Xương Rồng Đốt Rương

Quyển 4 - Chương 8




Đáng mừng là thế lửa đã qua giai đoạn dữ dội nhất, phần lớn mây lửa đã bị khói dày bao bọc, mang theo những con dơi đen còn dính lửa tàn tốp năm tốp ba rơi xuống, nhìn sơ qua còn khá giống những con quạ ba chân kéo theo khói đen rơi xuống đất khi Hậu Nghệ bắn mặt trời trong thần thoại.

Giang Luyện không thể không thừa nhận, cái chiêu phóng lửa này của Bạch Thủy Tiêu thật sự rất ác, hơn mười sợi thừng quỷ non thả xuống hầu như đều không có cái nào may mắn thoát khỏi, chỉ có hai sợi của hắn và Thần Côn, bởi vì cách khá xa nên không hỏng ngay – nhưng tình hình cũng không mấy lạc quan, chỗ cao trên hai thừng đều có vài điểm cháy, chỉ là thế lửa không lớn, vẫn cầm cự được thêm nhất thời nửa khắc.

Thần Côn?

Lúc này Giang Luyện mới nhớ ra lão, vội cúi đầu xuống xem.

Cảm tạ trời đất, Thần Côn treo phía dưới cách đây xấp xỉ một trăm mét, hệt như một con nhện lớn treo trên sợi tơ, không còn la hét lạc giọng nữa, đại khái là hét mệt rồi, nhưng hiển nhiên vẫn chưa ngất đi: lão đang không ngừng đảo quanh trên thừng như một con quay xoay tít, tay chân vẫn đang ra sức quẫy đạp loạn xạ.

Vận may của người này thật đúng là so được với cá chép (*): Đến cả thao tác cơ bản cũng chưa học mà đã xuống vách núi có độ cao khó như vậy; trượt với tốc độ cao như vậy xuống mà dây thừng lại không cháy; quan trọng hơn cả là lão dừng trượt đúng lúc – độ sâu kia chí ít cũng có ba trăm mét mà thừng tĩnh lực của quỷ non thì dài ba trăm hai mươi mét, nói cách khác, trượt xuống thêm một đoạn nữa là gặp trúng “mấu” rồi, mức độ hung hiểm của tốc độ cao gặp mấu không cần nói cũng biết, không chết cũng lột da.

(*) Trung Quốc có truyền thuyết Cá chép vượt Vũ Môn hóa thành rồng, về sau trên mạng dùng từ “cá chép” để chỉ người gặp nhiều may mắn.

Giang Luyện gọi lão: “Nắm lấy thừng, dựng người lên! Nhìn xung quanh xem có chỗ nào đặt chân được không, thừng sắp đứt rồi!”

Thần Côn chắc là nghe thấy: thân thừng bỗng rung lên dữ dội, đủ để thấy ba chữ “sắp đứt rồi” đem lại nỗi khủng hoàng lớn đến mức nào cho lão.

Mạnh Thiên Tư theo tiếng nhìn lại: “Gần vị trí ông ấy có một mỏm đá, cụ Đoàn nhà tôi từng nghỉ chân ở đó.”

Giang Luyện ừ một tiếng: “Thừng của chúng ta cũng quá sức rồi, không chịu được trọng lượng hai người, bên trên còn bị lửa tổn hại, lên trên quá nguy hiểm, ngắn ngủi như vậy Mạnh Kình Tùng cũng không thể thả thừng mới xuống được… Chỉ có thể cấp tốc hạ xuống thôi.”

Mạnh Thiên Tư ngước mắt nhìn hắn, bỗng ý thức được điều gì, tay lỏng ra, lòng bàn tay như muốn đẩy ra, lại nhanh chóng dừng lại.

Giang Luyện đã nhận thấy, lặng lẽ dịch người ra sau.

Đương nhiên hắn biết tư thế này ám muội, nhưng khi đó tình thế nguy cấp, dây của cô bị đứt, không có chỗ mượn lực, hắn chỉ có thể ôm cô, hiện giờ cũng không thể buông lỏng: Buông nhẹ ra thôi cô cũng sẽ lập tức ngã xuống.

