(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 12: Định luật nhân vật phản diện chết vì nói nhiều.




Editor: Đào Tử 🍑
_______________________


Bọn người Đỗ thiếu run lẩy bẩy, nhất là tên Đỗ thiếu vừa bị Bùi Diệp giẫm chân lên kia, giờ hễ động đậy một tí là đau đến mức trực tiếp kêu thành tiếng.


Tuy vậy so với tính mạng thì đau một chút có là gì?


"Là lỗi của tôi, tôi không dám nữa đâu! Chỉ cần cô tha cho tôi, chỉ cần cô tha cho tôi, tất cả ngày lễ ngày tết trong năm tôi nhất định sẽ đốt cho cô thật nhiều tiền-- "


Trước kia Đỗ thiếu theo đạo vô thần, nhưng tận mắt nhìn thấy Lam Dĩnh đã chết vài tháng bỗng xuất hiện, tóc còn tự động dài ra quấn chặt đầu chị Bạch, việc này không thể nào dùng khoa học giải thích khiến hắn buộc phải tin.


Nghe cuộc nói chuyện giữa Bùi Diệp và Lam Dĩnh, biết được tên hồ cẩu bằng hữu xui xẻo bị tai nạn giao thông kia là do Lam Dĩnh hại chết, hắn không khỏi rét run.


Tai nạn giao thông không phải ngoài ý muốn, rõ ràng là do lệ quỷ hại chết!


Hắn còn nhiều thời gian, hắn còn trẻ như thế, tài sản của cha hắn vẫn còn đợi hắn tiêu xài, còn rất nhiều cô gái đang chờ đợi hắn, hắn không thể chết được.


Lam Dĩnh lạnh lùng cười nhạo, cổ kéo dài ra như cao su, đầu ả trong chốc lát đã tới gần mặt của Đỗ thiếu, dọa hắn sợ muốn rớt đôi mắt ra khỏi hốc mắt.


Chưa đầy một phút, trong không khí thoang thoảng một mùi khai ấm nóng.


Lam Dĩnh duỗi đầu lưỡi cứng ngắc màu nâu xám ra, liếm mặt Đỗ thiếu một cái, xúc cảm lạnh lẽo khiến tim hắn đập thình thịch.


"Cầu xin tha thứ?" Lam Dĩnh cười khanh khách nói, trong mắt hiện lên tơ máu, "Ngày đó tao cũng giống như vậy cầu xin chúng mày tha thứ nhưng không một ai dừng tay hết, không đứa nào!"


Đỗ thiếu khóc nói, "Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi."


Lam Dĩnh dùng đầu lưỡi lạnh buốt liếm tai và mắt của Đỗ thiếu.


"Xin lỗi? Biết sai? Đã quá muộn."


Vì trả thù những thứ súc sinh này, cô ôm hận mà chết, tình nguyện hóa thành lệ quỷ.


Cô chấp nhận vĩnh viễn không được siêu sinh, cho dù chịu hết mọi tra tấn dưới mười tám tầng Địa Ngục cũng không muốn tha cho đám người này.


"Mày biết sau khi chúng mày hủy đi trong sạch của tao, tao đã trải qua những gì không?"


Bùi Diệp đứng một bên ngậm điếu thuốc xem kịch, tàn thuốc đã gẩy hai lần.


Cô đột nhiên nhớ tới lời của hậu bối họ Khương nào đó--


Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều.


Ra tay gọn gàng dứt khoát mới là chân lí, nếu ngồi kể về mấy cái quá khứ lằng nhằng nhất định sẽ có một tên Trình Giảo Kim nhảy ra phá hỏng.


"Cho tôi nói cái đã --Sao cô không giết bọn họ trước rồi ngồi lại hồi tưởng tiếp?"


Bùi Diệp thật lòng đưa ra một cái đề nghị sáng suốt dành cho nữ quỷ Lam Dĩnh.


Dù sao người chết còn có thể làm quỷ, có cái quái gì không thể cùng quỷ hồn của bọn Đỗ thiếu nói được.


