Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Quyển 1 - Chương 52: Sói hoang




Mắt thấy sắp đến ăn lúc ăn cơm tối, Vệ Thành vẫn ghé vào cửa sổ nhìn chăm chăm ra bên ngoài, Tây Viễn kêu hắn nhiều lần cũng không chịu động, Tây Viễn chỉ đành chờ cùng Vệ Thành.

Lúc này cửa chính được đẩy ra, chú hai đang cất bước vào, Vệ Thành liền lập tức chạy ra ngoài.

“chú hai, chú hai, chú đã trở lại?” Vệ Thành vừa mở cửa vừa kêu, trong mắt đều là hi vọng, Tây Viễn vội vàng đi ra theo.

“Thế nào rồi, chú hai?” Tây Viễn cũng gấp muốn biết kết quả, có học quyền cước được không hắn không quá để ý, chỉ là hắn không muốn thấy ánh mắt thất vọng c Vệ Thành.

“Hai ngươi đoán xem?” Tây Minh Võ thấy hai đứa cháu bộ dáng gấp gáp, đùa ác một phen.

“chú hai, chú hai tốt, chú mau nói cho cháu biết đi.” Vệ Thành ôm cánh tay Tây Minh Võ liên tục lay động.

“Được chứ ạ?” Tây Viễn vừa thấy chú hai có lòng nói đùa, nhất định là có tin tốt lành.

“Ngươi chú hai ra tay còn có thể có thể nào!” Tây Minh Võ cười nhấc Vệ Thành lên, ba chú cháu vào phòng.

“chú hai, chú hai, chú thả cháu xuống đi.” Vệ Thành nghe xong cao hứng lắm, thật muốn xuống dưới nhảy cẫng lên mấy cái, chỉ là nó bị Tây Minh Võ nhấc lên, đạp chân liên tục.

“Được, thả cháu xuống, sau này Thành Tử nhà chúng ta học được công phu, chú hai liền đánh không lại rồi.” Tây Minh Võ đặt Vệ Thành xuống.

“sao rồi, Trình Nghĩa nói thế nào?” Trong gian giữa ông nội dùng cành liễu đan giỏ đựng củi, Tây Văn Minh còn đang phấn đấu đan chiếu. Hai người thấy ba người cao hứng đều quan tâm hỏi.

“Trình Nghĩa nói hắn cũng biết một ít công phu quyền cước, đánh ba năm người cũng không thành vấn đề, vừa lúc cảm thấy Trình Nam nhà hắn cũng lớn, để Thành Tử nhà chúng ta đến cùng học, tiểu Vi và Dương Dương nếu nguyện ý cũng có thể đến học cùng.” Tây Minh Võ lớn tiếng nói.

“Trình Nghĩa người này trượng nghĩa, nhưng mấy đứa trẻ con đều đến học, chúng ta thiếu người ta nhiều nhân tình quá!” Ông nội băn khoăn. Vệ Thành mà đi thì Tây Vi cũng nhất định muốn đi theo, việc này lại là lão Nhị Minh võ qua hỏi, nếu không để Dương Dương đến học thì cũng không tốt lắm, mà ba đứa qua một lúc thì có phải thêm không ít phiền toái cho Trình Nghĩa rồi không.

“không sao đâu cha à, Trình Nghĩa nói Tiểu Viễn dạy nhà hắn Trình Nam biết chữ, sau này hắn còn đánh tính đem hai đứa bé nhà hắn giao cho Tiểu Viễn dạy. còn nữa, năm nay chúng ta không phải dạy mấy nhà nuôi vịt ngỗng ư, còn giúp liên hệ với Tụ Đức Lâu, tiền bán vịt ngỗng đã sắp vượt qua trồng trọt một năm. nhà khác không biết nghĩ sao chứ Trình Nghĩa trong lòng đều nhớ rõ, đang lo không có cách nào báo đáp chúng ta đó.” Tây Minh Võ giải thích với ông cụ.

“Vậy là tốt rồi, ta đã nói Trình Nghĩa người này trượng nghĩa mà, không phải cái loại người chỉ thích chiếm lợi của người khác.” Ông nội rút hai cành liễu đan tai giỏ.

“Đây còn không phải do ân tình thằng Viễn nhà ta tích được sao, sau này mấy đứa trẻ học chữ đều gần gũi với nhà ta.” Tây Minh Võ không quên thổi phồng cháu cả.

Tây Viễn ngượng ngùng, được rồi, hiện giờ hắn thực sự gắn với cái nghề giáo viên này, không thể chỉ dạy bọn nhỏ biết chữ liền thỏa mãn.