Hắn giả bộ không phát hiện ra cái gì, cúi đầu ra hiệu với cô về phía đai an toàn nửa người và các loại trang bị trên thắt lưng: “Cô có thể dùng khóa GO và móc cấp tốc buộc mình vào dây, như vậy hệ số an toàn sẽ cao hơn, tôi cũng được rảnh tay.”

Mạnh Thiên Tư cũng giả vờ là tư thế này rất bình thường, bản thân không để ý chút nào, cô cúi đầu, nhanh chóng móc trang bị lại với nhau.

Giang Luyện trông thấy sau tai đến cổ cô hơi ửng đỏ.

Chết mất thôi, bầu không khí chìm vào im hơi lặng tiếng rồi đột nhiên trở nếu xấu hổ.

Giang Luyện ho khan một tiếng: “Được rồi, không cần phải giả vờ đâu, tôi biết cô đang nghĩ gì.”

Da đầu Mạnh Thiên Tư khe khẽ tê dại, ngón tay cuộn lại bấm chặt vào kẽ hở của khóa cấp tốc, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Hả?”

Cô nghĩ gì? Cô có nghĩ gì đâu, đầu óc cô trống không mà.

Giang Luyện nói: “Cô muốn cảm ơn tôi chứ gì, nhang hai ngày nay bắt nạt tôi quen rồi, nhất thời không thích ứng được biến đổi, ngại ngùng mất mặt… Không sao, tôi get được rồi, không cần cảm ơn.”

Mạnh Thiên Tư phì cười.

Đúng là nên cảm ơn hắn, chỉ là nhất thời vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp, mấy giờ người ta nói cả ra rồi, mình mới vội vàng cảm ơn thì có vẻ không đủ thành tâm…

Mạnh Thiên Tư ngẩng đầu nhìn bên trên dây thừng, khói mù còn chưa tản đi, mấy chỗ cháy trên thừng, đã không bốc thành ngọn lửa nữa.

Cô nhìn trái nhìn phải, nói hắn: “Anh xuống cũng nhanh thật.”

Giang Luyện mỉm cười.

Hắn đáp: “Không khoác lác với cô đâu, nếu không phải ban nãy tôi bị điều khẩn cấp đi rửa bát thì còn có thể tới nhanh hơn chút nữa cơ.”

Nói tới đây, hắn rướn người: “Đi thôi, phải tranh thủ thời gian.”

Một sợi thừng treo hai người, trên thừng còn bị lửa đốt, không thể chịu được cử động lớn, nói cách khác, tình huống rất nguy cấp, chỉ hận không trượt luôn xuống, vẫn phải nhẫn nại chậm rãi xuống dưới, tốc độ không thể nhanh thì lại càng không thể trì hoãn, chậm một giây là nguy hiểm hơn một giây.

Hắn vừa hạ thấp người đã lộ ra vách đá sau lưng.

Mạnh Thiên Tư chợt thấy nơi hắn vừa dựa vào, thấm ướt từng vệt máu, trên góc một chỗ nhọn nhô ra còn đậu một giọt máu.

Trong lòng cô kinh hãi, vô thức nhìn sau lưng Giang Luyện, nhưng vừa vặn hắn đang nghiêng người, nhìn không thấy, chỉ có thể nhìn được hai dải vải rách nhuốm máu bị mài thành sợi rủ xuống. Thân thể bắt đầu trượt xuống, đây là tác dụng do cơ quan hạ xuống tạo nên.

Giang Luyện ngửa đầu, vẻ mặt tập trung, một tay nắm thả thừng, tay còn lại chậm rãi khống chế cần phanh của cơ quan hạ xuống: động tác nhìn thì chỉ như nắm thả nhẹ nhàng nhưng thực chất rất thử thách cảm giác và kỹ năng của tay người, không đủ kinh nghiệm rất khó khống chế được.

Môi Mạnh Thiên Tư ngập ngừng: bàn tay khống chế cơ quan hạ xuống của hắn hơi quái dị, nhìn kỹ mới biết là làn da trong lòng bàn tay đã bị mài rách bươm, máu từ từ chảy ra, có vài vệt rất nhỏ còn trượt tới cổ tay.

Muốn nói gì đó, cổ họng lại như bị nghẹn, cảm thấy nói gì cũng dư thừa, cảm ơn thì quá hời hợt.

Cô ngẩng đầu lên, lại một lần nữa nhìn về chỗ vách đá dính máu mới rồi.

