Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần

Chương 127: Đùa quá trớn




Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.

__________

"A!!!"

Một tiếng hét thất thanh vang lên giữa màn đêm rực lửa. Rõ ràng là ban đêm, nhưng lại sáng chói đến lạ thường.

Bầu trời đầy sao ẩn mình sau màn khói bụi, ánh trăng len lỏi chiếu xuống bãi chiến trường, cảnh tượng hỗn độn tàn nhẫn mơ hồ hiện ra trước mặt.

Máu đỏ chảy thành sông, xác người chất thành núi.

Tiếng la gào thét của nhân loại và trùng thú hòa quyện vào nhau như một bản song ca ghê rợn khiến lòng người lạnh lẽo.

Cứ vài giây lại có tiếng hét vang lên, vì vậy mọi người cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên, cũng không quan tâm kẻ nào đang gào thét, chỉ cắm đầu cắm cổ mà chạy thoát thân.

Thế nhưng tiếng hét này lại từ trong lồng tơ khổng lồ phát ra, người ở bên trong không để ý cũng không được.


Sau tiếng hét của Trùng Công Chúa, từ trên trời đột nhiên lao xuống mấy cái bóng đen, bóng đen tản ra bốn phía chuẩn xác mà nhắm đến vị trí của các nhóm bị phân tán.

Nhóm của La Kính và Phượng Cương Vũ bị ba con ong bắp cày trung cấp vây quanh.

Nhóm của Dylan, Trần Dương Linh và Tống Thanh Thời bị kẹt trong lồng tơ nhỏ của hai con nhện trung cấp.

Anh em họ La, Trần Tiểu Phương và Ngải Lâm bị hai con rết khổng lồ trung cấp cuốn lấy, tiếng hét kia cũng là của Trần Tiểu Phương.

Hai tiểu bảo bối và Paul thì đối phó với ba con kiến lửa trung cấp.

Châu Thanh và Thiên Tử Dật muốn hỗ trợ nhưng lại bị Trùng Công Chúa và hai con bọ cạp chặn lại.

Tất cả đều là trùng thú trung cấp, hai tiểu bảo bối có Lang Mẫu và Hỏa Thiên Sư bên cạnh cho nên cũng không đáng lo ngại gì.

Nhưng những nhóm còn lại trừ bỏ những người cấp 5 ra thì những người còn lại sợ là chẳng thể chống đỡ nổi.


May mắn thay mọi người đều có yêu thú vì vậy cũng đỡ đi được phần nào.

Châu Thanh và Thiên Tử Dật thấy vậy cũng tập trung chiến đấu với hai con bọ cạp trước mặt.

Hai con bọ cạp này không giống với những trùng thú khác, trên sống lưng của nó có một lằn màu đỏ, chứng tỏ nó là trùng thú cao cấp.

Thiên Tử Dật và Châu Thanh có lẽ sẽ tốn không ít sức để đối phó với bọn chúng cùng với Trùng Công Chúa, sợ là hai người không có dư thời gian để ngó qua nhóm khác.

Hai con rết dài năm mét, thân hình đen bóng rắn chắc cuộn tròn lại với nhau, từ các đốt trên cơ thể tiết ra một chất dịch nhầy màu xanh.

Dịch nhầy rơi xuống mặt đất, âm thanh xèo xèo vang lên, là dịch độc của trùng thú.

Có điều uy lực của nó không mạnh giống với Trùng Công Chúa, nhưng cũng đủ để khiến người khác khϊếp sợ, ít nhất là với Trần Tiểu Phương.


Thân hình hai con rết như tắm trong dịch độc, bọn chúng cuộn người tạo thành một vòng tròn phạm vi cấm xâm phạm, hoàn toàn nhốt bốn người Trần Tiểu Phương bên trong.

Dịch độc càng lúc càng nhiều, bởi vì bức tường thân rết, dịch độc không có đường để thoát, chỉ có thể càng lúc càng dâng lên cao từ từ chạm tới vị trí của nhóm Trần Tiểu Phương.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Tiểu Phương lại sợ hãi hét lên một tiếng, ả ta nhanh chóng núp sau lưng Ngải Lâm.

"Câm mồm!" Ngải Lâm chán ghét quát ả, đồng thời cũng hất bàn tay đang bấu víu mình của ả ra.

Trần Tiểu Phương không ngờ Ngải Lâm lại lớn tiếng quát mình, cô ả khó tin mà tròn mắt nhìn gã, tỏ ra bộ dáng 'anh dám mắng em? Anh hết thương em rồi'.

Ngải Lâm nhìn bộ dáng của tp, trong lòng gã lạnh lẽo.

Đúng lúc này, đột nhiên một con rết bất ngờ tấn công. Nó dùng cái đầu đầy dịch độc của mình táp xuống vị trí Trần Tiểu Phương và Ngải Lâm đang đứng.
"Coi chừng!" La Sơn hét lên.

Trần Tiểu Phương và Ngải Lâm giật mình, cả hai nhanh chóng né sang một bên.

Con rết táp hụt, nó cũng không giận dữ, nó lặng lẽ thu đầu của mình về, tiếp tục quan sát bốn con mồi đang sợ hãi dịch độc bên trong.