Cảm giác có hơi quá sức, chẳng qua còn may, kiếp trước Tây Viễn từng học đại học, vì luôn thích văn học nên chọn học văn học cổ đại, sau khi tốt nghiệp cũng một mực ở trường làm thầy giáo, đối với việc đặt nền móng cho bọn nhỏ cũng không tốn sức, nếu như sau này có đứa nào có tiền đồ học tốt, muốn thi cái công danh, có thể lên trấn hoặc học đường trong thành Ngạn Tuy tìm tiên sinh tốt dạy dỗ.

Được rồi, chính mình lại bị không trâu bắt chó đi cày, chứng làm biếng tạm thời không thể phạm vào.

Vệ Thành đã sớm khó nén nổi cao hứng, chạy đi tìm Tây Vi báo tin tốt

từ ngày hôm sau, mấy đứa Vệ Thành bắt đầu học công phu, vì thế Tây Viễn ý đặc biệt điều chỉnh thời gian lên lớp của mình, sáng sớm mấy đứa trẻ luyện quyền cước cùng Trình Nghĩa trước, luyện xong về nhà ăn cơm, ăn sáng xong lại đến chỗ Tây Viễn học chữ.

Tây Viễn căn cứ tiến độ c mấy đứa trẻ mà cải biến phương pháp dạy học, tiến bộ lớn như Tây Vi, Vệ Thành, cùng với Trụ Tử, Trình Nam, Tây Viễn gia tăng độ khó cho bọn chúng, không chỉ học chữ mà bắt đầu học thuộc lòng cũng cùng với lý giải nội dung, cổ vũ bọn nhỏ dũng cảm nói ra ý nghĩ cùng giải thích của mình. Vì thế, Tây Viễn đặc biệt cùng Tây Văn Minh đi Thành Ngạn Tuy mua sách về làm tham khảo dạy học.

khiến Tây Viễn giật mình là Tây Dũng, thằng bé bởi vì tuổi còn nhỏ, khả năng lý giải còn chưa đủ nhưng trí nhớ rất khá. có đôi khi Tây Viễn giảng bài cho các anh trai, nó ở bên cạnh nghe cũng có thể chen vào hai câu, chẳng qua dù sao thì cũng còn nhỏ, khả năng giải thích còn có hạn, nhưng vậy đã là rất không dễ dàng.

trong số học sinh thì Thu Dương tuổi lớn nhất, học cùng Tây Viễn cũng trễ nhất, thấy Tây Viễn bắt đầu giảng kiến thức mới cho bọn Tây Vi, Thu Dương rất sốt ruột, so với trước càng cố gắng hơn. Tây Viễn biết Thu Dương thân thể không tốt, sợ hắn mệt, liên tục cường điệu đạo lý tốt quá hóa, nói hắn đừng nóng vội, tiến bộ hiện giờ c hắn đã là rất nhanh, cường điệu vài lần, rốt cục không còn thấy vành mắt đen c Thu Dương, Tây Viễn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bài học Tây Viễn thật không đặc biệt để ý, thi công danh cũng không phải con đường duy nhất, hắn muốn dậy lên tính tích cực c bọn nhỏ, nhưng không muốn cho bọn nó áp lực quá lớn, càng không muốn nuôi bọn nó thành mọt sách.

Cuộc sống cứ rộn rã và phong phú trôi qua như vậy, Vệ Thành lúc này có Trình Nghĩa dạy, không mỗi ngày đánh cọc cửa nữa. Trình Nghĩa tương đối nghiêm khắc với mấy đứa trẻ, vừa mới bắt đầu mấy tiểu tử đều ồn ào kêu đau, Tây Viễn không có chuyện gì buổi tối sẽ bóp chân cho Tây Vi và Vệ Thành, mãi cho đến khi hai đứa em đều lăn ra ngủ, hắn mới cẩn thận đắp mền cho chúng, tự mình đi ngủ.

Dù sao tuổi còn nhỏ, ồn ào vài ngày, sau khi thích ứng, đám nhóc lại bắt đầu khoẻ như vâm, không có việc gì còn khoa tay múa chân với nhau vài hiệp, xem ai học tốt hơn.

“Thành Tử là nguyên liệu học võ tốt.” sau khi Dạy một lát, Trình Nghĩa đã nhìn ra Vệ Thành có thiên phú ở phương diện này, dạy hắn gì đều lĩnh ngộ nhanh hơn những đứa trẻ khác, cũng luyện tốt hơn những đứa trẻ khác, lại còn chịu được khổ.

Có thể duỗi tay duỗi chân, Vệ Thành không đến một tháng liền cao thêm một nửa bàn tay, có đôi khi nửa đêm ngủ bị chuột rút, đau đến nỗi rên rỉ gọi anh. Tây Viễn đặc biệt nhờ cha tiện đường đến trấn Vạn Đức mua về thiệt nhiều xương cục, mỗi ngày đun canh xương cho hai đứa em trai uống, lại thêm sữa dê, trứng gà mỗi ngày không ngừng, lúc này mới tốt hơn.

