gì. Mạnh Thiên Tư đã hiểu được đại khái “đốt nhang” ở đây nghĩa là gì, tám chín que như thế đâm xuống, miễn là vào chỗ yếu hại thì kiểu gì cũng chết, hơn nữa còn không toàn thây.

Da đầu cô hơi tê tê: Chỉ cần là ở vùng núi, cô sẽ luôn có chiêu mạnh bảo toàn tính mạng, nhưng dù sao thi triển chiêu này ra cũng cần nhất thời nửa khắc – còn người ta đâm cô thì chẳng tốn đến một phút.

Cứ thế bị đâm chết, chỉ sợ là cái chết uất ức nhất trong tất cả các ngai vàng quỷ non từ xưa đến nay, xuống rồi lấy đâu ra mặt mũi mà gặp bà cố tổ chứ…

Đương lúc ý nghĩ xoay chuyển cấp tốc, chỉ thấy Bạch Thủy Tiêu nhận lấy một que trong đó, cắm mạnh xuống mặt đất: sàn căn phòng này là đổ bằng bùn, dẫu có rắn chắc cũng không chịu được đinh kim đâm đục, chỉ thấy que dài cắm vững vào lòng đất, đứng thẳng tắp, cao gần đến cằm Bạch Thủy Tiêu.

Chiều cao của Kim Châu Ngân Châu không đủ, xách ghế qua, giẫm lên châm lửa.

Mạnh Thiên Tư hơi ngớ ra, nhìn mấy người họ cắm chín “nhang cao” vây quanh cô, châm lửa, khói nhang bốc lên dày đặc, lên được mấy tấc lại sà xuống, nhìn khá đẹp, tựa như chín thác khói cực nhỏ màu trắng sữa.

Hạnh phúc tới hơi đột ngột quá, Mạnh Thiên Tư nhịn không được hỏi Bạch Thủy Tiêu xác nhận: “Đây chính là đốt nhang?”

Bạch Thủy Tiêu ngoài cười trong không cười: “Cách này thực ra không ổn lắm, liều lượng cũng không dễ khống chế: dùng vừa đủ, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời; lỡ quá liều, cô sẽ thành ngu si; nhiều hơn nữa thì chẳng khác gì giết người – nhưng ai bảo cổ trùng không dám chạm vào cô chứ, chỉ có thể thử chiêu này thôi.”

Là vậy à, Mạnh Thiên Tư càng thêm vững dạ, cô nằm dài ra đất, làm như Bồ Tát trên bàn thờ không bằng: “Đốt lâu chút, con người tôi không gây mê được với lượng bình thường đâu.”

Cô nhìn ra chút đầu mối rồi: So với khiến cô chết, Bạch Thủy Tiêu này có khuynh hướng muốn khống chế cô, khiến cô ngoan ngoãn nghe lời hơn.

Tại sao vậy?

Bởi nếu cô chết, tuy không còn ai ngồi trên ngai vàng nữa song các cô bác thế nào cũng có thể đẩy một người ra chưởng quản, tất cả những chuyện bị trễ nải, cần tiếp túc đều sẽ tiếp tục như cũ.

Nhưng nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, cô có thể kêu dừng chuyện mà Bạch Thủy Tiêu không thích: So với chịu giày vò qua lại, mệt mỏi ứng phó, con người có khuy hướng vất vả một lần cả đời nhàn nhã hơn.

***

Cách trại Lạp Khoa về phía tây có một sơn động cửa nhỏ bụng lớn nhưng cũng không phải là sâu, bên trong rộng cỡ một sảnh tiệc.

Bình thường, dân trại Lạp Khoa đều không muốn xớ rớ tới gần đó, thà đi đường vòng còn hơn, bởi vậy nên chỗ này cũng rất ít dấu vết con người, tương đối hoang vắng, nhưng hôm nay thì khác, ngoài động chỉ tính xe thôi cũng đã lớn nhỏ hơn bảy chiếc, cửa động không ngừng có người ra vào, trên đầu đeo đèn còn chưa đủ, trong tay lại thêm một cái đèn pin sáng loáng như mắt sói, có người còn cầm máy ảnh cảm ứng nhiệt, dụng cụ dò tìm kim loại – nơi tiếng người huyên náo, ánh đèn điện ngang ngang dọc dọc, chiếu vào động lớn tối tăm chẳng khác nào đèn tụ sân khấu.

Không ít dân trại phấn khích chạy tới hóng hớt, gái trai già trẻ đều đủ cả, “gái” ở đây là chỉ các bà lão – trong đó không có gái đôi mươi nàng dâu trẻ, đến cả bé gái cũng không có, cho thấy dân trại dè chừng chuyện “lạc động” đến mức nào.

Có một ông già hói nửa hông giắt tẩu thuốc, miệng bô bô thứ tiếng phổ thông sứt sẹo, khoa chân múa tay trước mặt đám người Mạnh Kình Tùng, nói đến tung tóe mưa xuân: “Tôi bích (biết) tôi bích (biết), cô nhóc họ Bạch, rất đẹp rất đẹp, được thần động nhìn trúng, chính là động nài (này), động nài (này)…”

Ông ta chỉ vào cửa động, kích động đến đỏ ửng mặt già, trong đỏ còn chồng chéo gân xanh: “Con bé đi về phía động nài, lúc đó trong động thổi ra một trận gió, vù vù…”

Ông già hói nửa rất có khát khao biểu diễn, còn phồng má thổi hơi bắt chước hiệu quả của gió: “Ập thẳng tới, thổi trúng cô nhóc họ Bạch. Con bé rùng mình một cái, bước đi cũng liêu xiêu, mắt cũng mờ mịt, tóc cũng xõa bung ra, giài (giày) cũng rớt mất một chiếc, lảo đà lảo đảo đi về chà (nhà).”

“Cô nhóc này không có thầy u, chỉ có bà ngoài (ngoại), bà ngoài khóc ngất, giết dê đầu đàn, mời lão vu tới cướp hồn, lão vu khai đàn ở đai (đây), bận rộn cả buổi mà thần động không đồng ý, vợ vào tay rồi, không chịu nhả ra… Thế là xong, thế là xong, một cô bé đang yên đang lành cứ thế mà chờ chết thôi.”

Ông ta chép miệng, vẻ mặt tiếc hận, đồng thời lại cảm thấy kiêu hãnh gấp bội vì mình cò thể đĩnh đạc nói trước mặt đám người ngoài này.