Sau khi né được đòn tấn công bất ngờ của con rết, Trần Tiểu Phương cũng không còn hơi sức đâu mà quan tâm đến Ngải Lâm. Ả ta cũng biết Ngải Lâm là một tên phế vật không thể trông cậy được gì.

Trần Tiểu Phương giương mắt nhìn về phía La Đình và La Sơn, Ngải Lâm đứng ở bên cạnh nhìn thấy hành động của ả, gã ta tức giận, một cỗ sát khí dâng lên trong lòng.

Bởi vì đòn tấn công bất ngờ hồi nãy của con rết đã tách Trần Tiểu Phương, Ngải Lâm và hai em nhà La thành hai nơi, mà chính giữa hai nhóm lại là một cái hố độc do con rết lúc táp hụt gây ra.
Trùng thú trung cấp cũng có được suy nghĩ, tuy không như cao cấp nhưng bọn chúng vẫn biết cái nào lợi thế cho mình.

Lúc này chia thành hai nhóm nhỏ, vừa nhìn liền biết nhóm của Trần Tiểu Phương và Ngải Lâm yếu hơn, không có gì ngạc nhiên khi hai con rết đều có cùng suy nghĩ tấn công hai người đó trước.

Một con rết trong đó khẽ mở miệng, từ trong miệng nó là một đống dịch độc, dịch độc trong miệng phun ra, chuẩn xác mà nhắm đến Ngải Lâm.

Trần Tiểu Phương nhìn thấy một màn này, định nhân cơ hội hai con rết tấn công Ngải Lâm mà chạy qua chỗ anh em nhà La, ai ngờ bàn tay của ả bị người khác nắm lấy.

Trần Tiểu Phương sợ hãi nhìn Ngải Lâm, ả ta hét lên: "Anh làm gì thế? Mau thả em ra."

Cấp bậc của Ngải Lâm cao hơn Trần Tiểu Phương, hơn nữa gã còn là đàn ông, Trần Tiểu Phương có thế nào cũng không thể gỡ tay gã ra được.
Nhìn thấy dịch độc càng lúc càng gần, ả ta không giữ nổi hình tượng ngây thơ trong sáng nữa, bản tính thật sự bộc phát: "Thả tao ra, thằng ngu này."

Ngải Lâm ác độc cười, gã dùng sức lập tức kéo Trần Tiểu Phương về phía trước người mình.

Trần Tiểu Phương bị hành động của gã làm cho bất ngờ không kịp phản ứng, dịch độc gần ngay ngang tấc, ả ta thất thanh hét lên: "Thằng chó, mày..."

"A!!!" Trần Tiểu Phương đau đớn hét lên, tiếng hét như heo nái vang vọng trong màn đêm lửa cháy kinh hoàng.

Trần Tiểu Phương ôm lấy khuôn mặt bỏng rát của mình lăn lộn trên mặt đất.

Máu và dịch độc hoà trộn vào nhau, bàn tay ôm lấy khuôn mặt của ả cũng vì dịch độc mà bị thiêu đốt.

Khuôn mặt xinh đẹp của ả, khuôn mặt ả tự tin đã bị huỷ.

Ngải Lâm nhân cơ hội này mà chạy qua chỗ La Đình và La Sơn, thế nhưng con rết còn lại vốn đã để ý đến gã, vì vậy nhanh chóng chặn gã lại.
Trần Tiểu Phương la hét lăn lộn dưới đất một lúc thì đột nhiên im lặng.

Ngải Lâm cho rằng ả ta đã chết, vì vậy cũng không để ý. Nào ngờ khi gã vừa quay lưng đi, Trần Tiểu Phương ngẩng mặt nhìn Ngải Lâm, máu thịt trộn lẫn vào nhau chảy xuống mặt đất, con mắt tràn đầy hận thù như muốn rớt ra ngoài, mơ hồ còn thấy xương trắng lộ ra bên má.

Trần Tiểu Phương nhịn đi cơn đau rát trên mặt, ả ta dùng sức lực cuối cùng của mình mà đứng dậy, nhân lúc Ngải Lâm lo đối phó với con rết mà không chú ý, ả ta đập bàn tay đã bị dịch độc ăn mòn đến lộ cả xương xuống đất, ngay lập tức nền đất nơi Ngải Lâm đang đứng nhô lên.

Mặt đất bất ngờ nhô lên khiến Ngải Lâm mất thăng bằng mà té xuống, con rết thấy vậy cũng nhanh chóng lao tới, nó há cái mồm độc của mình chuẩn xác mà nhắm tới cái đầu của gã.
Ngải Lâm trơ mắt nhìn cái mồm của con rết, lại không ngờ tới kẻ hại mình lại là Trần Tiểu Phương.

Phập. Một âm thanh thâm thúy vang lên.

Máu đỏ văng tung tóe, dưới ánh trăng lại như đóa hoa huyết nở rộ.

Cơ thể không đầu của Ngải Lâm gã xuống đất, Trần Tiểu Phương nhìn hình ảnh này thì cười ha hả, con mắt lung lay cũng vì thế mà rơi xuống. Thế nhưng một giây sau ả ta cũng bị con rết còn lại cắn chết.

Ngải Lâm và Trần Tiểu Phương vốn chỉ định chơi đùa với nhau, thế nhưng cả hai lại không ngờ tới mình đùa đến cái mạng cũng không còn.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

🦈: I'm back (。•̀ᴗ-)✧