Đã xa, cũng đã nhạt, giống như một vết chu sa tối màu thấm vào sắc đá.

***

Đúng như Giang Luyện đoán, Thần Côn khó khăn lắm mới dừng trượt được lần nữa trước khi tới mấu đầu tiên.

Một lần lạ hai lần quen, lão rốt cuộc cũng nhớ ra cơ quan hạ xuống này dùng thế nào: Sau khi dừng trượt còn phải tự mình khóa lại, người mới có thể duy trì trạng thái lơ lửng.

Chuyện xảy ra sau khi lơ lửng một lần nữa chứng thực cho suy đoán của Giang Luyện: Lão không khống chế được thăng bằng, sợi dây bắt đầu tự quay, thân thừng xoắn hết theo hướng thuận kim đồng hồ rồi lại xoắn ngược về, Thần Côn bị xoay cho đầu óc quay cuồng, kính mắt cũng hơi lệch vị trí – vốn gác ngang trên sống mũi, bây giờ lại bắc chéo mặt, một gọng kính móc chặt trên vành tai lão, gọng còn lại đã rơi xuống cổ.

Trong tình huống này, đương nhiên Thần Côn biết phải duy trì bình tĩnh, không giãy không động, sợi thừng chậm rãi dừng lại, như bắt chước người lần đầu xuống nước học bơi, càng đạp lung tung càng chìm nhanh hơn, ngừng thở thả lỏng tứ chi thì có thể chậm rãi nổi lên.

Sở dĩ lão hết đạp lại bắt, quờ quạng không ngừng như quẫy nước vậy là có nguyên nhân.

Ảnh A Huệ rơi mất rồi.

A Huệ, tên đầy đủ là Thịnh Trạch Huệ, người Miêu Đen đất Điền, trước đó lúc khoe khoang những trải nghiệm của mình với hai Thẩm, Thần Côn từng nhắc tới con cổ trùng to bằng cánh tay bị lão lấy mông đè chết kia, nó có liên quan tới Thịnh Trạch Huệ.

Đương nhiên bà không biết Thần Côn, và đã chết trong một thôn núi nhỏ ở Hà Nam vào những năm bốn mươi thế kỷ trước, nghe nói là chết vì một loại bệnh lạ vô cùng kỳ dị, sau lưng bị cắt một miếng da, hình dạng vết sẹo như một con bướm màu máu tung cánh bay.

Nói cho chính xác thì bà là “tự sát”: bà dùng hai ống đồng bạc làm thù lao, thuê thôn dân khiêng quan tài của mình vào núi sâu, treo vào một cái động trên vách núi cao, sau đó điềm tĩnh nằm vào quan tài, yêu cầu thôn dân đậy nắp đóng đinh quan tài.

Các thôn dân thèm muốn số tiền, biết rõ hành động này tổn hại âm đức nhưng vẫn răm rắp làm theo, nghe nói sau khi họ xong việc rời đi, Thịnh Trạch Huệ trong quan tài đã dùng móng tay không ngừng cào lên vách quan tài, âm thanh sắc nhọn nghe mà sởn tóc gáy.

Sau mới biết là bà lấy thân nuôi cổ, trút mạng sống vào cổ máu, trả thủ người hại bà một đời.

Thần Côn có duyên trông thấy hai bức ảnh của bà, choáng ngợp trời người, sau lại biết thân thế của bà, thổn thức không thôi, luôn miệng “A Huệ nhà tôi”, bạn bè bèn trêu chọc đó là “bạn gái” lão, lão nghe xong cũng không tức giận, ngược lại trong lòng còn như có hươu nai nhảy loạn, không ngừng gật gù đắc ý, lâu dần, chuyện dường như thành thật.

Hai bức ảnh đó, một bức đặt ở nhà, một bức mang theo bên người – bởi lão hành nghề “nghiên cứu”, thường xuyên phải vào nơi hoang vắng, mười ngày nửa tháng không gặp ai là chuyện bình thường, khó tránh khỏi tịch mịch, chính là “Đêm dài đằng đẵng, đêm nay ai bầu bạn với ta”, bạn bè đều đã có vợ con, bận rộn luôn tay, lười nghe lão lải nhải, người không hiểu lão thì cho rằng lão ăn nói điên khùng, nhìn lão với ánh mắt khác loài, loại trừ hết, chỉ còn mỗi bức ảnh này có thể nghe lão lải nhải, bàn chuyện viển vông.