"Tụi mày vứt tiền cho tao, để tao cầm hai ngàn cút đi, tao liền cút đi." Lam Dĩnh ngoảnh mặt làm ngơ, cổ lại kéo dài một chút, vòng qua cổ Đỗ thiếu quấn quanh hai vòng, sườn mặt dán vào mặt Đỗ thiếu một cách thâm tình từ tốn, dọa Đỗ thiếu lệ rơi đầy mặt, quần ẩm ướt thêm vài phần, "Tao rất khổ sở, rất mê mang, bị một thằng đàn ông bốn mươi tuổi đuổi theo cướp tiền. Hắn lấy tiền của tao, lại còn kéo tao vào trong hẻm nhỏ, con hẻm kia rất tối rất tối--không có một chút ánh sáng, bên trong thật lạnh thật lạnh..."


Đỗ thiếu sợ hãi nhắm mắt lại.


Không nhìn thấy, cơ thể lại càng thêm nhạy cảm, toàn thân hắn không dám cử động, nước mũi nước mắt chảy xuống khóe miệng cũng không dám lau.


"Tên đàn ông đó đánh tao một trận rồi bán tao cho ông chủ tiệm uốn tóc, lấy đi thẻ căn cước, điện thoại của tao, lấy xích sắt đeo lên cổ, đem tao nhốt trong hầm như một con chó hằng ngày phải hầu hạ hết người này tới người khác...Mày có biết tao đã phải ở đó bao lâu không?" Lam Dĩnh hì hì cười nói, "Tao cuối cùng cũng chết rồi, nhưng lại rất cô đơn, cho nên mới về thăm chúng mày, có vui hay không? Đàn ông bọn mày lá gan thật nhỏ quá đi, lúc làm chuyện xấu gan to bằng trời, khi gặp chuyện sao lại nhát như thỏ đế? Thật là xấu ~~~ "


Tay Lam Dĩnh lạnh băng sờ lên gương mặt của Đỗ thiếu, ngón tay xanh đen như người yêu nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn.


Rõ ràng chẳng khác gì người yêu đang giận hờn nhưng người trong phòng lại sợ nổi cả da gà.


Bùi Diệp thấy Lam Dĩnh lằng nhà lằng nhằng, than nhẹ một tiếng.


Hiệu suất của cô nương này quá thấp.


Ba vụ tai nạn giao thông trước đó không phải làm rất nhanh gọn, sạch sẽ sao?


Khi tên nhóc có tinh thần lực hơn một trăm kia tới gần, Bùi Diệp đã biết, kế hoạch báo thù của Lam Dĩnh đã chết yểu năm phần.


Như muốn chứng minh "Định luật nhân vật phản diện chết vì nói nhiều ", một tiếng sấm vang lên, hào quang của danh môn chính phái lên sàng.


"Lôi Công Điện Mẫu, mau nghe lệnh ta, ta phụng lệnh Thái Thượng Lão Quân, cấp cấp như luật lệnh."


Ánh sáng màu xanh phát ra bắn tung tóe, quỷ đả tường mà nữ quỷ bày ra cũng theo chú ngữ này sụp đổ.


Chàng trai sơ mi trắng một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay nhẩm Ngũ lôi quyết.


Mê chướng tan đi, lộ ra tình huống thực trong phòng.


Nhìn thấy cảnh lệ quỷ sắp đả thương người, Chu Thuần An giận dữ hô, " Yêu nghiệt! Hãy mau thúc thủ chịu trói!"


Mặt quỷ của Lam Dĩnh trong phút chốc bỗng trở nên dữ tợn, lộ ra dung mạo lúc chết, toàn thân máu me đầm đìa ai nhìn cũng thấy ghê sợ.


"Đạo sĩ thúi, dám làm hỏng chuyện tốt của tao!"


Dứt lời, âm khí màu đen quanh thân Lam Dĩnh tăng vọt, quỷ khí âm trầm, mười ngón tay sắt nhọn lao về phía cậu trai kia.


"Yêu nghiệt, mau mau chịu chết đi!"


Một loạt câu nói quen thuộc vừa ra, một người một quỷ đã bắt đầu đánh nhau.


Bùi Diệp đem điếu thuốc lá dụi vào gạt tàn.