Tây Vi không lớn lên như hai anh, cho nên ăn vào đều phát triển theo chiều ngang, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo úc ních toàn thịt, chẳng qua bởi vì nó mỗi ngày đều hoạt động nên nhìn qua rất rắn chắc, bà nội nói nó cường tráng y như con nghé con.

Bởi vì mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, tuyết rơi cũng nhiều hơn, Tây Văn Minh đưa hàng đúng là phải tội. Tây Viễn liền thu xếp lên mỗi lần làm nhiều lên, sau đó cách mỗi ba ngày đưa một lần. Mùa đông bên ngoài là một cái tủ lạnh thiên nhiên, Tây Văn Minh cũng không phản đối nữa.

Tây Minh Võ cũng đau lòng anh cả, mỗi lần Tây Văn Minh đưa hàng thì đều đi theo, hai anh em có thể chiếu ứng lẫn nhau. Bên ngoài băng Thiên Tuyết địa, gió bắc sắc như dao, có người đi cùng trong lòng cũng an tâm, phải biết mùa đông nơi này có thể cóng chết người.

Thường xuyên có người mặc ít, lại bất động thời gian dài, bởi vậy đông lạnh hỏng ngón tay ngón chân, hai anh em đưa hàng đều chạy theo xe một đoạn, chạy ấm người mới lên xe, đến khi người trở lạnh lại xuống xe chạy, người trong nhà làm giày vải áo bông phục dày cho nên không còn xuất hiện loại tình huống này.

Hôm nay, Tây Văn Minh đưa hàng trở về, người một nhà ăn cơm chiều xong không có chuyện gì liền đi ngủ sớm, lúc nửa đêm Đậu Tương Giác lại kêu lên, Tây Văn Minh và Tây Minh Võ thức dậy xem xét sân nhà mình một lượt, không phát hiện tình huống nào, chẳng lẽ Đậu Tương Giác cũng có lúc sai lầm ư? Lúc này, chó những nhà khác trong thôn cũng gâu gâu kêu lên, có vài nhà đã lên đèn, chẳng lẽ lại có chuyện gì sao?

người nhà họ Tây đều không tự chủ nhớ tới chuyện thổ phỉ vào nhà năm ngoái, chẳng qua năm nay tường viện trong nhà cao hơn, lại có nhà lão Nhị kế cận, lá gan Tây Văn Minh tăng lên không ít, chẳng qua vẫn để em trai gọi em dâu vào nhà mình, anh vợ Tây Minh Võ cũng theo tới.

Đậu Tương Giác kêu một hồi thì không có động tĩnh nữa, hai anh em đợi, lại nhìn sân trước sân sau, cảm thấy thật sự không có vấn đề gì mới quay về nghỉ ngơi, nhưng thủy chung cũng ngủ không ngon.

sáng sớm hôm sau, đưa bọn nhỏ đến chỗ Trình Nghĩa, trên đường trở về Tây Văn Minh chợt nghe nói đêm qua có sói vào thôn, bắt hai con ngỗng nhà lão Lý phía đông thôn, dù ngỗng không ngừng kêu cạc cạc, nhà hắn sợ bị thương không dám ra ngoài.

“Đoán chừng là năm nay tuyết lớn, sói hoang không tìm thấy đồ ăn mới vào thôn.” Trình Nghĩa dạy mấy đứa bé xong, cũng cùng đi theo tới nhà họ Tây, ngồi ở gian giữa cùng mấy người Tây Minh Võ nói chuyện tối qua.

“Rừng lớn có sói hoang, mà không chỉ có một con này, nếu cứ để chúng thoải mái, biết thôn mình có đồ ăn, sau này sẽ còn đến.” Ông cụ lo lắng nói. nhà mình thì không cần sơ, nuôi gà đều ở bên trong nhà, sói muốn vào bắt gà không hề dễ, mấu chốt là sợ sói làm thương trẻ con, cho nên hôm nay Đám người lớn đều dặn con nít ở trong phòng chơi, không cho phép ra ngoài, không thể không ra ngoài cũng phải để người lớn đưa đi.

” thôn Ta nuôi vịt ngỗng, trêu chọc sói hoang đó mà. nhưng cũng không thể vì vậy mà không nuôi.” Giải Học Chính ưu sầu nói. Tụ Đức Lâu thường cách một đoạn thời gian đến thu vịt ngỗng một lần, hiện giờ mọi nhà đều bán một ít, nhưng Tụ Đức Lâu cũng không lập tức tiêu thụ số lượng lớn, có vài nhà đã chuẩn bị nuôi lứa gia cầm năm sau.