Lão thường cầm bức ảnh này trình bày phân tích những suy luận và phát hiện của mình một lượt rồi hỏi bà: “A Huệ, bà cảm thấy thế nào?”

Trong ảnh, Thịnh Trạch Huệ như giận như không, dịu dàng cười mỉm, Thần Côn cũng không cầu mong xa xôi rằng trên đời này thật sự có người có thể cùng chung chí hướng với lão, có thể có bức ảnh chịu yên lặng nghe lão nói, không ngắt lời, không cười giễu, không ghét bỏ, không phất tay áo bỏ đi, cũng đã rất thỏa mãn rồi.



Nhưng trận rơi vùn vụt vừa rồi đã khiến lão áo lệch túi vẹo, cũng không biết làm sao mà bức ảnh kia lại tuột ra, bay bay lộn lộn, rơi xuống chỗ sâu nơi đáy vực. Thần Côn trong cơn kinh hãi đã vươn tay ra vớt, nhưng người đang trên thừng, sao có thể mượn lực? Càng vớt càng loạn, càng vội càng quay, bức ảnh nhỏ như một con bướm trắng bay đi, như sương như khói, nhẹ nhàng lượn vòng, càng xa càng nhạt, dần bị chỗ tối dưới sâu nuốt chửng lấy.

Thần Côn vô cùng chán nản, cảm thấy bức ảnh này bay mất, duyên phận với nó cũng giảm xuống: Vốn đã không được gặp mặt, sau khi Thịnh Trạch Huệ mất, đa số đồ vật đều đã gửi thân vào lửa cháy, chỉ còn lại hai bức ảnh giật từ trong lửa ra này, góc còn bị sém, hiện giờ thì hay rồi, mất mất một nửa!

Lão vừa mất mát vừa ảo não, vốn định để mặc mình quay theo thừng, nghiêm phạt bản thân, tưởng niệm một phen, chợt nghe thấy giọng Giang Luyện, bỗng tỉnh táo lại: Thừng sắp đứt?

Mẹ nó, đức lạt ma Thương Ương Gia Thố từng nói, “Chuyện trên đời ngoài sống chết ra thì không cái nào không phải việc đâu đâu”, mất mạng rồi thì còn nói gì tới nghiên cứu học thuật chứ? Nhi nữ tình trường gì gì đó tạm gác sang một bên đã.

Lão theo lời Giang Luyện, vội đi tay bắt thừng, nắm lấy cơ quan hạ xuống, nhìn xung quanh, trông thấy chênh chếch bên dưới chừng bảy tám mét có một mỏm đá nhô ra, to bằng bàn tròn tiệc cưới, đủ để đặt chân.

Thần Côn mừng húm, hít sâu một hơi, chân đạp lên vách đá, vừa thả thừng vừa di chuyển về hướng kia, mắt thấy chỉ còn dư lại hai ba mét, lực giữ phía trên đột nhiên biến mất.

Kẻ ngu cũng biết là chuyện gì xảy ra, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thần Côn hét lên một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân nhảy xuống mỏm đá, lúc chạm đất hai chân đè xuống, đau đến ngã lộn nhào, nhưng đau thì đau, trong lòng lại mừng đến rơi nước mắt: Rất rõ ràng, lão đã đáp đất an toàn rồi.

***

Giữa không trung vẫn còn dơi lửa lác đác rơi xuống; trên cao, Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện nhìn thấy thừng tĩnh lực của Thần Côn đứt mất, để phòng ngộ nhỡ đã bám lấy vách đá, dùng tay chân leo chính, thừng chỉ là phụ, chỉ là như thế, tốc độ leo lại chậm thêm mấy phần.

Thần Côn bật đèn gắn trên đầu, định nhìn tình huống xung quanh, vô tình cúi xuống, chợt phát hiện ra, dưới mông có mấy chữ.

Là có người dùng dao găm khắc chữ lên mặt đá, nhìn ra được là cách dùng dao kiểu cũ, hoặc có lẽ đã dùng một con dao tốt: Những chữ kia hệt như vẩy bạc móc sắt, mỗi chữ đều có hình có tư có thái, hơn nữa không chỉ một hàng, chỗ lão vừa ngồi chỉ là trung tâm mà thôi.