Chán thật, cô đã hút xong một điếu thuốc luôn rồi, nếu nữ quỷ thật sự có ý định giết người, thời gian lâu như vậy, nói không chừng thi thể của mấy người kia cũng đã lạnh.


Suốt cả quá trình miệng nữ quỷ cứ liên miên không dứt, còn không thèm để tâm tới lời nhắc nhở của Bùi Diệp, cuối cùng sao có thể trách đạo sĩ người ta phá hư chuyện tốt của ả?


Làm sao thì nữ quỷ mặc kệ.


Theo logic của quỷ, bọn chúng không sai.


Trong miệng ả ta phát ra tiếng thét bén nhọn, không chỉ có giọng nói chói tai khó nghe, mà nó còn có thể khiến nhân tâm hỗn loạn.


Lam Dĩnh lao thẳng về phía Chu Thuần An, người sau thong dong nghênh chiến.


Một người một quỷ đánh nhau qua lại trong phòng bao, trên dưới tung bay, cô đuổi tôi tôi đuổi cô, người lui ta tiến, nhiều chiêu thức hoa mỹ.


Trong thời gian ngắn bất phân thắng bại.


Bùi Diệp nhìn một lúc bỗng cảm thấy chán, không có thứ gì ở trong miệng lại càng thêm khó chịu.


"Này-- "


Đỗ thiếu cùng một đám hồ cẩu bằng hữu thấy chàng trai áo trắng từ trong ánh sáng xuất hiện đấu với nữ quỷ, lập tức lại có cảm giác may mắn như bò từ địa ngục trở ra.


Không đợi trái tim nhỏ của bọn hắn khôi phục lại như cũ, giọng nói của Bùi Diệp giống như tiếng kêu ác quỷ, đem bọn họ ném vào địa ngục.


"Cái, cái gì?"


Bọn họ không khỏi nhớ tới hành động bạo lực lúc nãy của Bùi Diệp.


Dường như cả nữ quỷ cũng phải kiêng kị cô.


Bùi Diệp ghét bỏ nhìn đũng quần ướt sũng của Đỗ thiếu, đưa tay vào túi của đám hồ cẩu bằng hữu bên kia lấy ra một gói thuốc lá.


Rút ra một cây ngậm lên miệng.


Nhìn một lúc, cô nói, "Anh trai kia sẽ thua."


Vừa dứt lời, móng tay của nữ quỷ cào nát tay áo sơ mi của Chu Thuần An.


Tuy trên cánh tay chỉ lưu lại vết thương mờ nhạt, nhưng móng tay của quỷ có chứa quỷ khí, mắt thường cũng có thể nhìn thấy vết thương đang chuyển sang màu đen.


Quỷ khí nhập thể sẽ ăn mòn dương khí.


Thứ tổn thương này đối với người bình thường rất nghiêm trọng, nhưng Chu Thuần An trời sinh là Thuần Dương chi thể là người tu đạo, theo lý thuyết chắc không có gì đáng ngại.


Bản thân Chu Thuần An cũng nghĩ thế.


"Chỉ là..."


"Nhưng móng tay đó có kịch độc à nha -- "


Vừa dứt lời, tay cầm kiếm gỗ bỗng không còn tri giác, kiếm tuột khỏi tay, hắc khí nhanh chóng lan ra.


Đám hồ cẩu bằng hữu của Đỗ thiếu: "..."


Đang làm màu được phân nửa Chu Thuần An: "..."


MMP, đúng là cái miệng quạ đen!


Lam Dĩnh cười híp mắt, "Tiểu đạo sĩ, cậu chưa nói xong mà, chỉ là cái gì?"


Chu Thuần An đột nhiên nhảy lùi lại kéo dài khoảng cách, dùng ghế sô pha che chắn, móc ra một tấm bùa màu vàng dán lên cánh tay, trong miệng niệm Giải độc phù.


Chỉ sau một hơi thở, lá bùa tự đốt cháy, màu sắc của vết thương lại nhạt thêm một ít.


_______________________


Lời của editor: Có lẽ các bạn cũng biết hậu bối họ Khương ấy là ai mà đúng không! Qua đây làm cameo mà đến tên cũng không được ghi rõ.