“Động vật thì thôi, mấu chốt đừng làm bị thương người.” Tây Minh Võ nói. nhà hắn năm nay mới chuyển về, không nuôi con gì. Gia cầm nuôi nhiều tháng, mắt thấy sắp đổi thành tiền, hiện giờ bị sói bắt đi, trong lòng ai cũng không dễ chịu, mọi người cs đều bần khổ, có thể có con đường kiếm tiền là rất không dễ.

“Cũng sắp tết nhất đến nơi rồi, nếu không thì nói v Lý chính, mỗi lúc trời tối phái vài người gác đêm trong thôn, cũng không thể chỉ ngồi trên giường chờ sói đến.” Trình Nghĩa nói.

“Đúng đấy, canh gác cẩn than, nếu không sói hoang đến quen sẽ quay lại, hù dọa nó một chút, khiến nó không dám tới nữa.” Vương Tam ông nói.

“Nếu không thì nói với Tụ Đức Lâu xem có thể tới một lần mang thêm nhiều vịt ngỗng đi không, chúng ta nuôi ít đi, buổi tối nhốt vịt ngỗng trong phòng cũng không để sói tha đi.” Trình Nghĩa vừa nghĩ vừa nói.

“Sáng mai ta sẽ đến Tụ Đức Lâu nói với chưởng quỹ xem có được không.” Tây Văn Minh đồng ý, ngày mai vốn không phải ngày đưa hàng, thế nhưng cũng không thể kéo dài sự việc.

“được, cứ làm như thế. Trở về hỏi các nhà xem có bao nhiêu vịt ngỗng, mỗi nhà giữ lại 20 con, còn lại để xem Tụ Đức Lâu có thể mang đi không. Nếu được thì chỗ gia cầm giữ lại nhốt vào trong phòng là không có việc gì, chờ hết năm tuyết tan, sói có thể tìm được cái ăn sẽ không vòa thôn gây hại nữa. Chúng ta nên tới nhà Lý chính thương lượng v Lý chính, trẻ con tan học chờ chúng ta tới đón.” Tây Văn Minh nói.

“Vậy các ngươi mau đi đi.” Tây Văn Minh nói, có lão Nhị đi rồi nên hắn không đi nữa.

Trong phòng Tây Viễn đang dạy mấy đứa trẻ học bài, bởi vì mọi người đều biết sói vào thôn, con nít không nghĩ nhiều như người lớn mà lại có chút hưng phấn, cảm thấy rất tò mò. Tây Viễn liên tục cường điệu trong khoảng thời gian này phải chú ý an toàn, cường điệu sói đáng sợ, bọn nó tuy gật đầu nhưng ra mòi vẫn không nhận thức được hậu quả nghiêm trọng cỡ nào. chịu thôi, vẫn phải để người lớn để ý quản lý trẻ con cho tốt.

Ngày hôm sau, hai anh em Tây Văn Minh Tây Minh Võ đến Tụ Đức Lâu, chưởng quầy Tụ Đức Lâu vừa nghe liền vội vàng tìm Tôn Diệp nói lại tình huống. Tôn Diệp mặc dù có hơi khó xử nhưng cũng có thể hiểu được, sai tiểu nhị đến bắt vịt ngỗng. bọn họ ở trong thành, không sợ sói đến, chẳng qua lại phải thuê người đến đặc biệt nuôi nấng.

tiểu nhị Tụ Đức Lâu cùng ngày vội vàng đánh xe vào thôn hoa sen, căn cứ số lượng vịt ngỗng các nhà báo lên, thống kê ra cần mang đi bao nhiêu. có thôn dân trong nhà vốn không nuôi nhiều, hiện giờ vừa nghe người Tụ Đức Lâu đến liền tính toán bán hết vịt ngỗng, lôi kéo làm quen với tiểu nhị. Lúc trước bọn họ nghe nói Tụ Đức Lâu cung cấp thức ăn gia súc mùa đông cho nên không bán, bây giờ nhìn tình huống không tốt, lại sốt ruột ra tay. chẳng qua người Tụ Đức Lâu cần lấy số liệu trong thôn cung cấp, cho nên căn bản không hiểu mấy người kia.

Lý chính đối với chuyện này cũng rất trọng thị, hắn triệu tập tộc lão và tráng đinh trong thôn, dựa theo nhân số tráng đinh sắp xếp, mỗi đêm hai mươi người, trước nửa đêm mười người, nửa đêm về sáng mười người, luân phiên tuần tra thôn, hơn nữa sắp xếp cùng một chỗ vài người không cho phép một mình hành động, một người lực lượng là không thể đối kháng v sói.