Thần Côn vội xoay ngoài quỳ xuống, vừa xem vừa dịch người, cũng không biết những chữ này đã khắc bao năm, bên trên phủ rất nhiều bùn ướt lá úa, lão không ngừng đưa tay lau đi, cuối cùng cũng nhìn được rõ ràng, không phải thơ thì cũng là từ, như là rượu đến độ say, thuận tay khắc xuống.

Ta uống nửa bầu, dành quân ba ngụm;

Vô duyên gặp gỡ; hữu duyên đối tửu.

Sau cùng còn một hàng chữ nhỏ hơn, chắc là lạc khoản tên người.

Đoàn Văn Hi.

***

Đoàn Văn Hi…

Cái tên này quen quá, nhớ ra rồi, lúc Mạnh Kình Tùng giảng giải về hố trời này với lão từng nhắc tới một đoạn về bà cố Đoàn Văn Hi hơn tám mươi năm trước đã xuống vách núi này.

Thần Côn hưng phấn khó hiểu: Hơn tám mươi năm trước đó!

Xem ra hình như còn có rượu, để ở đâu nhỉ?

Lão vô thức nhìn xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra, ở chỗ kề vách đá trên mỏm đá vừa hay có một hố lõm không quá rõ ràng, lộ ra một đoạn miệng hồ lô rất nhỏ bên ngoài. Lão dùng cả tay cả chân bò qua, đào móc vật kia ra.

Là một hồ lô đựng rượu rất tinh xảo, không to lắm, vừa vặn nâng được trong lòng bàn tay, ngang eo hồ lô còn buộc một dải lụa đỏ, chỉ là niên đại đã cũ, dưới này lại ẩm thấp, dải lụa đã sớm mục nát.

Giơ cao trong tay lắc lắc, bên trong thật sự có tiếng rượu đung đưa, chỉ là không nhiều lắm.

Thần Côn rất kinh ngạc: Hồ lô tuy có thể dùng làm đồ đựng rượu, xong nó vốn là thực vật thân thảo trong thiên nhiên, tính đóng kín cũng không quá cao, dù để đựng rượu chỉ sợ không đến mấy năm đã bị thấm ra ngoài rồi, hơn tám mươi năm, rượu này giữ được đến giờ bằng cách nào?

Lão kéo đèn đầu xuống để có thể quan sát rõ ràng hơn hồ lô rượu này.

Hiểu rồi, hồ lô này được chế tác rất tinh xảo, bên trong là đất sét nung, chỉ có vỏ ngoài dùng keo dán xác hồ lô mà thôi, miệng bầu nhét nút bần, tuy từng mở ra nhưng lúc Đoàn Văn Hi đậy lại đã một lần nữa nhỏ sáp dán lại, nhiệt độ nơi này ẩm thấp lạnh lẽo hơn bên ngoài rất nhiều, lại thiếu sáng, dù là ngày hè nắng gắt, lớp sáp cũng không bị nóng chảy, bởi vậy mà giữ được đến nay.

Thần Côn nuốt nước bọt, tim thình thình đập dồn.

Đoàn Văn Hi mời lão uống rượu kìa!

Lão nhất định là người thứ hai trong vòng tám mươi qua leo lên mỏm đá này sau Đoàn Văn Hi. Đoàn Văn Hi nhất định cũng đoán không ra ai sẽ tới uống nửa bầu rượu còn dư lại này, vậy nên bà mới nói “Vô duyên gặp gỡ, hữu duyên đối tửu”.

Thật là một người phong nhã biết bao, phong nhã hệt lão!

Thần Côn hơi lâng lâng, “Dành người ba ngụm”, vị “quân” này bây giờ rốt cuộc cũng hòa âm gõ nhịp, chỉ đúng là lão, Thần Côn quân.

Không ngờ hơn tám mươi năm trước lại có ba ngụm rượu ngon đặt dưới vách đá lẻ loi này, lặng lẽ đợi lão tới uống, khi đó lão còn chưa ra đời nữa kìa.

Duyên phận! Đây là duyên phận bậc nào chứ! Còn gì phải chần chừ nữa, uống!

Thần Côn thò tay nhổ nút gỗ ra, nhổ nhổ một hồi, động tác càng lúc càng chậm lại, cuối cùng dừng sững.

Lão ngửi thấy một mùi hôi thối khó lòng nào tả được, hoàn toàn khác hẳn mùi cháy khét lúc con dơi bị đốt.

Lão cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua, da đầu vì thế cũng kéo căng, không phải gió thật mà là cảm giác khi xung quanh có biến đổi nhỏ bé nào đó khiến người ta không khỏi rùng mình rét run.

Lão trông thấy, vắt ngang trên mặt đất có một đoạn bóng đen thô dài, đó là…

Thân mình Thần Côn bắt đầu run lên, hàm răng va vào nhau canh cách, có lẽ là do thân mình run quá dữ dội, lão có ảo giác như xương cốt cũng đang run rẩy.

Lão chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đó là một con rắn, một con rắn rất lớn.

Dài chừng hai mươi mét, đường kính to bằng một thùng nước, màu sắc gần như trắng toát, lớp vảy dài trên mình lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nó đang uốn éo tại vách đá trên cao, đầu rắn chậm rãi rủ về phía lão, thỉnh thoảng thè lưỡi rắn ra, đỏ như máu, dài chừng nửa mét, mỗi lần thè ra thụt vào đều phát ra tiếng phì phì, dường như không khí quanh thân cũng bị thô bạo xé toạc.

Trong đầu Thần Côn trống rỗng, chỉ sững sờ nhìn: ánh đèn trên đầu chiếu qua thân rắn, in một bóng đen thong thả chuyển động lên vách đá trên cao, cái bóng đó còn to hơn thân thật rất nhiều, như khói đen mù mịt muốn nuốt chửng cả đất trời.

Con rắn lớn như vậy, cũng không biết đã lột bao lớp da rồi, rắn không phải là sinh vật sống trên vách đá, có lẽ là bị vô số con dơi lửa ban nãy rơi xuống quấy rầy?

Thần Côn nhìn chằm chằm vào con mắt tròn xoe to bằng quả đấm của con rắn, nước bọt đến cửa họng rồi lại quên mất nuốt, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ khôi hài gần như hoang đường: Lẽ nào con rắn này là người canh giữ hồ lô rượu, tay mình tự tiện động vào hồ lô nên mới dẫn tai bay vạ gió này tới?

Lão vậy mà lại thật sự run rẩy giơ hồ lô rượu lên, trên mặt nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, họng bật ra mấy chữ: “Hay là…mày lấy uống đi?”

Con rắn di chuyển thân thể, tần suất thè lưỡi tăng nhanh, tiếng phì phì dày đặc, đầu và cổ dần uốn thành hình chữ S.

Xong, trong đầu Thần Côn nổ tung.

Lão từng kết bạn với một người hiểu biết về rắn ở hoang mạc Tây Bắc, trong xã hội cũ, rắn có chút giá trị kinh doanh, được coi là loài vật có linh tính, tôn xưng là “ông Liễu Bảy”, biệt hiệu của người đó bèn gọi là Liễu Bảy, là một người bắt rắn bán rắn, từng nói với lão rằng, trước khi rắn phát động tấn công sẽ có vài đặc điểm, một là liên tục thè lưỡi, hai là đầu và thân dần thành hình chữ S, được hình tượng hóa gọi là cú tấn công hình chữ S.

Đây đều là dấu hiệu cả, trước có kỹ thuật S khiến lão rơi xuống vách núi, sau lại có rắn lớn tấn công hình chữ S, S là cái kết kiếp này của lão, là mệnh số lão có chắp cánh cũng khó thoát, hèn chi bức ảnh của A Huệ lại bỏ lão mà đi, bảo sao Đoàn Văn Hi dành lại cho lão ba ngụm rượu chém đầu, tất thảy đều là số mệnh đã an bài!



Chếch trên đầu lão chừng mười mét, Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư đã nhìn thấy toàn bộ.

Họ gắng hết sức nín thở, mong rằng không thu hút sự chú ý của rắn lớn. Mạnh Thiên Tư gắng hết sức khẽ khàng từng chút từng chút cởi khóa vòng của thừng tĩnh lực, lại nhỏ giọng hỏi Giang Luyện: “Có thể đẩy tôi qua đó không?”

Giang Luyện thầm tính khoảng cách và phương hướng, khẽ giọng đáp: “Không vấn đề.”